Một ngày sau.
Tầng một Cổ Tháp chín tầng tại Đàm Quang Sơn.
Không gian nơi đây mờ ảo, chỉ có tám cổ đăng đang tỏa ra ánh sáng le lói ở khu trung tâm, khoanh chân ngồi ở giữa là một hòa thượng trẻ có gương mặt tuấn tú, hai tay đang chắp trước ngực. Trước mặt hòa thưởng trẻ
tuổi khoảng hơn mười trượng, có một thân ảnh thanh niên mặc áo bào xanh
cũng đang ngồi khoanh chân dưới ánh đèn le lói, do ánh sáng quá yếu mà
không nhìn rõ khuôn mặt. Nhưng cả hai đều ngồi nhìn nhau mà không nói
gì.
Một lúc lâu sau, vẻ mặt thanh niên áo bào xanh hơi dịu xuống, phá vỡ trầm mặc rồi nói:
"Ta hiểu rồi."
Hòa thượng trẻ tuổi không trả lời mà chỉ thấp giọng niệm một câu Phật hiệu, sắc mặt không thay đổi chút nào.
"Vậy chuyện này, phải làm phiền đại sư." Thanh niên áo bào xanh nói xong liền đứng dậy, hơi cúi đầu với hòa thượng trẻ tuổi.
“Vậy là ngươi đã quyết định.” Hòa thượng trẻ tuổi hờ hững nói.
"Đúng vậy." Thanh niên áo bào xanh nói xong liền xoay người, đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại thân hình dần dần biến mất trong bóng đêm.
...
Nửa tháng sau.
Trên không trung một hoang đảo tại khu vực Thương Hải, bốn thân ảnh lăng không xuất hiện, đứng trên không trung. Bốn người này là Liễu Minh, Già Lam, Diệp Thiên Mi, Càn Như Bình.
"Thương Hải, chúng ta đã trở về!"
Dường như Càn Như Bình có chút hưng phấn, thả người bay trong không
trung, ánh mắt nhìn ra xung quanh, mở miệng cảm thán nói. Liễu Minh mỉm
cười, ánh mắt nhìn ra xung quanh, hít một hơi thật sâu, gió biển mằn mặn xông vào mũi. Nơi đây đúng là một hải vực phụ cận Hải Hoàng cung, bốn
người thông qua Truyền Tống trận tại vùng đất Nam Man, trải qua một phen trắc trở mới trở lại được khu vực Thương Hải.
Ban đầu Liễu Minh định dùng phiến đá Vấn Thiên phá không trở về nơi này. Nhưng trên đường đến Nam Hải, Càn Như Bình tỉnh lại từ hôn mê, đã sửa
lại truyền tống trận nối liền vùng đất Nam Man và đại lục Trung Thiên,
nên mới làm chậm trễ hơn mười ngày.
Càn Như Bình tinh thông trận đạo, cộng thêm pháp lực của Liễu Minh hiện
giờ, hai người hợp lực rút cuộc có thể chữa trị hoàn toàn Truyền Tống
trận sắp hỏng này. Để sau khi Liễu Minh phi thăng, Càn Như Bình các nàng muốn tiến về đại lục Trung Thiên thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đương nhiên, sau đó Liễu Minh đã bố trí nhiều tầng cấm chế ở hai đầu Truyền Tống trận để đảm bảo không kẻ nào có thể phát hiện.
"Phu quân, sau khi trở lại khu vực Thương Hải, chàng có dự định gì không?" Già Lam hỏi.
“Trước hết cứ về Man Quỷ Tông một chuyến, thời gian còn lại chúng ta hãy tìm một nơi yên tĩnh…” Ánh mắt Liễu Minh khẽ chuyển, nhẹ nhàng nói ra.
Hắn gần đây không chỉ một lần vận dụng lực lượng pháp tắc hệ Quang, dẫn
tới thời gian phi thăng sớm hơn dự tính nửa năm. Dù hắn chưa nói nhưng
hình như Già Lam cùng Diệp Thiên Mi vẫn cảm nhận được, sắc mặt hơi ảm
đạm, phân biệt ôm lấy một cánh tay của Liễu Minh, rúc vào sát người hắn. Liễu Minh thấy vậy không khỏi lộ ra vẻ áy náy, nhẹ nhàng ôm hai nữ.
"Khục! Minh đại ca các ngươi chỉ lo chuyện mặn nồng của mình, đừng có bỏ rơi ta đấy nhé.” Giọng nói của Càn Như Bình hơi bất mãn truyền tới.
"Làm sao có thể như vậy." Liễu Minh cười nhìn Càn Như Bình nói ra.
"Hài, thấy các người như vậy, ta cũng không tiện ở lại rồi.” Càn Như
Bình cười hắc hắc nói, thân hình hóa thành một đạo bạch quang, bay về
một hướng.
“Ta cũng lâu rồi chưa trờ về khu vực Thương Hải, muốn dạo chơi một mình, nhưng trước khi Minh đại ca phi thăng nhớ nói cho ta một tiếng, để ta
còn đưa tiễn đấy.” Giọng nói của Càn Như Bình truyền lại từ phía xa, rất nhanh thì độn quang đã biến mất.
"Nha đầu kia..." Liễu Minh lắc đầu cười cười, cũng không có ngăn cản.
Với tu vi hiện tại của Càn Như Bình cộng thêm vài pháp bảo lợi hại, dù
là đụng phải tu sĩ Thiên Tượng cảnh cũng có thể thong dong đào thoát,
hẳn là sẽ không có gì nguy hiểm.
"Đi thôi."
Liễu Minh cười nhạt một tiếng, hắc quang cuộn lên quanh người, bao lại
ba người, phi độn về hướng đại lục Vân Xuyên. Với độn tốc hiện nay của
hắn, chỉ gần nửa ngày sau đã tới sơn môn Man Quỷ Tông. Vài chục ngọn núi thành một sơn mạch khổng lồ vẫn giống như hắn đến nơi đây lần đầu nghìn năm trước, có có nhiều thay đổi. Chẳng qua số kiến kiến trúc trên đỉnh
núi lớn hơn rất nhiều, hơn nữa lượng tu sĩ ra vào tông môn cũng nhiều
hơn gần gấp đôi, xem ra những tài nguyên do hắn để lại năm xưa đã phát
huy hiệu quả. Hắn đánh giá mới có sơn môn vài lần, tâm niệm vừa động,
thần thức khổng lồ khuếch tán ra, bao trùm toàn bộ Man Quỷ Tông.
Sau một lát, sắc mặt Liễu Minh vốn vui vẻ, lập tức lại lặng lẽ thở dài.
Hắn dùng thần thức cảm ứng, giờ đây thực lực Man Quỷ Tông so với mấy
trăm năm trước đã tăng nhiều, riêng tu sĩ Hóa Tinh đã có tới bốn năm
người. Thở dài là bởi dường như mấy người quen đều đã không còn, chỉ một hai tu sĩ Hóa Tinh trông quen quen, hẳn là một ít đệ tử trẻ tuổi mà năm đó hắn đã gặp qua.
Thấy tràng cảnh của Man Quỷ Tông ngày nay, Liễu Minh tức cảnh sinh tình, nội tâm tràn đầy xúc cảm. Dù sao nơi đây cũng là địa phương đầu tiên
hắn tu luyện, giờ đây bỗng ngoảnh lại, thoáng như chuyện mới hôm qua,
chỉ có điều than thở, cách này, xa này!
Nháy mắt đã ngàn năm, cảnh còn người mất.
Chúng sinh trong thế giới rộng lớn, người có Linh căn vốn là phượng mao
lân giác*, những người này đều có lòng mơ ước đi vào con đường tu tiên,
trải qua tuế nguyệt đằng đẵng, cuối cùng đắc đạo lại có mấy người?
Phượng mao Lân giác*: ý nói vật quý hiếm như lông Phượng, sừng Tê."Phu quân, mấy trăm năm qua đi, nơi đây đã không còn là Man Quỷ Tông khi xưa rồi.” Già Lam cầm tay Liễu Minh, than nhẹ một tiếng.
Liễu Minh cười nhạt một tiếng, hắn đương nhiên hiểu rõ những điều này,
chẳng qua là sắp tới lúc phải phi thăng, không hiểu sao hắn càng hoài
niệm lại chuyện xưa, tâm trạng đã xảy ra biến đổi lúc nào không hay.
“Tuy Man Quỷ Tông thay đổi không ít, nhưng vẫn có một hai người quen
biết cũ, hơn nữa còn có một đệ tử ký danh do ta thu trong lần trở về
trước đây. Trước khi đi ta phải
gặp hắn một lần, hai nàng hãy đợi ta một lát nhé.” Liễu Minh cười nhẹ một tiếng nói.
Diệp Thiên Mi cùng Già Lam đều gật gật đầu, thân hình Liễu Minh nhoáng một cái, biến mất ở giữa không trung.
Trên đỉnh một ngọn núi khổng lồ nào đó thuộc Man Quỷ Tông, trong mật
thất một động phủ, một tráng niên đại hán da ngăm đen đang khoanh chân
ngồi, trên người lóe lên từng đợt hắc quang, tản mát ra từng luồng hắc
khí âm hàn, tràn ngập mật thất.
Tu vi người này đạt đến Hóa Tinh kỳ đỉnh phong, đồng thời cốt cách toàn
thân to lớn, nổi lên từng khối cơ bắp, hiển nhiên là một tu sĩ có thể
cách cực kỳ mạnh mẽ. Đại hán thổ nạp một lát, thu lại pháp quyết, hắc vụ đầy phòng chui vào Thiên Linh Cái như trường kình hấp thủy, không thấy
bóng dáng. Nhưng khi hắn vừa mở mắt ra thì sắc mặt chợt biến đổi. Một
nam tử áo bào xanh nam tử không biết xuất hiện trước người gã từ lúc
nào, đang mỉm cười nhìn gã. Mà gã lại không hề phát giác, liền cảm thấy
sợ nổi da gà.
"Ngươi là người phương nào..."
Đại hán áo đen bỗng đứng lên, nghiêm nghị hét lên một tiếng, trên người
lóe lên hắc quang, đang muốn ra tay thì khẽ giật mình, cánh tay nâng lên dừng lại giữa không trung. Dung mạo người trước mắt rất rõ ràng, có vẻ
rất giống hình bóng một người.
"Ngươi, ngươi là..." Đại hán áo đen chỉ chỉ Liễu Minh, nói với vẻ mông lung.
“Không nhận ra sao?” Liễu Minh cười nhạt một tiếng, nói một câu.
"Sư tôn, thực... Thực sự là người!"
Thần sắc đại hán áo đen đầy vẻ vui mừng, nghe được giọng nói của Liễu
Minh thì còn hoài nghi gì nữa, vội ôm quyền, quỳ lạy họ Liễu.
"Không cần đa lễ, đứng lên đi." Liễu Minh không để đại hán cúi đầu, nhẹ
nhàng vung tay áo, một luồng sức mạnh nâng thân thể gã lên.
"Sư tôn, những năm qua người đi nơi nào, không có một chút tin tức khiến đệ tử nhớ mong vô cùng.” Đại hán áo đen đứng lên, cung kính nói.
“Việc này kể ra rất dài dòng, không tiện nói ra với ngươi.” Liễu Minh thản nhiên nói.
Đại hán áo đen nghe vậy thị nội tâm rùng mình, không hỏi thêm gì nữa.
“Nói gắn gọn một chút, lần này ta trở về cũng không có ý định ở lâu, rất nhanh sẽ rời đi lần nữa, nếu trong tông có việc phiền toái, ta có thể
thuận tay xử lý giúp các ngươi.” Liễu Minh nhàn nhạt nói ra.
Đại hán áo đen nghe vậy thì sắc mặt hơi tối, dường như có chút thất
vọng. Nhưng nghe câu nói kế tiếp của Liễu Minh thì vội vàng lắc đầu nói:
"Không có, năm đó sư tôn để lại cho tông môn lượng lớn tài nguyên tu
luyện, từ đó Man Quỷ Tông phát triển không ngừng, hơn nữa do có sư tôn
nên các tông phái khác đều rất nhún nhường, hôm nay cả tông đều rất
tốt.”
“Vậy thì tốt rồi, như thế thì ta cũng có thể yên tâm rời đi.” Liễu Minh
nghe nói chuyện đó, khẽ gật đầu. Nói xong, hắn lật tay lấy ra hai nhẫn
trữ vật màu đen, đưa cả cho đại hán áo đen.
“Đây là một số tài nguyên tu luyện, tài liệu, đan dược, điển tịch, pháp
bảo đều có, còn có ngọc giản đánh dấu cụ thể, đối với tông môn có chỗ
trọng dụng, ngươi hãy xử lý thỏa đáng." Liễu Minh nhàn nhạt nói ra.
Sắc mặt đại hán áo đen đại hỉ, vội cung kính nhận lấy hai chiếc nhẫn trữ vật, khi thần thức thăm dò vào trong, thân thể đột nhiên cứng đơ.
Không gian bên trong hai trước nhẫn trữ vật quá lớn, phải đến vài trục
trượng, gần như chất đầy các loại kỳ trân dị bảo, tất cả đều tràn đầy
linh khí, dường như mỗi thứ đặt tại đại lục Vân Xuyên đều là vật vô cùng trân quý.
"Đa tạ sư tôn ban thưởng trân bảo." Đại hán áo đen xem qua một lần, liền thu lại thần thức, khom người thi lễ với Liễu Minh lần nữa.
“Những vật này với ta mà nói đều đã vô dụng, vốn chuẩn chị hai phần,
nhưng một phần khác lại không dùng đến, nên toàn bộ giao cho tông môn.”
Liễu Minh cười nhạt một tiếng.
Hắn hơi suy nghĩ một chút rồi lập tức lấy ra một trữ vật thủ trạc, đưa cho đại hán áo đen.
“Mặc dù ngươi chỉ là đệ tử ký danh của ta, nhưng coi như có duyên. Ta
thấy ngươi tu luyện Minh Cốt quyết đã đến tầng chín đỉnh phong. Tiếp
theo chính là ngưng kết chân đan rồi, đây là một cửa ải lớn đối với tu
sĩ, nếu có thể vượt qua liền bước vào một cảnh giới mới. Đây là những
phần sau của Minh Cốt quyết, còn có một vài pháp bảo, đan dược, đều đưa
cả cho ngươi, đủ để ngươi vượt qua ải này.” Liễu Minh mở miệng nói ra.
Thân thể đại hán áo đen chấn động, hơi run rẩy tiếp nhận thủ trạc*.
Thủ trạc: vòng tay"Đa tạ sư tôn." Gã quỳ rạp xuống đất lần nữa, khom người hành lễ.
Liễu Minh mỉm cười, khoát tay áo, ý bảo không cần đa lễ.