Mấy chục năm sau, bên cạnh một khu rừng cây có kiến trúc tàn phá, một lão giả áo bào xanh thân hình cô độc, mặt không biểu tình đứng trước gò đất, hai tay để sau lưng vẫn không nhúc nhích.
Không biết qua bao nhiêu lâu có tiếng bước chân truyền tới.
Một nữ tử đầu đầy tóc bạc, lưng cõng mang theo hai thanh trường kiếm từ phương xa đi tới nơi này.
- Ác tặc, lá gan của ngươi không nhỏ, lúc này cũng dám ước chiến ta tới đây tương kiến.
Bỗng nhiên nữ tử tóc bạc dừng lại cách đó vài chục mét, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lão giả áo bào xanh, lạnh như băng nói ra.
- Sao không dám ước hẹn ngươi tới đây chứ, mấy chục năm qua ngươi truy
sát ta cảm trăm lần a. Nhưng có lần nào chính thức đắc thủ đâu! Nhưng mà ngươi bây giờ ngược lại trở nên trầm ổn hơn nhiều, nếu đổi lại mấy chục năm trước, chỉ sợ căn bản không nhiều lời nói nhảm cái gì, đã sớm lao
tới dốc sức liều mạng rồi.
Lão giả áo bào xanh quay người lại, trên mặt vẻ lãnh đạm nói ra.
- Hừ, tuy ta muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn, nhưng cũng không thể
không bội phục bổn sự chạy chối chết của ngươi. Nhưng mà ngươi yên tâm,
ta nhất định sẽ tự tay chấm dứt sinh mạng của ngươi, móc tim của ngươi
ra tế điện trước mộ con của ta.
Nữ tử tóc bạc sáu mươi tuổi này
đương nhiên chính là Trương Nha, nhưng mấy chục năm qua không biết có
được kỳ ngộ gì, tuy đầu đầy tóc trắng, khuôn mặt vẫn kiều diễm như lúc
trẻ tuổi, giờ phút này dùng âm thanh hận ý thấu xương nói ra, ánh mắt
nhìn qua gò đất sau lưng lão giả áo xanh kia.
Cái gò đất này vào năm đó nàng tự tay dựng mộ vô danh chứa quần áo của con nàng.
Mặc dù nàng không rõ vì sao đối phương lại biết nơi này, nhưng lúc này nàng dã bị cừu hận che kín nội tâm, cũng nhịn không được cánh tay run lên.
Ngay lập tức rút kiếm ra.
- Hắc hắc, ngươi yên tâm. Ta đã dây dưa nhiều năm như vậy rồi. Cũng đã chẳng muốn trốn. Lúc này đây, hai người
chúng ta không chết không ngớt. Chỉ có thể có một người rời khỏi nơi này thôi.
Sau đó lão giả áo xanh hắc một tiếng, bàn tay đặt qua bên
hông, lúc này rút ra một thanh nhuyễn đao vô cùng sắc bén cầm trong tay.
- Rất tốt, nếu thật có thể như thế, ta tự nhiên cầu còn không được.
Trương Nha cười lạnh một tiếng, thân hình khẽ động, múa song kiếm lao tới.
Sau đó lão giả hít sâu một hơi, lúc này huy đao ngăn cản.
Trong nháy mắt hai người không ngừng triền đấu với nhau.
So sánh với mấy chục năm trước, hai người cho dù chiêu thức hay là thân
thủ đều đơn giản hơn rất nhiều, nhưng càng là như thế đao quang kiếm ảnh của hai người càng hung hiểm vạn phần.
Khác với trước kia là lúc này hai người đều công nhiều thủ ít.
Không biết qua bao nhiêu lâu, trên người nữ tử tóc trắng xuất hiện một rãnh
máu, mà cánh tay trái của lão giả áo bào xanh bị đâm thủng, mềm nhũn rủ
xuống không có lực hành động.
Nữ tử tóc trắng nhìn thấy cơ hội, bỗng nhiên quát một tiếng. Song kiếm trong tay như cầu vồng quét qua.
Lão giả áo xanh cả kinh vội vàng lui ra phía sau, hai thanh bảo kiếm khó khăn lắm sượt qua người của hắn, hắn cười nói:
- Công phu này của ngươi ta nhiều năm trước đã lĩnh giáo không biết bao
nhiêu lần rồi. Nhưng mà thật sự cho rằng có thể tổn thương ta được sao?
Nữ tử tóc trắng nghe vậy, lại lạnh lùng nhìn qua đối thủ trước mặt không nhúc nhích.
Nhưng mà lão giả áo xanh này phát giác không đúng, sau lưng truyền ra tiếng xé gió.
Hai thanh bảo kiếm này lập tức xoáy lên. Vậy mà bay ngược về phía sau.
"Phốc" "Phốc" hai tiếng.
Hai lưỡi kiếm huyết sắc đâm tới làm lão giả áo xanh không né kịp bị đâm
xuyên ngực, lão giả áo xanh loạng choạng ngã xuống. Lập tức nửa quỳ trên mặt đất.
- Khanh khách! Kiếm rời tay vòng lại là ta từ mười năm
trước đã luyên thành. Nhưng vẫn chịu đựng không hiểu lộ ra trước mặt của ngươi. Hôm nay xem ra là đối đầu thật sự rồi. Ác tặc, rốt cuộc ngươi
cũng rơi vào trong tay của ta, trước tiên ta sẽ chém tứ chi của ngươi,
sau đó móc mắt của ngươi.
Nữ tử tóc trắng nhìn thấy tình hình
này, thoáng cái cười lên như điên, sau đó thân hình khẽ động, dao găm
thoáng cái hiện ra trong tay, nhìn chằm chằm vào gương mặt của lão giả
áo xanh và cười nói.
Lão giả áo bào xanh nhìn qua vết thương ở
ngực, lại ngẩng đầu nhìn qua nữ tử tóc trắng tràn ngập thần sắc điên
cuồng, trên mặt lại hiện ra thần sắc cổ quái, ho nhẹ hai tiếng bỗng
nhiên tươi cười trầm thấp.
- Không tệ! Xem ra Trương đạo hữu
ngươi mặc dù sa vào thế giới hư ảo, nhưng mà thiên phú kiếm đạo vẫn cực
kỳ kinh người. Gần đây còn mơ tới cảnh phi thiên độn địa, phi kiếm chém
giết địch nhân hay không?
- Thanh âm này, ngươi, ngươi rốt cuộc là ai!
Cổ tay nữ tử tóc trắng vung lên, đã chuẩn bị dùng dao găm chém lên cổ của
lão giả áo bào xanh, nhưng nghe xong lời ấy thì sắc mặt biến thành tái
nhợt.
- Ngươi những năm này nhiều lần nhận được tin tức, cũng có thể vô cùng chuẩn xác ngăn chặn ta, chưa từng hoài nghi sao?
Lão giả áo xanh cười lớn trả lời.
Nghe được âm thanh quen thuộc của lão giả huyết cừu kia, nữ tử tóc trắng
thân hình run rẩy lên, bỗng nhiên thu dao găm lại, một tay nâng gương
mặt lão giả áo bào xanh lên, một tay nhanh chóng lục lọi biên giới gương mặt.
Kết quả một lát sau "XÌ... Lạp" một tiếng, một tiếng như
xé giấy vang lên trên mặt lão giả áo bào xanh, lộ ra một gương mặt thiếu niên trẻ tuổi.
- Liễu đại ca, thật là ngươi! Đây là chuyện gì,
tại sao ngươi lại giả trang bộ mặt ác tặc, bộ dáng còn bảo trì giống mấy chục năm trước, chẳng lẽ ngươi cũng ăn một đóa kỳ hoa sao?
Nữ tử tóc trắng nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc hỏi.
Thanh niên này trước sau mấy chục năm qua nữ tử chưa từng gặp lại, chính là "Liễu Minh" .
- Ác tặc trong suy nghĩ của ngươi vốn là ta, mà người cung cấp tin tức
cho ngươi vào mấy chục năm trước cũng là ta cố ý cho ngươi biết. Về phần ta bộ dáng này của ta là ta ở thế giới hiện tại, nhưng mà ta chỉ là
khách qua đường ở thế giới này, tự nhiên không cần tuân theo quy luật
sinh lão bệnh tử.
Vừa dứt lời bỗng nhiên Liễu Minh
đứng dậy, hai
tay vỗ lên ngực, hai phần bảo kiếm rơi ra khỏi người, đồng thời vết
thương trước ngực không ngừng khép lại.
Một màn quỷ dị như vậy nếu đổi thành người khác thì vô cùng giật mình, nhưng mà nữ tử tóc trắng cũng như vậy.
Nhưng mà hiện tại sắc mặt nữ tử lại dần dần lạnh như băng, đột nhiên cánh tay khẽ động, chuôi dao găm trực tiếp gác lên cổ của hắn, đồng thời từng
chữ hưng hăng hỏi Liễu Minh:
- Nói như vậy, là ngươi giết chết đứa trẻ, tất cả mọi thứ là ngươi an bài, tại sao làm như vậy?
Vừa dứt lời, dao găm của nữ tử đưa sát vào cổ họng của Liễu Minh, một vết máu tươi chảy ròng.
Liễu Minh làm như không thấy, nhưng mà hắn quỷ dị vỗ tay hai tiếng.
Ở trong rừng cây gần đó có tiếng bước chân vang lên, vậy mà từ đó có một đám người đi ra ngoài.
Cầm đầu là một nam nhân trung niên mặc y phục viên ngoại, bên cạnh là một
phu nhân tuổi cũng như hắn, ở sau lưng còn có một đôi phu thê trẻ tuổi.
Trong tay của nữ tử trẻ tuổi còn ôm một đại hài nhi mấy tháng tuổi, tất cả đều mặt mũi tràn đầy sợ hãi nhìn qua một màn này.
- Ngươi làm trò bịp bợm gì, bọn họ là ai?
Trương Nha thấy tình hình này thì cả kinh, nhưng lập tức phát hiện bọn họ chỉ
là người bình thường, nhìn qua Liễu Minh nghiêm nghị quát.
- Hắc hắc, Trương đạo hữu, nhìn kỹ bộ dạng của bọn họ hãy nói.
Liễu Minh lại cười cười trả lời.
- Bộ dáng? Bọn họ là...
Sau đó nữ tử tóc trắng kinh nghi đánh giá bộ dạng bọn người kia, lúc này
mới phát hiện những gương mặt này vô cùng quen thuộc, đặc biệt là nam
nhân trung niên mặc trang phục viên ngoại, càng khiến cho nàng có cảm
giác thân thiết dị thường.
- Đưa lòng bàn tay của ngươi cho nàng nhìn xem.
Liễu Minh không có trả lời nữ tử cái gì, ngược lại quay người nhìn qua nam nhân trung niên phân phó.
Nam tử trung niên chần chờ một chút, vẫn đưa bàn tay trái ra cho nữ tử tóc
trắng nhìn, kết quả chính giữa lòng bàn tay thình lình có ba đạo huyết
chí đỏ tươi, xếp thành hình chữ phẩm.
Nữ tử tóc trắng vừa nhìn
thấy huyết chí, lúc này thân hình giống như trọng thương, chủy thủ trong tay "Đương" rơi xuống đất mà không biết, nhưng mà mắt của nàng nhìn
chằm chằm vào nam tử trung niên mà không chớp, trong miệng không ngừng
thì thào "Không có khả năng".
Ngay từ lúc này thân hình Liễu Minh hiện ra sau lưng nữ tử tóc trắng, một tay vỗ lên vai của nàng, đồng
thời trong miệng hét lớn một tiếng:
- Nhân sinh như mộng, Trương Tú Nương, còn không mau tỉnh lại!
- Nhân sinh như mộng! Trương Tú Nương, Trương Tú Nương...
Tâm tình của nữ tử tóc trắng vốn kích động không thôi, sau khi nghe lời này giống như sét đánh bên tai, lúc này trên mặt hiện ra vẻ mờ mịt, nhưng
mơ hồ lại có biểu lộ giật mình trộn lẫn trong đó.
Liễu Minh thấy tình hình này đại hỉ!
Hắn vừa rồi quát một cái mặc dù không có chút pháp lực trong đó, thực sự
vận dụng một bí thuật học được trên hung đảo, có thể dựa vào âm thanh
rung động tâm thàn đối phương. Hắn hôm nay dùng ở chỗ này, quả nhiên có
vài phần hiệu dụng.
Thời điểm Liễu Minh còn muốn lập lại chiêu số cũ, đột nhiên bầu trời có âm thanh sấm rền cuồn cuộn vang lên, vô số
mây đen lập tức cuồn cuộn, sau đó Liễu Minh nhìn thấy một hư ảnh con
trùng dữ tợn hiện ra ngoài, càng tiến gần càng lớn, nó há miệng phun khí tức ra ngoài.
Liễu Minh chỉ cảm thấy ở gần đó có gió lạnh thổi qua người, vừa vặn cuốn lấy hắn và nữ tử tóc trắng.
"Ừng ực" một tiếng.
Nữ tử tóc trắng cảm thấy gió lạnh thổi qua và ngã xuống đất, trên mặt vừa
mới hiện ra vẻ mờ mịt và hiểu ra lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Mà Liễu Minh tuy đứng tại chỗ không động đậy, nhưng mà thời điểm gió lạnh
thổi qua thì thần thức bỗng nhiên trầm xuống, thần trí trở nên hỗn loạn.
Lúc này hư ảnh cự trùng trên không trung mới tán loạn biến mất.
...
Một năm sau, trên một tòa núi nhỏ xanh biếc, một nam một nữ hai người đang chậm rãi đi bên cạnh con đường nhỏ.
Nữ chính là Trương Nha, nam chính là lão giả áo xanh mặt đây nếp nhăn, chỉ có thể từ chân mày nhìn ra thần thái của Liễu Minh.
- Liễu đại ca, ngươi thật sự không nhớ nổi vì sao lại giả làm ác nhân, đem hài tử của ta mang đi và nuôi dưỡng lớn lên sao?
Nữ tử tóc trắng đi bên cạnh lão giả áo xanh, ở bên cạnh than nhẹ hỏi.