Hàn nguyệt màu xanh đảo qua ngoài, vô số điệp ảnh nhao nhao tán loạn tiêu tán!
"Phanh" một tiếng, hai đạo hàn quang trảm lên hàn nguyệt, rung động một lúc và bắn ngược ra phía sau.
Sau đó là điệp ảnh mơ hồ, lại hóa thành thân ảnh thiếu phụ bay ra sau, hai chân vừa chạm đất thì lập tức lui thêm vài bước.
- Trong tay ngươi chính là Thanh Nguyệt Kiếm!
Hồ Xuân Nương nhìn chằm chằm vào đoản kiếm trong tay Liễu Minh, trên mặt của nàng kinh nghi bất định.
- Bản lãnh của Hồ đạo hữu cũng không phải chỉ có Điệp Mộng đại pháp nha, mà là tu vi kiếm đạo!
Xúc tu bên người của Liễu Minh lúc này cũng tiêu tán đi, giống như cười mà không phải cười hỏi ngược một câu.
- Cái gì kiếm tu chi đạo! Bổn tiên tử không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy?
Hồ Xuân Nương nghe vậy biến sắc, nhưng lúc này lập tức trấn định lại.
- Như vậy không biết Hồ tiên tử có quen người nào tên là Trương Tú Nương, đệ tử Thiên Nguyệt tông hay không?
Liễu Minh nghe vậy cười cười, lơ đễnh lại hỏi một câu.
- Trương Tú Nương? Rốt cuộc ngươi là ai!
Lúc này đây Hồ Xuân Nương không cách nào giữ vững bình tĩnh được, trong mắt hiện ra một tia nghiêm nghị.
Tay áo của nàng cũng rung động sau đó, trong tay là xuất hiện hai đoản kiếm màu bạc, đồng thời cổ khí tức cổ quái trên người của nàng bộc phát, cực kỳ sắc bén.
- Ha ha, xem ra ta đoán không có sai mà, Hồ tiên tử quả nhiên chính là giám sát sứ Thiên Nguyệt tông tại Huyền Kinh này. Đạo hữu không cần kinh hoảng, ta cho ngươi xem một vật.
Liễu Minh thấy vậy lại vỗ tay cười cười, cánh tay khẽ động có ngân quang bắn ra ngoài.
Thần sắc Hồ Xuân Nương khẽ động, dùng đoản kiếm trong tay tiếp lấy vật bay tới, một cổ lực lượng vô hình cuốn tới.
Hào quang mau bạc bay tới lặng lặng lẽ dừng ở trước người của thiếu phụ, đây chính là lệnh bài màu bạc đại biểu thân phậm giám sát sứ của Liễu Minh trong Quỷ Tông!
Thì ra lúc Liễu Minh vừa thấy hai hàng lông mày của Hồ Xuân Nương có bảy tám phần giống thông linh kiếm thể của nữ đệ tử Thiên Nguyệt tông, hắn lập tức có tâm tình hoài nghi.
Chờ hắn cố ý thúc dục dị tượng của Thanh Nguyệt Kiếm thì bị nàng nhận ra ngay, trong nội tâm của hắn càng có nắm chắc khẳng định thân phận của đối phương.
- Thì ra Kiền đạo hữu là giám sát sứ của Quỷ Tông phái tới, điều này làm cho thiếp thân sợ bóng sợ gió một hồi. Nhưng mà thanh Thanh Nguyệt Kiếm này tại sao ở trong tay của ngươi, tại sao ngươi quen biểu muội của ta?
Hồ Xuân Nương nhìn qua lệnh bài màu bạc. Đoản kiếm trong tay lóe lên rồi biến mất, sau đó dùng tay kiểm tra lệnh bài màu bạc một chút mới thở dài một hơi nói ra.
- Chuyện Thanh Nguyệt Kiếm ta không dễ nói rõ, nhưng đạo hữu chỉ cần trở về tông môn hỏi thăm là có lẽ biết chuyện gì xảy ra. Về phần Trương đạo hữu à, từng có cơ duyên gặp mặt mấy lần trong thí luyện sinh tử.
Liễu Minh không chút hoang mang trả lời.
- Thí luyện sinh tử! Ngươi là đệ tử hạch tâm của Quỷ Tông! Nhưng Quỷ Tông có đệ tử hạch tâm tuổi này. Ta sao có thể không nhận ra?
Hồ Xuân Nương nao nao.
- Ha ha, Kiền mỗ gần đây mới trở thành đệ tử hạch tâm, hiện tại dung mạo cũng không phải chân diện mục, đạo hữu không biết cũng là chuyện bình thường.
Liễu Minh ho nhẹ một tiếng nói ra.
- Khanh khách! Nói như vậy có lẽ tuổi thật sự của sư đệ không lớn, có lẽ xưng hô ta một tiếng Thanh sư tỷ. Nhưng mà từ biểu hiện và dáng vẻ thành thục lão thành của ngươi, ta thật sự không nhìn ra nửa điểm khác biệt đấy.
Thiếu phụ nghe vậy mở to mắt dò xét Liễu Minh vài lần, bỗng nhiên "Khanh khách" cười rộ lên.
- Sư tỷ quá khen, tiểu đệ tự nhận trên phương diện nguy trang này rất có thiên phú. Nhưng mà hỏi trước, Hồ sư tỷ có phải cũng nên xác nhận thân phận với ta hay không?
Liễu Minh mỉm cười trả lời.
- Hừ, tuổi không lớn lắm nhưng rất cẩn thận. Cho, đây là lệnh bài của ta!
Hồ Xuân Nương bĩu môi một cái. Nhưng vẫn vẫn lấy trong tay áo lệnh bài màu bạc của mình ra, cũng ném lệnh bài lại cho Liễu Minh.
Tay áo của Liễu Minh run lên, liền đem lệnh bài cầm vào trong tay, cúi đầu kiểm tra lệnh bài một chút liền phát hiện văn tự phía sau của lệnh bài hơi khác, cho dù là chất liệu hay nặng nhẹ cũng khác nhau.
Ngón tay của hắn hơi dùng lục, lệnh bài của Thiên Nguyệt tông cũng cứng rắn như ban đầu, không có chút dấu vết hư hao nào.
Kể từ đó Liễu Minh mới chính thức yên tâm lại, trong miệng nói một tiếng "Đắc tội ", sau đó ném lệnh bài Thiên Nguyệt tông trở lại.
- Nhưng mà ta có chuyện kỳ quái! Sư đệ tại sao tự tin biểu lộ thân phận trước vậy, vạn nhất suy đoán sai ta không có lệnh bài đưa tới, sư đệ làm cách nào đền bù sai lầm này?
Hồ Xuân Nương cầm lấy lệnh bài, nàng nhíu mày hỏi một câu.
- Cái này càng đơn giản. Chỉ cần lưu người vĩnh viễn ở lại chỗ này là được rồi.
Liễu Minh mỉm cười, hời hợt trả lời.
- Hừ, không hổ là đệ tử hạch tâm của Quỷ Tông. Khẩu khí đúng là không nhỏ nha. Nhưng mà ngươi có thể sống sót trong thí luyện trở ra, nghĩ đến thực có vài phần bổn sự. Nhưng mà ta cũng nhắc nhở ngươi một câu, sư đệ không nên cho rằng mình là đệ tử hạch tâm là có thể khinh thường tán tu cùng giai ở bên ngoài. Có lẽ căn cơ của những tán tu này không vững chắc bằng đệ tử tông môn chúng ta, nhưng có thể sống đến bây giờ cũng là gia hỏa cường đại, không có chỗ nào mà không phải nhân vật lợi hại. Bọn họ trong lúc tranh đấu không bó tay bó chân như đệ tử tông môn chúng ta, chỉ cần có thể có một tia khả năng chiến thắng thì cho dù là thủ đoạn nào cũng vận dụng được. Có lẽ tỷ thí bình thường bọn họ không phải đối thủ của chúng ta, nhưng nếu thời điểm dốc sức liều mạng thì đệ tử xuất thân tông môn như chúng ta sẽ ăn thiệt thòi cực lớn. Huống hồ những tán tu này tu vi cao và lớn tuổi, đơn thuần tích lũy pháp lực và kinh nghiệm tranh đấu không phải chúng ta có thể so sánh được.
Âm thanh của Hồ Xuân Nương lạnh lẽo nói ra.
- Đa tạ sư tỷ chỉ điểm, Kiền mỗ lúc trước đúng là hơi lỗ mãng.
Trong nội tâm Liễu Minh rùng mình, thần sắc nghiêm túc khom người cảm tạ.
- Ân, xem ra ngươi thật sự không có tự đại. Như vậy cũng tốt rồi! Nếu đổi thành gia
hỏa tiền nhiệm của Quỷ Tông là đồ không biết trời cao đất rộng, ta lập tức quay đầu rời đi.
Hồ Xuân Nương vừa thấy bộ dáng khiêm tốn của Liễu Minh như vậy thì thỏa mãn gật đầu.
- Hồ sư tỷ tiếp xúc qua với Nhâm sư huynh của bổn tông?
Liễu Minh nghe vậy trong nội tâm khẽ động.
- Ta biết rõ ngươi đang suy nghĩ gì, nhưng không cần hỏi nhiều. Ta không có tiếp xúc qua với đệ tử giám sát tiền nhiệm của các ngươi, sau khi quan sát thấy hắn không phải là người đáng hợp tác thì ta không bao giờ hiển lộ thân phận với hắn. Thẳng đến trước khi hắn mất tích thì hắn cũng không biết Hồ Xuân Nương ta là đệ tử của Thiên Nguyệt tông.
Hồ Xuân Nương nhìn qua suy nghĩ trong lòng của Liễu Minh, không lưỡng lự nói ra.
- Chuyện có quan hệ tới việc mất tích của Nhâm sư huynh, sư tỷ thân là giám sát sứ của Thiên Nguyệt tông, tại Huyền Kinh lại thời gian dài như vậy không có khả năng thật sự không có chút manh mối nào.
Liễu Minh nháy mắt mấy cái thì cười nói một câu.
- Nếu thật sự nói không biết chút nào tự nhiên là không thể nào. Nhưng tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
Hồ Xuân Nương nghe vậy lườm Liễu Minh một cái.
- Nếu như bảo sư tỷ cung cấp manh mối không công thì thật có chút quá phận. Như vậy đi, ta và sư tỷ hợp tác trao đổi một ít tin tức? Đối với ngươi và ta cùng có lợi.
Liễu Minh suy nghĩ một chút vẫn nói ra.
- Trao đổi tin tức? Ngươi mới đi đến Huyền Kinh bao lâu, lại có tin tức gì có thể đổi?
Hồ Xuân Nương hừ một tiếng, có chút khinh thường nói ra.
- Nếu ta nói ta biết rõ ngọn nguồn nước đục của Huyền Kinh lần này là ở đâu, liệu sư tỷ có hứng thú hay không?
Liễu Minh dùng ngón tay sờ mò đầu, mỉm cười nói.
- Biết rõ ngọn nguồn? Ngươi không phải nói chuyện cười đấy chứ. Việc này ta cũng có chút manh mối đấy.
Hồ Xuân Nương nghe vậy cả kinh, nhìn chằm chằm vào Liễu Minh, hai mắt bắt đầu nhíu lại.
- Như vậy đi. Ta và sư tỷ cùng ghi ra một cái tên, sau đó cộng đồng lộ ra, nhìn xem có nhất trí hay không?
Liễu Minh thong dong nói ra.
- Tất cả cùng ghi một cái tên? Ân, đây thật sự là biện pháp tốt. Nếu như sư đệ thật sự nắm được ngọn nguồn của vũng nước đục, vậy thì có giá trị trao đổi tình báo.
Thần sắc Hồ Xuân Nương khẽ động rồi gật đầu nói một câu.
Vì vậy thời gian còn lại hai người cùng lấy phù bút và bột bạc, sau đó ghi vào lòng bàn tay mấy chữ, nắm lại thành nắm đấm và tiến lại gần, cũng chậm rãi đồng thời mở ra.
Kết quả trong lòng bàn tay Liễu Minh có ghi hai chữ "Hoàng thất ", mà trong bàn tay của thiếu phụ lại ghi hai chữ "Triều đình".
Hồ Xuân Nương nhìn thấy cảnh này thần sắc rốt cục động dung:
- Xem ra Kiền sư đệ đúng là có chút ít thủ đoạn rồi, vậy mà có thể sờ ra một ít đầu mối.
- Tiểu đệ cũng là trùng hợp mới biết được những tin tức này.
Trên mặt Liễu Minh không lộ ra chút dị sắc nào, nhưng trong nội tâm có chút buông lỏng.
Mặc dù hắn biết tin tức hoàng thượng chính là yêu vật, nhưng phải chăng thật sự là căn nguyên dị biến của Huyền Kinh hay không thì hơn phân nửa chỉ là đoán chừng.
- Tốt rồi, nếu trong tay của sư đệ thật sự có tư liệu, vậy có tư cách trao đổi với ta. Nhưng mà vì mục đích công bình, vẫn phải hỏi ngươi một câu nha. Ngươi bây giờ muốn biết nhất là chuyện gì?
Thiếu phụ lúc này nghiêm mặt hỏi.
- Xem ra sư tỷ đúng là không chịu ăn chút thiệt thòi nào rồi! Tiểu đệ hiện tại muốn biết nhất chính là chuyện Nhâm sư huynh mất tích. Sư tỷ cũng biết là thế lực nào ra tay chứ? Lúc ta tới đây cũng bị một đám người ra tay đánh lén, nghe lời của bọn chúng nói thì hẳn là cùng một thế lực.
Liễu Minh cũng ngưng trọng nói ra.
- Sư đệ bị người đánh trộm? Đám người kia ra tay thật nhanh nha. Chuyện tiền nhiệm giám sát sứ của Quỷ Tông mất tích, ta không có đoán sai thì hẳn là Hắc Linh Hội gây nên.
Thiếu phụ vốn nhướng mày, nhưng lập tức bình tĩnh trả lời.
- Hắc Linh Hội làm, sư tỷ làm thế nào biết được?
Liễu Minh ngược lại không có lộ ra thần sắc ngoài ý muốn.
Cái Hắc Linh Hội thần bí như thế cũng là một trong những đối tượng hắn suy đoán.
- Chuyện này có tính là câu hỏi thứ hai không? Nếu không phải thì tới ta hỏi.
Thiếu phụ trợn mắt nói ra.
- Ha ha, tiểu đệ có chút nóng vội. Sư tỷ cứ hỏi!
Liễu Minh vốn khẽ giật mình, nhưng lập tức cười khổ một tiếng.
- Trong những người tập kích ngươi có Linh Đồ hậu kỳ Hắc Linh sứ giả không?
Nếu Liễu Minh xảy ra ngoài ý muốn, thiếu phụ không hỏi thẳng chuyện hoàng thất, mà là hỏi chuyện hắn bị đánh lén.
- Hắc linh sứ giả là cái gì? Ta chỉ biết trong những kẻ đánh lén thì hơn phân nửa là luyện khí sĩ bình thường, trong đó chỉ có hai tên tu luyện giả chân chính, một là Linh Đồ trung kỳ, một là Linh Đồ hậu kỳ.
Liễu Minh tâm niệm vừa động chậm rãi trả lời một câu.