Sau khi trải qua chuyện bị đoạt xá lần trước, trở lại tông môn thì hắn tìm kiếm không ít điển tịch liên quan tới nó, bên trong xác thực đề cập qua chuyện người bị đoạt xá thất bại nhân họa đắc phúc. Những người này bị người đoạt xá thất bại thì tinh thần lực phóng đại, hoặc trực tiếp thôn phệ bộ phận trí nhớ của người đoạt xá, hoặc là học được công pháp bí thuật.
Đương nhiên cũng có người bị đoạt xá tuy lúc ấy đoạt xá không thành công, nhưng sau đó thần thức của mình bị tinh thần ấn ký của người đoạt xá ảnh hưởng, do đó nổi điên mà chết.
Hắc chỉ đạt được trí nhớ văn tự thượng cổ của người đoạt xá, trái lại thập phần bình thường.
Nhưng mà Liễu Minh nghĩ lại lai lịch của văn tự màu tím rồi lại chẳng được gì, cũng không quá mức nhớ.
Mặc dù như thế, Liễu Minh cũng không buông tha cơ hội tốt này, ánh mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm vào lân phiến màu tím như chậu rửa mặt này.
Lúc này hắn mới phát hiện lân phiến này hình như to hơn một chút, cũng càng thêm tối tăm một ít.
Hắn nhìn qua chừng một bữa cơm, trên lân phiến hắc quang lóe lên, văn tự màu tím lóe lên rồi biến mất, thình lình vẫn là văn tự lúc trước.
Liễu Minh thấy vậy trong nội tâm khẽ động, vẫn nhìn chằm chằm bất động.
Kết quả tiếp qua một thời gian ngắn, thời điểm văn tự hiển hiện ra, bỗng nhiên miệng đọc âm tiết khó hiểu.
"Phốc" một tiếng,
Văn tự màu tím hiển hiện lại lập tức ngưng trệ hiển hiện bất động trên lân phiến, cùng một thời gian lân phiến ở gần đó xuất hiện hào quang, một văn tự màu tím khác biệt hiện ra.
Đồng tử của Liễu Minh có chút co rụt lại, nhưng trong miệng vẫn không chút do dự đọc ra.
Kết quả cổ tự màu tím kia đã dừng lại ở trên lân phiến, lân phiến có chữ thứ ba hiện ra.
Cứ như vậy. Mỗi khi hiện ra một văn tự, Liễu Minh lập tức đọc nó.
Một lát sau chín cổ tự xuất hiện ở chín vị trí, nhưng trừ chuyện đó ra không có chuyện gì cả.
Liễu Minh thấy vậy thì nhíu mày, thời điểm đứng trầm ngâm tại chỗ, bỗng nhiên há miệng không ngừng niệm độc toàn bộ chín chữ này, mơ hồ là pháp quyết nào đó.
"Phanh" một tiếng.
Lúc hắn đọc ra âm tiết cuối cùng, chín cổ tự màu tím tróc ra khỏi lân phiến, nhưng mà cự túc trước mặt lại truyền ra âm thanh trầm đục.
Tuy âm thanh không lớn, nhưng chẳng biết tại sao làm cho trái tim Liễu Minh nhảy mạnh.
Liễu Minh cả kinh, cơ hồ vô ý thức lập tức lui ra phía sau mấy bước.
Nhưng mà qua mấy hô hấp sau. Cự túc lại truyền ra âm thanh trầm đục, âm thanh mơ hồ lớn hơn một phần.
Mà trái tim Liễu Minh lại đập mạnh theo.
Lần này sắc mặt của hắn đại biến.
Âm thanh trầm đục từ trong cự túc truyền ra có quy luật, hơn nữa càng ngày càng giống tiếng nổ, càng lúc càng nhanh, giống như có trái tim bên trong sống lại.
Qua một lát sau, cả tế đàn có âm thanh "Bang bang" nhảy lên đều đều.
Liễu Minh đặt bàn tay lên lồng ngực của mình, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Giờ phút này tim của hắn đập theo tiếng của cự túc này. Dựa theo tần suất đập thì cho dù hắn liều mạng dùng pháp lực cải biến thì cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
Lúc này khí huyết trong tim của hắn quay cuồng, có một loại cảm giác khó chịu không nói nên lời.
- Không tốt!
Liễu Minh không chút do dự quay người lại. Lập tức chạy ra khỏi tế đàn.
Tuy cự túc sinh ra biến dị không rõ ràng, nhưng vì vạn nhất nên rời xa là tốt hơn.
Nhưng vào lúc này âm thanh trong cự túc đã từ từ dừng lại, sau đó bên ngoài những lân phiến màu đen xuất hiện tơ bạc. Hơn nửa ngưng tụ lại chính giữa, thình lình hóa thành một con mắt màu bạc to như quả trứng gà. Cũng hơi động một chút, ánh mắt ngưng tụ nhìn thẳng Liễu Minh, tơ bạc trong mắt phóng đại.
Sau một khắc Liễu Minh cũng cảm giác được không khí bốn phía xiết chặc, một cổ hấp lực lớn không cách nào tưởng tượng hiện ra, lại lập tức kéo thân hình của hắn bay ngược ra phía sau.
Tình hình này làm cho hắn cảm thấy chấn động.
Hắn lúc này nhìn qua lân phiến hình thành con mắt màu bạc kia, trong nội tâm càng trầm xuống, sau đó không kịp nghĩ nhiều lớn tiếng hét lên, hai tay nắm chặt quyền sau đó thân hình trở nên nặng nề, xu thế bay ngược ra sau dừng lại, một tay lật một cái, đoản kiếm màu vàng lăng không hiện ra, chém về sau lưng.
"XÌ... Lạp" một tiếng!
Kim quang lóe lên sau đó chém đứt hấp lực này.
Liễu Minh đại hỉ, một tay bấm niệm pháp quyết, muốn lần nữa phá không mà đi.
Nhưng vào lúc này trên tế đàn "Oanh" một tiếng trầm đục, toàn bộ lân phiến bên ngoài cự túc dựng đứng lên, mà mỗi một mảnh lân phiến có ngân quang chớp động, thình lình hiện ra con mắt màu bạc lập lòe, chừng ba bốn trăm cái, lập tức nhìn thẳng vào Liễu Minh.
Liễu Minh quay đầu vội vàng nhìn thấy cảnh này, tự nhiên hàn khí bốc lên, bên ngoài thân có Giao bằng sương mù không ngừng xoay quanh, sau mấy lần chớp động đã ở cách đó vài trăm trượng.
Trong lòng buông lỏng, thời điểm cho rằng không có trở ngại thì bỗng nhiên con mắt màu bạc trên cự túc bắn hào quang ra ngoài, sau đó phun ra một đạo tơ bạc, chỉ thoáng một cái tiến vào hư không biến mất.
Sau một khắc không gian bốn phía Liễu Minh chấn động cùng một chỗ, mấy trăm đạo tơ bạc bỗng nhiên từ trong hư không bay ra ngoài, sau đó lóe lên xuyên thủng các loại hào quang bên ngoài cơ thể của hắn, quấn thân hình của hắn cứng ngắc, đột nhiên kéo qua phía tế đàn.
Liễu Minh tự nhiên dốc sức liều mạng thúc dục pháp quyết, nhưng pháp lực trong cơ thể pháp lực lại bị tơ bạc cuốn nên mất linh, đồng thời một cổ năng lượng không biết tên rót vào trong người của hắn, làm tứ chi của hắn lười biếng, không chút khí lực nào nữa.
Tâm của Liễu Minh lập tức chìm xuống đáy cốc.
Cùng một thời gian, ngân quang trên ma mục của cự túc vốn, nhưng mà sợi xích màu ngà sữa vùi sâu trong cự túc
lại phát ra âm thanh ông ông.
Sau đó sợi xích này hóa thành hình dáng bảy màu, sau đó phát ra kim sắc hỏa diễm và buộc chặt hơn.
Đột nhiên bị sợi xích bảy màu trói chặt hơn, cộng thêm bị kim sắc hỏa diễm nướng, mấy trăm con mắt màu bạc lúc này chớp động bất định, đồng thời phát ra âm thanh "Xì xì" quái dị, dùng tốc độ bằng mắt thường thu nhỏ lại.
Cùng lúc đó một đạo hào quang màu bạc sáng ngời, sau đó những tia sáng bạc lỏng ra, lộ ra một cổ hắc khí hóa thành cái miệng lớn, đóng mở lao thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh thấy tế đàn dị biến và cự túc hóa thành cái miệng lớn thì trong nội tâm hoảng sợ có thể nghĩ, nhưng mà dưới tình hình bị quản chế, chỉ có thể lập tức bị kéo tới gần cự túc mà thôi
Tâm niệm của hắn thay đổi nhanh chóng, hắn cắn răng ra quyết định một khi bị cự túc kéo tới gần, hắn thà trọng thương chân nguyên cũng muốn phun ra Thiên Cương kiếm phôi trong người.
Dựa theo suy nghĩ của hắn nếu đem kiếm phôi này phát ra uy năng khủng bố, đại khái là thứ duy nhất có thể gây tổn thương cho cự túc này.
Mà hắn chỉ cần chịu qua khoảng thời gian này, những sợi xích kia sẽ trấn áp được cự túc.
Nhưng vào lúc này trong cơ thể của Liễu Minh bỗng nhiên truyền ra một cảm giác quen thuộc khác thường.
Trong nội tâm Liễu Minh khẽ động, tinh thần lực lập tức quét qua cơ thể, chỉ thấy bọt khí có những hạt đậu óng ánh trong cơ thể lúc này sôi trào, cũng chớp động từng hồi, từ đó tuôn ra một loại cảm giác khác vọng tung tăng như chim sẻ, mà mục tiêu chính là cự túc trên tế đàn.
Liễu Minh tự nhiên đại hỉ, đang muốn làm thứ gì đó, bọt khí trong linh hải lóe lên.
"Phốc" một tiếng.
Những tơ bạc quấn quanh người Liễu Minh và hắc diễm đang bốc cháy nhao nhao hóa thành khói xanh không thấy bóng dáng.
Không có những tơ bạc này, thân hình bị lôi kéo cũng dừng lại, pháp lực và tứ chi của hắn khôi phục bình thường.
Cùng lúc đó kim sắc hỏa diễm đang thiêu đốt cự túc trên tế đàn, mấy trăm con mắt màu bạc trên lân phiến biến mất, cũng lóe lên tán loạn yên diệt, nhưng mà cự túc bị sợi xích trói chặt thì dốc sức liều mạng vặn vẹo giãy dụa...
Mà hắc khí hiễn hóa cái miệng đầy máu kia dốc sức liều mạng, trong miệng phun ra càng nhiều hắc khí.
Liễu Minh thấy vậy tự nhiên kinh hỉ nảy ra.
Bọt khí thần bí quả nhiên có quan hệ thật lớn với tứ chi của cự ma bị phong ấn.
Nhưng sau một khắc cự túc đột nhiên phất ra tiếng kêu quái dị, "Phanh" một tiếng, một đạo hắc khí phun ra như suối phun, lóe lên tức thì và sụp đổ, lập tức chui vào trong thân hình của Liễu Minh, điên cuồng tiến vào trong bọt khí thần bí trong linh hải.
Liễu Minh cảm thấy hắc quang sáng rõ, hai tai "Ông" một tiếng thì thần thái buồn bã nhắm mắt lại.
Cái miệng lớn phun ra hắc khí cuồn cuộn, vẫn đang tiếp tục quán chú vào thân thể của Liễu Minh, mà bản thể cự túc từ từ rút nhỏ lại sau đó bắt đầu khô quắt.
Cùng lúc đó dây xích bảy màu vang lên âm thanh ông ông, đồng thời từ đó thả ra kim sắc hỏa diễm, cơ hồ đem trọn tế đàn bao phủ trong biển lửa.
...
Liễu Minh hai mắt mở to dò xét cảnh sắc chung quanh và cười khổ.
Giờ phút này hắn thình lình lâm vào trong không gian thần bí tối tăm lu mờ.
Không gian này so với lúc trước rời đi không có khác nhau quá lớn.
Sau đó Liễu Minh thoáng kiểm tra một phen và sau đó tùy ý tìm nơi ngồi xuống, bắt đầu lẳng lặng tự định giá những gì bản thân mình trải qua.
Không hề nghi ngờ! Hắn lần này bị trực tiếp kéo vào trong không gian này, khẳng định có quan hệ tới hắc khí và cự túc phun ra trên tế đàn. Tuy hắn tiếp xúc với cột sáng nhưng mà thần thức đã bị lôi kéo vào trong đây, nhưng vẫn thông qua tinh thần lực cảm ứng được trong cột sáng ẩn chứa ma khí khủng bố.
Nói như thế thì hắn tổng hợp lại bọt khí thần bí trước kia không chỉ một lần hấp thu pháp lực trong cơ thể cùng cánh tay khổng lồ chống trời đột nhiên biến mất, đây là điều kiện bản thân mình tiến vào không gian này, có lẽ là cần hấp thu thật nhiều năng lượng. Mà mỗi lần bọt khí thần bí hấp thu đủ năng lượng thì đều mang lại cho không gian này một ít dị biến, cũng có liên quan tới năng lượng khác nhau.