“Đỡ lấy!” Thanh âm trầm thấp từ trong miệng Già Lam vang lên.
Vô số Phạn văn kim sắc từ trong hạt châu tuôn ra, trong chớp mắt tạo
thành một tòa pháp trận, mạnh mẽ vây khốn Vệ Trọng vào trong.
Chỉ nghe “Ông ông…” một hồi, tiếng Phạn âm vang lên, trên trán Vệ
Trọng phù văn màu vàng nhạt cũng vang lên tiếng “Ba” tấc tấc vỡ vụn.
"A!"
Thần thức hải họ Vệ bỗng nhiên trầm xuống, ảo giác mà gã liều mạng áp chế bất ngờ bộc phát trong đó, cả người trong khoảnh khắc như là rơi
vào ác mộng, trong tầm mắt đều là hình ảnh của Già Lam, với những thần
thái khác nhau, cúi đầu trầm tư có, nhíu mày giận dữ cũng có, giống như
cười mà không phải cười cũng có. Một chuỗi ảo ảnh mê người như vậy, lại
để cho người ta nhịn không được mà nảy lòng thương tiếc, lá cờ trong tay Vệ Trọng từ từ rơi xuống đất, ánh mắt dần dần ngốc trệ, gương mặt bởi
vì gắng chịu mà vô vàn thống khổ, cơ hồ muốn làm theo những ảo ảnh này,
lúc khóc lúc cười.
Đôi mắt Già Lam ngưng tụ tử quang, ngón tay như ngọc bích không ngừng biến ảo, tiếp tục gia tăng thi pháp, khiến cho Vệ Trọng đau đớn tăng
lên thêm vài phần.
"Ngươi... Nữ nhân … nhà ngươi, đừng nên... Đắc... A!"
Trên mặt Vệ Trọng vặn vẹo gần như biến dạng, rên siết lên như dã thú
rồi trầm giọng hét lên một tiếng, sau đó bất ngờ ngẩng đầu lên, đôi mắt
tràn đầy tơ máu thoạt nhìn vạn phần hung ác.
Trong nội tâm cấp chuyển, gã cắn mạnh đầu lưỡi một cái, miệng trào ra một đoàn tinh huyết, ánh mắt cuối cùng hiện lên một tia thanh tỉnh,
cũng nhân cơ hội này, hai tay pháp quyết nhanh chóng hoa lên, toàn thân
nổi lên một tầng lửa đỏ, điên cuồng chuyển động, lại chậm rãi tạo thành
một cái vòng xoáy lửa, làm cho Hỏa Diễm khắp nơi như là được triệu hoán
về trong cốc, nhao nhao tụ lại người gã, khiến cho không khí và nhiệt độ chung quanh bỗng nhiên bạo tăng.
Mấy hơi thở qua đi, vòng lửa vây quanh Vệ Trọng điên cuồn lớn hơn mấy lần, một cái chớp mắt lóe lên, phía ngoài hóa thành hai cái Hỏa Linh
lớn gần trượng, lơ lửng bên cạnh gã. Từ xa nhìn lại Hỏa Linh có hình
dáng một người bình thường, nhưng toàn thân bị Liệt Diễm hừng hực thiêu
đốt, trên khuôn mặt thì là những hốc nhỏ đen ngòm, bàn tay vung lên, tức thì hỏa diễm văng ra tung tóe, khí thế kinh người, so với Hỏa Phượng
Hoàng chỉ có hơn chứ không kém. Những người đứng xem chung quanh đang,
bởi khí nóng bạo liệt mà bất giác lùi lại phía sau vài bước.
Đồng thời Phong Trạm thấy vậy, trong nội tâm rất là vui vẻ.
Người khác có lẽ không biết, nhưng y lại vô cùng rõ ràng, giờ phút
này Vệ Trọng thi triển đúng là độc môn bí pháp của Ngũ Linh Tông, bí
thuật Tụ Linh. Hai luồng Hỏa Linh từ khi xuất hiện, liền không ngừng
múa móng vuốt sắc bén trùng kích Kim sắc pháp trận, màu đỏ thẫm của
Liệt Diễm cùng Kim sắc màn sáng không ngừng đan vào nhau, dẫn tới một
hồi kim quang loạn chiến.
Mà trong chiến đoàn Vệ Trọng càng nóng lòng, gã muốn phá vỡ kim trận trước khi tinh thần kịp ổn định lại.
Già Lam như thế nào không biết ý, thế nên tử quang trong mắt không
giảm, đầu ngón tay đạo đạo Phạn văn liên tục xoay vòng, không ngừng chui vào bên trong pháp trận kim.
Vệ Trọng một bên thúc giục Hỏa Linh công kích pháp trận, một bên
chống đỡ Mộng Yểm Đại Pháp quấy phá, một thân pháp lực hơn phân nửa dùng để chống đỡ ảo giác trong thần thức hải, tự biết không cách nào chèo
chống quá lâu, nên liều mạng cắn răng một cái, trong tay pháp quyết biến đổi, một tiếng tiếng gầm vang lên, hai luồng Hỏa Linh lại quay đầu lao
tới bản hân.
Chỉ thấy Vệ Trọng khi hai đầu Hỏa Linh lao vào, thì thân thể hắn bỗng nhiên "Oanh" một tiếng bốc cháy lên, chỉ là Hỏa Diễm sau mấy hơi thở
chuyển thành màu đen “Hắc Diễm”, mà thân ảnh Vệ Trọng trong ngọn lửa mơ
hồ cũng tăng vọt, sau một khắc, Hỏa Linh ở bên trong pháp trận bạo tăng
đến vài trượng, gương mặt Hỏa Linh biến đổi thành dung mạo Vệ Trọng.
"Đây là bí thuật gì vậy?"
Tân Nguyên hô lên một tiếng, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ. Vệ Trọng sau
khi biến ảo thành Hắc Diễm Hỏa Linh khí tức thình lình bạo tăng không
khác gì Hóa Tinh Kỳ.
Liễu Minh ánh mắt chớp động, trong lòng âm thầm cảm thán.
Tu Luyện giả của đại lục Trung Thiên quả nhiên thâm bất khả trắc, vô
luận công pháp hay bí thuật đều viễn siêu hơn tưởng tượng, khiến cho nội tâm của hắn không khỏi xuất hiện một tia thèm khát.
Lúc này, Hỏa Linh màu đen bao phủ đầy trời, Hắc Diễm hóa thành một đạo bóng đen, đột nhiên phóng tới một góc kim trận.
"Oanh!" một tiếng nổ mạnh giống như hủy thiên diệt địa truyền ra.
Vô số Hỏa Tinh đen nhánh xen lẫn kim mang văng ra khắp nơi!
Đại trận kim quang sau khi nhận một quyền của Hắc Diễm Hỏa Linh, liền nhộn nhạo rung động một hồi cuối cùng không còn giữ được sự chắc chắn
vốn có. Vệ Trọng biến thành Hỏa Linh thấy thế, thì phát ra một tràng gào thét, cánh tay rào rạt Hắc Diễm hội tụ, tiếp tục oanh kích lên kim
trận. Già Lam thấy thế, trong ánh mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, cánh
tay run lên đột nhiên lấy ra một cái Mộc Ngư, lập tức thúc giục pháp
quyết, bên trong Mộc Ngư truyền ra một tiếng "Ông".
Thanh âm vang lên như từ cõi thiên thai, khiến cho Hắc Diễm Hỏa Linh
không khỏi kích động tâm thần, cánh tay đang nâng lên bỗng nhiên chậm
lại một chút.
Như thế, liên tiếp vài tiếng Mộc Ngư truyền ra, cộng thêm Kim sắc
pháp trận phạn âm cũng không ngừng vang lên, cánh tay vốn chỉ đình chỉ
lại chút ít bây giờ thì hoàn toàn bất động, Hắc Diễm Hỏa Linh sau mấy
tiếng gào thét thì đang dần dần tiêu thất bên trong kim trận.
Sau thời gian cạn nửa chén trà, Vệ Trọng rốt cục không cách nào bảo
trì hình thái Yêu Linh, quanh thân Hắc Diễm tản ra hết, thân thể khôi
phục lại hình thái bình thường, mê man bất tỉnh trong pháp trận.
Trận này, Già Lam rốt cuộc thủ thắng.
"Trận tỷ thí thứ hai, Thiên Cầm Tông thắng." Nữ ni áo xanh thấy Già Lam chiến thắng, vui mừng mừng tuyên bố.
Phong Trạm lúc này sắc mặt hết sức khó coi, vì để lôi kéo Vệ Trọng
tham dự canh bạc này, y đã bỏ ra cái giá khá lớn, lại xem Vệ Trong tám
chín phần chính là chiến lực chủ chốt, không nghĩ tới kẻ này lại thảm
bại ngay từ trận đầu tiên như vậy. Càng làm cho Phong Trạm có chút phiền muộn chính là, nàng này sử dụng Phật Châu Linh khí và cái kia Mộc Ngư
liếc qua có thể nhìn ra, nó là Phật môn bảo vật, hơn nữa phẩm chất không thua Cực Phẩm Linh Khí trong tay Vệ Trọng, mà nàng ta sử dụng cũng đều
là phật môn công pháp, càng chứng tỏ nàng ta có quan hệ mật thiết với
Thanh Thủy Am.
Nhưng bản thân Vệ Trọng cũng là đệ tử Ngũ Linh Tông vậy mà lại đại bại, điều này khiến y không biết phải lý giải như thế nào..
Mỹ phụ họ Tiếu nhìn thấy trận chiến của Già Lam cùng Vệ Trọng, cũng
không cười
nổi nữa, mà bên đó họ Thạch đạo sĩ sắc mặt cũng trầm xuống.
Hai người bọn họ tất nhiên cũng thấy được Già Lam nhất định có quan hệ
với Thanh Thủy Am, nên một phần dù biết là không thể đắc tội người của
Thanh Thủy Am, nhưng biểu hiện bên ngoài của họ cũng vô cùng bất mãn, vì có thể chuyến này tay không mà quay về. Thanh niên mặt sẹo mắt thấy kết quả trận tỷ thí thứ hai, cũng lần đầu lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Cái này cũng khó trách! Già Lam có Mộng Yểm Chi Thuật có thể tác
dụng trực tiếp trên tinh thần đối thủ, bất kể là đối thủ lợi hại cỡ nào
là Thể Tu hoặc là cầm trong tay Cực phẩm Linh khí như Vệ Trọng, một khi
hơi không cẩn thận, thì kết quả thực có thể không cần nói cũng biết.
Phong Trạm mặt đanh lại phái hai gã đệ tử lên đem Vệ Trọng đang hôn
mê đưa xuống, thấy hắn thần sắc có chút hoảng loạn, khóe miệng lại chảy
bọt mép, liền hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn là lấy ra một khỏa dược hoàn
màu xanh da trời đưa cho hắn ăn vào, rồi sau đó phân phó cho Phong Thải
chiếu cố cho hắn với một vẻ mặt không tình nguyện.
Thoáng sửa sang lại hiện trường, lúc này nữ ni tuyên bố trận tỷ thí thứ ba bắt đầu.
Trận thứ ba là do Liễu Minh của Trường Phong Hội đối chiến Chu Hạo đến từ Thiên Cầm Tông!
Chu Hạo là nam tử khô gầy của Thiên Cầm Tông lúc rút thăm đã nhìn chằm chằm vào hắn.
"Liễu đạo hữu, trận này phải làm phiền ngươi rồi, ta Phong Trạm
chính là người nói được làm được, những gì đã nói lúc trước ta nhất định không thất hứa!" Phong Trạm quay đầu nói với Liễu Minh từng chữ.
Sau khi Vệ Trọng thảm bại, y hiện giờ chỉ còn nước dồn hết hy vọng
lên trên người của Liễu Minh và Tân Nguyên, cho nên mới nói một câu thâm ý như vậy. Liễu Minh nghe xong, nhìn Phong Trạm nhẹ gật đầu, liền lắc
mình tiến nhập bên trong pháp trận.
"Chỉ là một tiểu tử Ngưng Dịch trung kỳ cũng dám bước lên lôi đài,
không muốn chết thì nhanh lăn xuống dưới, bằng không đại gia ta sẽ không lưu tình." Nam tử khô gầy nhìn Liễu Minh từ trên xuống dưới, cười lạnh
một tiếng nói.
Cũng khó trách!
Vô luận dung mạo, thân hình, khí thế, Liễu Minh đều thật sự là vô
cùng bình thường, bất luận kẻ nào lần đầu tiên nhìn thấy, tám chín
phần mười sẽ xem hắn như một gã vô danh tiểu tốt mà thôi. Liễu Minh nhìn người trước mắt mỉm cười. Nam tử khô gầy thấy vậy, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, liền không nói thêm gì nữa, tay áo vung lên, hai tay thanh quang
chớp động không thôi!
"Xuy xuy" âm thanh vang lớn!
Hơn mười đạo thanh sắc phong nhận liền tản ra mục tiêu không ai khác, chính là Liễu Minh.
"Phong Nhận Thuật Đại viên mãn." Chiêu này đối với Liễu Minh mà nói
lại quá quen thuộc, hắn tại Linh Đồ kỳ đã tu luyện thuật này đến cảnh
giới Đại viên mãn, đối với đặc tính công kích của nó rõ ràng nhất thanh
nhị sở, nên thân ảnh một cái mơ hồ về sau, hơn mười đạo phong nhận trực
tiếp xuyên thủng qua thân hình.
Lại nhoáng một cái, Liễu Minh liền lần nữa xuất hiện ngay tại chỗ cũ.
Gặp đối thủ bình tĩnh như thế tránh đi phong nhận của mình, nam tử
khô gầy hơi chút kinh ngạc, nhưng lập tức tay áo vung lên, trước người
lại lần nữa ngưng ra bảy tám đạo phong nhận xanh biếc, tay còn lại lấy
ra một chiếc quạt lông màu xanh. Quạt lông phẩy qua một cái, tức thì mấy đạo phong nhận trước mặt gã bỗng nhiên trở nên rõ ràng như thực thể!
Chuôi quạt lông này không ngờ có thể tạo thành lực gia trì nhất định đối với thuật Phong Nhận!
Nam tử cao gầy một cái thả người nhảy lên đến giữa không trung, trong tay quạt lông một hồi thanh quang lưu chuyển bất ngờ tạo ra mười mấy
cái hư ảnh của khô gầy nam tử, thân hình tùy ý di động giữa không trung, phong nhận thanh sắc trong khoảnh khắc cũng hóa thành mấy trăm đạo dài
hơn thước, chớp động bất định giữa không trung. Trong lúc nhất thời,
Liễu Minh lại bị hơn mười đạo hư ảnh của đối thủ bao bọc hơn nữa không
gian chung quanh còn tràn đầy phong nhận bủa vây.
Sau một khắc chỉ thấy hơn mười đạo hư ảnh nam tử khô gầy vang lên
tiếng cười, cùng với hàng trăm đạo phong nhận, phô thiên cái địa lao tới Liễu Minh. Nếu là đối mặt với mặt khác pháp thuật công kích, có lẽ Liễu Minh sẽ có chút ít luống cuống tay chân, nhưng đối thủ lại kiên trì sử
dụng phong nhận thuật vô cùng quen thuộc này thì lại rất hợp tâm ý của
hắn.
Liễu Minh cười cười, đem tinh thần lực khổng lồ của mình thả ra chỉ
đảo mắt là nhìn thấy rõ một hai, trong mười mấy cái hư ảnh kia cái nào
chân cái nào giả.
Hai tay hắn lúc này lóe lên hắc quang, khỏa Trọng Thủy Châu đã nằm
trong lòng bàn tay, dùng thân hình mình với một phương thức không thể
tưởng tượng nổi vặn vẹo một cái, liền đơn giản thoát qua bảy tám đạo
phong nhận thật, một cái chớp động nữa, lại quỷ mị xuất hiện trước mặt
đối phương.