Người nọ lúc này kêu rên một tiếng, thân hình hóa thành huyết vũ rơi xuống đất.
Hai kiện phù khí kia mất đi chủ nhân khống chế cho nên hào quang thu liễm toàn bộ, lập tức rơi xuống.
Tay của Liễu Minh khẽ vẫy, đem hai kiện phù khí này nhiếp không tới tay, chỉ tùy ý liếc mắt nhìn, phát hiện chỉ là hai kiện trung giai phù khí bình thường, cũng không qua tâm nhiều mà thu lại.
Hắn lại thúc dục mây đen dưới chân của mình, lại đi lên kiểm tra hai đạo thi thể kia một chút, nhưng chỉ tìm ra một chút linh thạch và mấy tấm phù, cũng không thấy có gì giá trị cả.
Chuyện này kỳ thật không ngoài dự đoán của hắn.
Dù sao hai người này yếu như vậy, hơn phân nửa chỉ là sơ kỳ Linh Đồ cấp thấp nhất mà thôi, nếu như trên người có đồ tốt bảo vệ tính mạng thì vừa rồi không có bị hắn một kích giết dễ dàng như vậy.
Liễu Minh sau khi thu toàn bộ đồ vật lại, lúc này lại bay lên không trung đi về phía trước.
Lúc này đây hắn chỉ bay hơn mười dặm là nhìn thấy hai đỉnh núi nhỏ gần nhau, ở khu vực lõm xuống của hai ngọn núi có hào quang lóe lên, chung quanh có sương mù bao phủ.
Trong biển sương mù có hơn trăm người ăn mặc quần áo võ sĩ đứng bao vây, trong tay cầm lấy binh khí điên cuồng chém cái gì đó trong sương mù.
Binh khí trong tay của những người này có hào quang nhàn nhạt chớp động, tất cả đều là luyện khí sĩ cấp thấp.
Nhìn qua xa hơn một chút lại có ba bốn mươi người cầm cường cung giới bị.
Trên đỉnh hai ngọn núi lại có bảy tám bóng người đứng ở đó, cũng thả ra từng đạo hỏa cầu hoặc thả lưỡi đao gió công kích vào trong màn sương mù.
Công kích mỗi lớp tiếp mỗi lớp, sương mù kia thu nhỏ và tán loạn một phần, đợi tới khi Liễu Minh đuổi tới bên này thì biển sương mù biến thành vô cùng mỏng manh, thậm chí bóng người nấp bên trong có thể nhìn thấy mơ hồ.
- Ha ha, mấy vị đạo hữu cần gì phải kiên trì như vậy. Lại nói tiếp chúng ta và các vị không có thù riêng gì cả, chỉ thuần túy đều vì chủ của mình cả. Nếu chư vị hiện giờ chịu dừng tay, đem đồ vật áp vận chủ động dâng ra thì tại hạ có thể cho các vị an toàn rời đi.
Bóng người cao lớn phiêu phù trên đỉnh núi chợt cười to nói ra.
Bóng người này chính là lão giả áo bào màu vàng, trên mặt nổi ban xanh, lưng còng sau lưng còn mang theo hộp gỗ.
- Dương lão nhi, đừng nằm mơ. Bộ Tứ Tượng Kim Cương trận này vốn dùng phòng ngự mà trứ danh, phạm vi phòng hộ càng nhỏ thì càng cường đại, chắc hẳn chút chuyện này các vị đã phát giác được rồi. Nếu không thì cần gì phải nói nhảm nhí như vậy chứ! Ta cũng không gạt các ngươi, tin tức chúng ta bị nhốt đã được thông báo tới đông chủ nhiều giờ rồi, chắc hẳn viện binh đã tới rồi cũng nên. Ngược lại Ngụy mỗ khuyên ngươi một câu, hiện tại rời đi còn kịp, nếu không coi chừng mất mạng đấy.
Trong sương mù có âm thanh nam tử lạnh lẽo nói ra.
- Cái gì, các ngươi đã mật báo về Huyền Kinh rồi. Hừ, ngươi thực cho rằng nói như thế là lão phu sẽ tin tưởng. Đã rượu mời không uống thích uống rượu phạt, vậy đừng trách ta ra tay ác độc vô tình.
Lão giả áo bào vàng nghe vậy giật mình, nhưng sau đó giận tím mặt vỗ hộp gỗ sau lưng, trong đó vang lên âm thanh vo ve, lại có mười ba thanh phi đao mỏng như cánh ve bay ra, hóa thành từng đạo hàn quang công kích vào trong sương mù.
Mà vài tên Linh Đồ khác thấy tình hình này cũng chấn động sĩ khí, đồng dạng cũng nhao nhao bấm pháp quyết thi triển uy lực lớn hơn.
Biển sương mù rung động nhất thời, giống như sắp bị công phá triệt để vậy.
Nhưng lúc này Liễu Minh cũng bị đám luyện khí sĩ ở bên ngoài phát hiện.
Lúc này lập tức có người phát còi cảnh báo, một ít người khác lập tức giơ trường cung qua phía của Liễu Minh đề phòng.
Chỉ thấy tiếng xé gió vang lên, mũi tên rậm rạp chằng chịt bắn thẳng lên bầu trời
Liễu Minh thấy vậy hừ lạnh một tiếng, một tay bấm pháp quyết và sương mù màu đen bay ra ngoài, hóa thành hơn mười xúc tu nhỏ vừa thô vừa to.
Những mũi tên này bị xúc tu đánh bay, ngẫu nhiên có chút ít vang lên âm thanh trầm đục nhưng không thể làm gì.
Đúng lúc này tay của Liễu Minh đã bấm pháp quyết, lập tức trước người ngưng tụ hào quang màu xanh bay tới, sau khi léo lên thì bảy tám lưỡi đao gió bắn thẳng về phía trước.
Lập tức có tiếng kêu thảm thiết vang lên, những luyện khí sĩ phụ trách cảnh giới lúc này đã có bảy tám người bị lưỡi đao gió chém thành hai khúc.
Những người còn lại nhìn thấy cảnh này thì nhao nhao quay đầu chạy như điên lên núi, càng có người gọi thẳng tên "Dương tiền bối" cứu mạng.
Những tu luyện giả trên đỉnh núi phát hiện động tĩnh ở bên này, lập tức cho hai người bay tới trước, hơn nữa ở xa xa còn hét dừng tay.
Liễu Minh căn bản nhìn như không thấy, ngón tay liên tục điểm xuống, lưỡi đao gió bắn ra ngoài liên miên không dứt, mà mỗi một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên thì trong đám người phía trước sẽ có một người ngã xuống.
Trong nháy mắt những tên luyện khí sĩ phụ trách cảnh báo bị giết sạch.
Một màn kinh người này chẳng những làm cho hai người bay tới tức giận, những luyện khí sĩ cầm binh khí công kích sương mù cũng dừng tay, mặt mũi tràn đầy sợ hãi nhìn qua Liễu Minh bên này.
- Đạo hữu thật sự là tâm ngoan thủ lạt, chỉ có một chút thời gian đã có nhiều mạng người mất trên tay của ngươi!
Trong hai người bay tới có một trung niên tết tóc màu vàng, sắc mặt đỏ thẫm lớn tiếng quát lên.
- Hừ, các hạ nếu thật sự là người nhân từ nương tay thì chỉ sợ cũng không xuất hiện ở nơi này. Ta mặc kệ chuyện khác, hiện tại ai ngăn cản đường của ta chính là chết! Các ngươi tránh ra hay để ta động thủ.
Liễu Minh nhìn qua nam tử nói chuyện, mặt không biểu tình nói ra.
- Khẩu khí thật là lớn! Ta thật sự không biết trong khách khanh của Bách Linh Cư còn có tồn tại cao ngạo tự đại như các hạ. Điền huynh, không cần khách khí với hắn, chúng ta cùng động thủ đi.
Nam tử gương mặt đỏ thẫm giận dữ, quay đầu nhìn qua nam tử vẻ mặt
khô bệnh bên cạnh.
- Đừng nóng vội. Đạo hữu này từ nơi nào tới đây, trên đường không có người chặn đường sao?
Ánh mắt nam tử họ Điền nhìn qua phía sau, thập phần cẩn thận hỏi một câu.
- Ah, ngươi nói chính là chủ nhân hai kiện phù khí này sao, hai người này đánh lén ta đấy, cho nên ta đã giết rồi!
Liễu Minh nghe vậy tay áo run lên, lúc này một cây phi xiên cùng một khẩu phi đao hiện ra trước mặt, nhàn nhạt nói ra.
- Cái gì, ngươi giết hai người Kim đạo hữu rồi.
Nam tử họ Điền còn đang tức giận, nghe xong lời này thần sắc lập tức biến đổi.
- Hừ, quả nhiên lai giả bất thiện. Tuy Kim đạo hữu hai người chỉ là Linh Đồ sơ kỳ , nhưng có thể không đưa tin tức báo động đã bị giết sạch. Xem ra thực lực của các hạ không bình thường. Phong huynh, cẩn thận một chút đấy.
Nam tử khô gầy nghe vậy sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, sau đó tay áo của hắn run lên, lại có một chuỗi phật châu lóe lên.
Sau đó nam tử họ Phong lóe lên, thân hình không tiến mà lui vài bước, đồng thời một tay vỗ lên áo da bên hông, từ đó bay ra hai viên châu màu xanh nhỏ.
Sau một hồi biến hóa đã hóa thành hai quả cầu màu xanh da trời, đầu trướng thân nhỏ, trên lưng sinh ra hai đối cánh.
- Khôi lỗi thú?
Liễu Minh thấy vậy ngược lại khẽ giật mình, nhưng lập tức cười rộ lên.
- Hừ, hy vọng các hạ có thể còn bật cười trong chốc lát.
Nam tử họ Phong này hiển nhiên là cực kỳ đắc ý khôi lỗi thú của mình, trong nội tâm lập tức sinh ra khí tức mạnh mẽ, lạnh lùng nói một câu thì hai tay bấm pháp quyết điểm ra phía trước.
"Phốc" "Phốc" hai tiếng.
Đôi cánh sau lưng của mộc cầm lập tức chấn động, liền biến thành hai đạo hào quang màu lam phóng lên trời, sau khi xoay một vòng loại bắn về phía Liễu Minh.
Cùng lúc đó nam tử họ Điền bên cạnh lập tức lẩm bẩm, thúc dục công pháp và pháp khí như phật châu trong tay.
Cả xuyến phật châu lập tức sáng lên, đồng thời âm thanh phạn ngữ trầm thấp hiện ra ngoài, một trữ triện bảy màu bay ra, run lên một cái lại bắn thẳng về phía Liễu Minh.
- Không ngờ là phật khí chính thức nha, đây là đồ hiếm đấy.
Liễu Minh cũng không quan tâm tới hai con khôi lỗi thú này, ngược lại hắn cảm thấy hứng thú với phật châu của nam tử khô gầy kia..
Tay chân của hắn chấn động, xúc tu màu đen trên người lại vẫy động, hóa thành từng đạo bóng đen bao hộ hắn thật chặc chẽ.
Sau một khắc những phù văn kia rơi xuống như mưa ập vào xúc tu mùa đen, hóa thành hào quang sáng ngời rồi nổ tung, lập tức làm gần một nửa xúc tu chấn động và biến mất một nửa.
Nhưng mà Liễu Minh chỉ hơi nhíu mày mà thôi, hắc khí trên người của hắn khởi động cuồn cuộn, có thêm những xúc tu màu đen biến ảo ra ngoài, lại ngạnh kháng công kích.
Hai con khôi lỗi thú mộc cầm như đoàn hào quang bắn thẳng về phía trước, không chút dừng lại mà dùng tốc độ như sét đánh không kịp bưng tay lao thẳng vào Liễu Minh, đồng thời há miệng bắn ra từng đạo hòa quang tinh khiết...
Thời điểm hai con khôi lỗi thú mộc cầm này gia nhập vào công kích, xúc tu bảo hộ quanh người Liễu Minh cũng ra tay.
Chỉ thấy hai tay của hắn hợp lại một cái và điểm ra, từng lưỡi đao gió dài nửa trượng lập tức cuồn cuộn lên, cổ tay hơi run và lưỡi đao gió trước mặt lập tức lóe lên và biến mất.
Sau một khắc bỏ qua hai con khôi lỗi thú mộc cầm của nam tử họ Phong đánh tới, chỉ cảm thấy trước mặt có hào quang màu xanh lóe lên, linh quang hộ thể của hắn như bị cái gì đó chém nát, đồng thời hắn cảm thấy hông của mình lành lạnh.
Hắn cả kinh định cúi đầu đi thăm dò một chút thì nửa khúc dưới thân hình lập tức rơi xuống đất.
Nam tử họ Phopng lúc này phát ra tiếng hét lớn, bất tỉnh nhân sự.
Hai con khôi lỗi thú phi cầm công kích Liễu Minh lúc này kêu lên ken két rồi bất động, chỉ lặng lẽ lơ lửng trên không trung.
Nam tử khô gầy thúc dục phật châu trong tay của mình, cơ hồ không thể tin nổi nhìn qua một màn này.
Tuy thực lực của nam tử họ Phong này hơi yếu hơn hắn, nhưng nếu như nói đưa tay lên là chém giết sạch thì hắn tự nghĩ mình chắc chắn không có bổn sự này.
Mà gã này là tồn tại khủng bố, nếu như dùng thủ đoạn như vậy đối phó bản thân của mình, hắn tuyệt đối không tin tưởng mình có thể ngăn cản được.
Nam tử khô gầy kinh hô lên, lúc này quát khẽ một tiếng, đột nhiên cầm phật châu trong tay kéo mạnh một cái, hai tay của hắn nhanh chóng bấm pháp quyết, trong miệng nói lẩm bẩm.
Lập tức những phạt châu này hóa thành phù văn cực lớn vây quanh người của hắn một hồi, ngưng kết một màn hào quang bảy màu chung quanh người của hắn, triệt để bảo hộ hắn vào trong đó.