Cấm chế màu máu được Thanh Cầm gieo vào bên trong
cơ thể hắn trước kia, khi xuống dưới đáy thâm uyên đã được Lam Tỳ tự
mình ra tay gỡ bỏ. Tuy nhiên sương mù đen do Hải Hoàng đan biến thành
vẫn tồn tại trong người hắn, không có chuyển biến rõ ràng. Trứng trùng
không tên do Lam Tỳ phân phát và lấy được trên người những quáng nô vẫn
lạc đã đủ duy trì trong nửa năm nếu sử dụng đúng hạn. Có điều nếu muốn
loại trừ hoàn toàn thì phải đợi khôi phục thương thế rồi tìm biện pháp
khác.
Kế tiếp, hắn dùng lực thần thức quan sát túi da bên hông,
thấy Cốt Hạt và Ma Đầu Phi Lâu vẫn trong trạng thái ngủ say không tỉnh.
Trước đó, vì vội vàng thoát khỏi tiếp điểm nên hắn cũng không kiểm tra
kỹ lưỡng tình trạng cả hai. Nhưng giờ nhớ lại, có lẽ việc này có liên
quan đến chuyện hài cốt ma đầu trên tế đàn không cánh mà bay. Cả hai
trước đó cũng từng xảy ra chuyện như vậy. Nghĩ tới đó, Liễu Minh không
khỏi cảm thấy yên lòng. Hy vọng sau khi tỉnh lại, Phi Lâu và Cốt Hạt sẽ
có biến hóa kinh người.
***
Chuyện Trường Phong hội mới thu
nạp hai vị khách khanh trưởng lão nhanh chóng truyền khắp đảo Thanh Ngư. Không chỉ một số thế lực phàm nhân, mà giữa các khách khanh cũng âm
thầm nghe ngóng tin tức của hai người Liễu, Tân. Ngược lại hai nhân vật
chính của tin đồn sau khi gia nhập lại lập tức đóng động phủ bế quan,
khiến một số người muốn kết bạn cảm thấy thất vọng không thôi.
Liễu Minh dĩ nhiên không biết chuyện này, vẫn chuyên tâm tu luyện khôi phục. Tục ngữ nói, tu luyện không năm tháng, chớp mắt đã ba tháng trôi qua.
Trong thời gian này, Liễu Minh không hề bước ra khỏi động phủ, toàn tâm
bế quan dưỡng thương. Hai nha hoàn không dám quấy rầy chút nào, luôn chú tâm trồng một số dược thảo thông thường trong dược điền theo lời dặn mà thôi.
Một ngày nọ.
Liễu Minh vốn đang khoanh chân trong mật thất, thình lình mở to hai mắt. Khí đen toàn thân cuộn lên, đột ngột
bùng phát tràn ngập khắp thạch thất, sau một hồi ngưng tụ, hóa thành một con giao long và hổ bằng khói đen. Cả hai chuyển động thân hình, dường
như còn phát ra tiếng rồng hổ gầm rú. Tâm niệm hắn xoay chuyển, vụ giao
cùng vụ hổ theo đó đột nhiên hóa thành từng dòng khí đen, rồi chui vào
thiên linh cái như cá voi hút nước, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Lúc này, Liễu Minh mới đem pháp quyết thu lại. Hai tay siết lại, phát ra
những tiếng lốp đốp, một loại man lực truyền ra từ bên trong cơ thể,
gương mặt tươi cười. Ngày hôm nay, pháp lực của hắn đã hoàn toàn khôi
phục. Hơn nữa những nội thương do ma hóa đem lại cũng khỏi triệt để.
Vầng sáng màu máu bên trong Thần Thức hải sau bao nhiêu nỗ lực đã không
còn dấu vết.
Những ngày hắn ở trong khoáng mạch dưới đáy biển, tuy rằng không có tăng trưởng về mặt pháp lực, nhưng sau khi ăn thịt khô
của nghiệt thú đã kích phát tiềm năng của cơ thể. Hiện tại, sau khi
thương thế khỏi hoàn toàn, hắn cảm giác thấy tầng thứ hai của Long Hổ
Minh Ngục công cách chỉ cảnh giới đại thành không còn xa nữa. Lúc hắn
luyện thành tầng thứ hai của công pháp này cũng là lúc thích hợp nhất để trùng kích Ngưng Dịch cảnh hậu kỳ.
Liễu Minh suy tính trong lòng như vậy rồi phất tay áo, thu lại trận kỳ bốn phía, tiếp đó đứng dậy thong dong ra khỏi mật thất.
Ra ngoài, họ Liễu bất ngờ trông thấy một thiếu nữ áo xanh đang ngồi ở sảnh động phủ, tay chống cằm ngủ gật. Thiếu nữ ngủ gật này là Liên Nhi, một
trong hai thị nữ Trường Phong Hội đưa đến. Bình thường Liễu Minh đóng
của tu luyện, sau khi dặn dò từ chối các vị khách đến tìm hiểu thì không ra khỏi cửa một bước, vì vậy cũng chưa nói gì nhiều với thị nữ này. Thị nữ còn lại tên là Hồng Nhị, lúc này đang ở dược viên. Lúc này, bỗng
nhiên từ cấm chế lối vào động phủ, truyền tới âm thanh quen thuộc.
“Liễu huynh đệ, ngươi đã xuất quan chưa? Ta đã tới đây ba lần rồi đấy!”
Liên Nhi đang ngủ gật bỗng giật mình thức giấc. Đôi mắt linh động nhìn dáo
dác, thấy Liễu Minh đứng trước mặt như cười như không. Tức thì hô lên
một tiếng, vội vàng đứng lên, hai tai đỏ ửng, lúng túng thi lễ với hắn.
Liễu Minh khoát tay áo, ý bảo đón người bên ngoài vào. Liên Nhi nhẹ
nhàng thi lễ rồi vội bước ra cửa động phủ.
Chỉ một lát sau, một
bóng người cao gầy xuất hiện trước mặt Liễu Minh. Người vận một bộ
trường bào xanh nhạt. Không ai khác, chính là Tân Nguyên trong bộ đồ
khách khanh của Trường Phong hội. Tân Nguyên đảo mắt lên người Liễu Minh một chút rồi vừa cười vừa nói:
“Liễu huynh đệ, lần bế quan này
của ngươi lâu thật đấy. Nếu không phải thị nữ của ngươi nói, thì ta còn
nghĩ ngươi đã không từ mà biệt rồi.”
Liễu Minh phất tay ra hiệu cho Liên Nhi lui ra sau, cười nhạt đáp:
“Để Tân huynh chê cười rồi. Lần trước, thân thể của tại hạ chịu không ít
nội thương nên cần thời gian tu luyện khôi phục khá lâu. Nhìn Tân huynh
thế này, xem ra thương thế đã sớm lành lặn.”
“Hà hà, ta vốn không
bị thương gì nặng lắm, chẳng qua là tiêu tốn pháp lực nghiêm trọng. Tốn
gần tháng đã khôi phục tám, chín phần rồi.” Tân Nguyên không giấu diếm,
thản nhiên đáp.
Tiếp đó hai người vui vẻ chuyện trò. Khi nói đến
trải nghiệm ở khoáng mạch dưới đáy biển, thật sự rất cảm khái. Bây giờ ở vùng đất Nam Hải lạ lẩm, Liễu Minh chỉ quen thuộc với duy nhất Tân
Nguyên mà thôi. Dù sao cả hai đều đến từ khu vực Thương Hải, xem như là
đồng bạn chung hoạn nạn.
Một lát sau, thần sắc Tân Nguyên nghiêm
túc nói ra tin tức vừa nổi lên mà bản thân thăm dò được sau khi xuất
quan. Dù sao với tính cách và tu vi của hắn, cộng thêm một chút thủ
đoạn, rất nhanh đã hòa nhập với không ít khách khanh Trường Phong Hội.
Vì vậy sau hai, ba tháng thăm dò, từ các khách khanh kia hỏi ra được
không ít tin tức.
“Ra là vậy, xem ra ngày đó, Vi Vân và Phạm Chính dùng điều kiện hậu hĩnh để lôi kéo chúng ta là vì nguyên nhân đó.” Liễu Minh sau khi nghe xong, nhíu mày nói.
“Chuyện đó là dĩ nhiên, bọn họ cùng Kim Ngọc Minh, thế lực lớn nhất và gần nhất trong quần đảo,
tranh đoạt một khoáng mạch quý hiếm, xung đột càng lúc càng lớn. Kim
Ngọc Minh kia là thế lực
phụ thuộc của Thiên Hương Các, một trong mười
đại tông môn. Minh chủ Kim Ngọc Minh cũng là một tu luyện giả Hóa Tinh
kỳ, thế lực không hề kém hơn Trường Phong hội, vì vậy mà chẳng sợ sệt
gì. Càng không may là hội trưởng Trường Phong hội lại có việc ra ngoài
vào mấy năm trước, không biết lý do gì mà chưa trở về. Bởi thế mà mà
nhân tâm từ trên xuống dưới của Trường Phong Hội cực kỳ bất an. Thậm chí có người còn suy đoán, hội trưởng có thể đã vẫn lạc.” Tân Nguyên hừ
khẽ, chậm rãi nói.
Liễu Minh thở dài nói:
“Tục ngữ nói thế
sự vô thường. Con đường của người tu luyện vốn là như vậy. Đừng nói đến
tu luyện giả Hóa Tinh kỳ, dù là Chân Đan cảnh cũng chưa chắc đạt được
mọi thứ như ý muốn.”
Tân Nguyên thầm nghĩ trong lòng, hiểu rằng Liễu Minh muốn nói tới ai, suy nghĩ chút rồi nói tiếp:
“Cũng vì chuyện này mà hai vị phó hội trưởng dốc hết sức phát triển thế lực
trong hai năm qua. Một bên dùng điều kiện tốt chiêu nạp tán tu Ngưng
Dịch kỳ với tư cách là khách khanh, bên kia lại cầu viện Tử Tiêu quán,
chuẩn bị hậu chiêu.”
“Có điều bọn họ dùng lợi ích thu nạp tán tu,
nhưng đến lúc xảy ra chiến sự có thể giúp đỡ được hay không lại là hai
chuyện khác nhau.” Liễu Minh thản nhiên đánh giá.
Theo bản thân
hắn thấy, chính mình cũng không có cảm giác ràng buộc với Trường Phong
hội. Còn về phần các khách khanh trưởng lãokhác ắt hẳn cũng không bao
nhiêu người tận sức khi xảy ra biến cố lớn.
“Phó hội trưởng và
đường chủ cũng biết đám người khách khanh chúng ta không đáng tin cậy.
Có điều bọn họ cũng không có biện pháp nào tốt hơn hạ sách này. Dù sao
trong lúc không có cường giả Hóa Tinh kỳ tọa trấn, chỉ có thể dùng hết
sức thu nạp linh sư ngưng dịch kỳ để chống đỡ thể diện.” Tân Nguyên nhẹ
gật đầu đáp.
“Ừm! Với việc này, chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng
biến, làm việc theo hoàn cảnh là được.” Liễu Minh vuốt cằm, suy nghĩ rồi đề nghị.
“Hắc hắc, dĩ nhiên rồi! Mà này, trong thời gian rồi, ta
cũng nghe ngóng tin tức từ người khác về khu vực Thương Hải.” Tân Nguyên cười hăng hắc, đổi chủ đề.
Liễu Minh nghe được hai chữ Thương Hải, trong lòng rung lên, vội hỏi:
“Tân huynh có điều tra được gì không?”
“Không có! Ta thăm dò từ các trưởng lão khách khanh đến hai vị phó hội trưởng, nhưng không một ai biết đến địa phương này cả.” Tân Nguyên cười khổ
đáp.
Liễu Minh nghe xong, lông mày nhíu lại.
“Tuy nhiên,
trong lúc hết cách, ta vào tàng thư các của Trường Phong hội. May mắn,
tìm kiếm rất lâu, ta cũng đã tìm được những ghi chép cổ xưa.” Tân Nguyên lôi ra một quyển sách cổ, lật đến một trang nào đó, rồi đưa ra.
Liễu Minh trong lòng run lên, đưa tay tiếp lấy quyển sách, đọc kỹ lưỡng.
Theo ghi chép trong sách, những tin tức này được một vị tiền bối Hóa
Tinh kỳ mấy ngàn năm trước ghi lại. Vị tiền bối này cũng bị lạc vào vết
nứt không gian mà vô tình tới Nam Hải giống hai người Liễu Minh. Nhưng
càng xem, sắc mặt Liễu Minh càng tối đi. Theo như vị tiền bối này nói,
khu vực Thương Hải cách Nam Hải cực kỳ xa. Nếu muốn trở về, phải băng
qua hơn mười hải vực bao la. Bất kỳ hải vực nào trong số đó cũng không
nhỏ hơn vực Thương Hải, mà phần lớn các khu vực là do dị tộc thống nhất
quản lý. Tóm lại, nếu muốn từ đây, trở về Thương Hải bằng đường biển là
chuyện cửu tử nhất sinh. Vị tiền bối Hóa Tinh kỳ kia chỉ có thể từ bỏ ý
niệm quay về, tiêu dao mấy trăm năm tại Nam Hải rồi tọa hóa trên một hòn đảo.
Liễu Minh đóng sách lại, rồi im lặng.
Tân Nguyên đem
những điều mình thấy nói hết cho Liễu Minh, không lâu sau đứng dậy cáo
từ. Liễu Minh tiễn Tân Nguyên đi, gương mặt trầm lặng quay về mật thất.
Hắn ngồi suy nghĩ rất lâu trên bồ đoàn rồi cười khổ. Niềm vui khôi phục
pháp lực, sớm biến mất từ lâu.Chuyện trở về khu vực Thương Hải tuy có
chút tin tức, nhưng tin tức này với Liễu Minh lúc này có cũng như không
có. Khi thực lực chưa đủ mà bước lên hành trình trở về không khác gì
chịu chết. Việc cấp bách lúc này với hắn chính là tăng tiến tu vi cùng
thực lực. Không nói tới việc trở về Thương Hải, ngay cả chuyện trấn áp
ma hóa mà La Hầu nói cũng đều cần tăng tiến tu vi trước mắt.Huống chi,
theo hắn thấy, Nam Hải hiện tại cũng không hề yên bình. Nếu như không có thực lực để tự vệ, chỉ e không thể tồn tại đến lúc bong bóng thần bí
hấp thu pháp lực lần tiếp theo. Nghĩ đến đây, Liễu Minh đã có quyết
định, lật tay lấy ra tấm thuẫn đen trong tu di loa. Hoa văn trên chín
khô lâu rất sống động, cực kỳ quỷ dị.