Hơn nửa ngày sau, hai người Liễu Minh rốt cuộc đã đến được điểm hẹn. Phương Nghiêu cùng ba người bao gồm hai nam một nữ không ngờ đã sớm chờ tại
một bãi đất trống ngay trước động phủ của y.
“Liễu đạo hữu, ngươi
cuối cùng đã đến. Nếu chậm thêm vài canh giờ, ta còn tưởng đạo hữu đã
thay đổi chủ ý. Vị này chắc hẳn chính là Tân Nguyên Tân đạo hữu mà các
hạ đã từng nói đến?” Phương Nghiêu vừa nhìn thấy hai người Liễu Minh
cùng Tân Nguyên đáp xuống liền vui vẻ đón chào.
“Thật là ngại quá, để cho chư vị đợi lâu. Tại hạ cùng Tân huynh gặp phải chút chuyện nên
mới tới trễ một bước.” Liễu Minh áy náy giải thích đồng thời đảo mắt
quan sát những người có mặt.
Chỉ thấy lấy bên cạnh Phương Nghiêu
là ba người một nam, một nữ cùng với một lão già. Lão già kia tóc tai
bạc trắng nhưng vẻ mặt hồng, trên người là bộ đạo bào màu xanh, tay cầm
một cây phất trần màu trắng, bộ dáng tươi cười nhìn về phía hai người
Liễu Minh. Người đàn ông đứng cạnh Phương Nghiêu ăn mặc giống như một vị nho sinh, tuổi chừng ba mươi, tướng mạo bình thường, trong tay của y là một chiếc quạt xếp màu xanh không ngừng phe phẩy. Về phần nữ nhân duy
nhất trong nhóm là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp với phong cách ăn mặc cực kì táo bạo. Một thân áo đỏ bó sát, buộc vòng quanh dáng người quyến rũ. Ánh mắt của nàng nồng nhiệt nhìn về phía Liễu Minh, lại ẩn chứa vẻ tò
mò không hề che giấu. Những nhân vật này hẳn là người mà Phương Nghiêu
mời đến trợ giúp.
“Có hai vị đạo hữu tham gia, chuyến đi này của
chúng ta nhất định sẽ mã đáo thành công. Trước hết Phương mỗ muốn giới
thiệu với hai vị mấy vị đạo hữu của ta.” Phương Nghiêu cười nói với hai
người Liễu Minh.
“Làm phiền đạo hữu rồi.” Liễu Minh trả lời một cách khách khí.
“Vị này chính là Phi Liên quang Thiện Trường Phong đạo trưởng, Huyết Hoàng
Thú chính là do hắn phát hiện sớm nhất đấy.” Phương Nghiêu chỉ tay giới
thiệu lão già áo bào xanh.
“Thì ra là Thiện đạo hữu!” Liễu Minh
đánh giá thật nhanh lão già trước mặt, sau đó liền ôm quyền chào hỏi.
Lão già áo xanh thấy vậy khẽ gật đầu một cái nhưng cũng không nói gì
thêm.
“Kẻ hèn này chính là tán tu của đảo Phiến Kê, tên gọi là
Phàm Lăng Tử.” Nho sinh cầm quạt không đợi Phương Nghiêu mở lời đã tiến
lên tự giới thiệu bản thân.
“Hạnh ngộ.”
“Vị này là Mộc Vũ
tiên tử, chính là chưởng môn phái Chiêm Đài nổi danh tại đảo Tiểu Khôi.” Phương Nghiêu cuối cùng giới thiệu đến nữ nhân xinh đẹp kia.
“Thiếp thân bái kiến hai vị đạo hữu.” Vị tiên này sau khi vén áo thi lễ với hai người Liễu Minh liền tự nhiên cười nói.
Liễu Minh thấy vậy cũng khách khí ứng đối vài câu. Về phần Tân Nguyên ở bên
cạnh chỉ khẽ gật đầu, giống như mọi việc đều giao cho Liễu Minh giải
quyết là được. Hai người chưa từng nghe qua đảo Tiểu Khôi gì đó chứ đừng nói đến phái Chiêm Đài của vị tiên tử này nhưng trước mắt có thể nhân
định khí tức trên người vị nữ chưởng môn này là yếu nhất, gần như ngang
bằng vị Phàm Lăng Tử kia. Ngược lại, lão già áo xanh vẻ ngoài chất phác
nhưng đôi mắt lại tỏa ra thần quang nội liễm, tu vi không thể nghi ngờ
là cao nhất trong bốn người. Sau khi hai người Liễu, Tân được Phương
Nghiêu giới thiệu, mọi người liền bắt đầu thương thảo kế hoạch săn giết
Huyết Hoàng thú sắp tới.
“Đám Huyết Hoàng thú này sinh sống sâu
dưới đáy biển, chúng ta lần này hành động…” Phương Nghiêu với tư cách là người đề xuất lần săn bắn này, liền trình bày kế hoạch của mình một
cách kỹ càng.
“Nửa tháng trước, trải qua một phen dò xét, ta có
thể ước chừng số lượng Huyết Hoàng thú kia vào khoảng ba bốn trăm con,
trong đó chỉ có đầu Vương thú kia là có tu vi Ngưng Dịch kỳ. Đám còn lại phần lớn chỉ là Hải thú cấp bậc Linh Đồ mà thôi, hơn nữa bọn chúng cũng không mở được bao nhiêu linh trí.” Đợi khi Phương Nghiêu nói rõ kế
hoạch của mình, lão già áo xanh vốn im lặng nãy giờ mới lên tiếng bổ
sung.
“Biển cả mênh mông, bầy thú này chắc hẳn sẽ không lưu lại ở
một chỗ quá lâu, chúng ta làm sao có thể xác định vị trí đại khái của
bọn chúng?” Tân Nguyên khẽ cau mày rồi bỗng nhiên lên tiếng thắc mắc.
Phương Nghiêu nghe vậy mỉm cười, lật tay lấy ra một món Pháp khí trông giống
một chiếc la bàn. Sau khi hấp thụ một đạo pháp quyết, trên mặt la bàn
liền có hào quang lóe lên, chính giữa bỗng nhiên hiện ra một cây kim
đồng hồ lớn chừng vài tấc. Chiếc kim sau khi chuyển động một hồi đột
nhiên nằm yên chỉ về một phương hướng nào đó.
“Vật này là Pháp khí do tại hạ sử dụng một ít máu tươi lấy được trên người Huyết Hoàng Thú
Vương để chế thành vì vậy có tác dụng giúp chúng ta định vị được khí tức của đầu Vương thú kia. Nhị vị đạo hữu còn gì chưa rõ không?” Phương
Nghiêu từ tốn giải thích.
Liễu Minh cùng Tân Nguyên thoáng nhìn nhau sau đó đồng loạt lắc đầu.
“Rất tốt, nếu đã như vậy chúng ta cũng nên xuất phát thôi.” Phương Nghiêu nâng la bàn trên tay sau đó nói ra.
Những người còn lại tự nhiên không có ý kiến gì khác. Chỉ thấy mọi người cũng không dùng Linh Khí phi hành mà nhao nhao khu vân bay lên trời, rời
khỏi hòn đảo, nhằm về phương hướng được chỉ trên mặt la bàn. Vài canh
giờ sau, mọi người đã có mặt trên một hòn đảo cách điểm xuất phát chừng
hơn nghìn dặm. La bàn trên tay không ngừng tỏa ra hào quang màu trắng,
lại thêm kim đồng hồ bên trong lúc này không ngừng xoay qua xoay lại
xung quanh vị trí ứng với nơi này.
“Có lẽ chính là hải vực này!
Huyết Hoàng thú nhiều khả năng đang ở trong lòng biển bên dưới.” Phương
Nghiêu quan sát dị trạng của pháp khí trong tay sau đó hồ hởi nói ra.
“Trong tay ta là sáu khối Tị Thủy châu, mặc dù chỉ có thể sử dụng một lần duy
nhất nhưng hẳn là đủ dùng cho chuyến này.” Lão già áo xanh nghe vậy liền lấy ra sáu hạt tinh cầu màu lam nhạt chia cho mọi người.
Tiếp
theo, y cũng cầm một hạt trong tay rồi xung phong xâm nhập vào biển sâu
trước tiên. Sau một khắc, chỉ thấy một màn sáng xanh thẫm phát ra từ hạt tinh cầu lập tức bao bọc lão già kia vào trong. Nước biển cũng vì thế
tách sang hai bên giúp lão có thể từ từ tiến sâu xuống dưới. Mọi người
thấy vậy cũng bỏ qua một chút chần chờ xót lại, đồng loạt phóng người
vào nước. Giống như lúc nãy, tinh cầu màu lam cũng phát ra màn sáng bao
bọc tất cả vào trong. Không bao lâu sau, cả nhóm đã có mặt ở độ sâu vạn
trượng dưới đáy biển. Theo sự chỉ dẫn của la bàn, mọi người tiếp tục di
chuyển về trước một đoạn ngắn nữa. Đột nhiên, Phương Nghiêu ra hiệu dừng lại rồi truyền âm đến mọi người trong nhóm:
“Cẩn thận.”
Lúc này, chỉ nghe lão già áo xanh vỗ tay một cái, màn sáng xanh lam đang
quay quanh thân hình mọi người đồng loạt trở nên mờ nhạt, che lấp hoàn
toàn hành tung của bọn họ. Liễu Minh thấy vậy có chút kinh ngạc nhưng
đám người Phương Nghiêu lại không hề có chút giật mình. Tất cả đều
nhìn
chằm chằm qua màn sáng mờ nhạt, vô thanh vô tức từ từ tiến về phía
trước. Kết quả khi bọn họ đi được thêm chừng nửa dặm đã nhìn thấy một
mảnh san hô thấp bé hiện ra trước mắt.
Tại bãi đá ngầm gần đó, mọi người có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng đen trải dài giống như một mảnh
tảo biển khổng lồ vậy. Liễu Minh quan sát cẩn thẩn liền phát hiện những
bóng đen kia chính là do vô số Hải thú tạo thành. Loài thú này có vài
phần tương tự với rắn biển, con lớn cao hơn một trượng, con nhỏ chỉ
chừng vài thước. Trên người bọn chúng còn có lân phiến màu đỏ thẫm, đặc
biệt phần bụng của loại hải thú này gồ lên, so với những bộ phận khác
thì lớn hơn nhiều. Những bóng đen này đúng là Huyết Hoàng thú mà bọn họ
đang tìm kiếm!
Phương Nghiêu thấy vậy, hận không thể ngay lập tức
tiến lên tóm gọn bầy hải thú kia nhưng sau một hồi suy nghĩ vẫn vung tay ra hiệu cho mọi người lui về sau. Không lâu sau, cả nhóm đã quay trở
lại mặt biển lúc đầu xâm nhập.
“Quả nhiên đám Huyết Hoàng thú hiện đang tập trung ở đây. Chư vị, chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm việc!”
Phương Nghiêu thở dài một hơi sau đó nghiêm túc nói ra.
Những
người còn lại cũng đồng loạt gật đầu. Mọi người bắt đầu thúc giục pháp
lực rót vào tinh cầu màu lam trên tay. Chỉ thấy hào quang phát ra chói
lọi, khiến cho nước biển xung quanh cũng bị tách ra tạo thành một lối đi dẫn xuống đáy biển. Liễu Minh cùng Tân Nguyên ở một bên vừa hành động
như kế hoạch vừa không ngừng quan sát những người còn lại. Sau thời gian chừng nửa chén trà, sáu khối tinh cầu đã hô ứng lẫn nhau, màn sáng màu
lam cũng theo đó hợp lại làm một, tạo thành một pháp trận cỡ lớn. Nước
biển bên trong pháp trận đều bị mạnh mẽ bức ra, để lại một không gian
cực lớn. Hơn nữa, màn sáng màu lam cũng dần dần hòa làm một thể với biển cả xung quanh, từ xa nhìn lại không thể nhận ra điểm gì khác thường.
Lúc này, Phương Nghiêu mới cẩn thận lấy ra một cây nến thơm màu đỏ như máu. Sau khi đốt lên, một mùi tanh tưởi liền từ trong pháp trận truyền ra,
chậm rãi lan rộng về phía đàn thú ở phía xa. Liễu Minh thấy vậy, vẻ mặt
không thay đổi nhưng đã sớm thả ra Tinh Thần lực quan sát bầy Huyết
Hoàng thú kia. Kết quả là sau thời gian không quá một bữa cơm, đàn thú
dường như chịu kích động gì đó khiến cho một bộ phận không nhỏ không
chút do dự thoát ly bầy đàn, nhanh chóng bơi về phía pháp trận mà bọn họ đã bố trí. Đám người Phương Nghiêu vào lúc này cũng một mực chú ý đến
động tĩnh của bầy hải thú kia. Sau khi nhận ra động tĩnh của coi mồi, cả nhóm liền không ai bảo ai nhanh chóng rời khỏi màn sáng rồi liên tục
thi pháp che giấu tung tích của bản thân.
Đúng vào lúc này, một
nhóm nhỏ Huyết Hoàng thú chừng hai mươi con bị mùi máu tanh quyến rũ đã
trở nên điên cuồng. Tốc độ bơi càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt đã
đến ngay sát màn sáng vô hình.
“Phốc” một hồi thủy ba nhộn nhạo!
Hơn mười con Huyết Hoàng thú vọt vào phạm vi pháp trận liền nhao nhao ngã
xuống bãi đất trống bên trong màn sáng. Có lẽ vì đột nhiên rời khỏi môi
trường nước biển quen thuốc, sau một lúc cả đám mới có thể đứng lên một
cách chậm chạp.
Đúng vào lúc này, lão già áo xanh thình lình hiện
ra từ trong sóng nước gần đó. Trong tay lão, chẳng biết từ lúc nào đã
nhiều thêm một lá cờ màu lam. Chỉ thấy cờ lệnh khẽ lay động, một mảng
màu lam thật lớn lập tức cuồn cuộn cuốn về không gian bên trong màn
sáng. Lập tức liền có vài con Huyết Hoàng thú bị ánh sáng màu làm quấn
lấy, bên ngoài cơ thể liền ngưng kết thành từng mảnh băng sương sau đó
lập tức bị đông lạnh mà chết.
Nho sinh áo bào trắng sau khi hiện
thân cũng lấy ra quạt xếp trong túi. Mỗi một nhát chém đều tạo ra một cỗ sương mù trắng xóa bao vây bảy tám đầu Huyết Hoàng thú vào trong. Đợi
khi sương trắng tản đi hết, những con Huyết Hoàng thú xấu số kia đã rơi
vào tình trạng thất khiếu chảy máu, nằm lăn ra đất.
So với hai
người vừa rồi, dải lụa sẫm màu của Mộc Vũ tiên tử lại tạo nên cảm giác
vô cùng diễm lệ. Chỉ thấy dáng người uyển chuyển của nàng lắc lư một
hồi, dải lụa trong tay đã như Linh xà huyễn hóa ra đạo đạo hư ảnh quét
về phía trước. Những nơi mà bóng lụa đi qua, toàn bộ Huyết Hoàng thú lân cận đều bị cắt thành vài khúc.
Tân Nguyên bên kia thì sớm nhảy
vào bên trong màn sáng, chỉ thấy cự bổng màu đen trong tay nhoáng lên
một cái, tầng tầng côn ảnh đen sì đã phô thiên cái địa đập xuống, lập
tức đem từng con Huyết Hoàng thú nện thành thịt vụn.
Liễu Minh
thấy vậy cũng không chút chần chờ xuất ra một thanh tiểu kiếm màu bạc.
Một tay khẽ vung lên, vô số kiếm ảnh đã như mưa sa bão táp bắn về phía
không gian bên trong màn sáng. Nghe vài tiếng “Phốc phốc”, lập tức vài
đầu Huyết Hoàng thú đã bị kiếm ảnh xuyên thủng, liền ngã xuống không thể nhúc nhích được nữa.
Đám người Phương Nghiêu thấy vậy, trên mặt
không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc. Bọn họ không hề nghĩ đến Liễu
Minh lại là một gã Kiếm tu.