Lão già lông mày xanh nhìn thấy cảnh này, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Chỉ thấy lão vẫy tay một cái, tam lăng thứ đang lơ lửng giữa không trung liền co chỉ còn vài tấc rồi nhanh chóng chui ngược trở vào tay áo. Lúc này, lão mới quay người lại, chắp tay chào hỏi Diệp Thiên Mi:
“Nhiều năm không gặp, thần thông Ngự Kiếm thuật của Diệp đạo hữu quả nhiên tinh tiến không ít. Dựa vào uy lực mạnh mẽ của Kiếm Tu chi đạo, nếu đạo hữu không bị thương, đừng nói Ma Thứ, dù lão phu đích thân ra tay cũng không cách nào chống lại ngươi.”
“Lưu lão quá lời rồi. Ta chỉ vừa tiến giai Hóa Tinh sơ kỳ ước chừng mười năm, làm sao có thể sánh với Lưu Lão sớm đã tiến vào đẳng cấp trung kỳ. Kiếm Tu chi đạo tuy mạnh, nhưng mỗi lần tiến giai đều khó khăn hơn nhiều so với tu luyện giả bình thường. Ta nếu muốn tiến thêm một bước, còn không biết phải đợi đến năm nào tháng nào.” Diệp Thiên Mi mỉm cười trả lời.
“Diệp tiên tử cũng là người sảng khoái, nói chuyện thật thẳng thắn. Những năm gần đây, lão phu tuy chưa từng rời khỏi tiểu đảo nửa bước nhưng cũng biết được tiên tử hiện nay đã là chấp sự trưởng lão của liên minh Vân Xuyên vì vậy vẫn muốn chúc mừng đạo hữu từ lâu.” Lão giả lông mày xanh bỗng nhiên lời nói xoay chuyển chủ đề.
“Đạo hữu nói đùa, việc đó cũng do hoàn cảnh bức bách mà thôi.” Diệp Thiên Mi thản nhiên nói.
“Ha ha, Diệp tiên tử không cần khiêm tốn. Ngươi hôm nay thân mang trọng thương, nếu không phải ghét bỏ, chi bằng ghé qua tệ xá nghỉ ngơi một lúc. Động phủ của lão phu nằm ở bên kia, chỉ cách nơi đây chừng hơn trăm dặm mà thôi.” Lưu lão ha ha cười cười về sau, đột nhiên nghĩ đến điều gì bèn vươn tay chỉ về một phía.
“Đa tạ ý tốt của Lưu lão. Chẳng qua ta còn có chuyện phải làm, không tiện dừng lại quá lâu, hay là...” Diệp Thiên Mi nghe vậy, vô ý thức hướng lão giả chỗ chỉ phương hướng nhìn thoáng qua, lời nói biểu thị ý tứ uyển chuyển cự tuyệt.
Nào ngờ lời còn chưa dứt, nàng đã cảm thấy một cỗ khí tức rét lạnh đột nhiên tràn tới.
Diệp Thiên Mi trong nội tâm cả kinh, nhưng cũng phản ứng rất nhanh. Ngay lúc dị biến xuất hiện, thân hình cấp tốc bắn ngược về sau. Nhưng mọi chuyện xảy ra quả thật bất ngờ, đợi khi nàng kịp nhận ra thì cũng có chút muộn màng. Chỉ thấy không gian trước người họ Diệp thình lình chấn động, một miếng u lam chi sắc ba lăng đâm theo trong hư không lòe ra như thiểm điện xuyên qua vai phải của nàng. Lập tức, một cỗ băng hàn lạnh lẻo thấu xương chết lặng cả đầu cánh tay phải, hơn nữa còn có xu hướng lan ra toàn thân!
Sau khi lắc lư thân hình, phóng ngược về sau cách Lưu lão chừng mấy chục trượng, Diệp Thiên Mi liền khẽ động ngón, phong bế vài đạo kinh mạch nơi vai tiếp đó lấy ra một đao phù lục màu xanh đặt lên vết thương. Chỉ thấy một đoàn thanh quang chớp động. Lỗ máu trên vai nàng liền theo đó khép lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhận ra. Lúc này, Diệp Thiên Mi mới lạnh lùng nhìn về Lưu lão đang đứng đối diện, hỏi một câu:
“Nói đi, tại sao phải làm như vậy? Không lẽ ngươi đột nhiên đánh lén ta là vì âm mưu nào khác.”
“Không hổ là đệ nhất nữ Kiếm Tu của đại lục Vân Xuyên, đến lúc này lại vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo. Đáng tiếc lão phu không tiện nói rõ uẩn khúc bên trong. Nhưng tiên tử yên tâm, lão phu cam đoan sẽ không làm hại tính mạng của ngươi. Thậm chí việc này đối với đạo hữu, nói không chừng còn là một hồi cơ duyên.” Lão giả lông mày xanh thấy vậy bất ngờ tán thưởng một câu. Thần sắc hòa ái của lão khiến người không biết còn cho rằng trước mặt mình là một đại thiện nhân.
“Lưu đạo hữu đánh lén Diệp mỗ như vậy, lại nói là cơ duyên của ta, nực cười thật. Ta còn đang nghĩ bản thân có nên cảm kích ân đức của ngươi hay không?” Diệp Thiên Mi lông mày kẻ đen nhảy lên nói.
Lại nói tiếp, Lưu mỗ cùng quý tông vốn cùng nguồn gốc. Hơn nữa bản tôn còn có chút giao tình với tiên tử, cho nên đạo hữu không cần kinh hoảng, chỉ cần làm theo sự sắp xếp của ta, lão phu tựu tuyệt đối có thể bảo vệ ngươi bình yên vô sự.” Lưu lão lại trả lời không chút hoang mang.
“Hừ, vậy sao? Lưu đạo hữu tính toán thật tốt đấy. Nhưng ngươi cho rằng, một kích vừa rồi có thể làm khó ta sao?” Diệp Thiên Mi bỗng nhiên mặt lộ vẻ một tia kỳ quái nói.
“Tiên tử hôm nay thân mang trọng thương, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói vẫn là hơn hết.” Lưu lão nghe vậy, vẻ tươi cười trên khuôn mặt lập tức vừa thu lại chuyển thành sắc mặt vô cùng âm trầm .
Diệp Thiên Mi không nói thêm gì nữa, đột nhiên bóp nát tấm phù lục màu bạc nhạt cầm sẵn trong tay tạo thành vô số tia sáng bạc trắng mang theo từng đạo Linh văn quanh quẩn bên người giúp nàng bất ngờ khôi phục như lúc toàn thịnh!
Lão giả lông mày xanh thấy vậy, lập tức cả kinh. Chỉ thấy Diệp Thiên Mi sau một khắc lại vẫn đã mang ra cánh tay phải, một hồi bấm niệm pháp quyết phía dưới, ngân không phi kiếm hào quang rực rỡ tươi đẹp tách ra, hóa thành một đạo cầu vồng màu bạc xoay tròn trên đỉnh đầu, thậm chí phát ra âm thanh đì đùng sắc nhọn.
“Nhân kiếm hợp nhất, ngươi rõ ràng đã bị trọng thương, pháp lực cũng đã tiêu hao hầu như không còn, vì sao còn có thể thi triển thần thông như thế?” Lưu lão trên mặt lộ ra kiêng kị chi sắc, thì thào lẩm bẩm:
“Không đúng, khí tức mạnh mẽ nhường này... Trong thời gian ngắn như vậy ngươi đã khôi phục toàn bộ pháp lực, làm sao có thể...”
Diệp Thiên Mi tự nhiên không có thời gian trả lời câu hỏi của đối phương. Pháp quyết lại biến đổi, phi kiếm hồi tới trong tay, lập tức cùng thân thể hợp lại làm một, như một dải lụa màu bạc lao nhanh về phía lão già lông mày xanh!
Đôi mày lão già họ Lưu bỗng nhúc nhích, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi. Tiếp đó, lão vội vàng dán lên người mình một đạo bùa chú có tác dụng tăng tốc, hóa thành một đoàn lam quang lao vút đi, tạm thời tránh né thanh thế to lớn của cầu vồng trước mặt. Khi lần nữa hiển lộ thân hình, khuôn mặt của vị cường giả Hóa Tinh này đã tràn đây vẻ do dự..
Nếu Diệp Thiên Mi còn giữ lại vài phần thực lực, lão quyết không mạo hiểm ngăn cản một kích toàn lực của kiếm tu cấp Hóa Tinh. Nhưng xem ra, họ Diệp hôm nay tuy không biết đã dùng loại thủ đoạn nào khôi phục pháp lực, hơn phân nửa đã như nỏ mạnh hết đà. Chỉ cần kéo dài một chút thời gian, đợi khi pháp lực đối phương cạn kiệt, việc bắt sống nàng ta sẽ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nào ngờ không đợi lão già họ Lưu suy nghĩ thấu đáo, cảnh tượng trước mắt đã
khiến lão biến sắc.
Sau khi xoay tròn nửa vòng tuyệt đẹp giữa không trung, đạo cầu vòng màu bạc liền bắn về phía lão, mang theo vô số kiếm ảnh cùng kiếm khí xộc qua chín tầng mây, nào giống với chiêu thức không được cung cấp đầy đủ Pháp lực.
Lão già lông mày xanh thấy vậy lập tức cả kinh bèn thét dài một tiếng sau đó hóa thành một đạo tàn ảnh màu xanh bắn ngược về sau. Sau mấy cái chớp động liền biến mất nơi cuối chân trời.
Đợi khi độn quang biến mất, kiếm ảnh đầy trời cũng tiêu tán không còn tăm tích. Thân hình của Diệp Thiên Mi liền theo đó xuất hiện giữa hư không, trên mặt mang một tia cười lạnh nhìn theo phương hướng đối phương vừa tháo chạy.
Vừa rồi nàng đã mặc kệ thương thế trên người để sử dụng một loại bí thuật độc môn của Thiên Nguyệt tông nhằm kích phát tiềm lực của thân thể. Thoạt nhìn giống toàn bộ Pháp lực đã được khôi phục, kỳ thật chỉ là nỏ mạnh hết đà, căn bản không thể cầm cự được lâu. Nếu như Lưu lão lưu lại thêm một chút nữa, ắt sẽ nhìn thấu điểm này.
Bất quá phần lớn người tu luyện đều rất coi trọng tính mạng của mình, đặc biệt là loại cường giả đã tu luyện đến cảnh giới cao như thế. Họ tuyệt đối không lấy thân mình gánh chịu rủi ro.
Nhưng đối với họ Diệp mà nói, nếu không mạo hiểm một phen, nàng chỉ còn nước khoanh tay chịu trói mà thôi. Hơn nữa, tinh thần của kiếm tu nhất đạo chính là không ngừng đột phá cực hạn của thân thể từ đó tìm ra đường sống trong cõi chết.
Bất quá Diệp Thiên Mi hiểu rõ. Thủ đoạn cỏn con này không thể kéo dài bao nhiêu thời gian vì vậy sau khi phục dụng vài khỏa đan dược, nàng liền không tiếc hao tổn Nguyên khí thi triển thần thông ngự kiếm phi độn. Sau mấy nhịp hô hập, người và kiếm chỉ còn lại một quang điểm màu bạc lóe lên ở phía xa xa.
Sau thời gian chừng nửa chén trà, lão già lông mày xanh lại lần nữa xuất hiện ở nơi này. Sau khi đưa mắt đánh giá chung quanh một hồi, thần sắc của lão liền hiện vẻ ảo não khôn cùng. Vừa rồi, lão ta đã bị khí thế của Diệp Thiên Mi áp đảo từ đó cho rằng đối phương muốn sử dụng bí thuật để đổi lấy kết cục đồng quy vu tận. Trong lúc cấp bách, lão không có thời gian suy tính thiệt hơn vì vậy đã bị kế hoạch tưởng như đơn giản của Diệp Thiên Mi đánh lừa.
“Hừ, lại dám thi kế lường gạt Lưu mỗ! May mắn lão phu vừa rồi sớm rót vào một tia khí tức của mình lên kiện tam lăng thứ kia. Để xem một kẻ thân mang trọng thương như ngươi có thể trốn đến nơi nào. Hừ, lão phu nhất định bắt ngươi trở lại để hoàn thành kế hoạch!” Lão giả tự nói.
Sau khi ổn định tâm thần, lão mới tiếp tục lẩm bẩm một cách dữ tợn:
“Lão phu bị vây ở này cảnh giới đã hai ba trăm năm, thọ nguyên còn thừa cũng không nhiều lắm. Nếu như không thể tiếp tục đột phá, thời gian đến lúc tọa hóa chỉ còn nhiều nhất chừng mấy chục năm. Ngày nay, nhìn khắp toàn bộ Thương Hải, chỉ có một người có thể giúp ta. Lần này cũng không biết là ông trời có mắt, hay thời vận của lão phu rốt cuộc đã tới. Chỉ cần bắt sống nàng ta để dâng nộp. Với thân phận nữ kiếm tu cấp Hóa Tinh của nữ tử này, nhất định sẽ là lô đỉnh giúp người đó khôi phục tu vi đỉnh phong. Đợi khi tâm tình của y vui vẻ, không những việc đột phá bình cảnh của ta, thậm chí sự tình đột phá cảnh giới Chân Đan trong tương lai cũng không phải là không thể.”
Nói xong lời cuối cùng, Lưu lão không khỏi liếm liếm môi dưới, trong đôi mắt bắn ra một tia cuồng nhiệt. Thì ra, lúc trước, trong khi truy đuổi một đầu yêu thú Hóa Tinh kỳ, lão đã vô tình tiến vào nơi tu luyện của Hải Yêu Hoàng.
Lúc ấy, bởi vì vừa mới thành công tiến cấp không lâu, vị cường giả Chân Đan cảnh duy nhất của khu vực Thương Hải đang mang tâm tình rất tốt, không vì lão là tu sĩ Nhân tộc mà thi triển thủ đoạn lôi đình đánh chết. Ngược lại, y còn hứa hẹn, chỉ cần lão quy thuận không những được giúp khôi phục thực lực thời kì đỉnh phong hơn nữa còn được truyền thụ phương pháp tiến giai Chân Đan cảnh. Lão già họ Lưu khi ấy không có cách nào tiến giai hậu kỳ vì vậy liên tục bôn ba khắp nơi tìm kiếm cơ duyên. Lúc này nghe được lời ấy, lão liền vui mừng như điên, không cần suy nghĩ lập tức quy thuận Hải Yêu Hoàng. Sau khi thiết hạ cấm chế lên người, lão mới lần nữa trở lại đảo Miết Nguyên.
Trong lúc đang khổ sở nghĩ cách lấy lòng Hải Yêu Hoàng từ đó thu được bí mật tiến giai Chân Đan, vài ngày trước, lão đột nhiên nhận được tin tức từ vị cố nhân năm đó, Diệp Thiên Mi. Điều này khiến lão vui mừng quá đỗi. Dựa vào thân phận nữ kiếm tu cùng pháp lực tinh thuần của Diệp Thiên Mi, nàng chính lô đỉnh tuyệt hảo dành tặng Hải Yêu Hoàng!
Liên quan đến bí mật tiến cấp Chân Đan cùng thọ nguyên của bản thân, Lưu lão tự nhiên không thèm để tâm đến giao tình năm đó. Sau khi hợp lực kết liễu Ma Thứ, lão liền ra tay đánh lén Diệp thiên Mi. Đương nhiên việc này cũng hậu quả ẩn ngầm của nó, chỉ cần có chút tin tức lộ ra, cả đời của lão đừng nghĩ đến việc trở về Nhân tộc tại đại lục Vân Xuyên. Nghĩ đến đây, lão già lông mày xanh nhất thời không vội đuổi theo mà ngược lại đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt âm u bất định hồi lâu.