Mà tại trong lúc này Huyền Kinh lại xảy ra một sự kiện.
Có một chút thế lực hoài nghi những vương gia và hoàng tử kia không phải là nhân tộc cho nên phái ra mấy đoàn người xâm nhập vào những vương phủ này, muốn phân biệt thân phận thật giả của bọn họ.
Kết quả lại chấn động phát hiện những phủ đệ này không biết bắt đầu thế nào đã trống không cả rồi. Cho dù là chủ nhân tôi tớ khách khanh cũng đều biến mất triệt để.
Trong đó kể cả Tam Vương phủ.
Mà những tu luyện giả đi dò xét tam vương phủ cũng có Bách Linh Cư Miện lão.
Nhưng mà hắn mang theo vài tên thủ hạ đi tới gần Tam Vương phủ thì không phát hiện bóng người nào thì hết sức khó coi.
Hai ngày tước, Tôn Ngân và mấy tu luyện Đại viên mãn giao hảo với hắn cùng mấy khách khanh của Bách Linh Cư tiến vào tam vương phủ, hơn nữa còn có đưa tin trở về nói có chuyện cần thương thảo.
Nhưng mà sau một đêm thì trong Tam Vương phủ không còn tin tức nào truyền về nữa.
Hiện tại hắn rốt cục nhịn không được đi cùng các thế lực khác xâm nhập vào tam vương phủ, lại phát hiện một màn quỷ dị làm nội tâm sôi lên.
Nếu không phải hắn nghe Liễu Minh nói và ngày đó kiếm cớ không tham gia hội trao đổi trong Tam Vương phủ, chẳng phải cũng không biết tung tích như đám khách khanh khác hay sao.
Tuy còn không biết những người này mất tích như thế nào nhưng trong tình huống hỗn loạn này ngẫm lại cũng không có kết cục gì tốt.
Nhưng mà việc đã tới nước này thì lão giả cũng vô kế khả thi, chỉ có thể trở về tìm Tiễn Siêu thương lượng đối sách.
Ngay thời điểm Miện lão bình yên quay lại Tiễn phủ thì ở địa phương giao giới của Đại Huyền Quốc cùng biển cả có một phi chu màu trắng dài mười trượng bay vào.
Trong khoang thuyền phi chu màu trắng này có một nữ tử mặc cung trang màu trắng, lúc này đang khảy đàn và da thịt trắng nõn.
Tiếng đàn dễ nghe êm tai, khi thì trì hoãn sôi trào, khi thì gấp như thác nước, khi thì thanh thúy như âm thanh châu ngọc rơi, khi thì lưỡng lự nỉ non nhẹ giọng, làm cho người ta nghe như say sưa, không khỏi triệt để trầm mê trong thế giới tiếng đàn.
Đột nhiên mười ngón tay của nữ tử này dừng lại. Tiếng đàn thoáng cái dừng lại, ngọc thủ đưa lên lộ da thịt trắng bóng, cũng nhàn nhạt nói một câu:
- Như thế nào, còn không cách nào liên hệ với Thanh Lân tộc thập tam tiểu thư sao?
- Hồi bẩm chủ nhân, linh khí đưa tin với đối phương dường như bị cái gì đó che đi, có truyền cũng không có tin tức gì.
Nghe được nữ tử yêu cầu thì một thanh niên tao nhã trong khoang thuyền khom người thi lễ nói ra.
- Vị thập tam tiểu thư này chơi xiếc gì vậy. Tuy bởi vì ta được tộc của họ thỉnh cầu mới có thể xuất phát đi Huyền Kinh giúp một tay, nhưng hiện tại không cách nào liên hệ thì làm sao ta biết tình hình Huyền Kinh thế nào.
Cung trang nữ tử nghe vậy nhíu mày nói ra.
- Chủ nhân yên tâm! Chúng ta muốn nhận được tin tức Huyền Kinh. Từ trước đã sớm thông tri với đối phương rồi. Tuy so với thời gian sớm một chút nhưng không có gì xảy ra.
Thanh niên một cười nói.
- Chuyện này có gì khó nói, tuy ta là 'Thánh Cơ Tiên Tử' tán tu thiên tài của nhân tộc và có được thân thể thiên mệnh biết xem bói, nhưng ngươi rất rõ ràng, tất cả những chuyện này chỉ là nhân tộc bị tộc chúng ta thu mua mà thôi, đùa nghịch một ít trò mèo. Chúng ta âm thầm dùng danh nghĩa trong tộc làm cho các tông môn Hà Nhạc Quốc nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua, không dám đối với ta thế nào. Nhưng bổn tộc cùng tu luyện giả Đại Huyền Quốc rất ít tiếp xúc với chúng ta. Vạn nhất đụng phải Tông Linh Sư thì ta mượn tên tuổi Thánh Cơ Tiên Tử cũng không hay.
Cung trang nữ tử nhàn nhạt nói ra.
- Dùng thân phận thánh nữ của tiểu thư thì cho dù thực đụng phải tu sĩ tông môn Đại Huyền Quốc cũng không có người nào dám bất kính. Dù sao trong tộc chúng ta còn chưa phát động kế hoạch, cũng còn chưa xé da mặt với các tông môn Hà Nhạc Quốc ở đại lục.
Thanh niên lại đã tính trước nói ra.
- Hy vọng như thế đi. Nhưng mà Huyền Kinh bên kia đột nhiên mất đi liên hệ, ta vẫn còn có chút lo lắng. Ngươi lập tức truyền tin tức vào trong tộc, lại cho Tam thúc chạy đến một chuyến đi. Dùng cước trình của hắn dù xuất phát chậm nhưng vẫn tới Huyền Kinh không kém chúng ta đâu.
Cung trang nữ tử suy nghĩ một chút vẫn quyết đoán nói ra.
- Vâng, tiểu nhân sẽ đưa tin cho Tam lão gia.
Thần sắc thanh niên nghiêm túc, khom người đáp ứng rời khỏi buồng tàu nhỏ.
Một lát sau trong khoang thuyền lại vang lên tiếng đàn.
Nhưng mà âm thanh lúc này cao hơn vài phần, mơ hồ truyền ra vài phần lười nhác, lại làm cho người nghe u sầu!
...
Cùng một thời gian thì không trung của khoang thuyền có một chiếc cốt thuyền trắng dài hơn ba mươi mét đang bao phủ trong vô số hắc khí lượn lờ, giống như ma đầu dữ tợn sắp công kích.
Trước cốt thuyền nhất có một gã địa hán mặc đạo bào màu bạc, mặt không biểu tình nhìn qua phía trước.
Bỗng nhiên tiếng bước chân vang lên, một nữ tữ tướng mạo xinh đẹp dáng người thướt tha đã nhẹ giọng hỏi:
- Lôi sư huynh, tuy lúc trước trong Huyền Kinh phát hiện hải tộc, nhưng cũng không cần phải làm cho chúng ta xuất động bốn gã Linh Sư a, thậm chí trong đó có cả sơn chủ ta và ngươi.
- Lâm sư muội có chỗ không biết, bổn tông nhận được một ít tin tức từ con đường che dấu, dường như hải tộc mưu đồ kế hoạch lớn, hình như là nhắm vào các quốc gia có đường gần biển. Lúc này đây chưởng môn sư huynh hy vọng chúng ta dùng xu thế lôi đình thanh tảo hải tộc ở trong Huyền Kinh, hung hăng giáo huấn hải tộc. Khiến chúng nó thu móng vuốt lại, không nên duỗi quá dài. Mặt khác Thiên Nguyệt tông cũng có ý như vậy, cũng xuất động vài tên Linh Sư. Lúc này đây hai tông chúng ta cộng đồng hành động, cho dù trong Huyền Kinh có hải tộc khác tiếp ứng cũng đều phải ở lại
trong Đại Huyền Quốc này, không thể thả chạy bất cứ kẻ nào cả.
Đại hán họ Lôi nhàn nhạt nói ra.
- Chúng ta làm như vậy thì đơn giản rồi, nhưng sẽ thật sự làm cho hải tộc tức giận. Hải tộc cường đại thì cường giả ngoài Linh Sư đông đảo cũng không phải là lực vài quốc gia chúng ta chống nổi.
Lâm họ nữ tử nghe vậy đã có một tia chần chờ.
- Lâm sư muội lời có thể nói sai! Đối với một ít dị tộc này nhân tộc chúng ta tuyệt đối không được mềm yếu, nếu không sẽ chỉ làm hải tộc được một tấc muốn tiến một thước. Ngươi nhìn mấy tông Hải Nhạc Quốc đi, cũng bởi vì e ngại hải tộc thế đại cho nên hải tộc ở trong đại đô làm như không thấy, nhưng đổi lấy chính là tham vọng của đám hải tộc này mà thôi, thậm chí chúng đã bắt đầu hoạt động công khai rồi. Chưởng môn sư huynh cũng đã xin chỉ thị của Ngạn sư thúc mới có thể đưa ra mệnh lệnh này.
Đại hán họ Lôi cười lạnh nói ra.
- Thì ra là sư thúc chính miệng đồng ý, vậy hẳn là không có vấn đề quá lớn, nhưng mà từ lúc này đi tới Huyền Kinh cũng phải toàn lực, cũng nhất định phải trong nửa tháng tới đi. Hy vọng Huyền Kinh bên kia không có nhiễu loạn quá lớn.
Nữ tử họ Lâm nghe thấy Ngạn sư thúc thì thần sắc có chút buông lỏng.
- Yên tâm! Dùng thông minh và thực lực của của tiểu tử Bạch Thông Thiên thì cho dù nhiễu loạn gì cũng có thể ứng phó. Nhưng mà ta không nghĩ tới hắn đi tới Huyền Kinh mấy tháng đã có thể tra ra tin tức hải tộc kinh người này. So sánh với nhau thì mấy tên giám sát sứ lúc trước chính là phế vật. Nhiều năm như vậy còn không dò xét ra tin tức hải tộc.
Đại hán họ Lôi tức giận nói ra.
- Vị Bạch sư điệt này cực kỳ bất phàm. Đáng tiếc hắn chỉ có Tam Linh Mạch. Nếu không dù chỉ nhiều hơn một linh mạch thì nói không chừng có cơ hội không nhỏ bước vào Linh Sư.
Lâm họ nữ tử nghe đến đó cũng lộ ra vài phần tiếc nuối.
- Cái này cũng khó mà nói, Tam Linh Mạch chỉ có tỷ lệ nhỏ trở thành Linh Sư mà thôi, cũng không phải là thật sự không có một tia cơ hội nào.
Đại hán họ Lôi sau khi nghe nói xong lại trả lời như thế.
- Như thế nào, Lôi sư huynh thật sự xem được tiểu tử này sao?
Nữ tử họ Lâm có chút kinh ngạc.
- Coi được không thể nói, chỉ cảm thấy Bạch sư điệt này dường như không chỉ đi tới bước này. Đúng rồi, nghe nói lúc chúng ta đi thì Cao Trùng đã chuẩn bị tốt tất cả, chính thức trùng kích cảnh giới Linh Sư!
Họ Lôi đại hán mặt không biểu tình hồi trở lại hai câu về sau, lại hỏi.
- Ân, chưởng môn sư huynh có đệ tử đắc ý này xác thực đã bắt đầu vượt qua ải. Nhưng mà có thể một lần thành công hay không còn khó nói, tối thiểu cũng phải một năm mới có thể. Nhưng mà Bạch sư điệt cũng tính toán là cơ linh, nghe nói phản hồi Bạch gia thì đem hôn sự Mục gia lui lại. Kể từ đó cho dù Cao Trùng trở thành Linh Sư cũng không thể trực tiếp tìm Bạch sư điệt gây phiền toái.
Nữ tử họ Lâm nghe vậy thì tứ chối cho ý kiến.
- Lui hôn sự! Hừ, chuyện này có làm được cái gì! Nếu Cao Trùng lựa chọn trùng kích Linh Sư, vậy thì hắn đã có lựa chọn khác rồi, mặc kệ Bạch tiểu tử có thoái hôn hay không đều sớm đắc tội đối phương. Phiền toái tìm tới cửa chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Đại hán họ Lôi nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng.
- Chuyện này tối thiểu có thể dừng lại một thời gian, nói không chừng trong thời gian này sẽ có chuyển cơ. Nhưng mà chuyện này không có quan hệ quá lớn, thực quan tâm kẻ này thì có thể đi tìm Khuê sư huynh cùng Chung sư muội bàn.
Nữ tử họ Lâm nói ra.
- Xác thực như thế. Nhưng mà lúc này nếu thành công tiêu diệt hải tộc thì Bạch sư điệt cũng coi như lập nhiều đại công, một ít ban thưởng nhất định là miễn không được. Mặt khác, Huyền Kinh trừ thanh lý mấy thế lực hải tộc ra còn phải thanh lý thêm vài thế lực loạn xạ. Nếu không những tán tu này thật sự cho rằng Huyền Kinh là địa bàn của bọn họ.
Đại hán họ Lôi tỏa sát khí nói ra.
- Chuyện này ta không có ý kiến. Những những tán tu này mấy năm gần đây náo Huyền Kinh có chút chướng khí mù mịt, cũng nên gõ một cái.
Lâm họ nữ tử nghe vậy thật sự không có phản đối.
Liễu Minh xếp bằng trong mật thất, hai tay cầm lấy tiểu kỳ màu xanh, chính miệng phun ra hắc khí bao phủ lấy tiểu kỳ này, dường như tế luyện tới thời khắc mấu chốt.
Bỗng nhiên hắn quát khẽ một tiếng, tiểu kỳ trong tay sao đó run lên, bỗng nhiên sáng rõ những đường vân màu lam nhạt, cũng lóe lên tức và tán loạn mất.
- Thành công!
Liễu Minh thấy tình hình này thì trên mặt vui vẻ, một tay lấy tiểu kỳ và trong miệng lẩm bẩm pháp quyết trong miệng.