Dưới thần niệm dò xét, Liễu Minh phát hiện bên trong khối tinh cầu này lơ lửng có một tấm cốt thuẫn cùng một bản điển tịch màu đỏ, mặt ngoài điển tịch viết bốn chữ lớn màu bạc “Hỏa Luyện Chân Kinh”. Thì ra khối tinh cầu này cũng là một kiện Tu Di bảo vật hiếm thấy, không gian bên trong so với Tu Di Loa của hắn còn muốn lớn hơn vài phần. Trải qua một hồi kinh ngạc, Liễu Minh liền khẽ động thần niệm lấy hai vật kia ra khỏi tinh cầu.
Tấm cốt thuẫn này lớn cỡ một bàn tay, toàn thân ngăm đen, mặt ngoài có khắc chín khối đầu lâu, tỏa ra từng tầng từng tầng hắc khí cuồn cuộn không ngừng, thậm chí có nguyên một đám mặt quỷ như ẩn như hiện, quả thực là vạn phần quỷ dị. Buông tấm cốt thuẫn trong tay, Liễu Minh tiếp tục tra xét vật còn lại là bản điển tịch đỏ rực “Hỏa Luyện Chân Kinh”. Sau khi đọc qua một lần, hắn phát hiện bên trong bản công pháp này, nửa phần đầu có ghi lại một ít công pháp cùng bí thuật thích hợp cho Tinh Hỏa tộc nhân tu luyện, còn nửa bộ phận sau thì ghi lại tâm đắc trong lĩnh vực luyện khí của Viêm Quyết, cùng vài phương pháp luyện chế Linh khí có uy lực lớn.
Thông qua ghi chép có trong “Hỏa Luyện Chân Kinh”, Liễu Minh cuối cùng cũng biết rõ, thì ra tấm cốt thuẫn kia cũng là một kiện cực phẩm Linh Khí, có tên là Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn. Liễu Minh thấy vậy không khỏi đại hỉ, liền bấm pháp quyết, đem quán chú Pháp lực trong cơ thể vào cốt thuẫn.
Bỗng nghe “Phốc” “Phốc” vài tiếng!
Từ trong tấm thuẫn liên tục thoát ra vô vàn hắc khí, đồng thời mặt ngoài của nó bắt đầu hiển hiện những phù văn màu đen rậm rạp chằng chịt, quay tít một vòng sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại thành từng tầng văn trận màu đen mơ hồ, nhưng liếc mắt nhìn qua cũng có thể thấy tới ba mươi lăm tầng.
Kiện Linh Khí này vậy ẩn chứa ba mươi lăm trọng cấm chế!
Liễu Minh hít sâu một hơi, điều này quả thực làm cho hắn không khỏi chấn động. Linh Khí sở hữu ba mươi lăm trọng cấm chế, không thể nghi ngờ đã là thượng giai cực phẩm Linh Khí rồi, so với kiện cực phẩm Linh Khí duy nhất có trong tay hắn là Kim Nguyệt Kiếm cũng nhiều hơn bảy tầng. Phải biết rằng, Linh Khí phẩm cấp càng cao, cấm chế gia trì càng nhiều, uy lực cũng tăng lên không chỉ là một hai thành.
Viêm Quyết này cũng không hổ với danh hào luyện khí đại sư. Kiện Cửu Nghi Khô Lâu thuẫn này thiếu chút nữa là có thể so sánh với Pháp Bảo hình thức ban đầu sở hữu ba mươi sáu trọng cấm chế trong truyền thuyết. Hơn nữa theo như bản ‘Hỏa Luyện Chân Kinh’ này, thì ra hai tầng cấm chế cuối cùng của kiện Linh Khí này cần phải được gia trì thiên địa linh vật có linh tính, khó trách Viêm Quyết lại thèm muốn lông Cự Ma đến mức như vậy. Nếu đổi lại là hắn, hơn phân nửa cũng sẽ làm như thế. Bất quá nếu muốn khắc xuống mặt thuẫn trọng cấm chế thứ ba mươi bảy để nó trở thành kiện Pháp bảo chính thức trong truyền thuyết, thì không chỉ cần dựa vào Thiên địa linh tài là có thể, mà hơn phân nửa còn phải có được một hồi cơ duyên mới được. Tuy nhiên, cũng có điểm kỳ quái, Viêm Quyết có được bảo vật như thế nhưng lại chưa hề tế luyện, nếu không cũng không dễ dàng vẫn lạc như vậy. Liễu Minh vừa nghĩ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào tấm thuẫn trong tay, không che giấu được vẻ hưng phấn trên khuôn mặt.
Hắn không biết là, Viêm Quyết này vốn là có ý định đem cốt thuẫn luyện chế ra trọng cấm chế thứ ba mươi sáu, sau đó mới tiến hành tế luyện, rồi dựa vào một loại bí pháp nào đó, lợi dụng uy năng của kiện Linh Khí này để giúp bản thân đột phá bình cảnh, tiến lên Hóa Tinh kỳ. Về phần muốn đem Cửu Nghi Khô Lâu Thuẫn luyện chế ra ba mươi sáu trọng cấm chế, đại lượng Thiên địa linh tài hẳn là không thể thiếu.
Viêm Quyết khi bắt đầu bố trí kế hoạch này, chỉ sợ nằm mơ cũng thể không nghĩ ra, bản thân sẽ rơi vào cảnh lật thuyền trong mương, đến nỗi mất mạng dưới tay một tên tu sĩ cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ. Dù sao y lần này xuất ra, cũng là hai đầu Khôi Lỗi giáp sĩ. Mỗi tên đều có thực lực không kém gì tu sĩ Ngưng Dịch hậu kỳ bình thường. Chưa hết, vũ khí mà y sử dụng lại cực phẩm linh khí, Lạc Kim Sa.
Sau khi thu hồi cốt thuẫn về tay, Liễu Minh mới lần nữa nhìn đến phần mô tả về Cửu Nghi Thuẫn trong “Hỏa Luyện Chân Kinh”. Trước tiên phải đem phương pháp luyện chế trọng cấm chế thứ ba mươi sáu ghi nhớ thật kỹ trong lòng. Muốn luyện chế ra trọng cấm chế này, ngoại trừ không ít Linh tính tài liệu, còn cần vài loại tài liệu phụ trợ quý hiếm khác.
“Tử Dương Thạch, Uế Âm Dịch. . .”
Liễu Minh sau khi xem xong, liền cố gắng ghi nhớ vài loại tài liệu phụ trợ được nhắc đến sau đó liền thu hồi điển tịch bên người. Ánh mắt lóe lên, nhìn vào một đống tro tàn do thi thể Viêm Quyết biến thành.
Bàn tay hư không một trảo.
“Vèo” một tiếng, mười một khối Kim sa màu vàng lớn bằng hạt đậu bay ra thật nhanh, toàn bộ cùng lóe lên rơi vào trong tay hắn.
Liễu Minh cẩn thận đánh giá mười một khối Kim Sa này, trên mặt không khỏi nở một nụ cười. Hắn lúc trước cũng đã tự mình thử qua sự lợi hại của những khối Lạc Kim Sa này. Hôm nay đã rơi vào trong tay, hắn lại có thêm một kiện cực phẩm Linh Khí, tự nhiên là cực kỳ vui mừng.
Liễu Minh bàn tay cuốn một cái, toàn bộ những vật này đều lăng không biến mất không thấy. Tiếp đó, hắn lại thu hồi Cốt Hạt cùng Phi Lâu đang ở gần đó vào trong túi linh thú, cũng không dám dừng lại thêm, tay áo run lên, xuất ra một kiện phi chu màu xanh. Liễu Minh nhẹ nhàng điểm một chân lên mặt đất, thân thể liền xuất hiện ở trên cơ quan phi chu, một tay bấm niệm pháp quyết thúc giục, dưới thân phi chu liền biến thành một đoàn ánh sáng màu xanh phá không bay đi.
. . .
Ngay thời điểm Liễu Minh bỏ trốn, tại một nơi cách Thiết Hỏa cốc không xa.
“Vèo” xuất hiện một tiếng xé gió bén nhọn!
Một đạo ánh sáng màu bạc từ nơi chân trời phía xa bắn đến rất nhanh, chỉ thấy ngân quang vừa lóe lên, đã xuất hiện ở hơn trăm trượng phía trước.
Nếu Liễu Minh có mặt lúc này liền có thể phát hiện bên trọng đạo ngân hồng là một bạch y thiếu nữ tuyệt sắc, trong đôi mắt lộ ra tinh quang, có chút ảm đạm mệt mỏi, nhưng khí tức trên người vẫn như cũ lăng lệ ác liệt dị thường, dường như một thanh lợi kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ. Thiếu nữ đó chính là người bị Ma Thứ một đường đuổi theo đến tận đây, Diệp Thiên Mi. Trong suốt quá trình truy đuổi, bởi vì kiêng kị kiếm thuật mạnh mẽ của họ Diệp, Ma Thứ cũng không dám đến quá gần nàng, thay vào đó gã lựa chọn duy trì khoảng cách giữa bọn họ trong phạm vi Tinh Thần lực bản thân có thể tra xét.
Mà giờ khắc này, Diệp Thiên Mi bởi vì thân mang trọng thương nhưng vẫn phải thi pháp ngự kiếm bỏ chạy, Pháp lực sớm đã sắp cạn kiệt, tốc độ càng ngày càng chậm, so với lúc bắt đầu đã kém hơn rất nhiều. Dường như Ma Thứ cảm nhận được biến hóa này, trong nội tâm
tự nhiên vui mừng không thôi. Dùng suy đoán của lão, không được bao lâu nữa, pháp lực của Diệp Thiên Mi liền kiệt quệ, khi đó chẳng phải vị nữ tu này sẽ như cá nằm trên thớt mặc lão chém giết.
Lại tiếp tục truy đuổi qua thời gian một chén trà.
Sau lưng Diệp Thiên Mi, không gian bỗng nhiên kịch liệt đung đưa, chỉ thấy phi kiếm cực lớn dưới chân nàng chấn động, sau đó chậm rãi tiêu tán. Diệp Thiên Mi vội vàng vung tay áo, một chiếc phi chu hình con thoi hiện ra phía trước, sau đó, nàng một tay bấm niệm pháp quyết, trực tiếp nhảy lên phi chu.
“Diệp Thiên Mi, Pháp lực của ngươi hôm nay đã sắp hao hết, lão phu thề sẽ lấy đầu của ngươi đến tế bái cho vong hồn phu nhân của ta.” Phía sau hơn trăm trượng, Ma Thứ đem thần thức thu lại. Vì đã biết được tình trạng hiện tại của Diệp Thiên Mi, lão vừa cười một tiếng điên cuồng, vừa bấm pháp quyết khiến cho Thanh Đồng Phi Xa dưới chân bỗng nhiên gia tốc nhanh hơn phân nửa.
Diệp Thiên Mi đứng trên phi chu, lúc này lại không hề điều khiển phi hành Pháp Khí nữa, mà chậm rãi quay người, vẻ mặt căng thẳng mà nhìn phi xa đuổi sát phía sau. Chỉ sau mấy hơi thở, Thanh Đồng Phi Xa chớp động liền đuổi tới, khi chỉ còn cách Diệp Thiên Mi hơn hai mươi trượng thì dừng lại, sau đó hào quang thu vào, lộ ra kẻ đứng bên trên, chính là Ma Thứ với vẻ mặt dữ tợn. Diệp Thiên Mi lông mày nhướng lên, dung nhan như ngọc hiện lên một tia lãnh ý, không nói hai lời, giơ ngón tay hướng đối diện một điểm một cái, trong tay áo lập tức có một đạo ngân hồng bay vút ra, lao về phía trước, mục tiêu chính là đầu của Ma Thứ.
“Sưu sưu” vài tiếng!
Diệp Thiên Mi tuy rằng thân mang trọng thương, nhưng uy lực của ngự kiếm chi thuật xem ra không giảm chút nào so với lúc trước, kiếm quang ngân sắc làm cho trong hư không lập tức có những âm thanh sắc nhọn đì đùng truyền tới. Bốn phía không gian mơ hồ vặn vẹo, tựa hồ như sắp bị uy năng của kiếm quang làm cho tan vỡ. Ma Thứ thấy vậy, trong nội tâm kinh hãi, không dám chậm trễ, giơ bàn tay gầy trơ xương nhấn một cái lên thanh đồng phi xa, trên xe lúc này hiện ra một đoàn ánh sáng màu xanh, cùng lúc đó, phi xa dùng tốc độ cao nhất lui nhanh về phía sau. Lão thật không nghĩ tới, đến lúc này, Diệp Thiên Mi vẫn có thể công kích sắc bén được như vậy. Ma Thứ do dự một chút, vẫn là có ý định trước tiên đem pháp lực còn sót lại của đối thủ hao hết rồi hãy nói.
Diệp Thiên Mi há lại không biết tâm tư của Ma Thứ. Chỉ thấy nàng cười lạnh một tiếng, kiếm quyết biến đổi, vẽ vào hư không trước người Ma Thứ một vòng tròn. Lập tức, bên người Ma Thứ ngân quang bỗng nhiên đại thịnh, ánh sáng màu bạc bắt đầu cuồng vũ bao phủ chung quanh thân thể, chẳng mấy chốc đã phong tỏa hết đường lui của lão.
Nàng đúng là đang bức bách Ma Thứ phải giao thủ với mình một cách chính diện!
Ma Thứ thấy vậy, trên mặt cả kinh!
Lão cũng không nguyện ý đồng quy vu tận với đối phương, liền vội vàng hấp tấp lấy ra một cái mâm tròn màu vàng lớn cỡ bàn tay, quán chú pháp lực tiến vào. Mâm tròn lập tức bay lên, trong nháy mắt liền biến lớn chừng hơn một trượng, sau đó thì lập lòe mơ hồ, huyễn hóa ra vô số hư ảnh mâm tròn giống bản thể như đúc, bao bọc thân hình của Ma Thứ vào trong.
Sau một khắc, chỉ thấy ngân hồng kiếm quang đầy trời cùng hư ảnh mâm tròn không ngừng va chạm với nhau phát ra những tiếng đinh tai nhức óc. Tuy nhiên kiếm quang sắc bén cơ hồ chiếm thế thượng phong, nhất thời bức ép Ma Thứ đang đứng trên thanh đồng phi xa thối lui liên tiếp về phía sau.
Ma Thứ trong nội tâm rùng mình, không kịp suy nghĩ nhiều, thu lại phi xa dưới chân, tay áo run lên, lấy ra một khỏa tinh thạch hình thoi. Tinh Thạch toàn thân đỏ thẫm, phía trên mơ hồ có khắc đạo đạo huyết sắc phù văn nhìn rất dữ tợn, một mùi máu tanh cực kỳ nồng đậm từ đó tràn ra. Ma Thứ thần sắc trầm xuống, cong ngón tay búng khỏa Tinh Thạch màu máu này bay lên không trung. Lập tức trong không trung cuồng phong gào thét, một đạo hư ảnh Diều Hâu bộ dáng vô cùng hung ác liền thành hình từ trong cuồng phong.
Một tiếng gáy om sòm truyền đến!
Hư ảnh Diều Hâu nhanh chóng lượn tròn trên không trung một vòng, lông vũ trên người đỏ tươi như máu, hào quang lưu chuyển, tỏa ra từng trận từng trận hồng mang. Hồng mang nhanh chóng lan rộng ra khắp cả bầu trời, từ xa nhìn lại, trên đầu Ma Thứ giống như đang lơ lửng một vầng huyết nhật (mặt trời máu) quỷ dị.
Diệp Thiên Mi gặp tình hình này, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, niệm pháp quyết làm cho ngân hồng kiếm ảnh phát ra càng lăng lệ ác liệt dị thường, nhưng trong lúc nhất thời nhưng cũng không cách nào phá vỡ những hư ảnh mâm tròn màu vàng kia. Ma Thứ khẽ cười lạnh, pháp quyết trong tay biến hóa liên tục, huyền ảo cực kỳ. Hư ảnh hung thú Diều Hâu nằm trong hào quang màu đỏ chói mắt không ngừng lớn lên, hình ảnh cũng ngày càng ngưng tụ chân thật rõ ràng, quỷ dị chính là trên đầu chỉ có một con mắt lập lòe tỏa sáng, đúng là miếng tinh thạch hình thoi lúc trước.
Diệp Thiên Mi thấy thế, biết rõ muốn phá vỡ Diều Hâu pháp tướng này, trước hết phải công phá miếng Tinh Thạch kia, lập tức bấm động pháp quyết, phi kiếm run lên, “Xuy xuy” một tiếng nổ lớn, kiếm ảnh màu bạc lập tức xé gió trực tiếp hướng đến con mắt duy nhất của hư ảnh Diều Hâu. Nhưng lúc này, hư ảnh hung thú đã lớn khoảng mười trượng, trông rất sống động, tựa như vật còn sống. Chỉ nghe nó ngẩng đầu phát ra một tiếng kêu sắc nhọn, đem không gian chấn động vặn vẹo, tạo nên từng trận rung động, kiếm ảnh cũng đều bị chấn động tán loạn, có vài đạo thậm chí bị cuốn ngược trở lại, trực tiếp nhằm thẳng đến vị trí của Diệp Thiên Mi.