Ma Thiên Ký

Nhất Nguyên Trọng Thủy


trước sau

Chỉ thấy trên mặt đất chỗ viên châu vỡ vụn có khói đen bay lên.

Những khói đen kia dường như hơi ẩm ướt, hơn nữa chỉ bao phủ trong phạm vi vài thước mà thôi, một bộ dáng ngưng mà không tiêu tán.

Liễu Minh thấy tình hình này thì trong nội tâm kinh ngạc, bỗng nhiên tay áo run lên, lúc này một cổ cuồng phong hiện ra cuốn lấy.

"Phốc" một tiếng, cuồng phong cuốn qua khói đen kia, vậy mà không không có gợi lên sương mù mảy may.

Lần này Liễu Minh thật sự rùng mình, một tay đảo qua có hỏa cầu bay tới.

Kết quả một tiếng trầm đục vang lên, hỏa cầu vừa tiếp xúc với khói đen thì lập tức bị dập tắt ngay.

Liễu Minh thấy vậy nét mặt kinh ngạc càng đậm vài phần.

Sau một hồi do dự thì tay áo của hắn run lên, một hồi âm thanh leng keng vang lên, một đoàn dây xích xuyên thẳng qua khói đen.

"Phanh" một tiếng.

Sợi xích màu bạc vừa tiến vào trong khói đen một chút thì bị ngăn cản bên ngoài.

Thời điểm hai mắt Liễu Minh nhíu lại và tăng thêm lực lượng, cổ lực lượng này lại đột nhiên biến mất.

Sợi xích màu bạc lúc này lại xuyên thủng qua sương mù, bên trong trống rỗng không có thứ gì tồn tại.

Cổ tay Liễu Minh run lên và sợi xích cũng được thu lại, lại nhìn qua sương mù và đi tới gần.

Nhưng vào lúc này sương mù màu đen cuồn cuộn, bỗng nhiên dùng tốc độ kinh người bay tán loạn, trong nháy mắt lại biến mất vô ảnh vô tung, mắt mặt đât chỗ đặt viên châu xuất hiện cái hố sâu nhỏ.

Liễu Ô thấy vậy nghĩ tới tiếng nổ vào lúc trước, lúc này như có điều suy nghĩ đi lên phía trước, trong mắt tinh quang lóe lên nhìn qua kết quả thần sắc trên mặt của hắn biến thành cổ quái.

- Đây là vật gì, thoạt nhìn có chút cổ quái ah!

Liễu Minh thì thào một tiếng sau đó cánh tay nhấc lên, năm ngón tay chộp vào chỗ đó.

Trong cơ thể của hắn thúc dục pháp quyết, lập tức một cổ khói đen lượn lờ huyễn hóa ra xúc tu màu đen chui vào trong động.

Cổ tay rung lên và xúc tu kéo mạnh một cái thì dường như muốn kéo cái gì đó ra khỏi động.

Nhưng mà xúc tu của hắn lúc này dường như bị kéo căng, nhưng vật trong động vẫn vững vàng trong động sâu, cũng không có động mảy may.

Liễu Minh mắt thấy cảnh nầy khẽ chau mày, cánh tay bỗng nhiên nhoáng một cái một cổ khí tức vô hình xoẹt qua, lúc này năm ngón tay bóp lại..

Một cổ sức lực mạnh mẽ hơn vài lần kéo ngược trở lại.

"Oanh" một tiếng.

Liễu Minh dùng sức giẫm lên mặt đá xanh lúc trước, nhưng mà vật trong động không chút sứt mẻ gì cả

Lần này sắc mặt Liễu Minh đại biến.

Hắn vừa rồi sử dụng hấp lực có thể nhiếp vật nặng mấy trăm cân lên nhưng không làm gì được vật này.

Những chuyện này chẳng phải nói vật này có sức nặng tối thiếu cũng hơn ngàn cân.

Trách không được thứ này lại quay một vòng, lập tức liền đập đá vụn thành từng mảnh.

Trong nội tâm Liễu Minh nghĩ như vậy cho nên không dám có chút xem thường nào trong lòng, hai tay bấm niệm vài cái gia tăng pháp thuật, lại đem một cánh tay duỗi ra ngoài.

Bỗng nhiên xúc tu trong tay của hắn vang lên leng keng, xiềng xích màu bạc lóe lên rồi chui vào trong động.

Hét lớn một tiếng.

Hai tay Liễu Minh nhoáng một cái thu hồi xiềng xích, sau đó hai tay đột nhiên nhắc lên.

"Ầm ầm" vang lên!

Trên người của hắn bộc phát khí tức kinh người.

Cả mật thất lần nữa hơi nhoáng lên, vật trong động rốt cuộc cũng nhấc lên.

Cơ bắp trên tay của hắn gồ lên, hiển nhiên là cố hết sức rồi.

Sau một lát hai tay của Liễu Minh không ngừng kéo lên rốt cục đem xiềng xích kéo ra khỏi cái động nhỏ, điểm cuối là một đoàn hắc quang nhàn nhạt.

Trung tâm của nó lại là một giọt nước màu đen, nước đen như mực và hắc khí lượn lờ chung quanh nó.

Liễu Minh đối mặt với giọt nước này cũng không dám lãnh đạm mảy may, tay áo run lên và tiểu đỉnh màu bạc bay ra ngoài, giống như hồ chứa hứng giọt nước này.

Tay còn lại của hắn bấm niệm pháp quyết, những lá cờ cắm ở góc phòng bỗng nhiên chợt hiện ra vài cái sau đó màn sáng đang bao phủ lóe lên rồi biến mất không thấy nữa.

Nhìn qua mặt đá xanh trên đất lúc này hiện ra hào quang óng ánh.

Lúc này Liễu Minh đột nhiên dùng pháp lực thu xiềng xích lại.

Giọt nước màu đen như là chất hồ dính rơi xuống, rơi vào trong miệng cái đỉnh bạc.

Kết quả sau một khắc một tiếng vang thật lớn!

Hào quang trên đỉnh tỏa sáng vài lần, ba chân vạc của nó lún vào đá xanh lún gốc.

Chuyện này làm cho Liễu Minh nhìn mà im lặng.

Đây là do hắn cố ý thúc dục cấm chế, hắn lại gia cố cho mật thất lần nữa.

Đỉnh lô này không được gia trì thì trực tiếp tiến vào trong đất không còn bóng dáng. Quả nhiên khó trách là như vậy.

Vừa rồi hắn cơ hồ phải vận dụng khí lực bú sữa mẹ mới được, mới có thể miễn cưỡng kéo động đoàn chất lỏng này, đoán chừng nó phải nặng chừng ba bốn ngàn cân, nếu không cũng không có biểu hiện kinh người như thế.

Không hề nghi ngờ thứ này chắc chắn là bảo vật.

Tâm niệm Liễu Minh nhanh chóng chuyển động một lần, nhưng cũng không có nhớ được xem được thứ liên quan trong điển tịch.

Nhưng mà hắn đã thu vào trong tay thì có thể từ từ mà nghiên cứu.

Liễu Minh thu xiềng xích màu bạc lại, tiến tới gần đỉnh bạc mà nhìn, cúi người cẩn thận quan sát đoàn chất lỏng bên trong.

...

Cùng một thời gian thì trên hải đảo cách Đại Huyền Quốc không biết bao nhiêu xa, một gian thạch điện cao hai chục mét, một lão giả hải tộc mặc áo bào màu tím, mặt mũi tái nhợt đi tới gần tên vệ sĩ quát mắng.

- Phế vật, thật sự là phế vật! Các ngươi thủ vệ bảo khố như vậy sao, vì một tên bảo vệ lấy đi Nhất Nguyên Trọng Thủy mà ta tốn trăm năm mới ngưng luyện ra được. Ngươi có biết hay không, chỉ còn một giọt Nhất Nguyên Trọng Thủy là bảo vật của ta sẽ đại thành, không có thì uy lực giảm đi nhiều. Trong bảo khố có mất thêm vật nào hay không?

- Trưởng lão bớt giận! Trừ Nhất Nguyên Trọng Thủy ra thì những bảo vật khác không có mất đi thứ gì. Hơn
nữa ta đã điều tra tên thị vệ hiềm nghi, không lâu trước đo hắn vừa mới phụng mệnh rời khỏi tộc, đi Nhân tộc Đại Huyền Quốc bảo hộ thập tam tiểu thư.

Tên thị vệ hải tộc dáng người chắc chắn vào lúc này đầu đầy mồ hôi trả lời.

- Đi bảo hộ tiểu thập tam. Hừ, xem ra nàng nhất định mưu đồ đã lâu, nếu không thì làm gì có chuyện xảo hợp như vậy. Nếu không phải Nhất Nguyên Trọng Thủy đặc thù, trời sinh không bị cấm chế phát hiện thì chỉ sợ mất đi không chỉ có bảo vật này. Lập tức phái người cho đưa tin cho tiểu thập tam, bảo nàng lập tức bắt tên thị vệ đó lại cho ta, sau đó phái đi suốt đêm đưa về trong tộc.

Lão giả áo tím hừ lạnh một tiếng, vẻ giận dữ trên mặt càng lớn nói ra.

- Vâng, thuộc hạ sẽ cho người đưa tin cho thập tam tiểu thư! Đúng rồi, tộc trưởng trước đó không lâu đưa tin đến, thỉnh trưởng lão đi qua nghị sự, còn có hai sứ giả khác đang ở đó.

Người thị vệ này vội vàng đáp ứng một tiếng, lại bẩm báo chuyện khác.

- Sứ giả hai tộc khác à. Gần đây bọn chúng liên hệ nhiều lần như thế xem ra thực sự cách ngày phát động đại sự không xa.

Áo bào tím hải tộc lão giả nghe được tin tức này, thoáng một phát trấn định lại, cũng như có điều suy nghĩ nói ra.

Sau đó không lâu một đạo bạch quang bay lên không trung của hòn đảo, mấy lần chớp động thì tiếng xé gió vang lên và biến mất vô tung.

...

Liễu Minh thở dài một hơi, sau khi cổ tay run lên thì cầm Thanh Nguyệt Kiếm trong tay thu lại.

Trong nửa canh giờ này hắn dùng đủ các loại biện pháp thử nghiệm đoàn dịch thủy này, kết quả phát hiện vật này chẳng những vô cùng nặng nề, tản ra tinh khí thủy thuộc tính nồng đậm, bên trong còn mơ hồ ẩn chứa năng lượng áp súc khủng bố.

Tuy hắn không rõ ràng lắm cổ năng lượng này rốt cuộc là vật gì, nhưng uy năng tuyệt đối cuộc đời hắn ít thấy, nếu thật có thể phóng ra ngoài thì Tiên Hà Sơn nhỏ bé sẽ bị san bằng cũng không phải chuyện khó.

Cho dù là lưỡi đao sắc bén chém vào đoàn dịch thủy này cũng không cách nào chui vào nửa phần, sẽ bị năng lượng trong đó bắn ngược lại.

Trừ chuyện đó ra, vật này còn có uy năng tị hỏa phân thủy không tưởng tượng nổi.

Hỏa diễm chỉ tới gần dịch thủy này nửa xích sẽ bị ảnh hưởng mà tắt đi. Nước vừa tiên gần dịch thủy sẽ biến thành sương mù tiêu tán đi.

Vật ấy thần bí cuộc đời hắn hiếm thấy!

Tuy hắn không biết lai lịch, nhưng nếu đã tìm được trên người hải tộc thì hơn phân nửa có lẽ sẽ nhấc lên quan hệ với hải tộc, ngược lại không dễ dàng hỏi thăm người khác.

Nhưng sau khi giải quyết chuyện hải tộc xong hắn ngược lại có thể đi tới phường thị tìm những điển tịch liên quan tới linh vật, nhìn xem có thể tìm được tài liệu liên quan hay không.

Liễu Minh nghĩ tới đây thì cổ tay lật một cái, bỗng nhiên trong tay nhiều ra một cái ốc đồng.

Sau khi hắn cầm thứ này trong tay thì một mảnh hào quang cuốn quá, đỉnh lô và dịch thủy biến mất không thấy tung tích.

Liễu Minh lúc này mới có chút buông lỏng một hơi.

May mắn có dị bảo này, nếu không thì dùng trữ vật phù bình thường chứa vật này thì sức nặng trong đó hắn không thể nào tùy thân mang theo được.

Nếu như vậy càng phiền toái lớn.

Thời gian còn lại hắn đem cán cờ màu xanh da trời ra, bắt đầu chậm rãi tế luyện và tìm hiểu linh khí trung phẩm này.

Sáng sớm hôm sau Liễu Minh vô thanh vô tức rời khỏi động phủ, hắn giả trang thành một nam tử trung niên và trực tiếp đi xuống núi.

Thời gian lúc tối hắn khôi phục tướng mạo vốn có trở về động phủ, vừa hay nhìn thấy Càn Như Bình, Hồ Xuân Nương một lớn một nhỏ thân mật trò chuyện với nhau.

Chuyện này Liễu Minh vừa thấy thì có chút ngẩn ngơi.

Phải biết rằng Càn Như Bình bởi vì còn nhỏ tao ngộ cơ khổ cho nên cảnh giác với người lạ, không nghĩ tới Hồ Xuân Nương trong nửa ngày là có thể quen với nàng, chuyện này dường như không phải người bình thường có thể làm được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện