Đến lúc này, tầng thứ hai của Long Hổ Minh Ngục
Công cuối cùng cũng đã luyện thành. Liễu Minh nắm chặt hai tay, bất ngờ
cảm giác được cường độ thân thể và khí lực đều tăng lên hơn một phần ba
so với lúc trước. Tuy vậy, Liễu Minh khẽ níu mày, ánh mắt lập lòe bất
định, sắc mặt lộ ra vẻ do dự. Mặc dù đã tu thành tầng thứ hai của Long
Hổ Minh Ngục Công nhưng tu vi của hắn vẫn còn cách thời điểm đột phá
Ngưng Dịch hậu kỳ một đoạn.
Mấy ngày sau đó, Liễu Minh cũng không nóng lòng rời khỏi động phủ mà
tiếp tục ở lại mật thất củng cố tầng thứ hai Long Hổ Minh Ngục Công,
đồng thời tìm kiếm cơ hội đột phá bình cảnh. Nhưng vào thời điểm hắn
đang chuyên tâm tu luyện, lệnh bài tông môn trong tay áo lại đột nhiên
rung động không ngừng. Sau khi hắn lấy lệnh bài ra khỏi tay áo rồi rót
pháp lực vào, một đạo ánh sáng màu xanh hiện lên, tiếp theo đó một câu
truyền tin nhàn nhạt vang lên:
“Đệ tử ngoại môn thu được tin tức này, nhanh chóng tập trung tại đại điện Phiêu Hồng Viện.”
Mặc dù hắn không biết lần này triệu tập vội vã như vậy là vì chuyện
gì, nhưng nếu không phải chỉ triệu tập một ít người, chắc chắn là có
chuyện quan trọng muốn tuyên bố. Liễu Minh vội phất tay áo thu hồi các
loại đan dược ngổn ngang trên mặt đất sau đó liền rời khỏi động phủ, phá không bay về phía Phiêu Hồng Viện.
Chưa tới nửa canh giờ, Liễu Minh đã đến bên trong đại điện của Phiêu
Hồng Viện. Lúc này, trong đại điện, ba mươi tên đệ tử ngoại môn đang hối hả tề tựu. Những đệ tử ngoại môn này thoạt nhìn phần lớn hết sức trẻ
tuổi, người nhỏ tuổi chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mà lớn nhất cũng chỉ vẻn vẹn chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tu vi từ Ngưng Dịch
sơ kỳ đến hậu kỳ đều có đủ. Có người xì xào bàn tán, cũng có kẻ không
ngừng đánh giá xung quanh, nhưng đa số đệ tử vẫn khoanh chân nhắm mắt
dưỡng thần.
Mà vị phó viện chủ Lương Chiến Ca lúc trước Liễu Minh từng gặp lại
đang đứng chắp tay ở bên cạnh vị trí chủ tọa, trên mặt không hề có chút
biểu lộ, không biết đang suy nghĩ điều gì. Liễu Minh thấy vậy, cũng tiêu sái bước về phía đám người, tìm một chỗ trống, đồng dạng khoanh chân
ngồi, lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian tiếp theo, lại có hơn mười tên đệ tử ngoại môn từ khắp nơi
liên tục chạy đến, cũng yên lặng mà gia nhập vào trong đám người. Không
bao lâu sau, số đệ tử trong đại điện đã có đến hơn bốn mươi năm mươi
người, nhưng bởi vì phó viện chủ Lương Chiến Ca không lên tiếng, mọi
người cũng đành phải tiếp tục chờ đợi. Trong những người tụ tập ở đây
bất ngờ có cả hai người Ngạn Danh và Tuyết Vân. Hai người này vừa thấy
Liễu Minh tự nhiên từ xa liền gật đầu tỏ ý chào hỏi. Lại qua thời gian
uống nửa chén trà, một đạo độn quang màu xám bỗng nhiên từ đằng xa bay
nhanh tới, đáp xuống trước cửa đại điện. Độn quang thu lại, hiện ra một
lão giả mặc áo xám.
“Giang viện chủ.” Phó viện chủ Lương Chiến Ca vốn vẫn im lặng không
nói, tại thời điểm nhìn thấy lão giả bước vào trong điện, lập tức chắp
tay hành lễ từ xa.
“Viện chủ?”
Lời vừa thốt ra, đám đệ tử ngoại môn vốn đang khe khẽ trao đổi liền
ngừng nói chuyện với nhau. Mà những người đang khoanh chân ngồi cũng
nhao nhao đứng dậy, ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người vị viện chủ đột nhiên xuất hiện này. Liễu Minh cũng mở hai mắt ra đứng thẳng lên, theo
hướng mọi người đang nhìn mà đánh giá vị viện chủ chưa từng gặp mặt kia.
Chỉ thấy người này nhìn qua cũng tầm hơn sáu mươi tuổi, trên cằm có
một chòm râu dê dài chừng ba bốn tấc, thế nhưng sắc mặt lại hồng nhuận
phơn phớt, trẻ trung lạ thường. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, lão giả vẫn tỏ vẻ điềm nhiêm chậm rãi đi đến vị trí chủ tọa, quay người
ngồi xuống.
“Các vị, lão phu Giang Trọng, chính là viện chủ của Phiêu Hồng Viện.
Vài năm gần đây bởi vì có một vài sự vụ phải ra ngoài nên rất ít khi
chính thức quản lý Phiêu Hồng Viện. Các ngươi cũng đều là đệ tử mới tiến nhập Phiêu Hồng Viện trong vòng ba năm, tự nhiên cũng không có bao
nhiêu người từng gặp qua lão phu.” Lão giả áo xám vuốt chòm râu, nhàn
nhạt nói ra.
Đám người Liễu Minh dĩ nhiên vội vàng tiến lên chào hỏi, lão giả lại
phất tay sau đó trực tiếp nói ra nguyên nhân lần này triệu tập mọi
người:
“Lần này ta triệu tập các vị đến đây, thật ra là vì thi đấu nhỏ trong tông đã sắp bắt đầu. Dựa theo quy củ, đệ tử ngoại môn mới nhập môn nhất định phải tham gia một lần thí luyện nhập môn do tám ngoại viện của bổn môn cùng cử hành, sau khi thông qua mới có tư cách tham gia thi đấu nhỏ trong tông mỗi ba năm một lần và thi đấu lớn mười năm cử hành một lần,
qua đó cũng được những đệ tử ngoại môn khác chính thức biết đến.”
Liễu Minh nghe được lời ấy, trong lòng khẽ giật mình. Khi hắn liếc
nhìn qua những đệ tử ngoại môn ở xung quanh lại phát hiện ra ngoại trừ
một số ít người trên mặt đồng dạng hiện lên vẻ kinh ngạc, thần sắc phần
lớn những người khác đều vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên đã sớm biết việc
này.
Thần sắc hai người Ngạn Danh Tuyết Vân cũng trấn định tự nhiên, dĩ
nhiên cũng không phải lần đầu tiên nghe được sự tình thí luyện nhập môn
này. Chẳng qua một gã dáng người to lớn dị thường, cao chừng hai trượng, đồng tử hiện lên màu tím nhạt không giống như Nhân tộc bình thường lại
càng thu hút sự chú ý của Liễu Minh. Mà người thanh niên mắt tím này tựa hồ có thần thức vô cùng linh mẫn, lập tức quay đầu nhìn về phía hắn,
nhưng sau khi ánh mắt đối nhau một chút, lại tỏ vẻ điềm nhiên như không
có việc gì xảy ra.
Điều này khiến cho họ Liễu âm thầm có chút rùng mình.
“Ta đây cũng không nhiều lời thêm, đến lúc đó sẽ có người nói rõ cho
các vị. Mặt khác, địa điểm thí luyện nhập môn lần này chính là Tiểu Viêm Giới. Ai tự nhận tu vi chưa đủ, hoặc là căn bản không muốn tham gia
cuộc thi đấu nhỏ vào năm sau có thể lập tức rời khỏi, đợi ba năm sau đến tham gia lần thí luyện tiếp theo.” Sau khi lão giả dừng lại một chút,
lại tiếp tục nói.
Nghe được lão giả nói ra mấy chữ “Tiểu Viêm Giới”, đại bộ phận đệ tử lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó hưng phấn hẳn lên.
“Tốt rồi, bây giờ các ngươi có thể trở về chuẩn bị một chút, ba ngày
sau lại tụ tập tại đây. Sau đó, chúng ta sẽ cùng với đệ tử nhập môn của
bảy viện khác tiến về địa điểm thí luyện.”
Giang Trọng nói xong liền bảo mọi người rời đi, sau đó xoay người đi về phía sau đại điện.
Phó viện chủ Lương Chiến Ca vội vàng đi theo.
“Kính chào Giang viện chủ!” Chúng đệ tử trong điện thấy vậy liền khom người đưa tiễn.
Lão giả họ Giang không hề quay lại, chỉ khoát tay một cái rồi cùng
với Lương Chiến Ca dần dần biến mất ở phía cuối hành lang. Sau khi mọi
người trước mặt nhao nhao rời đi, Liễu Minh liền tìm được hai người Ngạn Danh và Tuyết Vân.
“Ngạn sư huynh, Tuyết Vân cô nương.” Liễu Minh tiến lên hai tay ôm quyền nói.
“Liễu huynh khách khí rồi. Ta chỉ lớn hơn có mấy tuổi, bọn họ mới
xưng ta một tiếng sư huynh, chứ kỳ thực ta cũng chỉ là đệ tử ngoại môn
mới bái nhập.” Ngạn Danh vội vàng đáp lễ trả
lời.
Vì đã tận mắt nhìn thấy Liễu Minh chém giết Thiên Tàn Đồng Tử cho nên vị thanh niên vốn tâm cao khí ngạo này đương nhiên không dám chậm trễ
chút nào. Cô gái tên Tuyết Vân ở một bên cũng vén áo thi lễ với Liễu
Minh.
“Ngạn huynh, về việc thí luyện nhập môn và Tiểu Viêm Giới, tại hạ
trước kia cũng chưa từng nghe nói qua, không biết Ngạn huynh có thể chỉ
giáo một chút.” Liễu Minh hỏi thẳng trực tiếp vào vấn đề.
“Liễu huynh cũng không hiểu rõ sự tình thí luyện cùng với Tiểu Viêm
Giới ư? A, gần đây nhất trong nội viện có lời bàn tán về một người không tham gia khảo thí mà được Chấp Pháp Điện trực tiếp đề cử vào bổn viện,
chẳng lẽ chính là Liễu huynh?” Ngạn Danh nghe vậy, vốn cảm thấy kì lạ,
sau đó lại giật mình nhớ ra.
“Nếu như trong Phiêu Hồng Viện không có tên đệ tử thứ hai được Chấp
Pháp Điện đề cử thì người kia phải là Liễu mỗ rồi.” (trả lời y đúc kiểu
Hàn Lập) Liễu Minh nghe vậy, trả lời một cách bình tĩnh.
“Nếu nói như thế thì việc Liễu huynh không biết chuyện thí luyện cũng không quá kỳ quái. Thật ra cái thí luyện nhập môn này bắt đầu từ sau
khi Thái Thanh Môn trải qua một hồi đại kiếp nạn hơn một vạn năm trước.
Truyền thống này lưu lại chủ yếu vì mục đích khảo nghiệm năng lực ứng
biến thực chiến của tân đệ tử. Tuy rằng thông thường nội dung thí luyện
sẽ không quá khó khăn, nhưng vẫn có nguy cơ vẫn lạc. Mỗi lần thí luyện
hầu như đều có vài tên đệ tử sơ ý thiệt mạng.” Ngạn Danh giải thích cho
Liễu Minh.
“Thì ra là thế.” Liễu Minh nghe đến đó, gật nhẹ đầu tỏ vẻ suy nghĩ.
“Tiểu Viêm Giới là một bí cảnh cực lớn mới được Thái Thanh Môn phát
hiện hơn một trăm năm trước, bên trong ẩn chứa nguyên khí thuộc tính Hỏa nồng đậm đến cực điểm, cũng cho ra đời một ít hỏa linh. Hơn nữa, phần
lớn cây cỏ và sinh vật nơi đó cũng mang thuộc tính Hỏa, trong đó có vài
loại linh tài vô cùng quý hiếm. Những đệ tử đã từng tiến vào khi nơi đó
được chọn làm nơi thí luyện vài lần trước đều nhận được không ít chỗ
tốt, mà những người tu luyện công pháp thuộc tính Hỏa càng nhận được lợi ích không nhỏ. Đương nhiên, những con hỏa linh kia tuy rằng linh trí
không cao nhưng trời sinh đều có năng lực thao túng hỏa diễm kinh người. Tinh hạch của chúng càng là tài liệu luyện khí tuyệt hảo. Nếu có thể
hàng phục một hai đầu thì cũng là thu hoạch thật lớn.” Ngạn Danh sắc mặt nghiêm túc tiếp tục nói.
Lúc Ngạn Danh nhắc tới từ “hỏa linh”, Liễu Minh trong lòng khẽ động,
không khỏi hồi tưởng lại cảnh tượng Vệ Trọng đối chiến với Già Lam tại
Hỏa Diễm Cốc ngày đó đã từng sử dụng cái gọi là tụ linh thuật để hóa
thân thành hỏa linh màu đen. Tuy rằng cuối cùng Vệ Trọng thua trận,
nhưng bí thuật huyền diệu này vẫn còn mới mẻ trong ký ức của hắn.
“Đa tạ Ngạn sư huynh chỉ điểm. Đúng rồi, hôm nay ta thấy có một đồng
môn cao lớn đứng sau lưng hai người. Ngạn sư huynh có biết lai lịch của
người này hay không. Ta thấy hai mắt của y màu tím nhạt, tựa hồ không
giống với Nhân tộc thông thường.” Liễu Minh sau khi cảm ơn một tiếng
bỗng nhiên nhớ ra gì đó, lại mở miệng hỏi.
“Nếu là người khác, tại hạ còn không quá rõ ràng. Nhưng người này lại khảo thí cùng một lúc với ta để trở thành đệ tử ngoại môn, ngược lại ta có biết rõ vài phần chi tiết. Người này tên là Tàng Huyền, hoàn toàn
chính xác không phải là kẻ mang huyết mạch Nhân tộc thuần túy. Cho nên y chẳng những có thực lực bất phàm, càng có thể dùng hai mắt để thi triển một ít bí thuật huyền diệu của Tử Mâu Tộc.” Ngạn Danh sau một phen suy
tính, cũng không hề có ý tứ giấu giếm, thản nhiên trả lời.
“Huyết mạch dị tộc?” Liễu Minh nghe vậy có chút kinh ngạc.
“Liễu huynh không cần phải kinh ngạc như thế. Cái gọi là dị tộc, kỳ
thật cũng là một nhánh của Nhân tộc mà thôi. Chỉ có điều bởi vì hoàn
cảnh cũng như nơi sinh sống thậm chí công pháp tu luyện không giống nhau mới khiến huyết mạch trong cơ thể chậm rãi biến dị. Cho nên Dị tộc mà
những người bình thường nói đến, phần lớn cũng xuất phát từ Nhân tộc
chúng ta. Mà Thái Thanh Môn cùng với đại đa số tông môn trên đại lục
cũng không hề bài xích mà vẫn đối xử bình đẳng với những đệ tử Nhân tộc
có chứa một bộ phận huyết mạch dị hóa này. Hơn nữa một ít đệ tử loại này có thiên phú đặc thù, bởi nguyên nhân càng thích hợp để tu luyện một
vài loại công pháp, thậm chí lại càng được tông môn coi trọng. Mặt khác, bản thân những Dị tộc xuất phát từ Nhân tộc này phần lớn cũng có biểu
hiện vô cùng hiền lành đối với Nhân tộc, thậm chí vẫn xem mình như một
thành viên của Nhân tộc. Đương nhiên Yêu tộc, Linh tộc cùng vài loại số
ít Dị tộc không có nguồn gốc từ Nhân tộc vẫn bị các đại tông môn cảnh
giác mười phần, căn bản sẽ không tiếp nhận những kẻ này, mà cho dù có
phá lệ tiếp nhận thì cũng chỉ thu làm đệ tử bình thường, tuyệt không bao giờ truyền thừa tuyệt học chính thức của tông môn. Còn về phần những Ma Nhân tộc bị ma khí làm ô uế cùng với những ma vật bởi vì tu luyện ma
công mà tẩu hỏa nhập ma, cho dù nguyên bản xuất thân từ Nhân tộc nhưng
lại chính là sinh tử đại địch với Nhân tộc ta. Bất luận một gã Nhân tộc
nào nhìn thấy những kẻ ẩn chứa ma huyết này, tất nhiên sẽ ra tay chém
giết, tuyệt đối không có lựa chọn thứ hai.” Tuyết Vân dùng âm thanh dễ
nghe nhanh chóng giải thích cho Liễu Minh.