Khi khôi lỗi giáp sĩ ngã xuống, chỗ trống chính giữa mật thất bỗng nhiên hiện lên từng vòng sáng trắng, tỏa ra bốn phương tám hướng. Trong vòng sáng màu trắng, vô số phù văn màu bạc hiện lên, vây quanh trung tâm bay múa cao thấp bất định, sau đó đan xen vào với nhau, tạo thành một pháp trận tỏa ra ánh sáng trắng dịu nhẹ. Ánh sáng lóe lên, trung tâm pháp trận xuất hiện một khối lệnh bài lớn cỡ bàn tay.
"Đây là pháp trận truyền tống..." Liễu Minh thu Trọng Thủy Châu lại, rồi thu liễm khí kình Long Hổ Minh Ngục Công trên người, sau đó đi quanh pháp trận truyền tống quan sát một lúc đồng thời âm thầm suy nghĩ.
Nếu pháp trận đã xuất hiện, chứng tỏ hắn đã thông qua được khảo thí nơi này.
Tấm lệnh bài này cùng lệnh bài thân phận có chút tương tự với nhau, chắc là dùng để tiếp nhận nhiệm vụ nội bảng. Liễu Minh lúc này cúi người nhặt lên lệnh bài sau đó chậm rãi đi vào trung tâm pháp trận. Pháp trận truyền tống lập tức sáng lên ánh sáng chói mắt kéo theo từng hồi không gian chấn động. Liễu Minh chỉ cảm thấy xung quanh cảnh vật mơ hồ đi, khi tinh thần phục hồi lại, thì đã thình lình xuất hiện ở một góc đại điện rộng lớn.
"Nơi đây có lẽ là nội điện." Liễu Minh nắm lấy lệnh bài, rồi đảo mắt một vòng, đánh giá.
Cách bài trí nơi này rất giống với đại điện lúc trước, có bốn cây cột đá khắc bàn long chống đỡ ở bốn góc. Bên trong đại điện cũng có một khối ngọc bích nhưng nhỏ hơn một chút, tỏa ra hào quang màu bạc nhè nhẹ, phía trên cũng có những hàng chữ ghi nhiệm vụ. Chỉ khác ở điểm, hai chữ "Huyền bảng" trên ngọc bích mang màu vàng.
Mà khác với đám người ngoại điện hối hả, nơi đây chỉ có hai mươi người. Không gian vô cùng trống trải, hơn nữa mỗi người đều ăn vận giống Liễu Minh, mũ quần áo đều là màu xám. Ngoại trừ dáng vẻ cao thấp mập ốm, khí tức mỗi người đều không lộ ra ngoài. Đám người này không ai nói chuyện với ai, khác xa so với ngoại điện, nơi đây không gian yên tĩnh, bầu không khí nặng nề. Liễu Minh vừa xuất hiện, có mấy người trong đám vây quanh ngọc bích liếc mắt nhìn hắn, rồi quay đầu đi, hiển nhiên không thèm để ý. Họ Liễu thấy vậy, cũng không để trong lòng, thong dong bước tới phía sau đám người, ánh mắt lướt qua một chút, rồi hướng nhìn lên ngọc bích nội bảng bên trên.
Cùng lúc đó, trong một mật thất giữa Huyền điện, một tên đệ tử mập mạp mặc áo bào màu vàng nửa nằm trên một cái ghế, thần sắc nhàn nhã bưng một cái trận bàn. Phía bên trên trận bàn phù văn đã vỡ vụn quá nửa, chỉ có một cái gương đồng màu vàng lớn ở trung tâm là vẫn còn nguyên vẹn. Trong gương đồng đang tái hiện lại một đoạn hình ảnh Liễu Minh cùng giáp sĩ khôi lỗi đối chiến ban nãy. Quá trình chiến đấu không dài, thời gian hai bên giao thủ còn không bằng thời gian uống nửa chén trà nhỏ, đã phân ra thắng bại. Tên đệ tử áo bào màu vàng ánh mắt tùy ý quét qua, đang nhìn đến Liễu Minh thi triển ra hư ảnh khí kình Long Hổ, không khỏi nao nao, thân thể nửa nằm thoáng ngồi thẳng một chút.
"Đây là tên ngốc nội môn nào thế, lại tu luyện loại công pháp Long Hổ Minh Ngục Công vô cùng khó nhai này. Nhưng xem ra, còn chưa luyện được tầng thứ hai, chắc là mới gia nhập đệ tử nội môn gần đây." Đệ tử áo bào màu vàng gãi gãi đầu, miệng lẩm bẩm.
Tên mập lắc đầu, tay áo run lên, hình ảnh trên gương đồng lập tức lóe lên rồi biến mất. Gã lại lười biếng nằm trên ghế, bàn tay to béo sờ soạng trong ngực, không biết từ đâu lấy ra một cái đùi gà nướng vàng rượm, cái miệng to lớn bắt đầu ăn, xem ra chuyện vừa rồi đã hoàn toàn quên hết.
Bên trong nội điện Huyền điện.
Liễu Minh đã xem tất cả các nhiệm vụ bên trên ngọc bích một lần, sắc mặt có phần ngưng trọng hơn. Nhiệm vụ nơi đây quả nhiên nguy hiểm hơn khá nhiều so với ngoại bảng, đại bộ phận nhiệm làm cho Liễu Minh phát lạnh trong lòng. Nhưng đồng thời, thù lao điểm cống hiến cũng phong phú cực kỳ, vượt xa ngoại điện.
Ví dụ như một nhiệm vụ: thu thập xúc tu Hỏa Tuyến Nghĩ, mỗi một cái thù lao năm trăm điểm cống hiến.
Tại Trường Phong Hội Liễu Minh từng đọc được một điển tịch có ghi, Hỏa Tuyến Nghĩ là một loại côn trùng hung mãnh sống gần khu vực núi lửa, cơ thể dài chừng một trượng lại cực kỳ khó chơi, có thể phun ra yêu hỏa mạnh ngang với địa phế chi hỏa, thực lực tương đương với tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ. Nếu chỉ như vậy cũng chưa đáng ngại, điều làm cho người ta đau đầu về loại côn trùng này chính là, chúng sống thành đàn, số lượng có thể tới hàng trăm hàng ngàn.
Lúc trước hắn và đám người Tân Nguyên, Phương Nghiêu săn giết Huyết Hoàng Thú thực lực Linh Đồ kỳ, chỉ có thú vương là Ngưng Dịch Kỳ, có bố trí cả trận pháp, hao phí hết một lượng lớn sức lực, cũng chết mất một gã đồng bạn mới có thể tiêu diệt gần hết bọn chúng, thậm chí Liễu Minh vì thế còn vận dụng át chủ bài Lạc Kim Sa.
Vừa nghĩ tới mấy trăm con Hỏa Tuyến Nghĩ Ngưng Dịch Kỳ phun ra yêu hỏa có thể nung chảy đất đá vào mặt, Liễu Minh thấy da đầu tê tê.
Một nhiệm vụ khác: săn giết Thải Mộng Điệp, lấy dược đan, mỗi một cái thù lao một nghìn điểm cống hiến.
Thải Mộng Điệp là một loại yêu thú dạng bướm, thực lực không mạnh mẽ, bình thường chỉ có tu vi Ngưng Dịch sơ kỳ. Nếu như một chọi một, đệ tử Ngưng Dịch Kỳ bình thường cũng có thể dễ dàng đánh chết, hơn nữa con thú này cũng không sống quần cư. Trong cơ thể Thải Mộng Điệp đực trưởng thành sẽ ngưng kết ra một khối dược thạch. Dược thạch này là một loại dược liệu có tác dụng rất tốt, cũng là một trong những tài liệu chủ yếu luyện chế vài loại cực phẩm đan dược.
Tuy Thải Mộng Điệp thực lực yếu ớt, nhưng loại Yêu thú này lại quanh năm sinh sống gần Dạ Chướng Hoa. Tại đại lục Trung Thiên, Dạ Chướng Hoa là một loại dị hoa, bình thường sinh trưởng ở nơi ẩm thấp, hình thành một vùng biển hoa kéo dài mấy trăm dặm, đồng thời không ngừng tản mát ra một loại chướng khí kịch độc. Tu luyện giả bình thường không chú ý, hít vào một ít thôi, cũng lãnh hậu quả rất nghiêm trọng. Cho nên đối với tu luyện giả Ngưng Dịch Kỳ, đi địa phương như thế săn giết Thải Mộng Điệp, có mấy cái mạng cũng không đủ.
Liễu Minh sau khi xem xong, im lặng đứng đó.
Trong bảng này, hắn thậm chí thấy được có cả nhiệm vụ săn giết Huyết Hoàng Thú Vương lấy Yêu Hạch, thù lao cũng không thấp, chừng hơn một nghìn điểm cống hiến.
Nhưng nếu không có tổ đội cùng trận pháp hỗ trợ, hắn cũng không tin tưởng có thể lần nữa đối mặt với loại hải thú có thể thao túng huyết dịch để công kích này. Lại càng không nói biển rộng mênh mông, đi đâu tìm bầy Huyết Hoàng Thú được.
Liễu Minh điều tra một lúc lâu, đến khi nhân số còn sót lại thưa thớt mấy người, cuối cùng mới giơ lệnh bài
hướng về một chỗ trên bảng nhoáng một cái, tức thì nội bảng quăng hạ một đạo tinh quang xuống, lóe lên rơi vào trên lệnh bài. Hắn tiếp nhận là một nhiệm vụ thu thập trứng của Tuyết Trảo Tri Chu, mỗi một cái trứng có thể đổi lấy một trăm điểm cống hiến. Nếu là vận khí của hắn tốt, nói không chừng hai ba lần là có thể gom góp đủ điểm cống hiến cần để đi Ngũ Hành linh huyệt cô đọng kiếm phôi.
Tuyết Trảo Tri Chu là loại yêu thú thường sống cùng một chỗ từ ba đến năm con, thực lực cũng khoảng trên dưới Ngưng Dịch, tuy hơi nguy hiểm một chút, nhưng so với Hỏa Tuyến Nghĩ, Dạ Chướng Hoa thì an toàn hơn nhiều. Đương nhiên, sỡ dĩ Liễu Minh lựa chọn nhiệm vụ này, chủ yếu là vì người tuyên bố nhiệm vụ, trực tiếp cung cấp đại khái phạm vi sinh sống của Tuyết Trảo Tri Chu, nằm trong một dãy núi cách dãy Vạn Linh cũng không xa lắm.
Tiếp nhận nhiệm vụ xong, hắn cũng không có ý định chờ đợi ở chỗ này làm gì nữa, đưa tầm mắt nhìn quanh, liền phát hiện một nơi vắng vẻ trong đại điện có mười cái pháp trận truyền tống cỡ nhỏ. Liễu Minh cũng học theo những người khác, bước lên một cái pháp trận, ánh sáng phía dưới lóe lên. Ngay sau hắn đó liền xuất hiện ở trên ngọn núi gần Huyền điện.
Sau khi hắn cởi áo bào xám trên người, liền đạp mây bay đi thật nhanh về hướng Phiêu Hồng Viện.
Liễu Minh chuẩn bị sơ qua một chút, đồng thời suy nghĩ trước sau cẩn thận một lần nữa về nhiệm vụ lần này, sáng sớm ngày thứ hai đã phi hành xuất phát khỏi núi Vạn Linh.
Ngay sau khi hắn vừa rời đi không lâu, có một luồng ánh sáng màu xanh hạ xuống trước cửa động phủ. Hào quang thu lại, lộ ra người tới là một thiếu nữ trẻ tuổi mang phục sức của đệ tử nội môn.
Tuổi của nàng trên dưới hai mươi tuổi, buộc tóc lại bằng một cái búi tóc hình tròn, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đôi môi anh đào, da thịt trắng như tuyết, một đôi mắt sáng lên ánh nhìn mơ mộng, thoáng nhìn như thiếu nữ trong tranh. Nàng nhìn vào động phủ trước mắt, gật đầu, tiến lên gõ hai cái vòng đồng trên cửa chính. Tuy nhiên cửa đá vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu có người ở trong.
"Thật thiếu may mắn, vị Liễu sư đệ này lại không có trong động phủ, xem ra phải chờ lần sau lại đến." Nàng tự thì thào tự nói, lại lên tiếng hô một lúc, thấy cửa động phủ vẫn đóng chặt, nên thất vọng bay lên không trung rời đi.
Mà lúc này Liễu Minh, sớm bay xa dãy núi Vạn Linh, dĩ nhiên hoàn toàn không biết chuyên vừa phát sinh ở động phủ.
Nửa tháng sau, hắn đã tới linh sơn phía đông một dãy núi kéo dài liên miên mấy ngàn dặm.
Những ngọn núi nơi này thoạt nhìn cao lớn hiểm trở dị thường, từng ngọn núi mọc lên trên đất như một rừng chông, thỉnh thoảng có tiếng yêu thú gào thét từ bên trong mơ hồ truyền ra, càng làm nơi đây thêm tăng thêm phần quỷ dị.
Mà trên các ngọn núi, có một loại đá nham thạch màu đen xám thô ráp, một gốc cây cổ thụ cực lớn sống ở trên đó, dây leo quấn quanh, phủ đầy mặt đất.
So sánh với dãy núi Vạn Linh, chỗ này sự sống rất hoang sơ, lại không có chút tiên khí linh tính nào. Nơi đây chính là mục đích chuyến này của Liễu Minh, dãy núi Hắc Dương. Dưới chân núi, có một phường thị, tên là phường thị Hắc Dương. Liễu Minh trước khi đến đã tìm hiểu trước, biết rõ phường thị này tuy rằng không lớn, nhưng danh khí quanh đây lại không nhỏ.
Nguyên nhân chủ yếu, chính bởi vì dãy núi Hắc Dương này là địa điểm cung cấp tài liệu yêu thú gần nhất với núi Vạn Linh, do vậy đa số đệ tử Thái Thanh môn thường xuyên đến đây rèn luyện.
Đại lục Trung Thiên không biết có bao nhiêu tán tu cùng thế gia tu luyện muốn có một chút quan hệ với Thái Thanh môn. Quanh năm cũng có rất nhiều tu sĩ từ bên ngoài đến đây, ngẫu nhiên mang đến một ít vật phẩm đặc thù, được mở rộng tầm mắt, dẫn tới việc càng ngày càng có nhiều tu sĩ mộ danh mà đến.
Liễu Minh đáp xuống một nơi gần đó, không lập tức tiến vào phường thị, mà tìm một chỗ hẻo lánh thay trang phục Thái Thanh môn trên người, rồi mặc vào một bộ áo dài màu xanh, thoạt nhìn như một gã tu luyện giả bình thường, mới chậm dãi bước vào.
Toàn bộ phường Hắc Dương được vây quanh bằng một vòng tường thành, chiếm diện tích gần một dặm vuông, bên trong là một con đường lớn chia đôi phường thị, hai bên là các phòng ốc cao thấp không đồng nhất, có nhà lầu, đài các, còn có rất nhiều phòng nhỏ thấp bé, thoạt nhìn rất lộn xộn.
Liễu Minh một đường đi tới, phát hiện trong đám người có không ít người mặc áo quần lố lăng, có khi bên cạnh mang theo yêu thú linh sủng. Người đi đường đụng phải nhao nhao né tránh, mà đối với đại đa số người thì nhìn thấy cũng không thèm để ý.
Hai bên phòng ốc phần lớn là cửa hàng, trong đó chủ yếu bán tài liệu yêu thú, còn có một ít cửa hàng bán các loại đan dược, phù lục cùng linh khí.
Liễu Minh dạo qua một vòng, phát hiện không ít đồ vật trân quý, như một ít khoáng thạch, dược liệu hiếm có ở bên ngoài, có cả một số yêu hạch yêu thú chưa nghe qua tên bao giờ. Hắn tùy ý thả bước, sau một lúc, liền quay người đi vào một cửa hàng buôn bán tranh ảnh tư liệu về dãy núi Hắc Dương. Sau thời gian nửa khắc, Liễu Minh mang vẻ mặt lạnh nhạt từ đó đi ra, trong ngực có thêm một bản đồ phần dãy núi, ngay sau đó bay lên không rời khỏi phường thị. Một mình lẻ loi tiến nhập dãy núi.