Ma mãng? Ngươi nói đây là ma thú Ngưng Dịch hậu kỳ, mà không phải yêu thú?
Liễu Minh mặc dù gần đây tỉnh táo, nghe nói như thế cũng cảm thấy nghẹn ngào.
Dùng tu vị thân phận của hắn hiện tại, tự nhiên không có khả năng như Linh
Đồ mới nhập môn, đối với yêu thú và ma thú không có phân biệt gì cả.
Tâm niệm Liễu Minh hoảng sợ, trong đầu hiện ra những điển tịch ghi về ma thú trước kia.
Ma thú tự nhiên là bởi vì yêu thú đã bị ma khí xâm nhuộm, sinh ra biến dị gọi chung lại.
Nghe nói yêu thú một khi biến dị thành ma thú thì thân hình có dấu hiệu ma
hóa, tính tình càng tàn bạo khát máu, thực lực bản thân so với yêu thú
cùng giai mạnh hơn một nửa, càng có được thần thông ma hóa không tưởng
tượng nổi, thật sự là phi thường khủng bố.
Cũng may cả Vân Xuyên
đại lục cũng không có mấy chỗ có ma khí tồn tại, hơn nữa những địa
phương này đều bị đại tông môn ma đạo chiếm cứ, căn bản sẽ không để dàng cho yêu thú tới gần. Cho nên mấy ngàn năm qua ma thú tại Vân Xuyên đại
lục từ lâu đã bị tuyệt tích, xấp xỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Hôm nay tại Trấn Yêu Tháp vậy mà xuất hiện một con ma thú Ngưng Dịch hậu kỳ, sao không làm Liễu Minh chấn động.
- Thì ra là đầu ma thú, khó trách Hàn huynh đệ không có mười phần mười
nắm chắc. Nhưng mà Trấn Yêu Tháp không phải chỗ phong ấn yêu thú sao,
sao có xuất hiện một đầu ma mãng?
Liễu Minh cuối cùng khôi phục trấn định, nhưng mặt ngưng trọng hỏi..
- Ta đây cũng không rõ lắm, nhưng mà lúc ma mãng xuất hiện là ở tầng thứ
sáu, trước tầng thứ năm không có phát hiện, thế nhưng mà không ai nhìn
thấy. Có thể là trong Bí Cảnh chạy qua đây.
Thiếu niên trả lời.
- Nói như vậy Trấn Yêu Tháp giống nhau trong Bí Cảnh, có thể sẽ có ma khí tồn tại.
Liễu Minh có chút động dung.
- Cái này khó mà nói. nhưng mà bổn tông đã cho người tiến vào trong Bí
Cảnh tìm tòi nhiều lần. Chưa bao giờ phát hiện bên trong có ma khí tồn
tại.
Thiếu niên suy nghĩ một chút nói ra.
- Chỉ là không
phát hiện mà thôi, cũng không có nghĩa là trong Bí Cảnh thật không có ma khí tồn tại. Nhưng mà chuyện này không quan hệ gì tới Liễu mỗ. Nhưng
hiện tại nếu là ma mãng thật là khó đối phó. Nhưng mà Hứa đạo hữu dám
cho ngươi đi vào nơi này, nghĩ đến có lẽ cũng chuẩn bị chút thủ đoạn
đặc thù.
Liễu Minh nói ra.
- Ân. Trong tay của ta có hai
cái phù lục, một bộ trận kỳ là linh khí đặc thù, là chưởng môn trước khi xuât phát đưa cho khắc chế ma khí.
Hàn Lê không lưỡng lự trả lời.
- Nếu là như vậy ta và ngươi liên thủ cũng không phải không có lực chiến
một trận. Nhưng mà đến lúc đó phải có sách lược mới được, không thể đối
cứng với ma mãng này. Nếu không mặc dù ta và ngươi có thể thắng, cũng
rơi vào kết cục thắng thảm.
Liễu Minh một tay sờ cằm như có điều suy nghĩ nói ra.
- Ah, Liễu huynh hẳn là có ý kiến hay?
Thiếu niên nháy mắt mấy cái hỏi.
- Hàn huynh đệ, ngươi trước tiên đem tình báo về ma mãng nói cho ta biết. Tất cả đều nói cho ta nghe một lần, kể cả hoàn cảnh cư trú của con thú
này, tình huống của tầng sáu.
Liễu Minh thần sắc trịnh trọng nói ra.
- Những chuyện này không thành vấn đề. Tầng thứ sáu...
Thiếu niên miệng đáp ứng, bắt đầu từ từ giảng thuật.
Liễu Minh dụng tâm nghe, cũng thỉnh thoảng gật đầu.
...
"Đan Cam" lơ lửng trên hai đống loạn thạch, bên người có trận bàn bay múa
không ngừng chấn động, đồng phát ra đủ loại hào quang nhiều màu.
Trên mặt đất xuất hiện bảy tám thi thể có sừng, bị chém thành mấy chục khối nằm ngang trên đất.
Đan Cam nhìn chằm chằm vào trận bàn. Trên mặt tràn đầy kinh hỉ:
- Rốt cục có phản ứng. Ta biết ngay, thứ này khẳng định bị phong ấn ở
đây. Rất tốt, chỉ cần tìm ra chỗ phong ấn, liều mạng hao tổn một nửa
tuổi thọ của thân thể này. Cũng phải mạnh mẽ mở phong ấn ra.
Thanh niên thì thào mấy câu, tay áo run lên, lập tức có quang cầu bay ra
ngoài. Cũng bắn ra bốn phương tám hướng, lại nhao nhao chớp động không
thấy bóng dáng.
Một mẫu đất lớn chung quanh run lên mạnh mẽ, lại
từ đó có đám bia đá ngoi lên. Rậm rạp chằng chịt hơn trăm khối, lớn có
chừng mười trượng, nhỏ cao chừng ba bốn trượng, mỗi một khối mặt ngoài
đều có linh vân màu đen, hơn nữa trên đỉnh đều có khảm tinh thạch màu
đen, mơ hồ tạo thành trận pháp cỡ lớn.
"Đan Cam" cúi đầu nhìn qua đại trận, trên mặt lộ ra thần sắc đau lòng.
Tài liệu sử dụng cho đại tâận này rất thưa thớt, cho dù hắn thân là đệ nhất nhân của đại lục, cũng trọn vẹn hao phí thời gian hơn trăm năm mới gom
góp được.
Nếu lần này thi pháp không thành, chỉ sợ cũng căn bản không có khả năng làm lần thứ hai.
Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, cắn răng một cái từ trong lòng ngực móc cái
sừng cong ra, mặt ngoài óng ánh hào quang như hổ phách, bên trong mơ hồ
có một rạng mây đỏ chớp động không thôi.
"Đan Cam" đặt sừng cong trước người, hai tay lại chà xát, vậy mà bị hắn nghiền thành bụi phấn, rơi vãi xuống đại trận.
Những bột phấn này rơi xuống như mưa, tất cả đều chui vào trong đám bia đá khổng lồ.
Vốn nhìn qua tấm bia đá màu xám, hào quang chớp động, toàn bộ hóa thành màu sắc hơi mờ.
"Đan Cam" thấy vậy, lúc này mới giơ tay lên, một đạo pháp quyết đánh xuông trận pháp.
"Phốc" một tiếng, pháp quyết chui vào trong đám cột đá khổng lồ không thấy bóng dáng.
Sau một khắc tấm bia đá run lên, những tấm bia đá ở gần sáng lên, vô số phù văn màu đen nhàn nhạt từ trong bia đá bắn ra ngoài, mơ hồ hình thành
một cái bóng phù to lớn.
Đúng lúc này "Đan Cam" lại từ trên cao
rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong bóng phù, sau đó tay bấm niệm pháp
quyết, bên người có mấy trận bàn bay lên, lập tức xác nhập vào trong
trận bàn.
Trận bàn quay tít một vòng, một cổ hấp lực từ trong đó bay ra ngoài.
Phù văn màu đen ở bốn phía lập tức bay thẳng vào trong trận bàn này, làm
cho thể tích của nó tăng lên gấp bội, sau đó tiếng
trầm đục vang lên,
một cột sáng bắn ra ngoài, mục tiêu chính là hai tòa núi nhỏ.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Hư không vốn trông rỗng, sau khi được cột sáng chíu vào, lúc này một hồi
chấn động vô hình nhao nhao mở ra, sau đó chung quanh trở nên mơ hồ,
bỗng nhiên hiện ra một quang trận to lớn, mặ ngoài có vô số chữ triện
hiện ra.
"Đan Cam" thấy vậy, trên mặt càng đại hỉ, đột nhiên há miệng một phun ra một ngụm máu tươi trên trận bàn.
Đột nhiên hào quang màu đen từ mâm tròn bay ra lập tức nhiều ra một ít màu
đỏ tươi, vốn quang trận lẳng lặng bất động cực lớn bỗng nhiên run rẩy
lên.
"Đan Cam" nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lại biến đổi, trong nội tâm có chút âm thầm kêu khổ.
Trình độ phong ấn này mạnh mẽ hơn hắn đoán trước, dựa theo tình hình hiện tại muốn giải khai thì phải trả giá lớn và nhiều thời gian, hiện tại thọ
nguyên của thân thể này không còn bao nhiêu.
Nhưng nếu đã tìm
được chỗ phong ấn này, hắn tự nhiên tuyệt đối không có cử động lùi bước, chỉ có thể móc đan dược ra ăn vào, sau đó cách một đoạn thời gian phun
ra một ngụm máu tươi, khiến cho uy lực của cột sang bảo trì trạng thái
lớn nhất.
...
Liễu Minh hai người đã rời khỏi rừng cây,
dưới điều kiện tiên quyết không trêu chọc thêm yêu thú trung kỳ nào nữa, rất thuận lợi dựa theo địa đồ tìm tới pháp trận tầng sáu, cũng có bạch
quang chớp động, toàn bộ mơ hồ không thấy bóng dáng.
Liễu Minh từ trong mê man tỉnh táo lại, nhìn qua chung quanh và giật mình.
Chỉ thấy hắn và Hàn Lê tuy thân trong trận phá, nhưng mà bên ngoài màn sáng màu trắng, toàn bộ là cát vàng mênh mông.
- Đây là có chuyện gì? Dựa theo chưởng môn sư huynh nói nơi này có lẽ
giống như tầng năm, pháp trận thân ở trong đại điện. Khu vực gần đó cũng không phải là sa mạc, hẳn là một hồ nước mới đúng.
Thiếu niên nhìn thấy cảnh sắc bốn phía, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, mặt mũi tràn đầy giật mình.
- Nếu như Hứa chưởng môn tự mình nói cho, nghĩ đến không có giả. Xem ra
sa mạc là mới hình thành gần đây, nếu không thì không có cách nào giải
thích nữa.
Liễu Minh nhíu mày tự định giá một chút, mới cuối cùng đưa ra phán đoán.
- Gần đây? Nhưng lần trước Kim sư huynh tiến vào tầng thứ sáu mới mấy năm mà thôi.
Thiếu niên vẫn đang thì thào nói ra.
- Đã như vậy, ma mãng này phiền toái hơn dự liệu, dường như đen hang ổ
biến thành cát vàng. Kể từ đó, biện pháp trước kia của chúng ta chỉ sợ
không cách nào dùng tới.
Liễu Minh đem ánh mắt thu lại và thần sắc nặng nề nói ra.
- Liễu huynh ý là...
Tuy Hàn Lê tư chất hơn người, nhưng mà dù sao kinh nghiệm ít, nghe vậy không khỏi vô ý thức hỏi.
- Những thứ khác không nói, xem trước triên con ma mãng có phải ở ngay bên ngoài hay không.
Liễu Minh ánh mắt chớp động nói ra, đồng thời một tay bấm niệm pháp quyết, một ngón tay điểm ra trước mặt.
Một cổ tinh thần lực khổng lồ lập tức từ trong bay ra ngoài, lập tức quét qua bốn phương tám hướng.
Một bên Hàn Lê thấy vậy, cũng bắt đầu dò xét khu vực gần đó.
Không qua bao lâu sau hai người thu hồi tinh thần lực.
- Vậy mà không có ở kề bên này! Xem ra ma mãng này không có ngu ngốc,
biết rõ ở quá gần màng sáng phòng hộ, đối với nó thập phần bất lợi. Đã
như vậy trước tiên nên đi ra ngoài đi. Đầu ma thú này hơn phân nửa ở
cách đây mười dặm.
Liễu Minh thu hồi cánh tay nói ra.
- Ngoài mười dặm! Liễu huynh khẳng định?
Thiếu niên có chút ngoài ý muốn.
- Hắc hắc, đầu ma mãng này đã có chút linh trí, cũng không có mai phục
ngoài pháp trận, nhưng chắc chắn sẽ không ở quá xa. Nếu không căn bản là vẽ vời cho thêm chuyện! Nhưng mà sau đó làm như thế nào tìm được ma
thú, lại cần ngươi hỗ trợ.
Liễu Minh thập phần trấn định trả lời.
- Không có vấn đề! Ta lần này mang theo một tấm phù lục, lại vừa vặn có thể truy tung vị trí đại khái của ma khí.
Hàn Lê không lưỡng lự nói ra.
- Như vậy thì càng tốt. Trước tìm được con ma mãng này, bố trí trận pháp ở gần đó, sau đó lại cân nhắc chuyện khác.
Liễu Minh thở khẽ một hơi nói ra, sau đó bước ra ngoài màn sáng.
Thiếu niên ngẫm lại cũng không phản đối, cùng đi theo ra ngoài màn sáng, một
tay lấy ra tấm phù lục màu vàng, đón gió thoáng cái lăng không tự cháy.