Liễu Minh mặc dù bị đối phương dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn như một kẻ nhà quê, nhưng hắn cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn không do dự
nữa bước vào mảnh ruộng của mình, chọn lấy mười cây Linh Tuệ chắc mẩy
nhất, sau đó dùng Phù Kiếm được phát khi mới nhập tông cắt xuống.
Tiếp đó hắn lại lấy một mảnh vải bố màu vàng từ trong ngực, cẩn thận gói kỹ
những cây Linh Tuệ này rồi lập tức đi về phía khu rừng.
Một lúc lâu sau, Liễu Minh sau khi giao nộp nhiêm vụ xong xuôi đã trở lại chỗ ở của mình.
Hắn ngồi xuống trước cái bàn gỗ, sau đó tháo mảnh vải bố ra, xem xét cẩn thận những cây Linh Tuệ kia một lần nữa.
Mỗi cây Linh Tuệ bị cắt đi này dài cỡ nửa xích, từng hạt lúa phía trên ngọn lớn cỡ hạt đậu nành, tuy nhiên trên mỗi cây Linh Tuệ cũng chỉ có bảy
tám hạt mà thôi, vỏ ngoài tất cả đều lập lòe ánh sáng vàng, nhìn như
chúng được chế tạo ra từ vàng ròng vậy.
Liễu Minh quan sát một
hồi, sau đó đưa tay ngắt một hạt lúa ra khỏi cây Linh Mễ rồi kẹp giữa
lòng bàn tay, bắt đầu chà xát một cách rất nhẹ nhàng.
Lớp vỏ
ngoài như giấy lụa đua nhau vỡ vụn rơi xuống, lộ ra hạt gạo màu xanh óng ánh bên trong, đặt nó dưỡi mũi ngửi nhẹ, có một mùi thơm ngát thoang
thoảng tỏa ra.
Trong lòng Liễu Minh khá vui, không chần chỡ nữa
mà tìm một cái hũ trong phòng, đổ vào trong một ít nước sạch, sau đó bèn cho tất cả những hạt gạo từ mấy gốc Linh Mễ vào trong đó.
Hắn để cái hũ trên lòng một bàn tay, tay kia bấm niệm pháp quyết, đồng thời trong miệng nói lẩm bẩm gì đó.
"Phừng", một ngọn lửa đỏ thẫm đột nhiên bùng cháy lên từ lòng bàn tay, bao trọn cả cái hũ, rào rạt thiêu đốt.
Đây đúng là thuật Hỏa Viêm mà hắn mới học.
Một lát sau, mùi cơm chín thơm lừng từ trong cái hũ bay ra, làm cho người ta mới ngửi thấy đã chảy hết nước bọt.
Liễu Minh điều khiển ngọn lửa nhỏ bớt lại, lại chờ thêm một lát, sau đó khi
cảm thấy đã đủ thời gian mới thu hồi pháp thuật, mau chóng bưng cái hũ
nóng hổi đặt lên bàn rồi nhanh chóng mở nắp ra.
Một hũ cơm trong suốt như tuyết, thơm ngào ngạt xuất hiện trước mắt.
Liễu Minh lấy ra một cái muôi gỗ đã chuẩn bị từ trước, không khách khí múc
một muôi, một muôi này không ngờ lại múc luôn hơn nửa số cơm trong đó,
sau đó hắn đưa tới gần miệng cắn một miếng.
Miếng cơm nóng hổi vừa vào miệng, lập tức một cảm giác khoan khoái khó có thể hình dung tràn ngập khoang miệng.
Sau đó những hạt cơm này bắt đầu nhúc nhích, dường như vật sống đua nhau
lăn vào trong bụng. Hương vị này, thực sự cuộc đời hắn chưa từng nếm
thử.
Liễu Minh không nhịn được cúi đầu xuống, thành thạo múc cơm từ trong hũ đưa lên miệng, ăn sạch không còn một hạt.
Nhưng sau một khắc, hắn lập tức cảm thấy một luồng khí cực nóng từ trong bụng xông lên, nhanh chóng tản ra tứ chi.
"Ồ, đây là ..."
Luống khí nóng này rõ ràng là Thiên Địa Nguyên Khí cực kỳ tinh thuần!
Liễu Minh không do dự chút nào, lập tức ngồi khoanh chân tại chỗ, bắt đầu thổ nạp tu luyện.
Một lúc lâu sau, khi hai mắt hắn lần nữa mở to ra, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ.
Chỉ một lát tu luyện vừa rồi mà lượng Pháp lực tăng lên phải nhiều bằng một ngày hắn cực lực khổ tu.
Linh Mễ này lại có hiệu quả trợ giúp tu luyện, thực sự là quá mức bất ngờ.
Trách không được vị Lý Tông kia nói nhận nhiệm vụ cuốc ruộng không chừng sẽ có được lợi ích bất ngờ.
Nếu mỗi ngày hắn đều có thể ăn Linh Mễ này mấy lần thì tốc độ tu luyện há chẳng phải có thể tăng lên gấp mấy lần hay sao.
Tuy nhiên ý nghĩ này sau khi loanh quanh luẩn quẩn trong đầu Liễu Minh mấy vòng, lập tức bị hắn lắc đầu gạt phăng đi.
Chưa nói tới loại Linh Mễ này khẳng định hiếm có vô cùng, đệ tử bình thường
căn bản không thể có được, riêng cảm giác đầy bụng truyền tới từ dạ dày
đã rõ rệt hơn Tịch Cốc Đan kia vài phần, chỉ sợ cho dù có được cung ứng
thừa thãi Linh Mễ, tối đa một người cũng phải sau bảy tám ngày mới có
thể dùng tiếp lần nữa.
Nói như thế thì tốc độ tu luyện cũng chỉ tăng thêm một phần sáu một phần bảy so với bình thường mà thôi.
Tốc độ tăng lên như vậy so với thiên phú nhất tâm nhị dụng của hắn quả thực kém quá xa.
Liễu Minh nghĩ thế, sự hưng phấn trong lòng bất giác đã tan biến mất gần nửa.
Sau đó hắn cất kỹ lượng Linh Mễ còn thừa, trở về phòng tu luyện rồi khoanh chân ngồi xuống.
Thời gian gần một tháng trước đây, hắn chỉ nhờ Minh Cốt Quyết chuyển hóa
toàn bộ Nguyên lực trong cơ thể thành Pháp lực, cho nên quá trình tu
luyện thuận lợi lạ thường.
Nhưng hiện giờ Nguyên lực trong cơ thể hắn đã bị chuyển hóa sạch sẽ, nếu muốn tiếp tục gia tăng Pháp lực, chỉ
có duy nhất một cách là khổ tu.
Liễu Minh đã biết được một điều
từ hai quyển điển tịch về tâm đắc tu luyện, càng là khẩu quyết bí thuật
công pháp cấp cao thì mức hao tổn tâm thần trong quá trình tu luyện lạo
càng nhiều, hơn phân nửa thời gian tu luyện đều dùng để khôi phục Tinh
thần lực.
Đương nhiên nói thì nói như vậy, nhưng theo tu vi tăng tiến, Tinh Thần lực của người tu luyện cũng sẽ chậm rãi tăng trưởng.
Cho nên cùng là một loại công pháp bí thuật, tốc độ tu luyện của đệ tử mới
nhập môn và những đệ tử Linh Đồ trung, hậu kỳ có sự chênh lệch rất lớn.
Thí dụ như công pháp trụ cột nhất trong tông là Địa Linh Công, bình thường đệ tử nhập môn tu luyện năm sáu canh giờ, không thể không
dừng lại một thời gian rất dài mới có thể tiếp tục tu luyện.
Trong lúc tu luyện Minh Cốt Quyết, Liếu Minh vận dụng thiên phú nhất tâm nhị
dụng, căn bản là mặc kệ hết thảy, thường thường sau năm sáu ngày đêm
liên tiếp tu luyện không ngừng, hắn chỉ cần ngủ trọn một ngày là tinh
thần có thể dồi dào trở lại, sẵn sàng tiếp tục chìm đắm vào lượt tu
luyện tiếp theo.
Thời gian hắn tu luyện gần như dài gấp đôi những đệ tử khác.
Tuy nhiên Liễu Minh cũng biết được một điều nữa từ quyển điển tịch tâm đắc
tu luyện kia, nếu bàn về hiệu quả tu luyện, hắn lại không thể nào so
sánh với những đệ tử sáu Linh Mạch, chín Linh Mạch kia.
Cùng tiêu phí thời gian tu luyện là một canh giờ, hiệu quả tu luyện của đệ tử ba
Linh Mạch như hắn chỉ bằng hơn một nửa của đệ tử sáu Linh Mạch, bằng một phần ba đệ tử chín Linh Mạch mà thôi.
Mặc dù thời gian tu luyện
của Liễu Minh hơn xa những đệ tử khác, nhưng lượng Pháp lực gia tăng
trên thực tế và tốc độ tu luyện cũng chỉ ngang bằng với đệ tử sáu Linh
Mạch mà thôi.
Quả thực không thể trách được những vị Linh Sư kia
khi bọn họ đều chỉ cảm thấy hứng thú đối với những đệ tử từ sáu Linh
Mạch trở lên, căn bản mặc kệ không hỏi đến đệ tử ba Linh Mạch.
Hiệu quả tu luyện cách xa nhau như thế, nếu đổi lại là hắn ở vị trí sơn chủ
một chi, chắc chắn cũng sẽ chỉ tập trung tài nguyên lên người đệ tử sáu
Linh Mạch trở lên mà thôi.
Bởi vậy có
thể tưởng tượng được Cao
Trùng có Địa Linh Mạch, một khi bắt đầu tu luyện, tu vi sẽ tăng lên với
tốc độ kinh khủng như thế nào.
Gã có mười hai Linh Mạch, tốc độ tu luyện chính là gấp ba bốn lần đệ tử ba Linh Mạch bình thường.
Kể cả Liễu Minh có thiên phú nhất tâm nhị dụng trợ giúp, tốc độ tu luyện cùng lắm là bằng một nửa đối phương mà thôi.
Về phần đệ tử Lôi Linh Mạch, Phong Linh Mạch và Linh Mạch cac loai thuộc
tính, trong lúc tu luyện cũng không có tác dụng gì quá lớn, nhưng khi
thi triển một vài bí thuật pháp thuật cùng thuộc tính với bản thân sẽ
phát huy ra được uy năng tăng phúc cực kỳ kinh người, cho nên bọn họ
cũng được tông môn cực kỳ coi trọng.
Trừ mấy loại đó ra, một vài
người tu luyện bởi vì nguyên nhân huyết mạch hoặc bẩm sinh cũng có thể
có được một vài loại năng lực thiên phú đặc thù.
Những năng lực
này có thể gia tăng tốc độ tu luyện, có thể tu luyện được một vài bí
thuật công pháp mà người thường không cách nào tu luyện được, hơn nữa
năng lực của một vài người còn có tác dụng càng thêm kỳ lạ quý hiếm.
Những năng lực này rất nhiều, cho đến hôm nay giới tu luyện vẫn không thể
thống kê được hết, chỉ tạm thời thống nhất tên gọi là ‘Linh Thể’ mà
thôi.
Tỷ lệ Linh Thể xuất hiện còn ít hơn nhiều so với tỷ lệ của đệ tử chín Linh Mạch và Linh Mạch các thuộc tính.
Nhưng cũng không phải tất cả Linh Thể đều có tác dụng với người có được, trái lại hơn phân nửa chủng loại Linh Thể đã biết đều chỉ có một vài năng
lực không quan trọng gì đó.
Nếu nói như thế, thiên phú nhất tâm nhị dụng của Liễu Minh dường như cũng miễn cưỡng có thể tính là một loại Linh Thể.
Tuy nhiên, năng lực của hắn có chút khác biệt với Linh Thể bình thường,
những Linh Thể khác đều có từ khi mới sinh được gọi là Tiên Thiên Linh
Thể, còn thiên phú nhất tâm nhị dụng của hắn, bởi một chuyện ngoài ý
muốn khi lớn lên mới xuất hiện.
Rút cuộc cả hai có liên quan đến nhau, hay là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Liễu Minh cũng không có khả năng phán đoán được.
Giờ phút này, hắn đang ở trong phòng nghĩ tới những chuyện này, trong lòng
đương nhiên có một chút phiền muộn, nhưng cũng may hắn có tâm chí kiên
nghị vượt xa người thường, rất nhanh đã đè nén tất cả tạp niệm xuống đáy lòng, vận chuyển Minh Cốt Quyết bắt đầu tu luyện.
******
Thời gian nửa năm thấm thoắt thoi đưa!
Trong thời gian này, Liễu Minh ngoại trừ đi nhận một vài nhiêm vụ thông lệ
tông môn và tới Linh Pháp Các đổi lấy mấy môn bí thuật công pháp thực
dụng ra, không bước chân ra ngoài nửa bước.
Hắn chỉ một lòng khổ tu Minh Cốt Quyết, khiến cho Pháp lực điên cuồng tăng lên.
Hôm nay, Liễu Minh đang tu luyện, bỗng nhiên thân hình hắn run lên, trong
cơ thể truyền từng hồi tiếng trầm đục ‘Oanh oanh’ như tiếng kim loại va
chạm, sau đó miệng há ra, một luồng khí đen dày đặc phun ra, hóa thành
một cơn lốc xoáy mờ mịt bao trọn thân thể hắn vào trong.
Trong
cơn lốc, một vài cái xúc tu đen sì nhìn không rõ điên xuồng quăng quật
không yên, nhưng sau khi lóe lên đã biến mất vô ảnh vô tung.
Một
tràng chú ngữ cao vút từ trong cơn lốc truyền ra, sau khi một tiếng quát khẽ vang lên, cơn lốc xoáy đột ngột dừng lại, thân hình Liễu Minh xuất
hiện trong gian phòng một lần nữa.
"Cuối cùng cũng luyện thành
tầng thứ nhất Minh Cốt Quyết rồi. Ha ha, một năm sao? Với ta thì chỉ cần nửa năm là đủ." Liễu Minh nâng hai tay lên, lúc hắn trông thấy có một
vài sợi khí đen mỏng manh quấn quanh lưu chuyển trên ngón tay, trên mặt
nở nụ cười sung sướng.
Bỗng nhiên hắn vung tay, Hổ Giảo Hoàn trên cổ tay hơi lóe lên, sau đó một ngón tay điểm nhẹ về phía vách tường cách đó không xa.
“Xuy” một tiếng, một cơn gió mạnh đen gì bắn ra, xuyên qua hư không đâm thủng vách tường tạo nên một cái lỗ nhỏ.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng hết sức mừng rỡ.
Uy lực bực này hoàn toàn có thể so sánh với Luyện Khí Sĩ đỉnh giai rồi, xem ra hắn thực sự đã tiến vào cảnh giới Linh Đồ sơ kỳ.
Bây giờ môn bí thuật “Luyện Hồn Tác” trong tay hắn rút cuộc cũng có thể tu luyện rồi.
Đúng lúc này, ngoài phòng bỗng nhiên truyền tới những tiếng chuông “Đương!”, “Đương!” … không ngớt.
Liễu Minh ngẩn ngơ, vội vàng bước ra khỏi phòng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi.
Chỉ thấy những tiếng chuông kia rõ ràng được phát ra từ trên đỉnh Cửu Anh
Sơn, hơn nữa tiếng sau so với tiếng trước còn rõ ràng hơn, liên tiếp
chín tiếng.
"Chín tiếng chuông? Chẳng lẽ hôm nay chính là ngày
diễn ra trận tỷ thí nhỏ trên Cửu Anh Sơn!" Liễu Minh sau khi nghe hết
tiếng chuông, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Mà đúng lúc này, hắn trông thấy liên tiếp những đám mây màu xám tro từ dưới núi phá không bay thẳng lên phía đỉnh núi.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng hơi do dự một chút, sau đó cũng bấm niệm pháp quyết, một đám mây xám tro ngưng tụ ra dưới bàn chân nâng hắn bay lên
trời.
Giây lát sau, bốn phía quảng trường trên đỉnh Cửu Anh Sơn
bỗng nhiên tấp trung bảy tám mươi đệ tử nội môn, thần sắc tất cả đều
nghiêm túc nhìn về phía ba người ở chỗ trung tâm.