- Yên tâm! Một kích của ta tuyệt đối sẽ không vận dụng Pháp lực vượt quá Linh Đồ hậu kỳ đại viên mãn. Ngươi nếu không nguyện ý tiếp thì ta cũng không miễn cưỡng. Hiện tại có thể rời đi được rồi, coi như chưa từng đến đây tìm ta.
Lôi sư bá nghe vậy, lại lạnh lùng nói.
Liễu Minh nghe xong lời này, trong lòng thầm rùng mình, tự nhiên hiểu được ý tứ của đối phương. 'Chưa từng đến', đương nhiên không thể nào đáp ứng bất cứ yêu cầu gì.
Vì vậy trong lòng Liễu Minh nhanh chóng chuyển động mấy lần. Hắn chậm rãi đứng thẳng lên, ngưng trọng nói:
- Sư bá đã nhất định phải thử năng lực của đệ tử, vậy đệ tử xin cả gan thỉnh sư bá ra chiêu.
- Hắc hắc! Rất tốt! Lúc này mới đúng, chỉ cần có thể tiếp được một kích của ta mà bình yên vô sự. Cho dù ngươi tìm ta có chuyện gì ta đều đáp ứng.
Lôi sư bá cười lớn một tiếng, cánh tay khẽ động, bỗng nhiên một ngón tay chậm rãi điểm về phía Liễu Minh.
Liễu Minh vừa thấy vậy, không dám lãnh đạm, một tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, vô số hắc khí từ trong thể nội bay vọt ra ngoài, cũng hóa thành vô số xúc tu cuồng vũ. Đồng thời tay kia vỗ lên trước ngực, ba điểm hắc quang lóe lên. Một quang thuẫn màu đen xuất hiện trước mặt hắn.
Mà đúng lúc này, trên ngón tay Lôi sư bá lóe lên điện quang nhàn nhạt, một tia điện nhìn rất nhỏ từ đầu ngón tay bắn ra. Trong nhát mắt, một tiếng sét đánh vang lên, tia điện hóa thành một con điện mãng to bằng cánh tay bay thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh chưa thực sự đánh tới nhưng trong không khí đã có một cỗ khí tức khét lẹt cuốn tới.
Liễu Minh không lưỡng lự, một tay lóe lên ánh sáng màu xanh. Thiên Nguyệt Kiếm lập tức hiện ra, Liễu Minh nhanh chóng chém ra ba đạo kiếm khí.
Tay kia thì vẽ vào hư không một cái. Sáu đạo Phong Nhận màu xanh cũng hiện ra, lóe lên, phát ra những tiếng 'Xuy! Xuy!' rồi bay về phía điện mãng.
Vài tiếng trầm đục vang lên, mấy đạo Phong Nhận trảm lên người điện mãng. Nhưng chỉ khiến cho điện mãng hơi dừng lại một chút rồi tan vỡ.
Lúc này, ba đạo kiếm khí liên kết thành một cũng bổ lên người điện mãng.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm khí và điện mãng đồng thời nổ tung ở trong hư không.
Kiếm khí màu xanh cùng với hồ quang điện màu bạc đan xen vào nhau. Sau một tiếng nổ kia, hồ quang điện chợt xé rách kiếm khí màu xanh bay ra ngoài. Điện quang còn sót lại thì lóe lên bổ lên quang thuẫn màu đen trước người của Liễu Minh.
Liễu Minh biến sắc, cánh tay khẽ động. Năm ngón tay đều đặt cả lên quang thuẫn, đồng thời Pháp lực trong cơ thể không ngừng rót vào quang thuẫn.
Nhưng ngay cả như vậy, quang thuẫn màu đen cũng chỉ có thể duy trì được hai lần hô hấp liền vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Bất quá lúc này, hồ quang điện còn sót lại chỉ lớn bằng ngón tay cái. mà hắc khí hộ thể quanh người Liễu Minh biến thành xúc tu hóa thành đạo đạo hư ảnh đánh tới.
Lại một tiếng sét đánh vang lên. Hồ quang điện còn sót lại cùng với tất cả xúc tu đều tan biến.
Sắc mặt Liễu Minh trắng đi vài phần. Hiển nhiên vừa rồi liên tiếp thi pháp khiến cho Pháp lực của hắn tiêu hao không ít. Nhưng cuối cùng vẫn có thể tiếp được một kích của Lôi sư bá.
- Rất tốt! Quả nhiên có chút bổn sự, trách không được vì một nữ tử mà dám đi trêu chọc tên tiểu tử Cao Trùng. Ngươi đã vượt qua kiểm tra, nói đi! Ngươi tìm ta có chuyện gì.
Lôi sư bá thấy vậy, thần sắc hơi trì hoãn. Ngược lại có mấy lời khen ngợi.
- Đa tạ Lôi sư bá! Đệ tử muốn tiếp nhận chức vị giám sát Huyền Kinh. Cho nên mới đặc biệt đến bái kiến sư bá.
Liễu Minh nghe vậy, tâm tình cũng buông lỏng nhưng vẫn không dám thất lễ, cung kính nói.
- Giám sát Huyền Kinh? Cái chức vị này rất nguy hiểm. Ngươi đã muốn tiếp nhận nhiệm vụ này xem ra thời gian tới không có ý định trùng kích cảnh giới Linh Sư. Như vậy rời khỏi tông môn là một hành động sáng suốt. Nếu không một khi Cao Trùng trùng kích Linh Sư thành công, ngươi ở lại tông môn xác thực sẽ không được tốt.
Lôi đại hán nghe Liễu Minh nói như vậy, không cảm thấy bất ngờ. Ngược lại gật đầu nói.
- Như vậy Lôi sư bá đáp ứng đệ tử.
Liễu Minh vui vẻ hỏi.
- Ngươi có thể tiếp được một kích của ta, chỉ cần cẩn thận một chút thì việc ở lại Huyền Kinh bốn năm cũng không khó. Nhưng nếu ngươi muốn ta đáp ứng thì ngươi còn phải đáp ứng một điều kiện của ta.
Lôi sư bá trầm ngâm một chút, lại nói.
- Sư bá cứ việc nói, đệ tử chỉ cần có thể làm được nhất định sẽ dốc sức.
Liễu Minh khẽ giật mình, nhưng vẫn mau miệng trả lời.
- Việc này rất đơn giản. Sau khi ngươi đến Huyền Kinh thì làm giúp ta một số chuyện. Ta năm đó chưa thành Linh Sư, đã từng thiếu nợ một vị bằng hữu một nhân tình không nhỏ. Hôm nay, người bằng hữu đó đã sớm qua đời, nhưng hậu nhân lại dọn đến Huyền Kinh. Gần đây tựa hồ gặp phải chút phiền phức, cũng thông qua tín vật năm đó ta lưu lại cầu ta cứu viện. Nhưng ngươi có lẽ cũng đã biết hiệp nghị của chư tông. Thân phận của ta bây giờ không cách nào tự mình đến Huyền Kinh được, mà mấy tên đệ tử bên cạnh ta hoặc là có chuyện quan trọng, hoặc là tu vi Pháp lực không đủ. Cử bọn họ đến Huyền Kinh ta không an tâm. Cho nên nếu ngươi đảm nhiệm chức vị giám sát Huyền Kinh thì thuận tiện giúp ta giải quyết phiền toái của hậu nhận bằng hữu cũ.
Lôi sư bá chậm rãi nói.
- Thì ra là thế! Sư bá yên tâm, chỉ cần đệ tử có đủ khả năng, nhất định sẽ trợ giúp chuyện này giúp sư bá.
Liễu Minh nghe vậy, trong lòng lưỡng lự một phen. Nhưng miệng thì vẫn đáp ứng.
- Rất tốt! Ta rất coi trọng năng lực của ngươi. Đây là lệnh bài đệ tử giám sát Huyền Kinh cùng với một ít tư liệu liên quan đến chức vị này. Ân! Tư liệu về đệ tử giám sát tiền nhiệm bị mất tích cũng ở trong đó. Ngươi cầm về xem cho kỹ. Mặt khác, sau khi tiếp nhận lệnh bài này, trong vòng ba tháng ngươi phải đến Huyền Kinh thực hiện chức trách. Nếu không sẽ bị xử phạt theo môn quy.
Lôi sư bá gật đầu, lại
lấy từ trong tay áo ra một khối ngọc giải cùng với một ngọc bài màu trắng đưa cho Liễu Minh.
- Vâng! Đệ tử nhất định sẽ trong ba tháng chạy đến Huyền Kinh.
Liễu Minh tiếp nhận hai vật, biến sắc nói.
- Không còn chuyện gì nữa, ngươi đi xuống đi. Ta muốn yên lặng suy nghĩ.
Lôi sư bá nói dứt lời, lại khẽ tựa lên ghế, hai mắt khép lại không hề để ý tới Liễu Minh.
Trong lòng Liễu Minh tuy cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn thi lễ rồi kính cẩn rời khỏi cung điện màu bạc.
- Lôi sư huynh! Huynh thật sự giao chức vị đệ tử giám sát Huyền Kinh cho Bạch sư điệt ư! Nếu tên Cao Trùng kia trở thành Linh Sư, nói không chừng trong lòng sẽ bất mãn đối với sư huynh.
Một thân ảnh thướt tha từ đằng sau một cây cột trong đại điện đi ra.
- Lâm sư muội, ta biết rõ ngươi cũng muốn đề cử một tên đệ tử đi đảm nhiệm chức vị này. Nhưng tên đệ tử giám sát Huyền Kinh tiền nhiệm có năng lực xuất chúng như vậy mà lại biến mất không chút dấu hiệu nào. Có thể thấy được nước ở Huyền Kinh càng ngày càng sâu. Sư muội thực cho rằng đệ tử mình đề cử thích hợp hơn Bạch sư điệt sao?
Lôi sư bá mở mắt nhìn qua nữ tử xinh đẹp, chỉ trả lời câu hỏi phía trước.
- Điều này cũng đúng. Vị đệ tử này của ta cũng đã gần ba mươi tuổi rồi. Vì muốn được một phần Chân Sát Khí cho nên mới muốn đi Huyền Kinh một chuyến. Nếu Lôi sư huynh đã giao cho Bạch sư điệt thì cứ coi như tiểu muội chưa có đề cập qua. Ngược lại sư huynh vì chuyện của Lôi Chấn mà ngây ngốc ở Thiên Cơ Sơn nhiều ngày. Ngay cả chưởng môn sư huynh tổ chức hội nghị thường kỳ cũng không tham gia. Điều này chỉ sợ không tốt lắm.
Lâm Thải Vũ mỉm cười nói.
- Hừ! Xem ra Lâm sư muội đề cử đệ tử là thứ yếu, thụ mệnh chưởng môn sư huynh tới khuyên ta mới là thật.
Lôi sư bá hừ nhẹ một tiếng.
- Trong tông môn cũng chỉ có muội là giao hảo tốt với huynh nhất. Chưởng môn sư huynh không để muội tới thì còn có thể để ai tới cơ chứ.
Lâm Thải Vũ không cảm thấy bất ngờ, trả lời.
- Lâm sư muội có thể trở về nói với chưởng môn sư huynh là ta không có việc gì. Tuy nhiên việc Lôi Chấn chết đi khiến cho tâm tình của ta không được tốt lắm. Nhưng quyết sẽ không đến mực làm chậm trễ chính sự của tông môn. Dù sao ta lúc đầu muốn đứng ra hoàn toàn có thể ngăn cản Lôi Chấn, không cho hắn đi vào Bí Cảnh. Đã đánh bạc thua, dĩ nhiên chính mình cũng phải gánh chịu mọi hậu quả. Lôi gia cũng sẽ không vì một tên đệ tử thiên tài vẫn lạc mà không gượng dậy nổi.
Lôi sư bá lạnh nhạt nói.
- Tốt! Có lời này của sư huynh là được rồi. Tiểu muội đi trước về bẩm báo với chưởng môn sư huynh.
Lâm Thải Vũ nghe vậy, nét mặt vui vẻ.
- Đúng rồi! Chưởng môn sư huynh tại sao lại can thiệp vào chuyện giữa đệ tử đắc ý nhất của mình với Bạch sư điệt.
Lúc Lâm Thải Vũ định rời đi thì Lôi sư bá mở miệng hỏi một câu.
- Chưởng môn sư huynh cũng đề cập chuyện này với sư muội một lần. Bởi vì chuyện này liên lụy đến mấy chường Khuê sư huynh, Chung sư tỷ cho nên chưởng môn cũng không muốn trực tiếp ra mặt can thiệp. Chỉ có thể để cho nữ đệ tử khiến hai mâu thuẫn trở về gia tộc. Còn những chuyện khác chỉ có thể thuận theo tự nhiên.
Lông mày Lâm Thải Vũ nhíu lại nói.
- Hừ! Xem ra mặc kệ Bạch sư điệt vì tông môn lặp nhiều công lao lớn, nhưng chưởng môn sư huynh vẫn có ý định thiên vị đệ tử của mình hơn. Cái gì gọi là thuận khí tự nhiên. Nếu như Cao Trùng trở thành Linh Sư, Bạch sư điệt căn bản không thể chống cự lại sao.
Lôi sư bá nghe vậy, hừ lạnh một tiếng.
- Khục! Chưởng môn sư huynh cũng có điều khó xử. Dù sao lấy tư chất của Cao Trùng, chúng ta cũng tin tưởng rằng tám chín phần mười là hắn có thể trở thành Linh Sư. Thậm chí về sau còn có thể trở thành cường giả Hóa Tinh Kỳ. Bạch sư điệt mặc dù vì tông môn lập nhiều đại công, những gì cần ban thưởng tông môn đều đã ban thưởng. Chỉ là hắn có tư chất Tam Linh Mạch, thật sự quá thấp. Cho dù có Thiên Tuệ Thân Thể nhưng nếu không trở thành Linh Sư, cuối cùng cũng không có tiền đồ. Chưởng môn sư huynh cũng không thể vì một tên để tử Linh Đồ mà áp chế một tên đệ tử về sau có khả năng trở thành cưởng giả trấn thủ tông môn. Cho nên chưởng môn sư huynh đối với chuyện này cũng chỉ có thể làm đến mức này. Hiện tại Bạch sư điệt rời khỏi tông môn cũng là một chuyện tốt. Nói không chừng Cao Trùng sau khi tiến giai thành Linh Sư, sẽ vứt bỏ ân oán giữa hai người sang một bên.
Lâm Thải Vũ nghiêm mặt nói.
- Nếu là ba năm trước đây, nói không chừng ta sẽ tin tưởng. Với tính tình của hắn hiện tại, ta cũng không muốn lấn quá sâu vào chuyện này. Nhưng nếu Cao Trùng thực sự vì một đệ tử giám sát mà cảm thấy bất mãn đối với ta. Sư muội cho rằng ta sẽ quan tâm ư!
Lôi sư bá cười lạnh một tiếng.