Sau hơn nửa tháng, Liễu Minh vừa trở lại tông môn
liền trực tiếp đến nội điện của Huyền Điện tìm vị chấp sự tương ứng để
nộp lên trứng Tuyết Trảo Chi Chu, đổi lấy hơn ba nghìn điểm cống hiến.
Tuy rằng số điểm cống hiến này so với món nợ cả trăm vạn của hắn chẳng
qua chỉ như muối bỏ biển nhưng ít nhất dùng để thuê Mộc Linh Huyệt, cô
đọng ra tu di kiếm phôi cũng đã đủ rồi.
Sau khi ra khỏi Huyền Điện, Liễu Minh chợt bay đến một ngọn núi ở gần đó. Ngọn núi này được bao quanh bởi sương mù màu đen nhàn nhạt, thoạt
nhìn có chút u ám. Tại một chỗ khá kín đáo ở trên cao giữa sườn núi có
một tòa kiến trúc lầu các tương đối to lớn. Bên ngoài lầu các không có
lấy một điểm nổi bật, màu sắc lại giống với thân núi, cho nên nếu không
cẩn thận xem xét cũng không dễ dàng phát hiện ra.
Nơi này cũng có một chút tiếng tăm, chính là Sinh Tử Các ở trên Ngoạn Linh sơn.
Liễu Minh hơi đánh giá một chút liền đã rơi xuống bình đài. Hắn cũng
không dừng lại mà lững thững đi vào. Tòa lầu các này nhìn bên ngoài có
vẻ bình thường nhưng bên trong lại bố trí ra một không gian khác, mặc dù không được rộng rãi như Huyền Điện nhưng bố trí bên trong lại có chút
tương tự, lượng người bên trong cũng hết sức thưa thớt, rải rác chỉ có
vài người, lộ ra quang cảnh có chút trống trải.
Chỉ thấy đằng sau một bệ đá hình vuông ở vị trí trung tâm, một vị nam tử trung niên mặc quần áo và trang sức của chấp sự trưởng lão đang thấp giọng nói chuyện với hai đệ tử ngoại môn của Thái Thanh Môn, mà ở trên
bệ đá lại tùy ý bày ra hai khỏa đầu lâu tàn khốc dữ tợn.
Ba người bên kia nghe được âm thanh Liễu Minh tiến vào đều lập tức
quay đầu nhìn lại. Vị chấp sự trung niên có khuôn mặt ngay ngắn tỏ vẻ
khá lạnh nhạt liếc Liễu Minh một cái sau đó liền thu hồi ánh mắt. Về
phần hai đệ tử ngoại môn kia, một người nhìn qua khoảng chừng hai mươi
tuổi, khuôn mặc trắng nõn, trên lưng vác một thanh đại kiếm màu đen, còn tên kia lại là một tráng hán to lớn có làn da ngăm đen, hai tay trống
trơn nhưng bên hông lại đeo mấy cái túi da căng phồng, không biết bên
trong chứa vật gì. Hai người này ngược lại có chút tò mò đánh giá Liễu
Minh vài lần, dù sao nếu đã là người có thể đến Sinh Tử Các, theo lý
thuyết đều không phải hạng người vô danh, nhưng mà bộ dáng của Liễu Minh bọn họ cũng mới nhìn thấy lần đầu.
“Là đến để tra bảng hay là để lĩnh thưởng?” Chấp sự trung niên liếc nhìn Liễu Minh, nhàn nhạt hỏi.
“Đệ tử gần đây trong lúc ra ngoài may mắn đánh chết một gã yêu nhân
được treo thưởng ở trên Sinh Tử Đơn, lần này đến đây đúng là để đổi lấy
phần thưởng.” Liễu Minh tỏ vẻ rất cung kính. Vị hán tử trung niên này
tuy dung mạo xấu xí nhưng khí tức trên thân toát ra đương nhiên là của
tu sĩ Hóa Tinh kỳ.
“Ừ, trước tiên chờ ở bên kia một chút.” Hán tử trung niên lên tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía hai gã đệ tử ngoại môn.
“Ta vừa mới xác minh với hình ảnh ở trên Sinh Tử Đơn, hai cái đầu các ngươi mang đến đây là Thứ Nguyệt Đạo Nhân ở vị trí thứ chín trăm bảy
mươi mốt cùng với Hồng Yêu Nhân vị trí thứ một nghìn một trăm hai mươi,
giao lệnh bài thân phận cho ta.” Nam tử trung niên phất tay thu hai cái
đầu trên bệ đá vào, đồng thời lên tiếng.
Hai người này nghe vậy mừng rỡ, vội vàng lấy lệnh bài ra đưa tới. Hán tử trung niên tiện tay lấy ra một cây bút ngọc, tổng cộng điền hơn ngàn điểm cống hiến cho hai người sau đó đưa mắt nhìn về phía Liễu Minh.
Liễu Minh hiểu ý liền bước về phía trước vài bước, lật tay lấy ra một
cái túi đặt ở trên bệ đá. Miệng túi vừa mở ra, một cái đầu lâu đã lăn
xuống nhanh như chớp.
“Ồ? Cái đầu này tựa hồ là Thiên Tàn Đồng Tử của Huyễn Mỗ Giáo, vị trí ở hơn một trăm, ngươi có thế đánh chết người này?” Nam tử trung niên
nhìn lướt qua, ánh mắt lập tức ngưng tụ lại, âm thanh tỏ vẻ rất bất ngờ.
“Cái gì? Thiên Tàn Đồng Tử!” Hai gã đệ tử ngoại môn kia vốn cũng định rời đi, nhưng vừa nghe xong lời đó liền lắp bắp kinh hãi quay đầu nhìn
lại.
Liễu Minh đã biết được lai lịch Thiên Tàn Đồng Tử từ trong miệng Ngạn Danh nên cũng không nói thêm gì, vẻ mặt bình tĩnh im lặng đứng đó. Nam
tử trung niên lại liếc nhìn đánh giá Liễu Minh một lần nữa, gật đầu nhẹ
mà nói:
“Có thể đánh chết người này, thực lực của ngươi cũng không tệ, hãy đưa lệnh bài ra đây.”
Liễu Minh lúc này mới lấy lệnh bài đưa đến.
“Thiên Tàn Đồng Tử, môn hạ đệ tử của Huyễn Mỗ Giáo, am hiểu ẩn nấp
đánh lén, từng sát hại chín vị đệ tử bổn môn, vị trí thứ một trăm ba
mươi chín trên Sinh Tử Đơn, treo giải thưởng năm nghìn điểm cống hiến.”
Nam tử trung niên nói qua một lượt rồi lấy ra một tấm lệnh bài bằng
ngọc màu trắng quơ quơ ở trên đầu lâu. Lập tức trên lệnh bài nổi lên một vầng sáng, ngưng kết thành một cái hư ảnh, đúng là chân dung của Thiên
Tàn Đồng Tử. Thấy vậy y liền gật nhẹ đầu, lúc này bút ngọc trong tay lóe lên đánh ra một đạo tinh quang vào trên lệnh bài của Liễu Minh. Liễu
Minh quét thần thức qua liền thấy trên lệnh bài đã có thêm năm nghìn
điểm cống hiến.
“Đa tạ tiền bối.” Liễu Minh thấy vậy trong lòng vui vẻ, đã có năm
nghìn điểm cống hiến này, hắn có thể bắt đầu làm chuyện mình muốn.
Hán tử trung niên lại nhìn hắn một cái sau đó liền nhấc cái đầu của Thiên Tàn Đồng Tử lên, quay người đi vào bên trong.
“Ha ha, vị sư đệ này có thể đánh chết Thiên Tàn Đồng Tử quả thật là
chuyện đáng mừng. Ta nhìn mặt sư đệ lạ lẫm vô cùng, chắc hẳn đệ tử mới
nhập môn gần đây, không biết sư đệ tu luyện ở viện nào?” Hai đệ tử ngoại môn kia lúc này đã đi tới, người mở miệng nói chuyện đúng là thanh niên có gương mặt trắng nõn.
“A, tại hạ là Liễu Minh ở Phiêu Hồng Viện, hai vị sư huynh là…” Liễu Minh đáp.
“Thì ra là Liễu sư đệ. Hai người chúng ta là đệ tử Phong Lăng Viện,
bình thường cũng không tiếp nhiệm vụ ở Huyền Bảng mà thường xuyên đi săn giết tu sĩ tà phái trên Sinh Tử Đơn, với những người này cũng có một
phen nghiên cứu. Không biết sư đệ có hứng thú vào tổ đội với hai người
chúng ta hay không? (party request) Ba người chúng ta nếu liên thủ ăn ý, liền có thể thử khiêu chiến những yêu nhân bài danh phía trên rồi.”
Thanh niên áo trắng tỏ vẻ rất quen thuộc, chào mời vô cùng nhiệt tình.
“Việc này…. Tại hạ ý định gần nhất là muốn bế quan trong tông môn một thời gian, chỉ sợ tạm thời sẽ không ra ngoài tiếp nhận nhiệm vụ.”
Liễu Minh cũng không suy nghĩ nhiều mà nhẹ nhàng từ chối. Dù sao giờ
đây điểm cống hiến của hắn đã đủ, tự nhiên không muốn có thêm phiền phức bên người.
“Thì ra là vậy, thật đáng tiếc. Vị trí trên một trăm của Sinh Tử Đơn
bất quá chỉ có giá trị mấy nghìn điểm cống hiến, thật sự đáng giá vẫn là những tên bài danh trong vòng một trăm.” Thanh niên có gương mặt trắng
nõn nghe vậy, lộ vẻ tiếc nuối nói.
Tráng hán ngăm đen ở một bên lại không hề lên tiếng, bộ dạng tất
cả do người kia cầm đầu.
“Hai vị sư huynh quen thuộc Sinh Tử Đơn như thế, không biết vị trí
mười thứ hạng đầu của Sinh Tử Đơn là nhân vật như thế nào?” Liễu Minh
trong lòng khẽ động, ngược lại có chút tò mò hỏi.
“Đây là bảng thu thập tin tức vị trí một trăm thứ hạng đầu của Sinh
Tử Đơn, sư đệ có thể xem trước, nếu như có hứng thú tùy lúc có thể đến
Tiêu Tương Viện tìm hai người bọn ta.” Thanh niên có gương mặt trắng nõn thấy bộ dạng Liễu Minh vẫn còn có chút hứng thú liền đưa tay vào ngực
lấy ra một cái ngọc giản đưa đến.
Liễu Minh không khách khí đưa tay tiếp nhận ngọc giản rồi đặt lên
trán, thần thức quét qua bất ngờ phát hiện một trăm người đứng đầu bảng
xếp hạng Sinh Tử Đơn giá trị đều từ một vạn điểm cống hiến trở lên, mà
vị trí càng cao điểm cống hiến nhận được càng tăng lên.
Vị trí thứ mười ‘Hắc Điệp Tiên’ điểm cống hiền liền vượt qua năm vạn, còn xếp hạng thứ nhất “Huyết Đế Tử” điểm cống hiền càng lên đến một
trăm vạn.
Liễu Minh thấy thế ngược lại hít vào một hơi!
Phải biết rằng ở trên Sinh Tử Đơn đều là Thái Thanh Môn treo thưởng
những tu sĩ có cảnh giới Ngưng Dịch Kỳ mà thôi. Chỉ là một kẻ ở cảnh
giới Ngưng Dịch, vậy mà có giá trị những một trăm vạn điểm cống hiến.
“Nếu như có thế giết người này, món nợ một trăm vạn điểm cống hiến kia chẳng phải có thể lập tức trả sạch?”
Nhịp tim Liễu Minh có chút đập mạnh, nhưng mà ý nghĩ này nhanh chóng
bị hắn xóa khỏi đầu. Tên Huyết Đế Tử này có thể đứng ở vị trí đầu bảng,
tự nhiên cũng không phải là kẻ đơn giản, chỉ luận thực lực tuyệt sẽ
không thua kém tu sĩ Hóa Tinh Kỳ thông thường, cũng không phải nhân vật
hiện tại hắn có thể đối phó.
“Đa tạ hai vị sư huynh đã cho ta biết, tại hạ xin cáo từ trước.” Liễu Minh đại khái ghi nhớ thoáng một cái tin tức trong ngọc giản sau đó
liền trả lại cho hai người này rồi ôm quyền xoay người rời khỏi lầu các.
“Chậc chậc, không thể tưởng tượng được ở ngoại viện chúng ta vẫn còn
có nhân vật lợi hại như vậy.” Thanh niên có gương mặt trắng nõn nhìn
bóng lưng Liễu Minh rời đi, có chút cảm thán nói.
“Người này nếu như một thân một mình đánh chết Thiên Tàn Đồng Tử, về
sau nếu thi đấu trong tông tuyệt đối sẽ là một gã cường địch.” Tráng hán cao lớn vốn một mực trầm mặc, bỗng mở miệng nói.
Tên thanh niên kia lại không có nói tiếp, vẻ mặt kinh ngạc không biết suy nghĩ cái gì.
….
Liễu Minh sau khi rời khỏi Sinh Tử Các liền trực tiếp đi đến Ngũ Hành Điện. Lúc này số người trong điện không nhiều lắm. Liễu Minh liền tiến
đến chỗ một gã chấp sự đệ tử đang đứng trực. Người này là một gã hán tử
mặc rỗ khoảng hơn ba mươi tuổi.
“Vị sư đệ này, có phải đến đây mượn dùng Ngũ Hành Linh Huyệt để tu
luyện?” Không chờ Liễu Minh mở miệng, hán tử mặt rỗ đã không nóng không
lạnh hỏi.
“Đúng vậy, tại hạ có ý định thuê một chỗ ngũ đẳng Mộc Linh Huyệt, kỳ hạn nửa tháng.” Liễu Minh nhanh chóng trả lời.
“Được, ta sẽ ngay lập tức an bài cho sư đệ. Nhưng mà căn cứ theo quy
định, sử dụng ngũ đẳng linh huyệt trong một ngày cần hai trăm điểm cống
hiến, sư đệ ngươi…” Hán tử mặt rỗ nghe vậy liền tỏ vẻ dò xét Liễu Minh
rồi lên tiếng nhắc nhở.
Số điểm cống hiến nhiều như thế, đối với một gã đệ tử ngoại môn cảnh
giới Ngưng Dịch trung kỳ mà nói cũng là một số lượng khá lớn.
“Điều này là lẽ đương nhiên, cần phải giao bao nhiêu điểm cống hiện
tại hạ cũng đã biết.” Liễu Minh mau chóng trả lời sau đó đưa Minh Bài,
lệnh bài thân phận của mình ra.
Hán tử mặt rỗ cầm chiếc bút ngọc màu xanh trong tay điểm nhẹ về phía
Minh Bài liền phát hiện quả nhiên có đủ ba nghìn điểm cống hiến, lúc này mới ngượng ngùng cười cười xin lỗi, cũng đưa cho Liễu Minh một cái ngọc giản màu xanh lá, rồi giản lược nói ra cách sử dụng.
Liễu Minh tiếp nhận ngọc giản sau đó cũng như những người khác tiến
về một cái thông đạo đi về phía đại điện. Không bao lâu, hắn liền đi đến trước năm cánh cửa đá đặt song song nhau. Chỉ thấy những cánh cửa đá
này từ trái sang phải theo thứ tự có màu kim lục lam đỏ vàng, hiển nhiên đối ứng với kim mộc thủy hỏa thổ trong ngũ hành.
Liễu Minh lúc này đi đến cánh cửa đá màu xanh tương ứng với thuộc
tính mộc, rót pháp lực vào ngọc giản trong tay sau đó đẩy nhẹ vào cánh
cửa đá. Chỉ thấy phía trên ngọc giản lóe lên ánh sáng lục, lập tức một
đạo hào quang lục sắc bay ra, rơi vào trên cánh cửa đá.
Cánh cửa đá cũng đồng dạng nổi lên hào quang màu xanh biếc kèm theo
một hồi tiếng vang kèn kẹt truyền đến, từ từ mở ra, để lộ một mảnh đất
trống bốc lên hơi nước mịt mờ, ở giữa thình lình hiện ra một cái pháp
trận truyền tống đang tản ra từng luồng hào quang. Liễu Minh tiêu sái
tiến vào giữa pháp trận, ánh sáng chớp lên một cái, liền biến mất tại
chỗ. Đến khi hắn hồi phục lại tinh thần, bất ngờ phát hiện mình đã ở tại một nơi có phạm vi mấy trượng trong huyệt động dưới mặt đất.
Bên trong động, đập ngay vào mắt là một mảnh sương mù màu lục mênh
mông, cũng bởi vì có người đi vào mà đột nhiên bốc lên cuồn cuộn. Liễu
Minh khẽ ngửi được mùi cỏ cây thơm ngát tràn ngập. Trong động này vậy mà tràn đầy linh khí thuộc tính mộc cực kì nồng đậm. Sau một khắc, những
linh khí thuộc tính mộc cuồn cuộn khắp nơi kia không đợi hắn bắt đầu thi pháp đã tự động điên cuồng hội tụ vào trong cơ thể. Trong chốc lát,
Liễu Minh liền cảm giác được kinh mạch trong khắp cơ thể lập tức bị linh khí thuộc tính mộc nồng đậm đến cực điểm lấp đầy. Linh hải ở trong đan
điền cũng theo bản năng bắt đầu chuyển động một cách điên cuồng.