Một đám mây màu xám tro lớn hơn một trường chậm rãi ngưng tụ trước mặt bốn người.
Thạch Xuyên sau khi nói một tiếng bèn dẫn theo ba người Liễu Minh bước lên đám mây xám tro, bay về phía dưới núi.
Liễu Minh đứng trên đám mây màu xám tro, cảm thấy dưới bàn chân là một vật
mềm nhũn, dường như không giống đám mây màu đen dày đặc mà vị ‘Lý sư
thúc’ đã từng sử dụng, hơn nữa đám mây màu xám này dưới sự điều khiển
của Thạch Xuyên, phi hành cũng không tính là đặc biệt nhanh, ngoại trừ
có thể bay cao một chút thì tốc độ thực tế so với lúc mình toàn lực chạy trốn trước khi tiến giai Linh Đồ cũng không hơn kém là bao.
"Thạch sư huynh, ta thấy mỗi vị sư huynh trong tông đều có thể đằng vân giá
vũ, không biết đây là pháp thuật gì vậy, lúc nhanh nhất có thể đạt tới
trình độ nào ?" Liễu Minh cuối cùng cũng không nhịn mà được mở miệng
hỏi.
"Bạch sư đệ, cái ngươi nói chính là thuật Đằng Không a. Đây
chỉ là một loại pháp thuật vô cùng đơn giản, chỉ cần sư đệ chuyển hóa
một chút Nguyên lực thành Pháp lực là có thể thi triển. Về phần tốc độ
ư, đương nhiên là vô cùng chậm. Chỉ thích hợp với phi hành cự ly ngắn,
nếu xa hơn một chút, tốt nhất vẫn nên sử dụng một vài thủ đoạn khác thì
tốt hơn." Thạch Xuyên không lưỡng lự trả lời.
"Nghe ngữ khí của sư huynh, xem ra pháp thuật phi hành còn có rất nhiều loại!" Hai mắt Liễu Minh sáng ngời lên.
"Đương nhiên rồi. Nếu muốn phi hành, ngoài thuật bay lên trời, còn có mấy thủ
đoạn khác. Tuy nhiên những thủ đoạn đó hoặc là phải dựa vào Phù Lục, ví
dụ như Phù Lục được luyện chế đặc biệt dùng để phi hành, ‘Thần Hành
Phù’. Hoặc là một vài công pháp sau khi tu luyện tới một trình độ nào
đó, mới có thể thi triển độn thuật của riêng công pháp đó, như ngự kiếm
phi hành mọi người đều biết đấy, kỳ thật là một môn độn thuật mà chỉ có
mình kiếm tu mới biết. Tuy nhiên, nói đơn giản một chút, chỉ cần sư đệ
có thể tu luyện tới Linh Đồ trung kỳ thì đã có năng lực kích phát một
vài Phù Lục đơn giản, đến Linh Đồ hậu kỳ thì có năng lực thúc giục Linh
Khí có chút uy lực rồi. Về phần sau này ư, hiện giờ cũng đừng mở tưởng,
cho dù những sư thúc sư bá kia trong tông cũng không có mấy người có thể nắm giữ được loại độn thuật đó đâu." Thạch Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó trả lời.
"Linh Khí là thứ gì, là vật giống Phù Khí sao?" Liễu Minh lại hỏi.
"Ha ha, đương nhiên là khác rồi, uy năng của hai thứ chênh lệch nhau một
trời một vực. Hơn nữa Linh Khí sau khi trải qua tế luyện còn có thể biến hóa lớn nhỏ, tùy tâm thúc giục, căn bản không thể nào đánh đồng hai thứ với nhau được. Tuy nhiên Linh Khí này cực kỳ quý hiếm, ngoại trừ sư
thúc sư bá là Linh Sư, Linh Đồ có thể có được đồ vật như thế đã ít lại
càng thêm ít. Bản chi ngoài trừ Chu sư muội có một kiện Linh Khí hộ
thân, những đệ tử khác vẫn chỉ dùng Phù Khí mà thôi."
"Chu sư muội?"
"Chính là con gái duy nhất của Chu sư thúc, lúc trước chắc hẳn ngươi đã thấy trong đại sảnh rồi."
"Thì ra là thế, đa tạ sư huynh chỉ điểm." Liễu Minh hơi giật mình, trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt hai nữ tử xinh đẹp kia.
"Thạch sư huynh, không biết công pháp nhập môn của bổn chi có giống các chi
khác hay không, có thể được chọn lựa mấy loại? Khuê sư và sư thúc, sư cô không trực tiếp truyền thụ, chúng ta phải học những pháp quyết tu luyện này ở đâu?" Nữ tử tên Vạn Tiểu Thiến lúc này cũng hỏi.
"Nếu sư
muội muốn học công pháp trụ cột, có thể tới Tàng Kinh Các học miễn phí.
Man Quỷ Tông chúng ta tổng cộng có mười ba quyển công pháp trụ cột, tất
cả các đệ tử đều có thể tu luyện, không có gì hạn chế cả. Tuy nhiên tông môn đã chia làm tám chi, đương nhiên đệ tử mỗi chi vẫn có chút nghiêng
về công pháp trụ cột của riêng chi mình. Như chi Cửu Anh chúng ta nổi
danh nhất với Hoàng Tuyền Âm Ma Công, lựa chọn tốt nhất là một trong hai loại công pháp nhập môn ‘Địa Linh Công’ và ‘Âm Quỳ Công’ làm cơ sở. Nếu như tu luyện công pháp khác mà lựa chọn công pháp cơ sở này, thì công
pháp tu luyện chỉ đạt tới phân nửa, thậm chí căn bản không cách nào tu
luyện tới cảnh giới cao nhất. Mà để tu luyện một vài bí thuật uy lực lớn trong tông, cũng phải tu luyện một công pháp cơ sở đên cảnh giới nhất
định làm cơ sở. Cho nên việc lựa chọn công pháp trụ cột, từ mặt nào đó
cũng là một việc cực kỳ trọng yếu." Giờ phút này, thần sắc Thạch Xuyên
nghiêm túc trả lời.
"Thạch sư huynh, ta còn có một vấn đề, ta nghe nói ..."
Cứ như vậy, Thạch Xuyên vừa dẫn ba người lựa chọn chỗ ở, vừa thuận miệng giải đáp một vài nghi vấn của bọn hắn.
Trong nháy mắt, ba người bọn hắn đã được Thạch sư huynh dẫn qua toàn bộ mười chỗ ở thích hợp cho đệ tử trên núi một vòng.
Theo đề nghị của vị Thạch sư huynh này, ba người đều chọn xong chỗ ở của riêng mình.
Địa điểm Liễu Minh lựa chọn là ba gian phòng tạo thành một khu đình viện
nhỏ ở lưng chừng núi, chẳng những vị trí cực kỳ xa xôi, mà còn cực kỳ
tĩnh mịch.
Thời gian tiếp theo, Thạch Xuyên đương nhiên dẫn ba người bay thẳng tới Chấp Sự Đường trên ngọn núi khổng lồ.
Không bao lâu sau, đám mây màu xám tro chở bốn người đã hạ xuống trước một ngọn tháp bằng đá khổng lồ cao ba mươi trượng.
"Bạch sư đệ nhìn xem, tháp này tổng cộng phân làm ba tầng, toàn bộ đều thuộc
về Chấp Sự đường, nhưng công năng các tầng lại khác nhau. Tầng một là
chỗ xử lý các loại tạp vụ trong tông, chuyên môn phân nhiệm vụ cho đệ
tử, tầng hai là nơi tiếp nhận, thông báo và trả thưởng các nhiệm vụ
trong tông, đây là nơi tự do kiếm điểm cống hiến và Linh Thạch, tầng ba
mới là địa điểm nghỉ ngơi tạm thời của đệ tử Chấp Sự Đường."
"Điểm cống hiến! Linh Thạch!" Liễu Minh nghe xong lời này, hai mắt nheo lại.
Lúc trước trên đường tới đây, hắn đã nghe được từ miệng Thạch Xuyên, đệ tử
bình thường trong tông ngoại trừ có thể học một vài loại công pháp bí
thuật bình thường miễn phí, còn lại một vài công pháp bí thuật đặc thù
không thể nào được truyền thụ một cách đơn giản được, chỉ có thể dùng số lượng điểm cống hiến nhất định mà bản thân tích lũy từng chút từng chút một tới Tàng Kinh Các trực tiếp đổi lấy. Mà những điểm cống hiến này
còn có thể dùng để đổi lấy một ít đan dược, Phù Lục, tài liệu, … trong
tông. Hơn nữa nếu muốn sử dụng một vài địa điểm đặc thù có lợi cho tu
luyện trong Man Quỷ Tông cũng phải tiêu hao điểm cống hiến mới có thể
tiến vào.
Về phần Linh Thạch, đó chính là vật rất thông dụng
trong giới tu luyện, nghe nói là cắt một vài loại Tinh Thạch có ẩn chứa
Thiên Địa Nguyên Khí thành những phần có kích thước thống nhất, sau đó
dùng chúng như một đơn vị tiền tệ.
Lúc trước trong nghi thức Khai Linh, hắn đã trông thấy những viên Tinh Thạch cực lớn khảm nạm trong
pháp trận, xem ra đó là một loại Tinh Thạch không bị cắt ra.
Mặc
dù Liễu
Minh lần đầu tiên nghe tới hai thứ như vậy, nhưng lập tức đã
biết được sự quan trọng của chúng đối với việc mình đặt chân trong tông
môn sau này, ánh mắt nhìn về phía ngọn tháp khổng lồ trước mặt không
khỏi có chút hưng phấn.
Giờ phút này không có mấy đệ tử ra vào ngọn tháp đá, đoán chừng bởi vì nguyên nhân sắc trời đã hơi tối.
Thạch Xuyên dẫn theo ba người Liễu Minh đi tới trước cửa chính của tháp đá.
Tầng một của ngọn tháp đá rộng chừng nửa mẫu, phía sau một bệ đá thật dài là một lão giả khô gầy, hai mắt đục ngầu, phía trước chỉ có thưa thớt năm
sáu tên nhìn như là đệ tử ngoại môn, cung kính nghe lão giả nói gì đó.
"Tốt rồi, đi xuống đi. Nhiệm vụ lần này coi như các ngươi miễn cưỡng hoàn
thành. Nhưng lần tiếp theo mà còn làm như vậy thì phải khấu trừ điểm
cống hiến của các ngươi. Lấy Minh bài ra đi!" Cuối cùng lão giả cũng
không kiên nhẫn nói.
"Đa tạ Hồ chấp sự!" Vài tên đệ tử ngoại môn
kia nghe vậy đại hỉ, tất cả đều cuống quít lấy ra một ngọc bài màu trắng từ trên người, bỏ xuống trên bệ đá.
Hồ chưởng quỹ cũng lấy ra
một cây côn ngắn chớp động ánh sáng màu vàng nhạt từ trong lòng, điểm
nhẹ lên từng cái ngọc bài rồi nhanh chóng thu lại.
Vẻ mặt mấy tên đệ tử ngoại môn lúc này mới tươi cười rời khỏi bệ đá.
"Hồ sư huynh, ta dẫn mấy sư đệ sư muội vừa nhập môn tới đây nhận mấy đồ vật cần thiết." Thạch Xuyên thấy vậy, dẫn theo ba người đi tới, cực kỳ
khách khí nói với lão giả họ Hồ.
"Ta còn tưởng là ai, hóa ra là
Thạch sư đệ. Mấy vị này chính là sư đệ mới nhập quý chi sao, quả nhiên
tất cả đều là người tuấn tú lịch sự. Đúng rồi, lần trước sư đệ đáp ứng
với ta Âm Khí Thạch, không biết đã có chưa? Nếu như có, ta vẫn dùng giá
cũ thu mua, có bao nhiêu mua bấy nhiêu!" Lão giả vừa nhìn rõ ràng khuôn
mặt Thạch Xuyên, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt cao hứng, chỉ nhìn lướt
qua ba người Liễu Minh rồi lập tức không chú ý tới nữa.
"Hồ sư
huynh, gần đây ta rất bận rộn tu luyện, cũng không có thời gian tới Âm
Sa Cốc." Thạch Xuyên nhướng mày lên, thản nhiên nói.
"Ha ha,
không sao. Đợi khi nào Thạch sư đệ có thời gian, nhất định đừng quên
giúp đỡ sư huynh đưa một vài khối đến đây. A, trước tiên ta phải giúp đỡ ba vị sư đệ sư muội lấy vật dụng đã, không biết tên của ba vị là ..."
Họ Hồ lão giả nghe vậy, trên mặt có chút thất vọng, nhưng trong chớp mắt
đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, quay đầu hỏi đám người Liễu Minh.
Từng người đám Liễu Minh nói ra tên họ, sau khi lão giả xác minh là đúng mới đi tới vách tường màu xanh nhìn như trống trơn sau lưng.
Kết quả là một màn lại làm cho ba người Liễu Minh càng thêm hoảng sợ xuất hiện.
Thân hình lão giả họ Hồ khi chạm vào vách tường lập tức phát ra ánh sáng màu trắng rồi chui thẳng vào trong đó không thấy bóng dáng.
"Bạch sư đệ, các ngươi không cần ngạc nhiên. Chỉ là thuật Xuyên Vật bình thường
nhất và một chút cấm chế đơn giản mà thôi." Thạch Xuyên bên cạnh cười
cười giải thích.
Nghe được lời đó, vẻ kinh hãi trên mặt ba người
Liễu Minh mới bớt đi được một chút. Một lát sau, khi vách tường phía sau vệ đá sáng lên một lần nữa, lão giả họ Hồ đã ôm một đống lớn đồ vật từ
trong đó đi ra, sau đó liền để tất cả trên bàn. "Mỗi người, một quả Minh bài, một bộ Tị Trần phục (*), một thanh Phù Kiếm và năm miếng Linh
Thạch. Ngoài ra ta nhắc lại một câu, mỗi tháng đệ tử mới nhập môn có thể đến chỗ này của ta lấy năm miếng Linh Thạch, nhưng mỗi tháng cũng phải
hoàn thành một nhiệm vụ theo thông lệ. Nếu không, một viên Linh Thạch
cũng không có đâu. Tốt rồi, ba người các ngươi hãy nhỏ một giọt máu lên
trên Minh bài, kích phát chúng ngay trước mặt ta." Lão giả họ Hồ thản
nhiên nói.
(*) Trang phục tránh bụi - đỡ phải giặt.
"Minh
bài là vật đại biểu thân phận và chứa đựng điểm cống hiến của đệ tử
trong tông, bản thân cũng chính là một loại Phù Khí đặc thù, một khi
được trích huyết, sau đó khóa tinh hồn, sẽ không có người thứ hai có thể sử dụng được công năng của nó nữa." Thạch Xuyên bên cạnh giải thích một câu.
Liễu Minh mặc dù nghe không hiểu, nhưng hắn cũng biết lúc
này không tiện hỏi nhiều, lập tức đưa ngón tay vào trong miệng rồi cắn
mạnh một cái, run run nhắm về phía một quả Minh bài.
Lúc này một giọt máu đỏ tươi rơi xuông, lóe lên rồi chui vào bên trong ngọc bài.
Trong giây lát, mặt ngoài Minh bài bỗng nhiên nổi lên một tầng áng sáng trắng dịu nhẹ, còn có hơn mười văn tự cổ quái lóe lên rồi biến mất, sau khi
hào quang thu vào liền khôi phục lại như bình thường.
Liễu Minh có chút tò mò cầm lấy vật ấy lật qua lật lại quan sát mấy lần.
"Bạch sư đệ không cần quan sát kỹ thế đâu, đợi sau này có Pháp lực, sư đệ chỉ cần rót vào vật ấy một chút là sẽ hiểu rõ phương pháp sử dụng cụ thể."
Thạch Xuyên nói.
Liễu Minh gật gật đầu, cất kỹ Minh bài, sau đó
nhanh chóng cầm lên một bộ quần áo đệ tử màu xanh lá và một thanh kiếm
dài vỏ màu vàng.
Tiết Sơn và Vạn Tiểu Thiến bên cạnh đương nhiên cũng xem xét tỉ mỉ một phen.
Một lát sau, sau khi cảm ơn lão giả họ Hồ một tiếng, ba người theo Thạch Xuyên rời khỏi tháp đá.
"Bây giờ vẫn còn chút thời gian, Bạch sư đệ, các ngươi có muốn tới Tàng Kinh Các xem qua một lần không?" Vừa bước ra khỏi cửa chính, bước chân Thạch Xuyên hơi chậm lại, hơi do dự hỏi một câu.