Huyệt động Tri Chu này dường như đã bị hai con rắn khổng lồ này nhanh chân đến trước, coi như là sào huyệt của mình rồi. Trong nháy mắt khi
rắn khổng lồ xuất hiện, Liễu Minh đã sớm phóng ra tinh thần lực phát
hiện hai đầu yêu thú này đều có thực lực Ngưng Dịch hậu kỳ vì vậy không
khỏi rùng mình.
Lúc này một đầu rắn khổng lồ khẽ lắc đầu phát hiện chỗ Liễu Minh ẩn
nấp bèn ngưng tụ sương mù màu đen quanh thân, hóa thành mấy mũi vụ tiễn
phá không phóng tới. Liễu Minh thấy vậy không nói một lời, lắc lư thân
hình né tránh đồng thời suy nghĩ nhanh chóng, quyết định chạy là thượng
sách.
Dù sao trong huyệt động này cũng không có thứ hắn muốn. Hơn nữa, việc đồng thời đối phó với hai yêu thú Ngưng Dịch hậu kỳ cũng không phải sự
tình đơn giản, muốn thủ thắng phải tốn không ít pháp lực, nói không
chừng còn trực tiếp tổn thương nguyên khí. Dù có nhu cầu cấp bách về
điểm cống hiến thế nào, hắn cũng không muốn đi làm sự tình vô bổ này.
Oanh!
Một đầu cự xà khác xông lên đúng ngay vị trí Liễu Minh vừa mới bố trí trận kỳ, đụng phải màn sáng màu xanh da trời khiến nó chấn động một
hồi, hiện ra vô số vết nứt. Ngay sau đó một tiếng vỡ vụn giòn tan vang
lên. Liễu Minh thấy vậy càng không chút chần chừ vứt ra một tấm phù lục
màu vàng tạo nên hơn mười đạo phù văn cùng màu nhao nhao chui vào thân
hình hắn. Họ Liễu lúc này bị một đoàn ánh sáng vàng bao bọc rồi lóe lên
chui vào trong bùn đất không thấy bóng dáng.
Hai con yêu thú bị chọc giận, không cam lòng để Liễu Minh chạy thoát, khói đen quanh thân phát ra kịch liệt cũng uốn éo thân hình khổng lồ
chui vào trong bùn đất. May mắn là hai đầu yêu thú này không giỏi thuật
độn thổ, Liễu Minh sử dụng phù lục gia trì độn tốc, sau mười dặm đã
không còn thấy khí tức của rắn khổng lồ phía sau nữa.
Nội tâm Liễu Minh hơi thả lỏng nhưng vẫn không dám lơ là, thoát đi
hơn mười dặm nữa, xác nhận không có yêu thú sau lưng mới chui lên mặt
đất, sau đó tìm một hang động nhỏ phục dụng đan dược và nghỉ ngơi. Trốn
chạy điên cuồng đã làm cho pháp lực của hắn tiêu hao khá nhiều, cần phải nhanh chóng phục hồi trạng thái toàn thịnh, nếu không gặp phải một ít
yêu thú cường đại thì phiền toái lớn rồi.
…
Ba ngày sau, rốt cục cũng tìm được bốn năm quả trứng côn trùng trong
một huyệt động của Tuyết Trảo Tri Chu, Liễu Minh lập tức rời khỏi sơn
mạch Hắc Dương đến phường thị mua ít đồ tiếp tế. Nhưng thời điểm trên
đường qua một ngọn núi nhỏ, từ trong bụi cỏ lóe lên một bóng đen đánh
thẳng về phía hắn. Liễu Minh chỉ cảm thấy một cỗ khí tức cường đại phía
sau lưng, không nghĩ ngợi lắc mình tránh sang mười trượng đồng thời nắm
trong tay một thanh kiếm nhỏ màu bạc. Vốn tưởng rằng có người muốn đánh
lén giết người đoạt bảo, nhưng khi quay người nhìn lại, không ngờ trước
mặt lại là một yêu thú cổ quái, thân hình bao phủ bởi giáp dày cứng cỏi.
Con yêu thú này cao phải hơn mười trượng, hơi giống Xuyên Sơn Giáp.
Đôi mắt nhỏ tản mát tinh quang màu xanh biếc. Một ít linh văn màu tím ẩn hiện trên làn da xám qua khe hở giáp dày, khí tức cường hãn tản mát ra
tu vi Ngưng Dịch hậu kì. Sau khi quan sát một hồi, họ Liễu rốt cuộc nhận ra được lai lịch con yêu thú này, rõ ràng là một đầu Giáp Long Thú hiếm thấy.
Giáp Long Thú trước mặt hơi khác miêu tả ghi trong điển tịch, trên
đầu nó có thêm một đôi sừng nhọn màu bạc, dường như đã bắt đầu biến dị,
tuy tu vi là Ngưng Dịch hậu kì nhưng thực lực nó vượt xa yêu thú đồng
giai. Yêu thú sau một kích không thành cũng không tùy tiện xuất thủ lần
nữa mà dừng lại, mắt nhỏ chăm chú nhìn Liễu Minh, chú ý nhất cử nhất
động của hắn.
Liễu Minh vốn định chạy trốn nhưng vì mấy lần gặp phải yêu thú cường
đại nên đã dùng hết mấy tấm phù lục Thần Hành. Hơn nữa hắn thấy yêu thú
này chỉ có một mình, không có hậu viện, nội tâm khẽ động, không khỏi nổi lên tâm tư khác. Giáp Long Thú trưởng thành vốn là yêu thú quý hiếm chỉ có thể ngộ không thể cầu, giáp da là nguyên liệu chế tạo linh khí áo
giáp thượng đẳng, yêu hạch của nó càng có giá trị xa xỉ dùng để luyện
chế đan dược cao giai. Về phần Giáp Long Thú biến dị tự nhiên giá trị
cũng tăng lên nhiều rồi. Liễu Minh hít sâu một hơi, đồng thời ra quyết
định. Toàn thân hắn hắc khí cuồn cuộn, kiếm nhỏ màu bạc trong tay đột
nhiên vung lên, bóng kiếm hiện ra chằng chịt rậm rạp, “Xuy” “Xuy” hai
tiếng, chém tới Giáp Long Thú.
Giáp thú thấy Liễu Minh tấn công cũng không có ý trốn tránh, chỉ hé
miệng phun ra một đoàn sương mù màu xám đậm đặc, đem thân thể bảo hộ
trong đó, mà giáp cứng trên người cũng đồng loạt dựng đứng rồi cuộn mình thành một đoàn đón đỡ đoàn ánh sáng bạc đang phóng tới. Ngân ảnh đụng
phải yêu thú này liền tan rã. Khi tia sang màu bạc tan rã gần như không
còn, thân hình Giáp Long Thú lại lần nữa giãn ra nhưng toàn thân nó
không có chút hao tổn nào. Liễu Minh khẽ giật mình nhưng lập tức không
lưỡng lự thúc giục kiếm quyết, kiếm bạc trong tay run lên, một bóng kiếm mờ mịt cực lớn xấp xỉ bảy tám trượng lập tức hiện ra.
“Đi!”
Một ngón tay chỉ vào hư không, sau một tiếng thanh minh, bóng kiếm
cực lớn gào thét phóng về hướng Giáp Long Thú. Đầu Giáp Long Thú nhoáng
lên một cái, cuộn lại thân mình lần nữa, hai chân đạp trên mặt đất rồi
trực tiếp bay lên không trung đón đỡ bóng kiếm đang lao thẳng đến. Kiếm
quyết thay đổi, bóng kiếm giữa không trung khẽ run lên hướng phía dưới
hung hăng chém xuống. Một tiếng nổ chói tai truyền đến. Bóng kiếm cực
lớn chém vào giáp khải của Giáp Long Thú một rãnh sâu nhưng không cách
nào chém đứt khiến cho cả hai rơi vào thế bất phân thắng bại.
Yêu thú này gầm lên giận dữ, linh văn màu tím trên giáp da lưu chuyển tinh quang một hồi, bóng kiếm cực lớn bị giáp dày ngạnh kháng bắn ngược ra, chỗ bị chém chỉ lưu lại một vết kiếm màu trắng. Một thân giáp da
của yêu thú này cứng cỏi như vậy, Ngự Kiếm Thuật cũng không thể chém
gãy. Liễu Minh thấy vậy cũng giật mình hoảng sợ, kiếm nhỏ màu bạc lóe
lên biến mất, hai tay hắn
trảo vào hư không, hai quả Trọng Thủy Châu
liền lăng không hiện ra. Thân ảnh hắn mơ hồ liền hướng yêu thú này bay
đến. Ngự Kiếm Thuật đã không có tác dụng thì chỉ còn cách dựa vào man
lực mà thủ thắng thôi.
Nhưng thời điểm khi thân hình hắn lóe lên trước mặt yêu thú thì một
màn ngoài ý muốn xuất hiện. Sừng bạc trên đầu yêu thú kêu một tiếng sấm
sét, một đạo hồ quang điện màu bạc hiển hiện ra, lóe lên bổ về phía Liễu Minh. Công kích này Liễu Minh đã đoán trước nhưng tốc độ nhanh như sét
đánh. Liễu Minh cả kinh, hai vai nhoáng lên huyễn hóa ra một hư ảnh mơ
hồ.
Oanh!
Hồ quang điện màu bạc khó khăn lắm mới bổ sượt qua hắn tạo ra một cái hố to trên mặt đất sau lung Liễu Minh. Sắc mặt Liễu Minh ngưng tụ,
không nói hai lời chà xát hai tay, hai khỏa Trọng Thủy Châu hợp làm một
rời khỏi tay hóa thánh một đoàn ánh sáng đen đánh về phía Giáp Long Thú. Ánh sáng bạc trên đầu Giáp Long Thú lóe lên hiển hiện ra một đạo hồ
quang điện màu bạc trực tiếp bổ nhào vào đoàn ánh sáng đen.
Một tiếng sét đánh vang thấu trời!
Trọng Thủy Châu hoàn hảo không tổn hao gì chỉ là thoáng trì trệ rồi
lại hung hăng đánh tới Yêu thú. Giáp Long Thú nhân cơ hôi này uốn éo
thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh dài vài chục trượng, động tác nhanh
vô cùng.
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa!
Trọng Thủy Châu sau khi thất bại tạo thành một rãnh sâu hơn một
trượng trên mặt đất phụ cận rồi vỡ ra từng đạo khe hở. Liễu Minh thấy
vậy thì sắc mặt trầm xuống. Đầu Giáp Long Thú này thoạt nhìn ngốc nghếch mà động tác nhanh vô cùng, hơn nữa còn có linh trí nhất định. Mà năng
lực phòng thủ của nó khủng bố như vậy muốn tốc chiến tốc thắng tuyệt đối không có khả năng. Xem ra khả năng duy nhất là khiến cho pháp lực con
yêu thú này tiêu hao hết mới có thể nghĩ cách phá vỡ phòng ngự của nó.
Liễu Minh lập tức nghĩ ra kế sách đối phó, một tay khẽ vẫy thu hồi
Trọng Thủy Châu rồi thả ra kiếm nhỏ màu bạc lần nữa, huyễn hóa ra từng
đạo bóng kiếm, ý định muốn chiến đấu lâu dài với yêu thú. Cùng lúc đó,
hắn lại ăn vào từng viên đan dược, cầm một khối Linh thạch Cực phẩm,
không ngừng hấp thụ pháp lực.
…
Phốc!
Một nắm đấm bao đầy vảy rồng màu đỏ thẫm hóa thành một đoàn tàn ánh
đánh vào thân Giáp Long Thú khiến thân hình nó chấn động, bay ra xa bảy
tám trượng rồi rơi xuống mặt đất. Giáp Long Thú phát ra tiếng gầm nhẹ,
xoay người một cái đứng dậy lần nữa, ánh mắt hung dữ như nhìn đại địch,
trong lúc nhất thời không dám tiến lên.
Trải qua hơn ba canh giờ triền đấu, tình hình pháp lực yêu thú tiêu
hao quá nhiều, rốt cục không còn cách nào duy trì lực phòng ngự kinh
người của vảy giáp ngoài thân, giờ phút này mình đầy thương tích, hồ
quang điện màu bạc thả ra cũng không còn uy lực như trước nữa.
Mà tình hình Liễu Minh lúc này cũng không khá hơn chút nào. Chừng đó
thời gian thúc giục kiếm nhỏ màu bạc không ngừng công kích khiến cho
pháp lực toàn thân hắn tiêu hao hơn phân nửa, tuy nhiên dựa vào linh
thạch cùng đan dược không ngừng bổ sung, bắt đầu vận dụng hai nắm đấm
tiến hành công kích như mưa.
Giờ phút này, pháp lực toàn thân hắn quán chú dồn lên kiếm nhỏ màu
bạc lưu lại trên thân Giáp Long Thú không ít vết kiếm sâu. Đang lúc Liễu Minh âm thầm tìm kiếm cơ hội tốt cho Giáp Long Thú một kích trí mạng,
hai mắt Giáp Long Thú quay tròn, ánh sáng vàng toàn thân lóe lên chui
vào lòng đất không thấy bóng dáng.
Liễu Minh thấy vậy thì giận dữ nhưng đã tiêu hao hết phù lục độn
thuật, chỉ có thể thả ra Tinh Thần Lực khổng lồ tập trung tìm yêu thú
dưới mặt đất rồi bay lên không trung một đường đuổi theo. Nhưng đuổi
được bảy tám dặm thì Giáp Long Thú giảo hoạt trốn vào bên trong một sơn
mạch lạ lẫm giăng đầy chướng khí. Pháp lực Liễu Minh đã tiêu hao quá
nhiều, cơ hồ đã dùng hết đan dược cùng phù lục, đứng ngoài chướng khí do dự rồi thở dài một tiếng, không dám mạo hiểm tiến vào trong, đành xoay
người mang theo phiền muộn bay về phường thị Hắc Dương. Mấy ngày sau,
khi về đến nơi, hắn lập tức thu mua lượng lớn đan dược khôi phục pháp
lực cùng phù lục, ước chừng gấp đôi lúc trước, mặt khác mua vài cái trận kỳ đơn giản làm đồ dự bị. Sau khi làm xong, hắn mới an tâm tìm một gian phòng khách sạn, ngồi xuống hảo hảo điều tức nghỉ ngơi cùng hồi phục