Ma Thiên Ký

Trong Rừng Mật Ngữ


trước sau

Nhìn qua thiếu nữ tuyệt sắc này, không ngờ lại là Già Lam, điều này làm cho Liễu Minh cũng có chút giật mình.

Khuôn mặt Già Lam lộ ra một tia mừng rỡ, đôi mắt đẹp chuyển động, mở miệng nói: “Liễu sư đệ, bây giờ sợ rằng còn cần đến sự giúp đỡ của đệ”.

Liễu Minh nghe vậy có hơi giật mình nhưng sắc mặt cũng nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn lại cô gái này, sau đó chậm rãi nói:

"Già Lam sư tỷ, kể từ lần trước từ biệt cũng đã một khoảng thời gian rồi, không ngờ hôm nay lại có thể gặp gỡ ở một nơi cách Vân Xuyên đảo cả vạn dặm như vậy."

Già Lam nghe thế, trong lòng hơi có chút khác thường, nhưng ngoài miệng lại mỉm cười, nói:

“Đúng là đã lâu chưa gặp sư đệ, không ngờ chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, Liễu sư đệ liền có thể đột phá từ cảnh giới Linh Đồ đến Ngưng Dịch trung kỳ rồi, thực sự là đáng mừng.”

“Ta cũng chỉ là có chút may mắn, Già Lam sư tỷ cũng tiến cấp tới Ngưng Dịch kỳ đó thôi. Nhưng mà làm sao mà sư tỷ tìm được ta, ngàn vạn lần đừng nói với ta rằng hôm nay gặp mặt chỉ là tình cờ”. Ánh mắt Liễu Minh chớp động, thâm ý sâu sắc nói.

Phải biết rằng trong khoảng thời gian này, khi ra vào những nơi trọng yếu của Thiết Hỏa Cốc. Từ đầu đến cuối hắn đều thay đổi hình dáng thành một đại hán mặt đen, hơn thế nữa để tránh tai mắt của mọi người còn cố ý thay đổi giọng nói. Vậy nên theo lý thì chỉ dựa vào một đám người Hải Tộc từ nơi khác đến không thể nào truy xét được hành tung của hắn.

“Thực không dám giấu diếm, ta có một loại năng lực thiên phú người ngoài không biết, có thể thông qua giọng nói mà dễ dàng nhận biết mọi người, trong vòng hơn mười năm vẫn có thể ghi nhớ. Những người mà bị ta nhớ kỹ âm điệu thì cho dù có dùng loại phương pháp nào cải biến giọng nói cũng không thể qua mặt được ta. Ngay từ ban đầu khi sư đệ ra giá ở đấu giá hội, ta đã dễ dàng nhận ra, chẳng qua là lúc đó tình hình có chút đặc thù, không tiện gặp mặt sư đệ mà thôi”. Ánh mắt Già Lam lóe lên, cười nói, hiển nhiên nàng đối với khả năng đặc biệt này cũng có chút đắc ý.

“Thì ra là thế, đúng là ta không ngờ sư tỷ lại có được loại năng lực như vậy, nhưng mà bây giờ sư tỷ nhờ ta hỗ trợ, có phải là nhầm người hay không? Những thứ khác chưa nói, chỉ riêng chuyện sư tỷ hiện giờ với tư cách là người của Hải Tộc, cùng chuyện đánh cắp đầu Man Lực Quỷ Vương năm xưa. Ta không ta tay ngay từ ban đầu đã coi như là đã nể tình quan hệ ngày đó rồi."

Liễu Minh trước tiên là gật gật đầu, sau đó lại nghiêm mặt, lập tức từ chối.

“Liễu sư đệ không cần phải quyết định nhanh chóng như vậy, trước hết nghe ta nói hết điều kiện đi đã, sau đó có từ chối cũng không muộn. Hiện tại, chỉ cần sư đệ đồng ý ra tay giúp đỡ, ta có thể tác động để Hải Tộc che chở sư đệ bình yên rời khỏi Thiết Hỏa Cốc”

“Lời này của sư tỷ là có ý gì? Liễu mỗ tùy thời đều có thể rời khỏi đây, cần gì phải nhờ tới quý tộc che chở?”. Liễu minh nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Xem ra sư đệ đã biết rõ còn cố hỏi. Nếu ngươi thật sự có thể tùy ý rời khỏi Thiết Hỏa Cốc, tại sao lại vẫn còn nấn ná ở đây, những người theo dõi kia lại là từ thế lực nào cử đến? Mặc dù không biết mục đích cuối cùng của họ là gì, nhưng xem ra tu vi cũng không yếu. Sư đệ muốn lặng yên rời khỏi nơi này sợ rằng cũng không phải là chuyện dễ dàng cho lắm.” Lông mày Già Lam hơi nhíu, trả lời không chút hoang mang.

“Hừ, ngươi cho rằng những người này có thể ngăn ta rời khỏi đây?” Liễu Minh nghe xong, trong nội tâm trước là cả kinh, sắc mặt âm tình bất định, sau một lúc lâu bỗng nhiên cười lạnh nói.

“Năm đó sư đệ trong trận chiến biên giới ở nước Đại Huyền thanh danh hiển hách, dù cho ta ở trong Hải Tộc cũng nghe qua vài phần. Đúng là nếu chỉ với những người ra mặt giám thị thì thật không đáng cho sư đệ lưu tâm. Nhưng làm sao biết được người đứng sau thật sự là ai? Nói không chừng lại là một gã cường giả cấp Hóa Tinh, nếu đối mặt với một lão quái vật như vậy, sư đệ còn có thể bình thản ứng phó sao?” Già Lam từ từ nói.

“Nếu là cường giả cấp Hóa Tinh thì công nhận là ta không có khả năng ứng phó. Nhưng tồn tại như vậy, làm sao lại ra tay đối với ta, chẳng lẽ là chỉ vì một kiện Linh Khí trung phẩm Trấn Hồn Tỏa sao?" Liễu Minh cười nhạt một tiếng, ra vẻ không hề tin tưởng.

“Chuyện này phải hỏi chính sư đệ rồi. Có lẽ có người thực sự xem trọng kiện Trấn Hồn Tỏa này, hoặc là trên người sư đệ còn có đồ vật gì đó khiến hắn lưu tâm.

Nhưng tóm lại sư đệ cũng phải thừa nhận rằng, có thể cùng một lúc điều động nhiều tu luyện giả Ngưng Dịch trung, hậu kỳ như vậy, tỷ lệ là một trong số ít những lão quái vật cấp Hóa Tinh quả thật là không nhỏ." Già Lam hé miệng cười cười, từ chối cho ý kiến, nói.

“Hắc hắc, theo lời sư tỷ nói như vậy, nếu như không giúp ngươi thì ta không thể có cách nào còn sống mà rời khỏi Thiết Hỏa Cốc này! Đã như vậy, sư tỷ muốn ta hỗ trợ chuyện gì, hiện tại cũng nên tiết lộ một phần đi.” Vẻ mặt Liễu Minh không đổi, cười hỏi.

“Chắc hẳn Liễu sư đệ cũng đã nghe qua. Hai tên thủ hạ cấp Hóa Tinh của Hải Yêu Hoàng là Thanh Cầm và Xích Lý đang một minh một ám quanh quẩn ở chỗ chúng ta. Tình cảnh này đối với chúng ta hết sức bất lợi. Nhưng mà ta cũng đã truyền tin đến một đội ngũ đồng tộc tại Miết Nguyên Đảo cầu cứu rồi, chỉ cần duy trì được một khoảng thời gian, có lẽ viện binh cũng sẽ đến kịp. nhưng trước mắt điều quan trọng nhất là Lệ trưởng lão của bổn tộc đã trọng thương, hôn mê bất tỉnh, tính mạng có khả năng cũng bị đe dọa, trước tiên là phải cứu được Lệ trưởng lão đã. Đối với bộ lạc Vân Xuyên Hải chúng ta, bất kỳ tu sĩ cấp Hóa Tinh nào cũng là không thể thiếu được.” Nói đến đây, Già lam hơi dừng lại một chút, thần sắc lộ rõ vẻ nghiêm trọng.

“Có mục đích gì, chẳng lẽ sư tỷ muốn nhờ ta đi cứu giúp vị Lệ trưởng lão này?” Liễu Minh sau khi nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên vạn phần cổ quái.

Phải biết rằng, vị Lệ
Côn của tộc Ngân Lân này từng đuổi giết hắn cả vạn dặm, càng là chỉ thiếu chút nữa là đã lấy đi cái mạng nhỏ của hắn, hơn nữa quả trứng Thánh Thú trong tay hắn hơn phân nửa cũng là có quan hệ rất lớn với người này. Bây giờ cô gái này lại muốn hắn đi cứu trị vị Lệ trưởng lão kia, đúng là một việc nực cười

“Không sai, ta đã nhờ người xem qua thương thế của Lệ trưởng lão, hắn bây giờ không những chân nguyên tổn nhiều, mà còn do công pháp phản phệ làm cho linh hải và kinh mạch bên trong hỗn loạn. Phải tìm hai người có tinh thần lực thập phần cường đại đồng thời ra tay mới có khả năng giúp hắn áp chế thương thế mà tạm bảo vệ tánh mạng. Ta có thể đảm nhiệm một trong hai người, người còn lại chỉ sợ là phải nhờ đến sư đệ hỗ trợ. Chỉ cần sư đệ đồng ý ra tay bảo vệ tính mạng Lệ trưởng lão, thì khi viện binh của bổn tộc đến nơi tất nhiên là có thể giúp sư đệ rời khỏi nơi này.” Già Lam nói ra toàn bộ ý định, sau đó nhìn Liễu Minh không chớp mắt, yên lặng chờ câu trả lời của hắn.

Sau khi nghe xong, Liễu minh trầm ngâm không nói một lúc. Nửa ngày sau mới lắc đầu, nói với Già Lam:

“Không dối gạt sư tỷ, năm đó ta cùng Lệ trưởng lão của quý tộc có xảy ra một chút xung đột. Tình hình cụ thể thì không tiện nói. Hắc hắc, nếu ta thực sự có thể cứu tỉnh hắn, chỉ sợ việc đầu tiên hắn làm chính là lập tức giết chết ta! Còn chuyện rời khỏi Thiết Hỏa Cốc, sư đệ cũng tự có tính toán. Ngược lại cũng chưa hẳn là phải nhờ lực lượng của quý tộc.”

Nghe lời nói của Liễu Minh xong, sắc mặt Già Lam có chút biến đổi, biết rõ vị sư đệ này trước nay luôn hành sự cẩn thận. Nếu hắn đã nói như thế tức là chuyện cứu Lệ Côn cũng không cần phải bàn nữa. Đại mi hơi nhíu, nàng liền không hề miễn cưỡng, nói: “Nếu sư đệ và Lệ trưởng lão đã có chút hiểu lầm, ta đây cũng không miễn cưỡng nữa. Nhưng nếu sư đệ đổi ý, bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm đến chỗ ở của ta. Chỉ cần sư đệ có thể ra tay cứu Lệ trưởng lão, ta tuyệt đối có thể bảo vệ sư đệ bình yên vô sự.”

“Đa tạ ý tốt của sư tỷ, nếu đến tình trạng không còn cách nào nữa, ta sẽ xem xét lại việc này. Mặt khác, chuyện sư tỷ năm đó tặng túi dưỡng hồn, sư đệ vẫn còn ghi nhớ trong lòng. Chỉ tiếc là hiện tại thân phận của ta và ngươi đã khác, không thể nào cư xử giống như trước kia được. lần này bởi vì tình hình đặc thù, ta sẽ không ra tay đối với sư tỷ, nhưng lần sau gặp nhau, sư đệ cũng không dám cam đoan là sẽ không có hành động khác.” Liễu Minh gật gật đầu, lại có chút thở dài, nói

Già Lam nghe nói như vậy, sắc mặt cũng có chút ảm đạm, sau một lúc lâu cũng khẽ thở dài một hơi, nói:

“Thực ta năm xưa ta tặng sư đệ túi dưỡng hồn là do sư đệ đã ra tay cứu tính mạng trước đó. Còn chuyện có ra tay hay không, chỉ cần sư đệ cảm thấy cần phải làm, thì có thể xuất thủ. Đúng rồi, lần trước ta trộm đầu Man Lực Quỷ Vương kia, sợ rằng cũng liên lụy gia sư không ít, không biết sư phụ lão nhân gia hiện tại ra sao? Thời gian còn ở Man quỷ tông nhận sự chăm sóc cẩn thận của sư phụ, đến bây giờ trong nội tâm ta vẫn rất cảm kích. Việc ta trộm đi đầu Man Lực Quỷ Vương kia, một mặt có thể nói là vì đại sự của bộ lạc. Còn việc ra tay đối với sư phụ, đầu tiên ta thực sự cũng không muốn làm như vậy. Thế nhưng rốt cuộc ta cũng vẫn làm. Mặt khác có thể sư đệ cũng không biết, thực ra ta có một nửa dòng máu của Nhân tộc. Nếu không cũng không thể thuận lợi trà trộn vào trong tông môn như vậy.”

“Thì ra là thế! Sư tỷ yên tâm, Băng sư thúc lúc đó tuy phải nhận một chút trách phạt, nhưng hiện nay đã không còn có gì đáng ngại.” Liễu Minh nghe vậy, trước tiên là giật mình, nhưng lập tức thản nhiên trả lời, thần sắc có vẻ hòa hoãn đi rất nhiều.

“Rất tốt, nói như vậy, ta cũng cực kỳ yên tâm. Ha ha, thấy Liễu sư đệ còn xưng với ta một tiếng sư tỷ, lại cũng thẳng thắn trả lời mấy vấn đề này, ta cũng tiết lộ cho sư đệ một tin tức. Đứng sau theo dõi ngươi, có khả năng rất lớn là người của Hắc Diễm Cung.” Già Lam gật đầu, sau đó lại cười khẽ, nói.

"Làm sao ngươi lại biết được chuyện này?” Liễu Minh nghe qua như vậy, sắc mặt rốt cục lại lần nữa biến đổi.

“Liễu sư đệ, mấy ngày trước khi đến tìm gặp ngươi, ta cũng đã lén tiếp cận những người thay phiên theo dõi chỗ ở của đệ, cũng nghe được một vài câu đối thoại của bọn họ.

Nếu ta không nghe sai thì âm thanh của một người trong đó có lẽ chính là người của cung Hắc Diễm. Hơn nữa ở đấu giá đại hội ngày đó, còn giả trang thành một người khác để hành động. Ta nghĩ không cần phải nói thêm, sư đệ cũng có thể tự lần ra chút đầu mối rồi.” Già Lam giống như cười mà không phải cười, nói.

“Thì ra là thế, ngược lại là ta cũng đã hiểu rõ một chút mục đích của những người đó rồi. Phần nhân tình này, về sau ta nhất định sẽ báo đáp.” Liễu Minh nghe vậy, trong lòng chợt động, lại có vẻ chợt hiểu ra vài phần.

“Có thể lấy được một phần nhân tình của sư đệ, lần này ta cũng coi như không mất công một chuyến. Như vậy đi, một cái nhân tình cũng là từ biệt, hai cái nhân tình cũng là từ biệt, những người hiện đang bám theo sau kia, ta cũng thuận tay giúp ngươi giải quyết hết vậy, phòng khi sư đệ ra tay lại tạo động tĩnh quá lớn, kéo thêm những kẻ khác chú ý đến.” Đôi mắt Già Lam lóng lánh di chuyển, nhìn Liễu Minh cười khẽ, nói.

Liễu Minh nghe xong, vô thức nhìn ra phía bên ngoài màn sáng, khuôn mặt tỏ ra không có ý kiến gì cả.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện