- Tiểu tử, ngươi tự mình đi ra, hay để ta tự mình ra tay tóm ngươi đi ra!
Thần niệm Kim Giáp Nhân lập tức tựu đã tập trung vào mạch nước ngầm trầm giọng nói.
Lúc này, Liễu Minh cũng phát hiện tên Lệ lão giả Hóa Tinh kỳ không còn ở trên mặt đất nữa rồi, mà chuyển biến đổi thành một Kim Giáp Nhân Ngưng Dịch cảnh hậu kỳ, hơn nữa diện mạo vẫn cùng lão giả thập phần tương tự, trong nội tâm tự nhiên kinh ngạc vạn phần.
Bất quá, hắn đã bị đối phương phát hiện. Trong khoảng cách gần như vậy đã bị thần niệm của đối phương khóa chặt rồi, đã như thế mà Liễu Minh còn muốn ẩn úp là chuyện không thể nào. Sau khi suy nghĩ một chút, tiểu kỳ màu xanh da trời cầm trong tay loé lên một cái, tay còn lại cũng khẽ đảo, liền đem hai kiện bảo vật tạm kiềm chế. Đồng thời bên ngoài thân tầng màn nước trong suốt kia cũng lập tức tán loạn mà diệt, phần lưng hai trương phù lục màu đen thoáng một phát tự cháy biến thành tro tàn.
Lúc trước hắn sở dĩ có thể giấu diếm được Lão giả Hải Tộc tìm tòi, một mặt là địa phương che giấu quá thuận lợi, một phương diện khác do hắn dùng Trọng Thủy Châu cùng Tinh Thủy Kỳ che đậy, đặc biệt là phía trước người phóng ra hơi nước, cơ hồ khiến hắn cùng lòng sông dung hợp làm một thể, lại thêm hắn còn sử dụng liễm tức thuật, sinh cơ toàn thân hạ xuống rất nhiều. Nhiều điều kiện như vậy tụ hợp lại cùng một chỗ mới miễn cưỡng giấu diếm được Lệ lão giả là một tồn tại Hóa Tinh dùng thần niệm điều tra.
Đương nhiên, đây cũng là do vị cường giả Hải tộc này bản thân không am hiểu Tinh Thần bí thuật, nếu thay đổi bằng một vị cường giả khác tinh thông phương diện bí thuật này, tánh mạng Liễu Minh có lẽ đã xong rồi.
Một lát sau, một cỗ hắc khí theo trong lòng đất xông lên, lại cuồn cuộn ngưng tụ, huyễn hóa ra thân ảnh Liễu Minh.
- Các hạ là người nào, cũng là tộc nhân Hải tộc?
Liễu Minh dùng thần niệm quét mắt nhìn bốn phía mà qua cũng không phát hiện Lão giả Hải Tộc che dấu hành tung, lúc này trong nội tâm buông lỏng, ánh mắt chớp động hỏi một câu.
- Ta là người như thế nào, ngươi không cần biết rõ. Ngươi chỉ cần biết rằng, ta là Lệ lão quỷ lưu lại để thu thập ngươi là được. Quả trứng thành thú kia có lẽ ngươi vẫn còn mang bên mình. Nếu tự động giao ra quả trứng đó, ta có thể cho ngươi một cái chết thật thống khoái. Bằng không thì....
Kim Giáp Nhân không chút khách khí mở miệng uy hiếp.
- Các hạ khẩu khí cũng không nhỏ, trứng Thánh Thú lại là vật gì?
Liễu Minh nao nao, nhưng trong đầu không khỏi hiện lên quả trứng màu tím không biết tên kia.
Nhưng dưới loại tình hình này, hắn tự nhiên tuyệt sẽ không thừa nhận vật ấy ở trên tay mình.
- Ngươi không biết trứng Thánh Thú? Được rồi, mặc kệ ngươi thật không biết, hay biết rõ còn cố hỏi. Chỉ cần giết ngươi, ta dĩ nhiên sẽ biết điều đó. Nhớ kỹ, người giết ngươi gọi 'Lệ Giáp' .
Kim Giáp Nhân vốn nhướng mày nhưng trên mặt sát khí vừa hiện nói, tiếp đó một tay khẽ đảo, bỗng nhiên dưới mặt đất “Xuy xuy”. Một loạt những tiếng động lạ vang lên, rậm rạp chằng chịt kim mang từ trong đất bùn bắn ra, như mưa tụ lại chỗ Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt trầm xuống một tay bấm niệm pháp quyết, bên ngoài thân hắc khí lúc này cuồn cuộn ngưng tụ, huyễn hóa ra một xúc tu màu đen, điên cuồng khẽ múa, huyễn hóa ra một tấm màn màu đen, bao phủ toàn bộ thân thể của mình.
Cùng lúc đó một tầng cương khí màu lam nhạt cũng hóa thành hào quang hiện ra bên trong tấm màn màu đen
Sau một khắc, tiếng mưa rơi rào rào vang lên trong hư không.
Nhìn kim mang hùng hổ đánh vào tấm màn màu đen lập tức bạo liệt rồi lan toả ra xung quanh. Ngoại trừ khiến cho một ít xúc tua bên ngoài tán loạn thì không thể nào phá tan được hệ thống phòng ngự của đối phương.
Liễu Minh thấy vậy nao nao, tuy chưa minh bạch mục đích công kích vừa rồi của đối phương là gì. Nhưng những đoàn kim quang vừa bạo liệt kia lại tụ tập lại một chỗ, mơ hồ biến ảo thành một ‘Kim Giáp Nhân’ khác.
‘Kim Giáp Nhân’ này xuất hiện lại ở gần Liễu Minh, nét mặt dữ tợn, cánh tay khẽ động, hung hăng đánh ra một quyền.
Cùng lúc đó, Kim Giáp Nhân ở phía xa, tức thì hoá thành kim quang tán loại
Kim Giáp Nhân có thủ đoạn quỷ dị như thế, Liễu Minh tự nhiên kinh hãi. Bây giờ hắn muốn trốn tránh cũng không kịp nữa rồi, hai tay nhanh chóng khẽ động giao nhau chắn trước người. Đồng thời một tầng kim dịch xuất hiện, hai tay biến thành màu vàng rực rỡ.
“Oanh!” một tiếng.
Một kim sắc quyền đơn giản đánh lên bên trên tấm màn một đen. Tấm màn chấn động bất thường một hồi rồi tán loạn tan biến.
Về phần màn hào quang màu xanh da trời ở đằng sau, cũng bị quyền ảnh to bằng cái chậu đánh lên. Quyền ảnh bộc phát lực lượng cực lớn phá vỡ tầng hào quang màu xanh da trời.
Quyền ảnh này vẫn chưa hề dừng lại vẫn còn dư lực đánh lên hai cánh tay kim sắc của Liễu Minh.
Một tiếng nổ mạnh giống như đất rung núi chuyển vang lên!
Lúc này kim sắc quyền ảnh bạo liệt tan vỡ hóa thành sóng chấn động lan toả ra bốn phương tám hướng.
Liễu Minh cùng Kim Giáp Nhân chấn động, dưới lực phản chấn mạnh mẽ như vậy, cả hai đều liên tiếp thối lui về phía sau.
Chờ cả hai người ổn đỉnh đứng vững thân hình, bốn mắt nhìn nhau, cơ hồ đồng thời nghẹn ngào lối ra.
- Ngươi dùng cái gì bí thuật?
- Ngươi là Luyện Thể sĩ!
Liễu Minh cùng Kim Giáp Nhân nao nao, lại không khỏi đồng thời bắt đầu trầm mặc.
Bất quá sắc mặt Liễu Minh có chút âm tình bất định, Kim Giáp Nhân lại có vài phần vẻ mặt ngưng trọng.
- Xem ra ta ngược lại là xem nhẹ ngươi rồi. Có thể làm cho Lệ lão quỷ khốn đốn, quả nhiên không phải tu luyện giả nhân tộc bình thường. Cho dù ngươi là là Luyện Thể sĩ thì như thế nào, tu vi của ngươi cũng vẫn chỉ là Ngưng Dịch Cảnh sơ kỳ mà thôi, chỉ cần không cận thân công kích, một thân cường hoành của ngươi cũng chỉ là cái bia ngắm cho ta mà thôi.
Trong mắt Kim Giáp Nhân rốt cuộc cũng loé lên hàn quang.
Tiếp đó hắn giơ một tay lên, một đạo kim quang bay ra hoá thành tơ vàng chằng chịt, dùng một tốc độ kinh người bắn về phía Liễu Minh.
Sắc mặt Liễu Minh tức thì trầm xuống, một tay khẽ đảo, trong lòng bàn tay lập tức nhiều ra một cây quạt màu lam, cây quạt vô thanh vô tức chui vào trong cơ thể của chính hắn.
Bên ngoài thân thể Liễu Minh loé lên lam quang, lập tức biến thành hình thái bóng ảnh mờ ảo.
Những sơi tơ vàng kia chớp động một hồi, đơn giản xuyên thủng thân hình Liễu Minh, cũng lưu lại rậm rạp chằng chịt lỗ nhỏ, bên trong còn lờ mờ
xuất hiện chất lỏng không biết tên.
- Tinh Thủy Kỳ! Là tên phế vật Hải Tộc nào để cho một bảo vật như vậy rơi vào trong tay một tên tu luyện giả nhân loại! Xem ra thủ đoạn này đúng là không cách nào giết được ngươi rồi. Đã như vậy, ngươi thử tiếp một kích thần thông chính thức của ta.
Kim Giáp Nhân mắt thấy cảnh này, liền gào thét chủi bới, nhưng giọng điệu lại nhanh chóng chuyển sang âm trầm dị thường.
Chỉ thấy thân thể Kim Giáp Nhân bỗng nhiên lui về phía sau, hai vai run lên, Kim Giáp ở bên ngoài lúc này xuất hiện vô số phù văn kim sắc, đồng thời một hư ảnh kim sắc cự nhân to lớn hơn xuất hiện ở sau lưng
Hư ảnh cự nhân này tuy mơ hồ không rõ, nhưng mơ hồ có thể chứng kiến được diện mục của hắn như thế nào, nửa người trần trụi, một cái quần mỏng giản dị, bộ dáng thập phần giống võ sĩ lực điền.
Kim Giáp Nhân một tay bấm niệm pháp quyết, miệng hét lớn một tiếng, Kim sắc cự nhân sau lưng cánh tay vừa nhấc, giơ lên một bàn tay cự đại hướng đối diện tung ra một trảo.
Liễu Minh chỉ cảm thấy đỉnh đầu tối sầm lại, hư ảnh một bàn tay nhỏ ngay ở trong vô số phù văn hiện ra, năm đầu ngón tay chúi xuống dưới.
Bốn phía hư không vang lên những tiếng ‘ông ông’.
Liễu Minh lập tức sinh ra một loại cảm giác tránh cũng không thể tránh, đồng thời một cỗ sức lực bàng nhiên hàng lâm trên người hắn, cơ hồ khiến hắn lập tức không cách nào nhúc nhích mảy may.
Đôi lông mày Liễu Minh nhíu lại, biết rõ đã đến thời điểm mình dốc sức liều mạng. Lúc này hắn cắn đầu lưỡi một cái, cũng hét lớn một tiếng, tứ chi bỗng nhiên thô, dùng hết khí lực bắt đầu chuyển động. Liễu Minh thoát khỏi lực lượng trói buộc, đồng thời tiến về phía trước một bước, cây quạt nhỏ màu xanh da trời cũng từ trong cơ thể bay ra. Trọng Thuỷ Châu ở trong tay áo cũng được Liễu Minh cầm chắc trong tay. Liễu Minh tung ra một chưởng chính diện đôi công.
“Oanh” một tiếng.
Nắm đấm của Liễu Minh cùng cự chưởng trên không trung thì gầy yếu vô cùng, nhưng vừa mới đánh ra, hư không phụ cận lại mơ hồ vặn vẹo, đồng thời truyền ra thanh âm chói tai, một vầng sáng Kim sắc mờ mịt lập tức ở thời điểm nắm đấm cùng cự chưởng va chạm bạo liệt.
Kim Giáp Nhân chỉ cảm thấy thân hình run lên, Kim sắc phù văn bên ngoài thân tán loạn hơn phân nửa, đồng thời hư ảnh cự nhân sau lưng cũng trở nên mơ hồ, cứ như vậy hóa thành kim quang vỡ vụn mà diệt.
Sắc mặt Kim Giáp Nhân kinh nghi, cố gắng trợn to hai mắt hướng đối diện nhìn, nhưng trong cơn cuồng phong đen tối mờ mịt hắn căn bản thấy không rõ bất kỳ vật gì.
Bất quá sau một khắc, đối diện trong gió hàn quang lóe lên, một đạo Thanh sắc kinh hồng dài hơn một trượng kích bắn ra. Chỉ một cái chớp động, tựu kéo dài khoảng cách vài chục trượng, đã đến trước mặt Kim Giáp Nhân.
“Răng rắc” một tiếng giòn vang.
Chỗ cổ Kim Giáp Nhân có một chút kim quang vỡ vụn, đầu lâu của hắn bị trực tiếp chém xuống.
Lúc này, vòi rồng đối diện khai mở, Liễu Minh tay kết kiếm quyết từ trong đi ra, trên mặt lộ ra một tia vui sướng.
Đạo Thanh Hồng tự nhiên là hắn dùng Ngự Kiếm Thuật mà bản thân vừa mới lĩnh ngộ được, vận dụng lên Thanh Nguyệt kiếm trực tiếp tế ra kết quả, xuất kỳ bất ý quả nhiên chém giết được cường địch trước mắt.
Nhưng lập tức, hắn trên mặt dáng tươi cười tựu thoáng một phát ngưng trệ.
Bởi vì thân thể Kim Giáp vậy không đầu mà không có ngã xuống, ngược lại một đầu cánh tay khẽ động, bỗng nhiên đánh ra một trảo mà ra, một tay nắm chặt lấy một thanh đoản kiếm màu xanh.
Tiếp đó tiếng xé gió vừa vang lên, thân thể Kim Giáp Nhân không đầu vậy mà quỷ dị xông lên, cũng há miệng ra, phun ra liên tiếp Kim sắc phù văn lên Thanh sắc đoản kiếm.
Những phù văn này chỉ là quay tít một vòng, liền quỷ dị dán tại trên thân kiếm.
Thanh đoản kiếm dốc sức liều mạng dãy dụa nhưng chỉ được một lúc liền yên lặng trở lại
Liễu Minh tắc thì sắc mặt đại biến, hắn không cách nào cảm ứng được liên hệ giữa mình với Thanh Nguyệt kiếm nữa.
Lúc này, đầu lâu Kim Giáp Nhân bay đến, từ từ lắp ráp vào thân thể không đầu của mình. Phần cổ Kim Giáp Nhân kim quang chớp động gắn liền vế thương. Sau một hồi hắn tựu khôi phục như lúc ban đầu, không một chút tồn tại.
Hai mắt Kim Giáp Nhân mở ra, trợn ngược nhìn về phía Liễu Minh cười cười.
Liễu Minh nhìn đến đây, tự nhiên trợn mắt hốc mồm!
- Không nghĩ tới, ngươi lại còn là kiêm tu phi kiếm chi thuật, hay còn là một gã Kiếm Tu. Nếu là là một tồn tại Ngưng Dịch cảnh hậu kỳ khác, dưới một kích vừa rồi, nói không chừng thật sự vẫn lạc. Nhưng muốn thương tổn ta, chính là chuyện si tâm vọng tưởng. Thần thông bổn mạng của ta đã không thể giết được ngươi, vậy cũng chỉ có dùng thực lực mạnh mẽ, trực tiếp giết ngươi.
Kim Giáp Nhân cười lạnh nói.