Chợt tên thanh niên gầy yếu phi một tiếng.
Tuy âm thanh này rất nhỏ, nhưng trong nháy mắt há miệng ra thì có một đoàn tro bắn ra ngoài.
Bích kia đâm vào trên quả cầu này lại không tự chủ được có chút ngưng tụ.
Nhân cơ hội này đầu của thanh niên gầy yếu hơi nghiêng qua một chút, khó khăn lắm mới né tránh được ngân châm này.
Đúng lúc này thì Liễu Minh đứng nguyên tại chỗ bỗng nhiên giẫm mạnh lên mặt
đất một cái, cả thân hình thoáng chốt lao vút về phía trước như tên nỏ,
chỉ chớp một một cái thì đã tới trước mặt của tên thanh niên gầy yếu,
tay vừa nhấc lên và một băng trùy màu xanh da trời đâm tới.
Sắc
mặt thanh niên gầy yếu trầm xuống, bàn tay bóp nát phong nhận của hắn
thu lại, cũng không chút khách khí bắt lấy băng trùy, đồng thời cười
lạnh một tiếng nói ra:
- Loại pháp thuật này còn vọng tưởng muốn đấu với ta, thật sự là si tâm vọng tưởng.
Liễu Minh thấy tình hình này thì đột nhiên trên mặt hiện ra một tia thần sắc cổ quái, thân hình bỗng nhiên điểm lên mặt đất và bay ngược về phía
sau.
Cùng lúc đó băng trùy màu xanh da trời bị bàn tay của thanh niên gầy yếu bóp nát, sau đó lóe lên và nổ tung.
"Oanh" một tiếng, một cổ khí tức băng hàn bắn ra ngoài.
Chút hàn khí đối với thanh niên gầy yếu này mà nói tự nhiên không có chút ý
nghĩa, nhưng mà trong vụn băng của nó thình lình nhiều ra ba viên cầu.
- Không tốt!
Thanh niên gầy yếu nhìn thấy như vậy thì cả kinh, còn muốn làm ra hành động phòng ngự nào đó thì quá trễ rồi
Ba viên châu này đồng thời sang lên, sau đó "Oanh" "Oanh" "Oanh" đồng thời nổ tung ra.
Ba đoàn đỏ mây lửa đỏ thẫm cuốn lên cao cao, sau đó lại cuồn cuộn ngưng tụ lại, liền biến thành một quả cầu lửa đỏ thẫm.
Thân thể của thanh niên gầy yếu và cái ghế vàng của hắn đang ngồi nhiệt độ cao thiêu đốt thành nước..
Mà thanh niên gầy yếu ngồi ở trung tâm hét thảm một tiếng, thân thể lập
tức hóa thành tro bụi. Lúc này chỉ còn lại khung xương hình người mà
thôi.
Nhưng mà khung xương này chỉ có thể chèo chống một lúc và bị nhiệt độ cao hòa tan ngay sau đó.
Nhưng vào lúc này hai hốc mắt lớn của khung xương này bỗng nhiên có hai đạo
hắc diễm hiện ra, sau đó khung xương này lại hét thảm một tiếng, bởi vì
nhiệt độ cao đang thiêu đốt nên cái ghế đã hóa thành nước vàng, lúc này
nhanh chóng cuốn lấy khung xương.
Trong nháy mắt vàng đã bao phủ lây khung xương đen nhánh này, vậy mà ẩn hiện một chút đã lộ rõ.
Lúc này kim quang trên người khung xương sáng ngời, vậy mà ngưng tụ thân
hình bị thiêu đốt lại. Lại bước lên một bước, liền trực tiếp lao ra khỏi phạm vi hỏa diễm bao phủ.
Nhưng mà trong nháy mắt khung xương
này thoát ra khỏi phạ vi hỏa diễm bao phủ, trước mặt của hắn lại có tàn
ảnh hiện ra, Liễu Minh vậy mà vô thanh vô tức lần nữa hiển hiện tới
trước, hơn nữa giơ tay lên có đồ vật bay tới trước.
Không ngờ là một chuỗi phật châu.
Mặc dù phật châu này hắn chưa từng tế luyện qua bao giờ, nhưng nó đối mặt
với khô lâu vàng này lại phát ra phạn âm như gặp được đại địch sinh tử,
sau đó nó quỷ dị hiện ra trên cổ của khô lâu màu vàng này, lúc này hàng
ngàn chữ vạn và hào quang bảy màu từ trong nó hiện ra, đột nhiên lại thu lại cực nhanh.
Khô lâu màu vàng lúc này hét thảm một tiếng. Ở cổ của nó lúc này có nhiều khói đen tanh khôi bay lên, mà thân hình của
khung xương rung động lắc lư mà không cách nào tự chế.
"Phốc" một tiếng.
Bích ảnh châm lại hiện ra. Chớp động một cái rồi đâm vào mi tâm của khung xương, lại từ mi tâm bắn ra phía sau.
Khô lâu màu vàng lúc này dang dốc sức giãy dụa, lúc này hắc diễm trong hốc
mắt lại tán loạn. Thân hình không ngừng giãy dụa và xụi lơ.
Liễu
Minh thấy vậy trong nội tâm có chút buông lỏng, thân hình nhoáng một cái đi tới bên cạnh khô lâu, ánh sáng màu xanh hiện ra trong tay, một phong nhận hiện ra ngoài, cánh tay lại khẽ động muôn dùng phong nhận này chém đầu khô lâu.
Nhưng vào lúc này dị biến nổi lên!
Khô lâu
màu vàng vốn có khí tức không rõ ràng bỗng nhiên "Đằng" một cái, hai hắc diễm trong mắt của nó lại hiện ra ngoài, cũng quay tít một vòng sau đó
hóa thành hai đạo hắc khí bay ra ngoài, cũng như thiểm điện dung hợp với nhau hiện ra gương mặt mơ hồ không rõ.
- Tiểu bối, ngươi đã hủy thân thể sát thi của ta, vậy dùng thân thể của ngươi đền bù đi.
Mặt quỷ này nhe răng nói ra một câu, lúc này lại lao thẳng về phía Liễu Minh.
Trong nội tâm Liễu Minh tự nhiên run sợ, thân hình lập tức lui ra phía sau
thật nhanh chóng, đồng thời phong nhận trong tay lóe lên, không chút
khách khí chém thẳng vào gương mặt quỷ này.
Ánh sáng màu xanh
chém qua nhưng mà gương mặt kia vẫn bình yên vô sự, ngược lại một cơn
gió tanh tưởi đã lao tới gần chỗ Liễu Minh.
Liễu Minh gầm lên
giận dữ, bàn tay khẽ động và bỗng nhiên hiện ra một thiết thông màu
vàng, chỉ nghe "Gặc..." một tiếng vang lên, một tấm lưới bay ra ngoài.
Tia lưới lóe lên tức thì, vậy mà gương mặt quỷ này không có gì cả, hoàn toàn vô hiệu.
Liễu Minh kinh hãi còn muốn thi triển thủ đoạn khác nhưng mà không kịp nữa.
Mặt quỷ đột nhiên biến dài hơn, liền biến thành một đoàn hắc khí tiến vào thân thể của hắn.
Lại làm cho toàn thân của hắn cảm thấy mát lạnh, mặc cho hai tay đưa lên
ngăn cản cũng không có chút tác dụng nào cả, gống như quỷ vật này có
thân thể vô hình thật sự.
Mặt quỷ này đột nhiên cười quái dị, muốn lần nữa nhoáng một cái đã trực tiếp tiến vào người của Liễu Minh.
Nhưng mà đúng lúc này bỗng nhiên trên người của Liễu Minh có mười mấy miếng
lân phiến đỏ thẫm lóe lên, sau đó mặt quỷ tiếp xúc với hào quang vậy
mà lập tức hét thảm một tiếng, lập tức hóa thành một đoàn hắc khí bắn
ngược ra ngoài.
Không ngờ lân giáp Liễu Minh mặc trên người lại
cảm ứng được tà vật tới gần, vậy mà tự hành phát huy uy năng vô cùng
kinh người, một kích đánh dội quỷ vật ra.
Liễu Minh thấy tình
hình này thì ngoài ý muốn, tự nhiên đại hỉ, không chút do dự há miệng
ra, phun ra một cỗ cuồng phong mênh mông, đem mặt quỷ biến thành khói
đen ngạnh sanh thổi đi không ngừng, mà trong lúc nhất thời không cách
nào tiến về phía trước.
Sau đó hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, một ngón tay điểm qua khô lâu màu vàng kia.
"Phanh" một tiếng!
Khô lâu này bị cổ
hào quang bảy màu làm tán loạn, phật châu kia từ từ công kích quỷ vật.
Lúc này từng đạo hào quang bảy màu bao phủ lấy hắc khí quỷ vật.
Mặt quỷ lúc này kêu lên thảm thiết, biến thành khói đen và hào quang bảy
màu điên cuồng nhúc nhích, trong lúc nhất thời khôi phục lại nguyên
trạng.
Mà thời gian thở dốc này Liễu Minh đột nhiên ném một chồng phù lục ra ngoài.
Âm thanh "Phốc" "Phốc" nổi lên.
Những phù lục này trở nên mơ hồ, giống như thuốc dán dán lên người của khói đen, lập tức đem nó bao phủ chặt chẽ.
Pháp quyết trong tay Liễu Minh lập tức biến đổi, miệng phun một chữ "Bạo".
Tất cả phù lục màu vàng hóa thành bạch quang tiêu tán đi, mà trong bạch
quang này lại mơ hồ có chút kinh diễm chớp động không thôi.
Lúc này đây mặt quỷ không kịp kêu lên thảm thiết đã bị kim diễm hóa thành hư ảo.
Liễu Minh lúc này mới thực sự thở dài một hơi.
Nếu không phải quỷ vật này không biết là nguyên nhân nào ngay từ đầu lại
không thể rời khỏi cái ghế, trên người của hắn lại có đồ vật khắc chế
quỷ vật, chỉ sợ diệt sát hắn là chuyện cực kỳ khó khăn.
Nhưng mà tâm niệm của hắn khẽ động, lại cảm thấy đau lòng không thôi.
Một chồng phù lục lúc này đã mất đi, mà đại hán họ Lôi lúc trước ban thưởng phù lục cao cấp, giá trị to lớn cơ hồ gần với kim quang bảo vệ tính
mạng.
Nếu không phải mặt quỷ vừa rồi quá khó chơi, những phù lục
bình thường vừa rồi không có tác dụng với nó, hắn tuyệt đối không nở
mang ra dùng đấy.
Nhưng nói trở lại, xuyết châu phật khí kia đúng là có tác dụng khắc chế quỷ vật, là chuyện vô cùng bình thường. Ngược
lại lân giáp thiếp thân của hắn cũng có tác dụng khắc chế quỷ vật, đây
là chuyện trước nay chưa từng có.
Liễu Minh như có điều suy nghĩ, đưa tay sờ sờ giáp da trên người vẫn còn nóng bỏng, một tay đưa lên phía trước.
Tiếng xé gió lại vang lên!
Một viên châu bắn ra ngoài, cũng hóa thành phật châu.
Mà hai con yêu vượn màu đen bị phi sọ quấn lấy bị diệt sát hoàn toàn, cũng hóa thành hắc khí tán loạn biến mất.
Ma đầu này bay bổng lên cao.
Bạch Cốt Hạt giờ phút này cũng đứng trong chỗ lõm trên mặt đất, cũng có chút loạng choạng chạy tới bên người Liễu Minh, dùng hai cáo càng quấn lấy
ống quần của hắn.
Liễu Minh nhìn qua chỗ vỡ vụn trên thân hình của cốt hạt, lông mày của hắn nhíu một cái, lúc này vỗ lên áo da.
"Phốc" một tiếng.
Một cổ hắc hà cuốn qua, liền đem cốt hạt thu vào trong áo da.
Lúc này đây đầu bò cạp này bị thương không nhẹ, xem ra trong vòng mấy tháng là không thể động thủ với người ta rồi.
Ngược lại phi sọ tuy tổn thương không ít nguyên khí, bản thân lại không có bị thương quá lớn, ngược lại không cần phải vội vàng thu lại.
Liễu Minh dùng thần niệm phân phó phi sọ một tiếng, khiến nó đi tới gần, lúc này nhìn qua khô lâu màu vàng một cái.
Khung sương này nằm bên cạnh hố to, một tia sinh cơ cũng không còn.
Trong đầu Liễu Minh nhớ tới chất lỏng màu vàng bao phủ thân hình của khô lâu
lúc trước, trong nội tâm tự nhiên sinh ra hứng thú không nhỏ.
Nhưng mà hiện giờ không phải là lúc thích hợp nghiên cứu chuyện này.
Hắn nhìn qua khô lâu màu vàng này hai vòng, lúc này dùng trữ vật phù thu nó lại.
Sau đó hắn đi tới cạnh thi thể hắc y nhân béo.
Chiến đấu vừa rồi đấu thì quỷ vật liền tiện tay ném thi thể này qua một bên.
Liễu Minh nhìn qua, sau khi dò xét thì tìm được vài điển tịch tu luyện của
tà tu, mà môn Thú Giá Thuật thình lình xuất hiện trong đó.
Trừ việc đó ra còn có mấy vạn miếng thượng phẩm linh thạch.
Phát hiện này tự nhiên làm hắn vô cùng vui vẻ.
Lúc này hắn mới nhớ tới hắn dường như chư kiểm tra thi thể tên hắc y nhân cao lớn.
Hắc y nhân to béo chính là thủ lĩnh số hai của Hắc Linh Hội đã có thân gia
như vậy. Vậy thân gia của tên hắc y nhân số một không thể kém hơn rồi.
Chỗ này trong cả vạn năm qua mới có người tới thì hắn ngược lại không cần cảm thấy gấp gáp cái gì đó.
Sau khi hắn cất kỹ đồ vật lại, sau khi hít sâu một hơi thì đi vài bước tới
chỗ biên giới cái hố, cúi đầu tập trung nhìn qua phía dưới có cái gì
hay không.