Quy tắc tuyển chọn rất đơn giản, những ai đã báo tên dự thi thì dùng cách
lên lôi đài tỷ thí. Kẻ thắng ở lại tiếp tục chiếm đài, người thua rời
sân. Cuối cùng kẻ nào có thực lực hơn người, trong suốt một nén nhang
vẫn có thể đứng vững trên lôi đài đồng thời không còn ai dám tiến lên
khiêu chiến thì lập tức lấy được tư cách thay mặt Trường Phong Hội tham
gia đánh cuộc với Kim Ngọc Minh.
Phong Trạm tự mình chủ trì tỷ thí tuyển chọn. Sau khi đơn giản nói qua quy tắc thi đấu một lần, cũng đề
nghị mọi người lấy luận bàn là chính, tuyệt không thể xuống tay hạ sát
thủ, y liền dẫn Phong Thải, Vệ Trọng rời khỏi bình đài, đi đến một cái
đài cao loại nhỏ cách đó không xa, chuyên được dựng lên để quan sát cuộc chiến rồi lớn tiếng tuyên bố bắt đầu thi đấu.
Y vừa dứt lời không bao lâu thì lập tức có bốn người đã không thể chờ đợi được, một chọi
một chia làm hai tổ tung người bay lên lôi đài, không nói hai lời lập
tức tiến hành đối chiến tàn nhẫn. Mà bốn phía lôi đài sớm đã có người
kích phát lên pháp trận bố trí tốt từ trước. Lúc này tầng tầng màn sáng
màu trắng xuất hiện, bao bọc hai toà lôi đài kia vào trong.
Người
tụ tập ở nơi này tuy rằng sẽ không giống phàm nhân vì quá mức kích động
mà tiến lên vây hai toà lôi đài như nêm cối, lớn giọng trầm trồ nhưng
từng người cũng đều là xa xa bay lên trên không quan sát lấy, phần lớn
trên mặt đều lộ ra nét hưng phấn.
Không bao lâu, sau khi hai tòa
lôi đài truyền tới từng đợt nổ vang, trước sau phân ra thắng bại thì lập tức liền có người nhảy lên lôi đài tiếp tục khiêu chiến người chiến
thắng. Hai người Liễu Minh, Tân Nguyên không vội ra tay, đều đứng xa xa
quan sát tỷ thí trên lôi đài.
"Trong hội tổng cộng có hai mươi tám Khách khanh có tu vi từ Ngưng Dịch kỳ, mà tu vi của đám Đường chủ chủ
trì phân hội đều từ Trung kỳ trở lên. Tám chín phần mười lực lượng trung kiên của hội giờ phút này đều có mặt tại đây rồi." Tân nguyên mắt nhìn
quyết đấu trên lôi đài, trong miệng lại chậm rãi nói ra.
"Nói vậy những người này đều là tới tham gia thi đấu hay sao?" Liễu Minh nghe vậy, không tiếng động ra vẻ thuận miệng hỏi.
Bàn đến trình độ hiểu rõ Trường Phong Hội, Liễu Minh tự nhận là mình xa xa
không bằng vị Tân Nguyên rất giỏi giao tiếp bên cạnh này.
"Cũng
không phải, lúc trước theo ta nghe ngóng được thì lần thi đấu này người
tham gia thi đấu tính cả ta và ngươi cả thảy mới có mười tám người,
những kẻ khác phần lớn là đến xem náo nhiệt." Tân nguyên nhìn lướt qua
đám người bên cạnh, cười hắc hắc rồi nói.
...
Nửa ngày sau.
Chiến đấu bên trên hai toà lôi đài giờ phút này so với lúc trước đã trở nên càng kịch liệt.
Trên một toà lôi đài, Liễu Minh tay cầm linh kiếm màu bạc đang chiến đấu với một tên đạo sĩ trung niên mặc áo bào xám. Tu vi của tên đạo sĩ áo bào
xám tuy rằng cũng chỉ ngang với họ Liễu nhưng cây thương dài màu máu
trong tay gã biến hoá nhiều kiểu, bỗng nhiên biến thành một con Mãng xà
máu đỏ thẫm miệng phun một chùm tia máu. Bí thuật sở tu vậy mà hết sức
âm độc quỷ dị, làm cho Liễu Minh trong thoáng chốc cũng luống cuống tay
chân.
Vào lúc này tay cầm thương của áo bào đạo sĩ thoáng chuyển
một phát, huyết quang bùng lên, đầu thương lại huyễn hoá ra một con cự
mãng cao vài trượng. Lúc cự mãng há miệng vọt qua còn chưa kịp táp tới
chỗ Liễu Minh, một luồng hơi thở tanh máu đã trước hết ập tới. Liễu Minh vừa mới hít vào tâm thần đã chợt lắc lư, cảm giác đầu váng mắt hoa ùn
ùn kéo tới. Trong nội tâm bấy giờ hừ lạnh một tiếng, thúc giục Tinh Thần lực cường đại trong thức hải, cảm giác không khoẻ lúc này mới biến mất
không thấy gì nữa.
Tiếp theo tay hắn run lên, linh kiếm màu bạc
truyền ra một tràng âm thanh bén nhọn chói tai, một mảng bóng kiếm đã
xuất hiện chắn trước người. Một tiếng "Phanh", con mãng xà lớn màu máu
biến mất cùng một lúc với bóng kiếm. Mà đầu của cây thương màu máu chẳng biết từ lúc nào đã bị Liễu Minh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Trong mắt đạo sĩ áo bào xám hiện lên một tia giật mình, hai tay đột nhiên run lên muốn giật trường thương ra khỏi tay đối phương. Nhưng binh khí này
bây giờ giống như đã mọc rễ khiến gã không cách nào nhúc nhích mảy may.
Một tay Liễu Minh hất lên, dùng lực mạnh mẽ bay vọt ra ngoài. Đạo sĩ áo
bào xám đạp đạp lui về phía sau vài bước, lúc này đã bị đẩy lui ra mấy
trượng.
Cùng lúc đó, thân kiếm trong tay Liễu Minh phát ra một
luồng kiếm quang có ánh sáng bạc mênh mông rồi bắn vọt ra ngoài, hoá
thành một đạo cầu vồng màu bạc chém thẳng về phía đối thủ. Đạo sĩ áo bào xám chỉ vừa mới ổn định thân hình, chưa kịp làm gì đã thấy trước mắt
mình đều là ngân quang sáng rực. Lúc này cả kinh, mặt ngoài thương dài
màu máu đang cầm trong tay bỗng nhiên hiện ra một mảnh Linh văn màu máu
rồi quay tít một vòng. Trong chốc lát, dùng tốc độ nhanh không thể nghĩ
đã hoá thành một cái quang thuẫn màu máu chắn trước người.
"Phanh" nổ vang một tiếng!
Khiên tròn đột nhiên run lên, tầng ánh sáng màu máu bao phủ chợt phừng loé
lên rồi biến mất. Chính giữa khiên thình lình có thêm một cái lỗ kiếm
đâm. Đạo sĩ áo bào xám chợt cảm thấy hai má mát lạnh, một đạo ngân
quang từ một bên xẹt qua, Cương Khí hộ thể trên người không ngờ lập tức
vỡ vụn, căn bản là không cách nào ngăn cản.
Tiếp theo từ phía sau truyền đến một tiếng kiếm ngâm!
Đạo sĩ đột nhiên quay đầu lại nhìn xuống phía dưới, vậy mà thấy sàn lôi đài nơi cầu vồng bạc im hơi lặng tiếng lướt qua xuất hiện một vết kiếm dài
vài chục trượng thật sâu.
Sau lưng đạo sĩ áo bào xám lập tức chảy ròng mồ hôi lạnh!
Đã đến lúc này, gã làm sao có thể không biết rõ đối phương vừa rồi hạ thủ
lưu tình, nếu không mới vừa rồi kiếm quang chỉ cần nghiêng qua nửa tấc,
chính gã hôm nay chỉ sợ sẽ phải vẫn lạc nơi đây.
"Ngự kiếm thuật
của Liễu đạo hữu thật sự rất cao minh, Lý mỗ cảm thấy không bằng..." Đạo sĩ trung niên sau khi hơi ôm quyền nói với họ Liễu, liền thu lại huyết
thương quay người rời khỏi lôi đài.
Liễu Minh tức thì ôn hoà nói một tiếng "Đa tạ", một tay khẽ vẫy thu hồi phi kiếm, đồng thời ánh mắt chậm rãi đảo qua xung quanh.
"Liễu Minh - khách khanh cấp cao, chiến thắng!"
Trên đài cao cách đó không xa Phong Trạm cao giọng nhàn nhạt tuyên bố, hiển
nhiên Ngự Kiếm Thuật của Liễu Minh mặc dù kinh người, nhưng còn chưa vào mắt vị cường giả Hoá Tinh này.
"Tên Liễu Minh này rốt cuộc có lai lịch gì mà ngay cả Lý đường chủ cũng bại trận trong tay hắn? Lý đường
chủ thế nhưng là một trong những cường giả có thực lực gần với hại đại
phó hội chủ nhất a."
"Ta xem nguyên nhân hẳn là do Lý đường chủ không xuất ra toàn lực a."
"Các ngươi thì biết cái gì, kiếm tu vốn là hệ tu sĩ cực kỳ khó chơi. Khiêu chiến vượt cấp là chuyện bình thường như cơm bữa."
"Thì ra là thế."
Một ít người hơi có chút lịch duyệt* đứng xem cuộc chiến thấy một màn như
vậy cũng không khỏi cất lời nghị luận xôn xao. Nhưng chẳng qua cũng chỉ
như vậy, toàn trường trong phút chốc cũng không có ai dám lên đài khiêu
chiến nữa.
(Lịch duyệt: có kiến thức, tầm nhìn, kinh nghiệm từng trải)
Cùng lúc đó, trên lôi đài bên kia.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!
Một hố to sâu đến vài trượng thình lình xuất hiện ở trên lôi đài. Sau khi
đá vụn văng khắp nơi tản ra thì một đại hán áo lục, da thịt toàn thân
phát ra ánh sáng xanh thình lình đã ở ngay bên cạnh hố to. Cánh tay vẫn
giữ lấy tư thế đánh ra của gã có một đám sương mù màu xanh lá đang lượn
lờ quấn quít. Người này không biết là dùng bí thuật gì làm cho kích cỡ
thân hình tăng
gấp bội so với vốn có, mà làn da toàn thân phảng phất
khoác lên một lớp vảy cứng rắn vô cùng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều
có được lực lượng cực kỳ mạnh mẽ. Chẳng qua mỗi một quyền gã đánh ra
dường như đều bị nam tử thon gầy đối diện biết trước, sớm tránh đi. Đại
hán sau khi liên tiếp đánh ra mấy đòn rõ ràng cảm thấy Pháp lực trong cơ thể mình đã có chút chống đỡ không nổi.
Mà tại một chỗ cách hố to không xa, một đạo thân ảnh chợt loé lên rồi hiện ra. Đúng là Tân
Nguyên, kẻ vừa rồi khó khăn lắm mới tránh được một kích của Đại hán áo
lục. Chẳng qua là hắn lại nhìn đại hán cười hắc hắc một tiếng, bất chợt
quát khẽ, cơ bắp hai cánh tay đột nhiên bạo trướng, hắc côn cầm trong
tay lập tức quét về phía đại hán.
Trong chốc lát, tiếng xé gió vang lên!
Một mảng côn ảnh biến ảo mà ra, như sóng to gió lớn ầm ầm quét về hướng đại hán. Đại hán áo lục bị một mảng lớn bóng đen đổ ập đến làm cho mụ mị,
chỉ sau một khắc, côn ảnh từ bốn phương tám hướng thế tới rào rạt, mang
theo từng đợt rít gào xoắn giết tới trước mặt gã. Côn ảnh còn chưa nện
vào da thịt, man lực vọt tới đã đủ khiến cho không khí bốn phía bị áp
súc, xiết chặt.
Cự hán cả kinh, ánh sáng lục trên da thịt toàn
thân loé lên hình thành một vòng bảo hộ. Sau đó chỉ cảm thấy vòng bảo hộ bị chấn động, đồng thời một cỗ man lực bàng bạc từ cánh trái bỗng đập
đến, cả thân hình gã mang theo vòng bảo hộ bị quật văng ra ngoài, trùng
trùng điệp điệp va vào màn sáng trận pháp của lôi đài.
Gã hét thảm một tiếng, vòng sáng hộ thể trên người rào rào tan vỡ, đồng thời một
cơn đau nhức kịch liệt từ tay trái truyền đến, ánh sáng lục vốn phủ
quanh da thịt toàn thân dưới chấn động cũng hoàn toàn dập tắt. Toàn thân cứng rắn như sắt đá trong phút chốc biến trở lại da thịt bình thường,
có máu tưới bắn ra. Tiếp theo thân hình gã giống như bị xì hơi, kích cỡ
cơ thể trở về như cũ. Nhưng lúc này gã đã rơi xuống đất, không cách nào
đứng lên.
"Sức lực của Tân đạo hữu vậy mà thật lớn, tại hạ nhận
thua." Đại hán áo lục tự biết tình trạng mình bây giờ đã không thể lại
chiến tiếp, liền cười khổ một tiếng nói.
"Khách khanh Trưởng lão cấp cao Tân Nguyên, chiến thắng!" Xa xa lại truyền tới thanh âm của Phong Trạm.
...
"Phụ thân đại nhân, hai gã Khách khanh này tu vi tuy chỉ có trung kỳ, nhưng
thực lực không thể khinh thường. Ngưng Dịch hậu kỳ bình thường nói không chừng cũng không phải đối thủ của họ. Xem ra lần tuyển chọn thi đấu này đã có kết quả." Phong Thải một thân váy lụa nhiều màu rúc vào bên cạnh
Phong Trạm, đôi mắt đẹp hiện lên ý cười, nhẹ giọng cười duyên nói.
Phong Trạm cũng không trực tiếp đáp lời nàng, đầu là khẽ gật.
Bên kia, Vệ Trọng vị này đệ tử Ngũ Linh Tông nghe thấy Phong Thải nói như
thế, không khỏi hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt hiện lên một tia khinh
thường. Hai người Liễu Minh cùng Tân Nguyên, một kẻ dựa vào một thân man lực, một kẻ thì tài ngự kiếm đến xuất thần nhập hoá, làm cho trong một
đoạn thời gian ngắn không còn người nào dám đi lên lôi đài. Mãi cho đến
khi một nén nhang thời gian đều sắp trôi qua, mới có vài kẻ không cam
lòng đi lên khiêu chiến, nhưng kết quả là vẫn là bị hai người đánh bại
dễ dàng. Chưa tới nửa giờ sau, rút cuộc đã không có ai dám lên lôi đài
khiêu chiến.
"Tốt, rất tốt! Không nghĩ tới hai vị đạo hữu mới gia
nhập hội thực lực ẩn dấu sâu như vậy. Lại thêm có Vệ công tử tương trợ,
đánh cuộc lúc này của bản hội với Kim Ngọc Minh khẳng định là chiến
thắng không thể nghi ngờ. Lúc đó còn phải trông cậy thêm vào hai vị
khách khanh rồi." Ánh mắt Phong Trạm quét một vòng qua toàn trường, thấy kết quả đã định liền mặt đầy nụ cười tán tụng hai người Liễu Minh.
"Hội chủ quá khen, chúng ta nhất định sẽ hết sức" Liễu Minh vẫn đứng tại chỗ trên lôi đài, hướng về phía kia ôm quyền mỉm cười nói.
Tân Nguyên cũng ở trên một tòa lôi đài khác khách khí vài câu.
"Hặc hặc! Cả hai vị đều quá khiêm nhượng, đợi đến khi chúng ta từ đánh cuộc
đại hội chiến thắng trở về, bản hội chắc chắn đại tiệc ba ngày.''
Phong Trạm hặc hặc cười cười, nói đến đây liền đồng thời giơ một tay lên ý
bảo mọi người tại hiện trường yên lặng, rồi sau đó cực lớn giọng tuyên
bố: "Phong mỗ hiện tại chính thức tuyên bố, đại biểu Trường Phong Hội
tham gia đánh cuộc lần này lần lượt ba người là Vệ Trọng công tử, cùng
hai vị khách khanh Liễu Minh, Tân Nguyên."
Vừa dứt lời, một ít Khách khanh trước giờ vốn có quan hệ tốt với Tân Nguyên lập tức đều nhao nhao tiến đến chúc mừng.
"Tân huynh, Liễu huynh, chúc mừng chúc mừng!" Quan Ngư nhìn hai người trước mắt, trong thần sắc hơi có chút mất tự nhiên.
Lần này hắn cũng báo danh tham gia thi đấu, đáng tiếc mới thắng được một
trận đã bị vị Đại hán áo lục có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ kia đánh bại.
Còn lại mọi người sau khi thấy đều đã không còn náo nhiệt gì để xem,
cùng hai người Liễu Minh bắt chuyện một hai câu liền bái biệt Phong
Trạm, tốp năm tốp ba kết bạn rời đi.
"Hy vọng hai vị khách khanh
trong khoảng thời gian tới nên nghỉ ngơi thật tốt, toàn lực chuẩn bị cho trận đánh cuộc tháng sau. Trong lúc này, nếu có cần Phong mỗ hỗ trợ
cái gì, chỉ cần nói ra, trong hội nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ." Phong
Trạm giờ phút này đã cùng hai người Phong Thải, Vệ Trọng xuống đài cao,
đi tới cạnh hai người Liễu Minh, rộng rãi cho cam kết.
"Chúng ta nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Phong hội chủ."
Hai người Liễu Minh tự nhiên luôn miệng cảm ơn, sau đó không lâu cũng cáo từ rời đi đảo nhỏ.