"Không ngờ ngươi lại thực sự can đảm nói ra những lời như vậy. Nếu không phải ta phát hiện ra con chuột kia giết chóc khắp nơi ở chỗ giao giới gữa hai tông môn, một đường đuổi giết đến đây, không biết nó sẽ gây ra bao nhiêu phiền toái cho giới tu luyện Đại Huyền quốc nữa. Hiện giờ còn chưa được Ngạn đạo hữu nói một câu cảm ơn, mà còn chuẩn bị sẵn lý do để tìm ta gây phiền phức. Chẳng lẽ Ngạn huynh thực cho rằng có thể cậy già lên mặt, định không đợi tới Tiên Thai Hội mà động thủ trước với ta hay sao!" Diệp Thiên Mi nghe xong lời này, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, trên mặt hiện lên sát khí.
"Tiên Tử không cần tức giận, ta đây tay chậm chân run không thể chịu được giày vò đâu. Tuy nhiên với thuật Phi Kiếm mà Tiên tử tu luyện thành công, lúc này chỉ đối phó với một đầu chuột yêu, lại vẫn để cho nó có thể chạy tới Man Quỷ Tông chúng ta, điều này có chút không hợp lý." Lão giả áo xám dường như hoảng sợ, liên tục khoát tay, nhưng vẫn nghiêm mặt nói.
"Ngươi thì biết cái gì? Con Thử Yêu (*) kia không biết từ đâu chạy tới mà đã tu luyện tới cảnh giới Ngưng Dịch Kỳ đại thành, tu vi của nó cách những Hóa Tinh Kỳ như chúng ta cũng chỉ là một bước ngắn mà thôi. Nếu không phải thần trí con Yêu này không tỉnh táo cho lắm, dường như đang rơi vào trạng thái điên cuồng chỉ có thể dùng thần thông bản năng, ta cũng không có khả năng dễ dàng giành phần thắng như vậy." Diệp Thiên Mi lạnh lùng trả lời.
(*) Yêu thú họ chuột.
"Cái gì, Yêu thú Ngưng Dịch Kỳ đại thành. Tiên Tử không phải đang nói giỡn chứ. Thử Yêu chỉ là Yêu vật cấp thấp nhất, bình thường sao có thể tu luyện tới cảnh giới đó được." Lão giả áo xám nghe vậy vội thất kinh.
"Ngươi nghĩ ta đang nói dối sao! Hừ, cũng được, ngươi hãy nhìn một chút xem đây là thứ gì!" Diệp Thiên Mi hừ nhẹ một tiếng, một tay hoa lên, bình bát màu vàng lúc này đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
Nàng ta lấy tay vỗ nhẹ vào thành bình bát, một mảnh tinh thể màu đen lớn cỡ hạ đậu nành từ trong đó lăn ra, sau đó nàng ta lại dùng một ngón tay nhẹ nhàng búng đi.
"Vèo" một tiếng!
Mảnh tinh thể lập tức hóa thành một tia sáng đen sì bắn thẳng về phía lão giả áo xám, chẳng khác gì một mũi tên rời cung.
Hai mắt lão giả nhíu lại, thân hình không đông đậy chút nào, nhưng quái phong trước người lại ầm ầm nổi lên, bỗng nhiên một quỷ trảo màu xanh lá phủ đầy lân phiến vươn ra, thoáng cái đã bắt chặt lấy mảnh tinh thể.
"Xem ra những năm nay Ngạn đạo hữu cũng không nhàn rỗi, đầu Lục Mao Thiết Thi này của ngươi chỉ sợ cũng sắp tiến giai thành Ngân Thi rồi."
Diệp Thiên Mi thấy thế, đồng tử co rụt lại, lạnh lùng hỏi.
"Ha ha, Tiên Tử khéo đùa. Thiết Thi muốn tiến giai lên Ngân Thi, không biết phải hao tốn bao nhiêu tài nguyên, lão phu nào có bổn sự lớn như vậy."
Lão giả áo xám cười ha hả nói, sau đó mới ung dung cảm nhận tinh thể màu đen trong quỷ trảo, cẩn thận kiểm tra một phen.
Diệp Thiên Mi nghe vậy liền cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói thêm điều gì.
Một lát sau, lão giả áo xám biến sắc, sau khi đưa viên tinh thể lên mũi ngửi qua mấy lần, khuôn mặt lại toát lên vài phần khó hiểu.
"Quả nhiên là yêu vật Ngưng Dịch Kỳ, từ khí tức của mảnh vỡ Chân Nguyên này, xem ra đúng là Thử Yêu không thể giả. Điều này cũng thật kỳ quái, chẳng lẽ đầu Thử Yêu này lại là một yêu thú biến dị tiến cấp hay sao?"
"Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, ta sẽ mang cho sư tỷ nhìn qua thứ này một chút." Diệp Thiên Mi chậm rãi trả lời.
"Nếu là Lãnh Nguyệt sư thái thì không có vấn đề gì rồi. Với kiến thức của nàng, có lẽ sẽ có một giải thích hợp lý hơn." Lão giả áo xám nghe xong hai chữ ‘Lãnh Nguyệt’, mặt khẽ biến sắc, nhưng lập tức lại ho nhẹ một tiếng, khôi phục vẻ bình thường.
"Ngạn đạo hữu đã cảm thấy không có vấn đề gì, có lẽ sẽ không tiếp tục chất vấn ta chuyện vừa rồi. Nếu đã như vậy, ta xin cáo từ. Lần tới gặp nhau có lẽ là ngày Tiên Thai Hội." Diệp Thiên Mi thản nhiên trả lời một câu, ánh sáng bạc ngoài thân thể cuộn lên, lần nữa hóa thành một luồng sáng phá không rời đi, trong nháy mắt đã biến mất phía cuối chân trời.
Lão giả áo xám cũng không ngăn cản, nhưng sau khi nữ tử mặc cung trang đi xa, lông mày bất giác đã nhíu chặt lại.
Đúng lúc này, bỗng nhiên không trung trên đỉnh núi phía dưới chấn động, không ngờ lại có một người khác điều khiển đám mây đen bay lên phía trên.
"Sư tôn! Vị này phải chăng chính là người duy nhất luyện thành thần thông ngự kiếm của Thiên Nguyệt Tông, Diệp tiền bối?" Người này vừa mới bay tới trước mặt lão giả áo xám liền cung kính hỏi.
Nhìn khuôn mặt mập mạp của hắn, không ngờ lại chính là vị ‘Nguyễn sư thúc’ trấn thủ ở Tàng Kinh Các kia.
"Ài, đúng thế, chính là nàng. Mới vài năm không gặp mà nha đầu kia đã đi được xa như vậy trên con đường tu kiếm, chỉ sợ ngay cả sư tỷ Lãnh Nguyệt sư thái của nàng ta, hơn phân nửa cũng không phải đối thủ nữa rồi." Lão giả áo xám than nhẹ một tiếng nói.
"Tuy nhiên, Lục Mao Thiết Thi của sư tôn cũng sắp tiến giai rồi, đợi sau khi thực sự tiến cấp Phi Thiên Ngân Thi, cho dù phi kiếm của đối phương có lợi hại thế nào thì cũng không cần sợ hãi nữa." Nguyễn sư thúc cười trả lời.
"Mặc dù Thiết Thi của ta chỉ còn một bước cuối cùng, nhưng theo ta vừa nói đấy, không phải tiến giai dễ dàng như vậy đâu, không biết còn phải tốn của ta bao nhiêu tâm huyết nữa." Lão giả áo xám lắc đầu.
"Với thực lực của sư tôn, chuyện Thiết Thi tiến giai chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi, tuyệt không xảy ra chuyện gì khác." Nguyễn sư thúc nói.
"Hy vọng là như thế. Đúng rồi, ta nghe nói vài ngày trước lại có một đệ tử tu luyện Minh Cốt Quyết bạo thể mà chết trong lúc trùng kích cảnh giới Linh Sư phải không. Chẳng lẽ ngươi còn chưa từ bỏ ý định với bộ công pháp đó sao?" Lão giả áo xám gật gật đầu, sau đó gương mặt bỗng nhiên nghiêm túc hỏi.
"Lại là chưởng môn sư huynh!" Nguyễn sư thúc nghe vậy, sắc mặt hơi đổi.
"Hừ, cứ phải sư huynh của người bẩm báo thì ta mới biết à? Một khi có đệ tử ba Linh Mạch có thể bước vào cảnh giới Linh Đồ hậu kỳ, hơn nữa còn thất bại khi trùng kích Linh Sư, ngoại trừ tu luyện Minh Cốt Quyết do ngươi lén truyền thụ, còn có thể có nguyên nhân khác hay sao? Việc này không phải ta đã nói với ngươi ư, Minh Cốt Quyết kia mặc dù là di vật của Tổ sư gia, hơn nữa người còn nhắn lại nó rất có lai lịch. Nhưng lúc trước lão nhân gia người cũng chỉ có được một nửa bộ phận, hơn nữa còn hao tổn tâm cơ mới phiên dịch ra được ba tầng khẩu quyết ban đầu, cũng chỉ
có thể thuận lợi tu luyện tới Linh Đồ hậu kỳ mà thôi. Tuy ngươi cũng nghiên cứu chuyên sâu về Thanh Minh Văn, nhưng làm sao có được năng lực như Tổ sư gia, tự tiện phiên dịch khẩu quyết tầng thứ tư khẳng định sẽ phạm phải một vài chỗ sai lầm, nếu không làm sao những đệ tử tu luyện Minh Cốt Quyết này lại không có người nào thành công trùng kích cảnh giới Linh Sư. Một khi việc này bị truyền ra ngoài, ngươi có biết thanh danh bổn tông sẽ phải chịu bao nhiêu ảnh hưởng không?" Lão giả áo xám hừ một tiếng nói, đanh mặt lại, nói.
"Sư tôn, đệ tử thật sự không cam lòng. Vì phiên dịch tầng thứ tư Minh Cốt Quyết mà đệ tử không biết đã hao tốn bao nhiêu tâm huyết, thậm chí còn không tiếc trễ nải việc tu hành, cố gắng hết sức tự nhốt mình trong Tàng Kinh Các nhiều năm như vậy. Chỉ cần thật sự có đệ tử có thể tu thành tầng thứ tư của Minh Cốt Quyết, thành công tiến giai cảnh giới Linh Sư, thì những đệ tử ba Linh Mạch kia chắc chắn sẽ có chỗ sử dụng, từ trong đám bọn chúng có thể sẽ sinh ra không ít Linh Sư, từ đó làm cho thực lực bổn tông tăng vọt lên." Trong lòng Nguyễn sư thúc rùng mình, miệng vội vàng giải thích.
"Không biết ta đã nghe những lời này bao nhiêu lần rồi, nếu không phải như thế, sao ta có thể dung thứ cho người tới tận bây giờ. Nhưng vừa rồi đã là đệ tử thứ bao nhiêu tự bạo mà chết rồi, mặc dù dễ dàng tìm kiếm lý do lấp liếm chuyện đó, nhưng nguyên nhân thực sự chỉ có ba người chúng ta biết rõ, nói không chừng sẽ kinh động tới một số người. Nếu không, chưởng môn sư huynh của ngươi cũng sẽ không tận lực nói cho ta biết việc này. Thôi được rồi, không cần nói nữa. Chuyện về Minh Cốt Quyết đến đây chấm dứt, từ nay về sau không cho phép ngươi tự tiện truyền thụ cho đệ tử trong tông, nếu không chớ trách ta không niệm tình thầy trò." Lão giả áo xám bỗng nhiên nghiêm khắc nói.
"Vâng, nếu sư tôn đã có lệnh, sau này đệ tử nhất định sẽ không dám lại truyền thụ cho đệ tử trong tông nữa. Tuy nhiên bây giờ vẫn còn hai đệ tử đang tu luyện pháp quyết này, phải xử lý bọn chúng như thế nào thưa sư tôn?" Trong lòng Nguyễn sư thúc run lên, vội vàng khom người sợ hãi nói.
"Ngươi biết nặng nhẹ trong đó là tốt rồi, về phần hai đệ tử đã được truyền thụ kia, cứ để bọn chúng tự sinh tự diệt. Được rồi, ngươi mau đứng dậy rồi quay về Tàng Kinh Các đi. Ta cũng phải quay lại cấm địa bế quan. Còn nữa, không nên nói chuyện ta ra ngoài cho những người khác." Thần sắc lão giả áo xám hòa hoãn một chút, sau đó lại phân phó vài câu.
"Vâng, thưa sư tôn. Đệ tử xin cáo lui trước." Nguyễn sư thúc đứng dậy, thi lễ một lần nữa, sau đó lập tức điều khiển đám mây bay thật nhanh về phía Man Quỷ Tông.
Lão giả áo xám ở nguyên tại chỗ lẳng lặng suy nghĩ một lát, sau đó liền biến thành một luồng khí xám trắng phá không dời đi, để lại một tiếng cười lạnh quanh quẩn trong không trung.
******
Liễu Minh chau mày nhìn hộp gỗ màu đen trong tay.
Trong hộp gỗ đó non nửa là huyết nhục không còn nhận ra hình dáng ban đầu, còn lại phần lớn đều là một ít bùn đất hỗn tạp, một khối lớn nhất trong đó cũng chỉ là một mảnh da màu xám cỡ ngón cái, phía trên có hơn mười cái lông xanh dựng đứng.
Chỉ có từng ấy nhưng hắn cũng phải tốn mất hơn nửa canh giờ trong rừng rậm mới thu thập được tất cả máu thịt còn sót lại của con chuột lớn.
Qua đó có thể thấy được, phi kiếm mà nữ tử mặc cung trang điều khiển lúc trước lợi hại tới mức nào!
Trong đầu Liễu Minh lại lần nữa hiện lên gương mặt lạnh lùng mà xinh đẹp vô cùng kia, nhưng sau đó hắn vội vàng lắc lắc đầu, thu hộp gỗ lại, đang muốn thi triển thuật Đằng Không cưỡi mây rời đi.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên trong lòng đất dưới bàn chân hắn vang lên một tiếng động rất nhỏ, sau đó lòng bàn chân bỗng mát lạnh, dường như có một thứ cực kỳ nhỏ bé nào đó vừa chui vào trong cơ thể.
Liễu Minh đương nhiên cực kỳ sợ hãi, hai tay vội vàng bấm niệm pháp quyết, tinh thần mau chóng chìm vào sâu trong cơ thể, tìm tòi mọi ngóc ngách với tốc độ nhanh nhất cơ thể.
Hai chân, Đan điền, thân hình, cánh tay, đầu óc …
Chỉ trong phút chốc hắn đã tra xét tất cả một lượt, trong cơ thể hắn không ngờ lại không có gì bất thường.
Trán Liễu Minh toát mồ hôi, bỗng nhiên đưa tay cởi cái giày dưới bàn chân ra, chỉ thấy đế giày vẫn còn nguyên vẹn, không sứt mẻ chút nào, sau đó lại kiểm tra bùn đất xung quanh dưới bàn chân, cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì không ổn.
Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của mình thôi sao?!
Sắc mặt Liễu Minh hiện lên chút lo lắng bất an, ánh mắt lại nhìn khắp bốn phía một lượt, hắn chỉ cảm thấy trong rừng cây xung quanh dường như có một luồng khí tức quỷ dị khó nói nên lời, bất giác sau lưng có chút phát lạnh.
Hắn hung hăng giẫm mạnh chân một cái, cuối cùng cũng không chần chờ nữa, bay vọt lên trời, sau khi phân biệt rõ phương hướng liền bay một mạch về phía sơn môn Man Quỷ Tông.
Sau trọn vẹn hơn một canh giờ, cuối cùng hắn đã trở về tới Thạch Đà Sơn lúc trước.
Khi tới gần hắn chỉ thấy ngọn núi nơi đó đã biến thành từng đống đá vụn chồng chất, đột nhiên từ khu rừng rậm bên cạnh bay ra bốn đám mây xám tro, đứng phía trên đúng là đám người Mục Tiên Vân, Ô sư tỷ. "Bạch sư đệ, cuối cùng ngươi đã trở về."
"Ngươi không sao chứ? Lúc trước là chuyện gì xảy ra thế, có phải ngươi bị vị tiền bối đó bắt đi không?"
…
Đám người Mục Tiên Vân vừa thấy Liễu Minh, trong lòng thở ra một hơi, cực kỳ vui sướng đua nhau mở miệng hỏi.