Liễu Minh nhướng mày, ngừng thi pháp.
Tuy hào quang cấm chế nơi này kỳ diệu, nhưng nếu như thi triển toàn lực
thì hắn vẫn có tự tin cưỡng ép phá vỡ được nó, chỉ là làm vậy thì sẽ gây tổn thương không nhỏ cho đại trận, điều này trái với mong muốn ban đầu
của hắn.
Đúng lúc này, dường như dị động của cấm chế làm cho người trong sơn môn
chú ý, thanh sắc quang mang từ bên kia liên tục chớp lóe, vài đạo độn
quang phóng vụt tới, hiện ra thân ảnh năm sáu người.
“Các hạ là ai, đến Thái Thanh Môn ta có chuyện gì?”
Người nói chuyện là một nam tử trung niên cầm đầu, mặt trắng không râu,
mặc đạo bào màu xanh, đầu đội nón Thanh Ngọc, có tu vi Chân Đan Đỉnh
Phong. Mấy người bên cạnh hắn đều có tu vi Hóa Tinh Kỳ.
Một đám người nghi thần nghi quỷ xúm xít nhìn Liễu Minh.
Liễu Minh liếc nhìn nam tử trung niên, sắc mặt khẽ giật mình.
Không ngờ y cũng là một người mà hắn từng biết, chính là Lô Kính Nguyệt, chưởng tọa của Thúy Vân Phong, lúc mới vào tông môn đã từng gặp qua một lần.
“Lô chưởng tọa, thật sự nhiều năm rồi không thấy” Liễu Minh mỉm cười nói.
“Ngươi là…” Lô Kính Nguyệt thoáng quan sát Liễu Minh, sắc mặt dần thay đổi, hiển nhiên đã nhớ ra gì đó.
Sau một khắc, hắn có chút không dám tin mở miệng lắp bắp:
“Ngươi…ngươi…ngươi là Liễu Minh!”
“Chính là Liễu mỗ, xem ra Lô chưởng tọa vẫn chưa hoàn toàn quên mất tại hạ” Liễu Minh nhàn nhạt nói.
Mấy tên đệ tử đứng bên cạnh nghe vậy đều bán tín bán nghi, hiển nhiên đều chưa nghe qua tên Liễu Minh.
“Không đúng! Ta nghe nói ngươi đã mất tích trong tràng đại chiến mấy
trăm năm trước, ngươi có vật gì để chứng minh thân phận không? Vẻ kinh
ngạc trên mặt Lô Kính Nguyệt dần thu lại, y trầm ngâm một lát rồi trầm
giọng hỏi.
Liễu Minh nhíu mày giơ lên lệnh bài Bí Truyền Đệ Tử trong tay.
“Lệnh bài này cũng có khả năng do người khác chém giết Liễu Minh, sau đó sưu hồn đoạt phách mà đạt được, ngươi còn vật gì nữa không?” Lô Kính
Nguyệt cẩn thận đánh giá lệnh bài trong tay, sắc mặt thoáng buông lỏng,
nhưng vẫn có chút đề phòng nói.
Liễu Minh cau mày, có lẽ Lô chưởng tọa cũng không cố ý làm vậy, xem dáng vẻ hắn ta thì dường như có chút chim sợ cành cong. Bầu không khí trong
tông môn hiện giờ nghiêm túc như thế, hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hắn không muốn vừa trở về đã phát sinh xung đột gì, nên tay khẽ giơ lên, hắc khí trên người nổi lên cuồn cuộn, ngưng tụ ra sáu con hắc long và
sáu con hắc hổ bên cạnh.
“Lô chưởng tọa có lẽ đã nghe nói năm đó ta tu luyện môn nội công tâm
pháp này, nếu các hạ vẫn chưa tin thì ta sẽ thi triển thoáng qua tuyệt
học bí truyền của môn phái là Thái Cương Kiếm Quyết một chút.” Liễu Minh nhàn nhạt nói, sau đó một vòng kiếm quang màu vàng hiện lên trong tay
hắn.
Sau một khắc, một đạo kiếm quang màu vàng nhảy múa rồi huyễn hóa ra
chằng chịt kiếm ảnh màu vàng, nhìn thoáng qua như có trăm ngàn đạo kim
sắc kiếm khí quay chung quanh Liễu Minh.
“Long Hổ Minh Ngục Công! Thái Cương Kiếm Quyết!” Lô Kính Nguyệt chăm chú nhìn, lập tức sắc mặt y buông lỏng, nhẹ gật đầu.
“Không sai, hai môn bí thuật này đủ để xác nhận thân phận ngươi rồi” Lô Kính Nguyệt nói xong lại lật tay tế ra một cái trận bàn.
Theo mấy đạo pháp quyết chui vào, trận bàn liền rời tay y bay lên lơ lửng trước mặt.
Lô Kính Nguyệt lẩm bẩm niệm chú, thanh quang trên trận bàn bừng lên, sau đó một đạo ánh sáng màu xanh thô to từ nó lóe ra phóng đến màn hào
quang cấm chế.
Màn hào quang bảo hộ màu xanh bỗng sáng ngời, rồi lại vỡ ra một thông đạo to cỡ nửa trượng, vừa đủ để một người đi qua.
Liễu Minh cười nhạt một tiếng, thu công pháp, cả người nhoáng cái đã xuất hiện bên trong cấm chế.
Màn hào quang màu xanh rung lên, thông đạo tự nhiên khép kín trở lại.
Lô Kính Nguyệt nhìn Liễu Minh, trên mặt lộ vẻ tươi cười, đang muốn nói vài câu khách sáo, nhưng y chợt biến sắc.
Tuy giờ khắc này Liễu Minh đứng cách y chưa tới một trượng, nhưng y lại
không thể cảm ứng được chút khí tức nào trên người Liễu Minh, ngay cả
thả ra thần thức dò xét mà vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Có thể nghĩ được hiện giờ trong lòng Lô Kính Nguyệt rung động đến nhường nào, với tu vi Chân Đan Đỉnh Phong của y lại không cảm giác được khí
tức của đối phương.
Tình huống như vậy chỉ có hai khả năng, nếu như Liễu Minh không có công
pháp đặc thù hoặc dùng bảo vật gì đó để che giấu khí tức, thì nghĩa là
tu vi của hắn vượt xa chính mình, đạt tới Thiên Tượng Cảnh rồi.
Tất nhiên sâu trong lòng y vẫn thiên hướng về khả năng thứ nhất.
Có điều loại công pháp và bảo vật này lại thập phần hiếm thấy, muốn che
giấu được tu sĩ Chân Đan Đỉnh Phong thì đã ít lại càng ít.
Nghĩ đến đây, y lại cảm thấy không chắc lắm.
“Mấy trăm năm không gặp, từ khi chia tay đến nay Lô chưởng tọa vẫn khỏe
chứ” Liễu Minh nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của Lô Kính Nguyệt như vậy, tất
nhiên là đoán được vài phần suy nghĩ của đối phương, nên nhếch miệng mỉm cười rồi chắp tay nói.
“Liễu đạo hữu hẳn là chưa quên tràng đại chiến năm đó, không ít đệ tử đã vô ý rơi vào khe nứt không gian, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa. Cho nên vừa rồi kiểm tra ngươi hơi nghiêm khắc một chút, để đảm bảo
không có điều gì sai sót” Lô Kính Nguyệt lộ thần sắc có chút xấu hổ nói.
“Không sao cả, chư vị cũng là trận trách mà thôi” Liễu Minh khẽ cười, lơ đễnh đáp lời.
Trong lúc cùng Lô Kính Nguyệt nói chuyện, trong mắt hắn tử quang mơ hồ
lưu chuyển, hướng nơi sâu trong sơn môn tùy ý nhìn lướt qua.
Với thị lực hôm nay của hắn, chỉ cần khẽ liếc một cái là có thể thu hết cảnh tượng trong vòng ngàn dặm vào mắt.
Vốn là Thái Thanh Môn phồn hoa nay thoạt nhìn thật vắng vẻ yên lặng, chỉ có mấy đội đệ tử tuần tra qua lại ở gần bên màn cấm chế bảo hộ màu xanh mà thôi.
“Lô Chưởng tọa, không biết Thiên Qua chưởng môn có trong môn không? Liễu Minh thu lại ánh mắt, nhíu mày hỏi.
“Từ mấy ngày trước Thiên Qua chưởng môn cũng đã suất lĩnh đại đội tu sĩ
của bổn tông chạy tới đại doanh liên minh Nhân Tộc, để chuẩn bị tiến
đánh Cô Phượng
Sơn Mạch rồi, chỉ để lại rất ít người lưu thủ ở đây.” Lô
Kính Nguyệt đáp.
“Đã đi khỏi, khó trách sơn môn lại yên tĩnh như vậy” Liễu Minh khẽ vểnh đuôi mày, gật đầu.
“Hiện giờ sự vụ trong môn do Phù Chỉ trưởng lão quản lý, Liễu đạo hữu
nhiều năm mới về lại sơn môn, chi bằng đến đại điện chưởng giáo gặp Phù
Chỉ trưởng lão một chuyến.” Lô Kính Nguyệt đề nghị.
“Được, đa tạ Lô chưởng tọa nhắc nhở” Liễu Minh nhàn nhạt nói một câu,
sau đó hắc quang trên người hắn lóe lên, hóa thành một đạo cầu vồng,
hướng sâu trong sơn môn bay đí, chỉ chớp nháy vài cái đã biến mất hút.
Lô Kính Nguyệt thấy vậy bất chợt rùng mình, trong lòng lại càng tin
tưởng khả năng hôm nay Liễu Minh đã tiến giai Thông Huyền Cảnh. Nhất
thời y đứng im tại chỗ, nét mặt lộ một tia phức tạp.
Từ năm đó hắn đã chứng kiến Liễu Minh dùng tư chất ba linh mạch mà từng
bước Hóa Tinh, Kết Đan, cho đến khi tiến giai Chân Đan Cảnh, vốn đã chấn động tột cùng rồi. Càng nghĩ y càng thấy hối hận vì lúc trước có mắt
không tròng.
Hôm nay Liễu Minh xuất hiện lần nữa, tu vi vượt qua chính mình mà đạt
tới Thiên Tượng, còn bản thân thì ngược lại vẫn kẹt tại bình cảnh không
thể đột phá, so sánh với nhau thật có chút buồn cười.
Y khẽ lắc đầu, thở dài một hơi bất đắc dĩ rồi không để ý tới ánh mắt tò
mò của đám đệ tử Hóa Tinh Kỳ bên cạnh, tiếp tục mang theo bọn họ đi dò
xét quanh cấm chế.
Đợi khi Liễu Minh bay khỏi tầm mắt của Lô chưởng tọa, hắn liền giảm tốc
độ, đem thần thức khuếch tán ra, nhẹ nhàng bao phủ cả tòa Vạn Linh Sơn
Mạch.
Sau một khắc, thân thể Liễu Minh chợt cứng đờ, vội ngừng độn quang. Trên mặt hắn lộ ra một tia thần sắc khác thường, dường như áy náy, lại có
vài phần mừng rỡ.
Ngừng được một chút, thân hình Liễu Minh lại chuyển hướng bay về nơi khác.
Mấy hơi thở sau, hắn xuất hiện trước một đội đệ tử tuần tra của Thái Thanh Môn.
Đội đệ tử này không khác gì so với đội của Lô Kính Nguyệt, cũng là năm
người. Có điều lĩnh đội là một thiếu nữ. Nàng thân mặc trường bào màu
lam, mày cong mũi thẳng, dung mạo cực đẹp. Đặc biệt là đôi mắt to sáng
ngời như biết nói, toát lên cả khí chất động lòng người.
Thiếu nữ áo lam bị cản đường, đôi mi thanh tú khẽ nhíu. Nàng đang định
mở miệng, nhưng vừa nhìn thấy rõ dung mạo người đứng trước mặt thì thân
thể chợt cứng đờ, vành mắt chưa được phép đã tự động đỏ lên.
“Già Lam trưởng lão, ngươi sao vậy?” Một nam tử áo vàng có tu vi Hóa
Tinh Kỳ bên cạnh thấy vậy ngạc nhiên hỏi, lập tức hắn quay sang nhìn tên áo xanh bỗng đâu xuất hiện này, chân mày cau lại.
“Ngươi là ai?” Nam tử áo vàng trầm giọng quát, đáng tiếc hắn còn chưa
dứt lời thì nam tử áo xanh phía trước đã vung tay lên, một mảnh ánh sáng màu vàng đất bỗng nhiên xuất hiện rồi bao vây lấy nam tử áo vàng cùng
mấy gã đệ tử tuần tra khác vào trong thành một hình cầu.
Sau đó không còn âm thanh gì từ trong viên cầu màu vàng truyền ra nữa.
Liễu Minh không để ý tới viên cầu, chậm rãi buông tay xuống. Hắn lặng
yên nhìn thiếu nữ áo lam trước mặt, bờ môi mấp máy lên tiếng:
“Già Lam, ta về rồi”
"Liễu Minh”
Nghe thấy giọng nói Liễu Minh, nước mắt của Già Lam rốt cuộc không kìm
được rơi xuống, nàng chạy tới, thoáng cái nhào vào lòng hắn.
Nét mặt Liễu Minh hơi đổi, nhưng vẫn siết tay lại nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại ấy.
Trong những nữ nhân thân thiết với hắn, Già Lam là người làm cho hắn áy
náy nhất, chính mình và nàng định ra hôn ước, nhưng lại bỏ đi biền biệt
bảy trăm năm trời.
Tuy nói rời khỏi đại lục Trung Thiên không phải ý muốn của Liễu Minh,
nhưng dù sao đi nữa hắn cũng không giữ được lời hứa của mình.
“Thực xin lỗi, nhiều năm qua để ngươi một mình ở lại Thái Thanh Môn” Liễu Minh cảm nhận được trong ngực nhẹ rung, vội nói.
Hành động của Liễu Minh làm không ít người chú ý, không lâu sau liền có
mấy đội tuần tra bay tới, vừa thấy tình huống này, ai nấy cũng đều hơi
ngẩn người.
Già Lam cảm giác có nhiều người đến, vội vàng rời khỏi lồng ngực Liễu Minh.
Liễu Minh mỉm cười, lấy tay nhẹ lau nước mắt cho nàng. Già Lam sắc mặt
đỏ lên, thò tay nắm lấy bàn tay hắn, giữ thật chặc, dường như sẽ mãi
không chịu buông ra nữa.
Liễu Minh thấy nàng nắm như vậy thì trong lòng thầm thở dài, có điều trên mặt không lộ vẻ gì cả.
“Ngươi là Liễu Minh” Một gã lĩnh đội tuần tra có tu vi Chân Đan Cảnh vừa thấy dung mạo Liễu Minh liền kinh ngạc thốt lên.