Mắt thấy cảnh này, dù là người mang tâm tính cứng cỏi như Chân phu nhân cũng không giấu được vẻ tuyệt vọng trên khuôn mặt. Bốn gã tu sĩ Thiên Tượng cảnh của Hạo Nhiên Thư Viện thì lảo đảo té nhào ra bốn phía. Dưới cỗ linh áp đáng sợ này, thân thể không ngừng run rẩy,
dường như muốn bò cũng khó.
Gần đó, Càn Như Bình có vẻ bình tĩnh hơn một chút.. Tuy nàng có tu vi thấp nhất ở đây, nhưng trên người lại mặc một bộ bảo giáp của Thái Thanh Môn do lão tổ Huyền Ngư ban tặng, nên mặc dù cũng bị
thương nhưng không đến mức nguy hiểm tính mạng. Lúc này nàng gắng gượng
lặng lẽ lùi về phía sau một ít, thừa cơ những người khác không để ý,
nàng lật tay lấy ra một cái trận bàn truyền tin tinh xảo, sau đó đánh
lên trận bàn một đạo quang mang.
Nhưng trận bàn lại chỉ lóe lên một cái rồi tắt ngấm như vật chết, không nhúc nhích gì nữa. Càn Như Bình khẽ giật mình, ánh mắt toát lên một tia lo lắng. Trận bàn này
chính là do nàng luyện chế, gồm hai cái, dùng để liên lạc với Diệp Thiên My. Hiện giờ trận bàn không có phản ứng, tức là một cái còn lại đã hư
rồi.
Ngay lúc đó, khe nứt không gian giữa không trung run rẩy dữ dội, một đạo hồng quang chói mắt từ trong đó phóng ra, hư không chung quanh trở nên
chấn động mãnh liệt. Đám người Chân Phu Nhân, Càn Như Bình lại bị cỗ lực chấn động mạnh đó đánh
bay ra lần nữa, ngay cả Minh Trùng Hắc Bạch Tri Chi cũng giống như vậy.
Sau một khắc, hồng quang nhanh chóng phóng to sáng rực lên, mắt thường
đã không thể nhìn thẳng được.
Oành!
Trong hồng quang chói mắt, một quả cầu đá màu đỏ chót cỡ vài trăm trượng dần dần xuất hiện, nó chui từ trong khe nứt ra một cách khó khăn, cảnh
tượng này thật giống như một con gà mái gian nan đẻ trứng. Tuy nhiên quá trình này cũng chỉ kéo dài trong mấy hơi thở mà thôi. Khi quả cầu đá màu đỏ chui ra khỏi khe nứt được một nửa thì nó thừa thế rơi
thẳng xuống phía dưới, mặt ngoài ma sát với không khí nên bốc cháy ngùn
ngụt, trông như là một viên vẫn thạch.
Rầm rầm!
Quả cầu đá lớn màu đỏ trùng trùng đập lên ngọn núi bên dưới, nháy mắt
làm cho nó sụp đổ tan tành. Cự thạch bay loạn, bụi mù tràn ngập bốn
phía, vốn là ngọn núi chỗ đám người Càn Như Bình giờ đã không còn lại
chút gì mà thay vào đó là một cái hố thật to. Nửa dưới của thạch cầu màu đỏ đã cắm sâu vào trong hố.
Âm thanh “Cách cách” vang lên.
Mặt ngoài quả cầu đá nứt ra từng khe hở, sau một khắc đột nhiên vỡ vụn,
một bóng người màu bạc chỉ tầm hơn trượng từ trong vẫn thạch bay ra,
ngừng giữa không trung. Rõ ràng là một Khúc Nghiêu nửa người nửa tằm. Khúc Nghiêu này có nửa người trên là một cô gái tóc vàng tuyệt đẹp, cũng không phải khỏa thân mà mặc một bộ chiến giáp màu bạc cổ quái, trong tay còn nắm một cái liêm đao
răng cưa dày đặc.
So với Khúc Nghiêu bình thường thì khác nhau, trên đầu nàng ta mọc ra
hai cái vòi cong cong, miệng vòi trông như hai quả cầu thịt màu bạc rủ
xuống. Nửa thân dưới thì mập mạp nhìn giống như tằm, từng vòng phù văn màu bạc lượn lờ xung quanh, tản ra quang mang khiếp người.
Không trung ngoài mấy trăm trượng, lúc này Chân Phu Nhân mới khó khăn
lắm ổn định được thân hình. Pháp bảo mâm tròn bát giác đã sớm chắn trước người. Nàng có thể cảm ứng rõ ràng được một cỗ khí tức khiến linh hồn run rẩy
truyền đến từ trên người Khúc Nghiêu tóc vàng kia, ngay cả pháp bảo trấn phái nơi tay cũng không cho nàng thêm chút cảm giác an toàn nào.
Chân Phu Nhân từng trải qua tràng đại chiến với Minh Trùng Chi Mẫu năm
xưa, lúc này Khúc Nghiêu không lớn hơn người thường bao nhiêu kia lại
mang đến khí tức chẳng thua kém quái vật khi ấy chút nào cả.
“Chúc mừng Khúc Xích đại nhân cuối cùng cũng đả thông con đường lưỡng
giới, hàng lâm Nhân giới.” Hắc Bạch Tri Chu bay đến trước người Khúc
Nghiêu tóc vàng, thân thể thu nhỏ lại mấy chục lần, so với Khúc Nghiêu
tóc vàng thì cũng gần như nhau, tám cái chân đen trắng xen kẽ của nó thu lại, cúi người quỳ bái.
“Ồ, ta còn nhớ ngươi chính là đệ nhất chiến tướng dưới trướng Minh Mẫu,
hình như gọi là Hắc Ngao thì phải.” Khúc Nghiêu tóc vàng khẽ lắc đầu, có vẻ như vừa phá giới xông qua nên chưa kịp thích ứng, sau một lát mới
đưa mắt nhìn Hắc Bạch Tri Chu, nhàn nhạt nói.
“Vâng, tiểu nhân là Hắc Ngao.” Hắc Bạch Tri Chu cung kính đáp lời.
“Ta có thể phá giới thuận lợi cũng nhờ công lao không nhỏ của Minh Tộc
các ngươi.” Khúc Nghiêu tóc vàng phất tay, một đạo bạch quang nhu hòa
bay ra bọc lấy thân thể Hắc Bạch Tri Chu.
Mấy vết thương trên thân Hắc Bạch Tri Chu bỗng khép lại với tốc độ mà
mắt thường cũng nhìn thấy được, thoáng cái đã lành lặn như ban đầu. Thậm chí pháp lực tiêu hao cũng khôi phục không ít.
“Đa tạ Khúc Nghiêu đại nhân, hiện giờ Minh Mẫu đại nhân đang bị Ma Nhai
phong ấn trong một không gian dị độ, mong rằng Khúc Nghiêu đại nhân
không quên ước định của hai tộc chúng ta.” Hắc Bạch Tri Chu bỗng nhúc
nhích thân thể, vui mừng cúi rạp xuống.
“Yên tâm, việc này Khúc Hoàng đại nhân sẽ xử lý…”
Khúc Nghiêu tóc vàng nói chưa hết câu thì chợt nhìn sang một hướng, khẽ cười hỏi:
“Ta đáng sợ lắm sao? Vừa nhìn thấy đã định chạy rồi.”
Chân phu nhân thừa lúc Khúc Nghiêu và Hắc Bạch Tri Chu nói chuyện, liền hóa thành một đạo hoàng mang phóng vọt về phía xa. Mà đám người Càn Như Bình thì vẫn nằm nguyên tại chỗ. Không phải là bọn họ muốn nằm yên chờ chết, mà dưới uy áp khủng bố của Vĩnh Sinh Cảnh thì
ngay cả cử động một ngón tay cũng khó, nói chi bỏ chạy.
Toàn thân Càn Như Bình gần như bị đông cứng rồi, nửa nằm trên mặt đất,
trong mắt trần đầy vẻ hối hận. Hiển nhiên là nàng đã đánh giá thấp mức
độ nguy hiểm của lần hành động này, thế nên bây giờ muốn thúc giục pháp
lực cũng đã muộn. Sớm biết như vậy, trước khi Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh hàng lâm thì nàng đã dứt khoát đào tẩu rồi.
Khúc Nghiêu tóc vàng vừa nói xong, liêm đao màu đen trong tay hời hợt
vung lên, một đạo đao mang hình trăng khuyết màu đen cao vài trượng
thình lình hiện ra. Đao mang màu đen nhanh như chớp đuổi theo độn quang do Chân phu nhân biến
thành, hung hăng chém xuống. Những nơi đao mang đi qua, không gian tựa
như một mặt kính vỡ vụn ra, để lại một vệt dài màu đen, dư uy bất diệt.
Chân Phu Nhân sắc mặt đại biến, thân hình bên trong độn quang cấp tốc
xoay tròn, ánh sáng vàng trên người bừng lên, pháp bảo mâm tròn bát giác nhanh chóng phóng to mấy lần, chắn ngang trước người trong tình thế
ngàn
cân treo sợi tóc.
“Oanh”!
Đao mang màu đen chém lên mâm tròn bát giác, mâm tròn liền vang lên âm thanh “Chi…chi”, ánh sáng màu vàng tản ra ảm đạm dần tuy nhiên nhờ đó mà đao mang cũng nhỏ bớt mấy phần. Chân Phu Nhân cả kinh,
pháp lực còn sót lại trong cơ thể điên cuồng rót vào mâm tròn, nhưng
cũng không thể làm cho nó ngừng u ám đi.
Rắc rắc!
Rốt cuộc trên pháp bảo mâm tròn cũng hiện lên một vết nứt. Tiếp theo là một tiếng giòn vang, mâm tròn bát giác liền vỡ vụn ra làm hai.
Lúc này đao mang màu đen đã nhỏ lại không bằng một phần mười ban đầu,
nhưng vẫn trảm lên thân thể của Chân phu nhân ở sau mâm tròn. Đao mang
lập tức che mất thân hình Chân Phu Nhân, chỉ nghe một tiếng hét thảm từ
trong hắc quang truyền ra, sau đó liền yên tĩnh lại. Đến khi hắc quang
tản đi, giữa không trung trống rỗng, dường như Chân Phu Nhân đã bốc hơi
mất vậy.
Khúc Nghiêu tóc vàng thấy thế, trong mắt lóe lên một tia dị sắc, nhưng
có vẻ cũng không mấy để tâm, ánh mắt liền dời sang năm người Càn Như
Bình trên mặt đất cách đó không xa, sát cơ dâng lên. Đám người Càn Như Bình thấy vậy, mặt mày ai nấy cũng xám như tro tàn.
Có điều ngay lúc này, hư không sau lưng Khúc Nghiêu tóc vàng bỗng chấn
động, một bóng người màu xanh hiện ra như quỷ mị, kèm theo đó là một đạo kiếm quang màu vàng nhạt thoắt ẩn thoắt hiện chém tới Khúc Nghiêu. Khúc Nghiêu thấy vậy kinh hồn, giờ có tránh cũng không kịp, nàng chợt quay
người há miệng phun ra một vật giống như miếng ngọc bài, sau đó nó lập
tức vỡ vụn.
“Phanh” một tiếng, một đoàn ánh sáng năm màu từ trong ngọc bài vỡ vụn tràn ra bọc lấy Khúc Nghiêu tóc vàng.
Cùng lúc đó đạo kiếm quang màu vàng kia cũng vừa đụng vào. Kiếm quang màu vàng trông có vẻ vô hại kia lại dễ dàng chẻ đôi hào quang ngũ sắc cùng thân thể Khúc Nghiêu ở bên trong. Mà sau khi Liễu Minh xuất
hiện thì Hắc Bạch Tri Chu vốn vẫn quỳ bái sau lưng Khúc Nghiêu lại phát
hiện mình bị một cỗ lực lượng cực kỳ to lớn bao trùm, cơ bản không thể
nhúc nhích được chút nào. Cho nên dưới dư uy không giảm của kiếm quang,
nó cũng bị chém luôn thành hai nửa, ngay cả một tiếng hét thảm cũng
không kịp kêu lên. Tiếp theo kiếm quang nhoáng cái hóa thành một màn
kiếm đem thân thể Minh Trùng kể cả tinh phách đều triệt để xoắn nát.
“Ồ…” Bóng người màu xanh liếc nhìn đoàn hào quang ngũ sắc trước mặt, dường như hơi chút bất ngờ.
Sau một khắc, đoàn hào quang bị chém làm hai bỗng tán loạn ra, hóa thành vô số điểm sáng như đom đóm, còn thân ảnh Khúc Nghiêu thì cũng theo đó
biến mất. Không gian ngoài mười trượng đột nhiên lóe lên, thân ảnh nàng ta lại hiện ra, sắc mặt hơi trắng bệch, đặc biệt là trên bụng có một vết thương còn
đang chảy máu.
Tuy vừa rồi nàng đã sử dụng một kiện bảo vật di hình hoán vị để tránh
thoát một kiếm này, nhưng vẫn bị kiếm khí gây nên thương tích. Nét kinh ngạc trên mặt Khúc Nghiêu tóc vàng càng sâu hơn vết thương nơi
bụng. Không ngờ khí tức tản ra từ bóng người màu xanh này cũng đã đạt
tới Vĩnh Sinh cảnh.
“Rốt cuộc các hạ là ai, cớ gì lại can hệ vào chuyện này?" Khúc Nghiêu
tóc vàng nhẹ vung tay, trên người nổi lên bạch quang nhàn nhạt, vết
thương nơi bụng nhanh chóng khép lại, trầm giọng hỏi, vẻ mặt liên tục
biến hóa.
Theo tin tức nhận được thì đại lục Trung Thiên chỉ có một gã đại năng
Nhân tộc có tu vi Vĩnh Sinh Cảnh mới đúng, mà vì phải phong ấn Minh Mẫu
nên mấy năm nay khó có khả năng xuất hiện. Thanh quang quanh bóng người kia chậm rãi tiêu tán, lộ ra hình dáng một nam
tử thanh niên, chính là Liễu Minh. Khúc Nghiêu tóc vàng kinh ngạc quan
sát họ Liễu vài lần, sau đó nhướng mày.
Với tu vi của nàng thì tất nhiên có thể cảm ứng được nhiều loại khí tức
Nhân Tộc, Ma Tộc, Yêu Tộc, thậm chí cả Cửu U Tộc trên người Liễu Minh,
nên nhất thời không đoán được thân phận của hắn. Có điều tu vi của Liễu Minh là Vĩnh Sinh Cảnh thì không còn nghi ngờ gì
nữa. Ánh mắt Khúc Nghiêu tóc vàng trở nên lạnh lẽo, nhưng vẫn không có
hành động gì nóng vội.
“Minh… Minh đại ca!”
Chợt lúc này, một giọng nói vui sướng vang lên phá tan không khí yên
lặng ngắn ngủi này, Càn Như Bình ở cách đó không xa cầm trong tay một
khối tinh thạch chừng quả đấm, kinh hỉ nhìn lại.
Liễu Minh nhìn Càn Như Bình, mỉm cười, thậm chí còn vẫy tay với nàng.
Sau khi Liễu Minh xuất hiện, uy áp khủng từ Khúc Nghiêu đè lên người Càn Như Bình chợt biến mất, nàng vốn định lập tức lấy ra Nguyệt Thạch mà
chạy trốn, nhưng vừa nhìn rõ khuôn mặt Liễu Minh thì bỗng vui mừng vô
cùng, nhất thời vứt hết những chuyện khác ra khỏi đầu. Lúc này trông thấy Liễu Minh gọi, nàng không chút do dự mà đứng dậy bay về phía hắn.