Sau một bữa cơm, trong đại điện bỗng nhiên truyền ra âm thanh giật mình của Liễu Minh:
- Cái gì, bảo ta hiệp trợ người của quy tông tiêu diệt yêu thú Ngưng Dịch hậu kỳ?
- Không sai. Đạo hữu tới đúng là trùng hợp, tiếp qua một tháng nữa bổn
môn đang định lần nữa mở ra Trấn Yêu Tháp. Nếu không lúc bình thường,
Liễu đạo hữu cho dù có trả cái giá lớn ta cũng tuyệt đối không thể vì
một ngoại nhân mà mở cấm chế của tháp. Nhưng lần này mở Trấn Yêu Tháp có hai mục đích, một là cho một đám Linh Đồ tiến hành thí luyện, hai là
tìm người chém giết con yêu thú Ngưng Dịch hậu kỳ.
Lão giả áo đen trịnh trọng nói ra.
- Dùng thực lực của quý môn, muốn giải quyết một đầu yêu thú Ngưng Dịch
hậu kỳ không phải là chuyện đơn giản sao, sao lại tìm Liễu mỗ?
Tâm niệm Liễu Minh nhanh chóng vận chuyển, cũng không có mạo muội đáp ứng.
- Xem ra Liễu đạo hữu đối với tình hình chân thật của Trấn Yêu Tháp
biết rõ quá ít. Tiêu sư đệ, ngươi giải thích cho Liễu đạo hữu đi.
Lão giả áo đen nghe vậy mỉm cười.
Bên cạnh Tiêu Duyệt Bạch vội vàng đáp ứng, cũng nhìn qua Liễu Minh cười nói:
- Sở dĩ Liễu đạo hữu cảm thấy có chút kỳ quái cũng là do không hiểu rõ cấm chế trong Trấn Yêu Tháp rồi. Kỳ thật tòa Trấn Yêu Tháp này là khai
sơn tổ sư tu kiến mà thành, vì ma luyện đệ tử hậu bối chúng ta, đối với
tu vi của người tiến vào có hạn chế nghiêm khắc. Dưới Ngưng Dịch Cảnh
còn khá tốt, có thể tự hành lựa chọn tiến vào ba tầng đầu, cũng không
hạn chế nhân số. Mà Ngưng Dịch Cảnh thì chỉ có thể vào hai người, còn
phải là tu vi Ngưng Dịch sơ kỳ. Nếu đổi thành Ngưng Dịch Cảnh trung kỳ
thì chỉ có một người tiến vào mà thôi, nếu không tu vị rất cao hoặc là
vượt qua giới hạn hai người, cho dù cùng tiến vào trong tháp cũng lập
tức bị truyền tống ra ngoài.
- Nói như vậy. Trước kia quý tông định cho hai Ngưng Dịch Linh Sư sơ kỳ
tiến vào bên trong đi chém giết một con yêu thú Ngưng Dịch hậu kỳ?
Liễu Minh thực ăn cả kinh, sau một lúc lâu mới cười khổ nói ra.
Phải biết rằng tu vị tiến vào Ngưng Dịch Cảnh thì mỗi lần tu vi tiến
giai đều có chênh lệch khác nhau. Chênh lệch to lớn vượt qua xa Linh Đồ
kỳ có thể so sánh.
Mà tình hình bình thường thực lực của yêu thú Ngưng Dịch Cảnh có thể lực áp tu luyện giả nhân tộc cùng giai.
Chuyện này khó trách Liễu Minh nghe được Nguyên Ma môn nói sẽ cho hai
tên Ngưng Dịch Linh Sư sơ kỳ đi đối phó một con yêu thú Ngưng Dịch hậu
kỳ thì kinh ngạc như vậy.
- Những Ngưng Dịch Linh Sư sơ kỳ bình thường tự nhiên không thể nào là
đối thủ của yêu thú Ngưng Dịch hậu kỳ! Chúng ta vốn định cho hai đệ tử
Ngưng Dịch sơ kỳ cường đại nhất đi đối phó, nhưng bởi vì sắp tuyển bạt
tam chân lục tử, một người trong đó không thể không sớm đi tới chỗ liên
minh. Phải thay đổi thành một Ngưng Dịch Cảnh Linh Sư trung kỳ thì hiện
tại bổn tông không có người thích hợp. Nguyên bản cũng định bốc lên chút ít phong hiểm, đổi một Linh Sư sơ kỳ khác tiến vào trong tháp. Nhưng mà không nghĩ tới Liễu đạo hữu tìm tới. Kể từ đó cũng chỉ có thể phiền
toái đạo hữu tương trợ một lần. Chỉ cần đạo hữu nguyện ý phối hợp bổn
môn tiêu diệt yêu thú Ngưng Dịch hậu kỳ thì chưởng môn sư huynh có thể
làm chủ cho đạo hữu tiến vào trong Trấn Yêu Tháp một lần.
Tiêu Duyệt Bạch nghiêm mặt trả lời.
- Tại hạ có thể suy nghĩ một chút hay không, vì sao quý môn lại xem
trọng một yêu thú Ngưng Dịch hậu kỳ như vậy, nhất định không phải là
chém giết sạch chúng. Cho dù yêu thú này lợi hại nhưng mà thân vẫn ở
trong Trấn Yêu Tháp, đối với quý môn chắc chắn không tạo thành ảnh hưởng gì.
Liễu Minh chau mày trong chốc lát sau đó hỏi một câu.
Nghe xong lời này, gương mặt Tiêu Duyệt Bạch do dự nhưng lão giả áo đen trả lời.
- Rất đơn giản, phong ấn trong Trấn Yêu Tháp tuy huyền diệu khó lường,
nhưng cũng chỉ có thể vây khốn yêu thú dưới cảnh giới Giả Đan, một khi
yêu thú Giả Đan kỳ xuất hiện cũng đủ phá vỡ phong ấn từ bên trong, do đó thả ra những yêu thú phong ấn khác. Tuy dùng thực lực của Nguyên Ma môn chúng ta diệt sát toàn bộ yêu thú không phải không được. Nhưng Trấn Yêu Tháp lại triệt để xong mất. Chuyện này bổn tông không nguyện ý nhìn
thấy, đây là hạ sách.
- Thì ra là thế. Nhưng mà hai vị vững tin tại hạ có thể phối hợp với bổn tông như vậy, nhất định là muốn tiêu diệt nó rồi. Vạn nhất Liễu mỗ lực
thật sự không giết được thì làm lỡ đại sự của bổn tông rồi.
Liễu Minh có chút giật mình sau đó cười khổ trả lời.
- Dùng thực lực Liễu đạo hữu đã từng chém giết Linh Sư trung kỳ hải
tộc, tin tưởng cho du khôn bằng Ngưng Dịch Linh Sư hậu kỳ, nhưng mà
không kém quá xa. Mà người bổn tông phái đi cũng không phải Linh Sư sơ
kỳ bình thường, đồng dạng là người có thực lực cùng cảnh giới đánh bại
đối thủ. Lão phu tin tưởng chỉ cần hai người các ngươi đồng tâm hiệp
lực, vẫn có nắm chắc không nhỏ. Đương nhiên, nếu như hai người cố hết
sức mà không có thành công, bổn môn còn có chuẩn bị phía sau, nhưng làm
như vậy trả giá quá lớn. Vốn bỏ ra không bù được mất.
Lão giả áo đen chậm rãi nói ra.
- Nếu như Hứa chưởng môn nói như vậy, tại hạ không đáp ứng cũng không được. Tốt rồi, Liễu mỗ sẽ hết sức một lần a.
Tâm niệm Liễu Minh nhanh chóng chuyển động vài lần, tự định giá sau khi
chấm dứt đại chiến hải tộc thực lực tăng lên nhiều, cho dù một người đối mặt yêu thú Ngưng Dịch Cảnh hậu kỳ cũng có lực đánh một trận, cũng gật
đầu đồng ý.
- Rất tốt, ta biết ngay Liễu đạo hữu cũng là người hào sảng. Kế téếp
đạo hữu trước hết nên lưu lại trong bổn tông một tháng, đợi sau khi bổn
tông chuẩn bị xong tất cả, sẽ cho đạo hữu tiến vào trong Trấn Yêu Tháp.
Tiêu sư đệ, Liễu đạo hữu dừng chân do ngươi an bài, ngàn vạn không
được chậm trễ.
Lão giả áo đen nghe vậy, trên mặt lộ ra biểu lộ thỏa mãn, nhìn qua Tiêu Duyệt Bạch nói ra.
- Chưởng môn sư huynh yên tâm, ta vốn cùng Liễu đạo hữu mới quen đã thân, nhất định sẽ an bài tốt.
Tiêu Duyệt Bạch mở miệng đáp ứng.
Thời gian kế tiếp mấy người lại hơi chút phiếm vài câu về sau, Tiêu
Duyệt Bạch mang theo Liễu Minh rời khỏi đại điện, sau đó tự mình an bài
cho hắn chỗ nghỉ trên Cự Ma Sơn.
Hứa Tiêu Văn thì ngồi trên đại điện, ánh mắt chớp động tự định giá chuyện vừa rồi.
Thời gian sau một bữa cơm, Tiêu Duyệt Bạch một mình một người trở lại trong đại điện.
- Nói thật, ngươi cảm thấy người này và Hàn Lê liên thủ có bao nhiêu phần nắm chắc
tiêu diệt ma mãng kia?
Lão giả cũng không hỏi đại hán an bài Liễu Minh như thế nào, ngược lại thập phần bình tĩnh hỏi một câu.
- Nếu như là yêu thú hậu kỳ khác tự nhiên không có vấn đề quá lớn. Nhưng mà là đầu ma mãng thì chưa tới năm thành.
Tiêu Duyệt Bạch nghe vậy không có cảm thấy kỳ quái, ngược lại có chút
cung kính trả lời, so với biểu hiện lúc gặp mặt Liễu Minh thì quả thật
khác xa so với tưởng tượng.
- Năm thành! Vậy thì đáng thử một lần. Nếu không dùng thủ đoạn kia quá
mức không tưởng tượng nổi, không khác gì hủy diệt Trấn Yêu Tháp cả.
Lão giả áo đen nhíu mày nói ra.
- Xác thực như thế, mà thôi, những người quyết định lúc trước vốn ngay
cả ba thành nắm chắc còn không có. Dùng tư chất của Hàn Lê sư đệ cũng đủ liệt kê trước ba của tông môn, chưởng môn chỉ sợ còn không nỡ cho hắn
gặp nguy hiểm lớn như vậy.
Tiêu Duyệt Bạch cung kính trả lời.
- Ân, dùng tư chất của Hàn sư đệ, nếu như nắm chắc quá thấp ta xác thực
không muốn cho hắn tiến vào trong tháp. Nhưng mà tiểu tử họ Liễu này tuy nhìn rất không bình thường, nhưng thực lực chân chánh như thế nào ta và ngươi cũng chưa từng nhìn thấy, vẫn không nên quá yên tâm.
Lão giả áo đem trầm ngâm một phen rồi nói ra.
- Chưởng môn yên tâm. Đừng quên dùng tính tình của Hàn Lê, nếu như bảo
hắn hợp tác với một tên Linh Sư bên ngoài tông mà mình không biết tới
hợp tác, sao có thể không ra tay thử một lần. Đến lúc đó nếu như người
này thực lực kinh người, dĩ nhiên là dựa theo kế hoạch làm việc. Nếu như danh không xứng với thực, hắn khẳng định không ngăn được hai ba chiêu
của Hàn Lê, xấu hổ tới mức không còn thể diện lưu lại Nguyên Ma môn.
Tiêu Duyệt Bạch không lưỡng lự nói ra.
- Đi, vậy hãy cho Hàn Lê trước thử thực lực của hắn nói sau.
Lão giả áo đen như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Tiêu Duyệt Bạch tự nhiên đáp ứng.
...
Liễu Minh được an bài tại một tòa lầu các trên Cự Ma Sơn, đã xếp bằng
ngồi trên cái giường gỗ, xuất thần tự định giá những gì nhìn thấy ở
Nguyên Ma môn ngày hôm nay.
Không biết quá bao nhiêu lâu, hắn mới than nhẹ một tiếng nhắm mắt lại yên lặng tu luyện.
Thời gian mười ngày trôi qua.
Liễu Minh thân là một khách nhân từ ngoài tới, cũng biểu hiện cực kỳ
trung thực, những ngày này cơ hồ đứng ở trong tòa lâu các, chưa từng đi
ra ngoài.
Nhưng mà một ngày này, trong đại sảnh của lầu các đột nhiên có vị khách không mời mà tới.
Thời điểm này Liễu Minh thu được thị nữ dưới lầu các đi vào bẩm báo, rốt cục có chút kinh ngạc đi xuống đại sảnh.
Trong đại sảnh lầu một, một gã thiếu niên đầu đầy tóc trắng, nhưng gương mặt thanh tú, bộ dáng mười bốn mười lăm và hơi gầy yếu đứng ở nơi đó.
- Đạo hữu là...
Tinh thần lực của Liễu Minh quét qua người của thiếu niên này, trong nội tâm có chút rùng mình.
Người này nhìn thì tuổi không lớn lắm, nhưng mà hắn có tu vi Ngưng Dịch
Linh Sư sơ kỳ, khí tức của hắn làm cho người khác cảm thấy quỷ dị.
- Tại hạ Hàn Lê, cũng là Linh Sư an bài tiến vào trong Trấn Yêu Tháp.
Thiếu niên nhìn thấy Liễu Minh lần đầu tiên, mặt không biểu tình nói ra.
- Thì ra là Hàn đạo hữu, thật sự là thất kính! Không biết đạo hữu đến
nơi đây có chuyện chỉ giáo sao? Hiện tại dường như chưa tới thời gian
tiến vào trong tháp a.
Liễu Minh nhíu mày hỏi.
- Mục đích ta tới bái phỏng các hạ rất đơn giản, lần này tiến vào Trấn
Yêu Tháp, ta không muốn bị người khác cản tay. Ngươi tự hành hướng
chưởng môn nhượng xuất tư cách tiến vào Trấn Yêu Tháp đi, so sánh với
ngươi, vẫn nên cho Quan sư huynh càng thêm tin cậy một ít.
Thiếu niên lạnh lùng nói ra.
- Quan sư huynh?
Liễu Minh nghe xong, hai mắt nhíu lại.
- Chính là Quan Chỉ Ương sư huynh! Ngươi đừng tưởng rằng chém giết một
gã Ngưng Dịch trung kỳ Linh Sư hải tộc là chuyện gì lớn lắm. Quan sư
huynh trong tỉ thí đã từng đánh bại một tên Linh Sư trung kỳ, hơn nữa
còn không chỉ một lần.
Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng nói ra.
- Liễu mỗ hiểu rồi, nhưng thật có lỗi. Lúc này tiến vào trong Trấn Yêu Tháp tại hạ phải làm, Hàn đạo hữu nên quay về đi.
Ánh mắt Liễu Minh chớp động vài cái sau đó mỉm cười trả lời.
- Ta biết rõ ngươi sẽ không dễ dàng đáp ứng. Rất tốt, ngươi cố ý muốn
vào Trấn Yêu Tháp cũng được, nhưng trước tiên phải luận bàn một hai, có thể tiếp được mười chiêu của ta thì cứ vào.
Hàn Lê nghe vậy không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại cười lạnh một tiếng nói ra.
- Mười chiêu? Không có vấn đề, Liễu mỗ cũng sớm cảm thấy hứng thú với
thần thông ma đạo của Nguyên Ma môn, bây giờ cũng muốn xem một chút.
Liễu Minh cười rộ lên.