“Nguyên lực trong không gian của Tiểu Viêm Giới rất đặc thù cho nên những người có tu vi ngoài Hóa Tinh kỳ không cách nào
tiến vào địa phương này. Trong đó có một ít hỏa linh cường đại sở hữu
thực lực không thua kém tu sĩ Ngưng Dịch cảnh hậu kỳ. Tuy rằng bổn môn
ngăn cấm đệ tử sát hại lẫn nhau, nhưng nếu như có người không cẩn thận
bị yêu thú bên trong giết chết, môn phái cũng không thể quản được. Vì
vậy vạn nhất các ngươi gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, tốt nhất mau
chóng bóp nát phù lục.” Giang Trọng ở trên một tòa đài cao khác chợt
tiếp nối câu chuyện, giọng điệu thản nhiên.
Chúng đệ tử nghe vậy không khỏi rùng mình, tâm tình lập tức trở nên có chút ngưng trọng.
Ngay lúc này, hoàng mi lão giả vỗ nhẹ một tiếng “ba”, ngay lập tức
liền có vài tên đệ tử chấp sự từ trong thông đạo đi ra, phân phát cho
mỗi đệ tử ngoại môn một tấm phù lục màu trắng rộng hai chỉ dài vài tấc.
Bên trên ngọc phù ngoại trừ có khắc vài đường phù văn ngoằn ngoèo thì
không có gì đặc biệt cả, cũng không cảm giác được chút chấn động pháp
lực nào.
Về phần địa đồ Tiểu Viêm Giới, đám đệ tử Liễu Minh đã sớm chuẩn bị
thật tốt. Họ Liễu thoáng kiểm tra ngọc phù trong tay mình một chút. Sau
khi cảm thấy không có vấn đề gì, hắn liền cất ngọc phù vào tu di loa một cách cẩn thận.
Đợi phân phối ngọc phù xong, hoàng mi lão giả liền ra dấu tay với bảy vị viện chủ còn lại. Sau đó tám người cùng nhau bấm niệm pháp quyết,
tám miếng lệnh bài lơ lửng trong không khí lập tức phát ra ánh đỏ ngày
càng rực rỡ. Nương theo pháp quyết biến hóa của tám vị viện chủ, một
quầng sáng đỏ dần dần lóe lên, tám miếng lệnh bài cũng xâu chuỗi lại với nhau. Vô số phù văn từ trong lệnh bài nhao nhao hiện ra bay về phía
trên pháp trận. Chúng đan xen lẫn nhau ngưng kết thành một cái phù trận
hình tròn cực lớn.
Tám người đồng thời duỗi tay phải ra điểm một cái vào giữa không khí. Phù trận kêu “Phốc” một tiếng rồi chụp xuống pháp trận phía dưới, tiếp
đó nhanh chóng dung nhập không còn bóng dáng. Sau một khắc, pháp trận
khổng lồ nổi lên âm thanh “Ông ông”. Một đám mây đỏ từ trong pháp trận
bay vọt ra, nhanh chóngtràn ngập bên ngoài pháp trận, khiến cho da thịt
mọi người ở đây trong khoảnh khắc đều ánh lên sắc đỏ đậm.
Theo ánh sáng đỏ lưu chuyển bên ngoài pháp trận, đệ tử ngoại môn ở
những tòa đài cao xung quanh đều có thể cảm thấy không khí ẩn ẩn tản mát ra từng trận sóng nhiệt cộng với một cỗ lực lượng bài xích dường như
đẩy mọi người chậm rãi lùi về phía sau.
Giang Trọng và các vị viện chủ lại đánh mấy đạo pháp quyết vào trước
lệnh bài. Bên trong những tấm lệnh bài này lại một lần nữa bắn ra một
cột sáng màu đỏ to như cánh tay, nhao nhao chiếu về phía pháp trận. Một
hồi chấn động nhỏ rung lên trên mặt đất. Ánh sáng màu đỏ trong pháp trận lập tức quay cuồng.
Từng tiếng “Phốc phốc” phát ra.
Sắc đỏ nồng đậm sau khi quay cuồng một hồi lại lắng xuống sau đó
huyễn hóa ra một đôi bàn tay màu đỏ thật lớn. Trong tiếng động xé rách
trầm thấp, hư không phía trên pháp trận bị hai bàn tay khổng lồ xé ra
một thông đạo không gian đen kịt rộng chừng vài trượng. Đám đệ tử ngoại
môn ở bốn phía không khỏi phát ra từng tiếng thán phục, khiếp sợ trước
cảnh tượng kì dị trước mắt.
Liễu Minh đồng dạng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc!
“Tốt rồi, thông đạo đến Tiểu Viêm Giới đã mở ra, các ngươi cứ mười
người một nhóm theo thứ tự tiến vào pháp trận. Lão phu sẽ đưa các ngươi
vào thông đạo.” Âm thanh của hoàng mi lão giả từ trên đài cao truyền
đến.
Đệ tử bát đại phân viện nghe vậy không dám thờ ơ, lập tức trật tự đi vào pháp trận.
Cứ mỗi một nhóm đệ tử ngoại môn tiến vào pháp trận, ánh sáng màu đỏ
lại chớp lóe sáng tắt, sau đó thân hình bọn họ mơ hồ bị hút vào thông
đạo màu đen không thấy bóng dáng. Rất nhanh, Liễu Minh và chín đệ tử
Phiêu Hồng Viện khác cũng cùng tiến vào pháp trận. Một người trong đó
chính là thanh niên tử nhãn dị tộc, Tàng Huyền.
Ánh sáng màu đỏ nhấp nháy!
Liễu Minh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hình ảnh trước mắt bắt
đầu mơ hồ. Khi hắn lại mở mắt ra lần nữa liền bất ngờ phát hiện ra mình
đã ở trong một thế giới màu đỏ sậm. Mà chín người truyền tống cùng lúc
với hắn đều ở gần đó, phần lớn đang hiếu kỳ đánh giá cảnh tượng kì dị ở
bốn phía.
Tiểu Viêm Giới, đúng như tên gọi, là một vùng đất cực nóng!
Bốn phía toàn là núi đá cùng đất đai đỏ thẫm. Tầm mắt nhìn đến đám cỏ cây nóng cháy cũng trở nên vặn vẹo. Nếu như ngẩng đầu nhìn lên tinh
không, màn trời bên trên cũng mang một màu đỏ thẫm mơ hồ. Tại đường chân trời lơ lửng vài đám mây màu đỏ, giống như những đóa hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt. Theo từng cơn sóng nhiệt cuồn cuộn trong không khí đập
vào mặt, mọi người đều cảm giác được một hồi thiêu đốt nóng rát. Có hai
gã đệ tử ngoại môn tu luyện công pháp vừa khéo lại bị hoàn cảnh nơi này
khắc chế, sắc mặt càng trở nên khó coi, vội bấm niệm pháp quyết phóng
thích cương khí bảo vệ bản thân đồng thời móc ra một tấm phù lục dán lên người.
Liễu Minh mới vừa dừng lại liền phóng thần thức ra ngoài, điều tra
hoàn cảnh chung quanh. Nhưng mà bọn hắn cũng xem như gặp may. Ở gần đây
ngoại trừ mười người bọn họ cũng không có những sinh vật khác ẩn nấp.
Điều này khiến họ Liễu âm thầm thả lỏng một chút, tâm niệm vừa động, bên ngoài cơ thể lập tức cuồn cuộn hắc khí. Những hắc khí này hình thành
một tấm bình chướng, lập tức cách ly sóng nhiệt khỏi cơ thể hắn.
Cùng lúc đó, trên người Tàng Huyền cũng nổi lên ánh sáng hoa mỹ màu
tím ngưng kết thành một vòng bảo hộ. Đồng thời ánh mắt của y không ngừng nổi lên ánh sáng tím, hiển nhiên họ Tàng đang dò xét bốn phía xung
quanh. Những người khác đồng dạng cũng đang thi pháp dò xét hoàn cảnh
một phen.
“Chư vị, xem ra chúng ta đã đến bên trong Tiểu Viêm Giới. Lúc trước
các vị viện chủ cũng đã nói lần thí luyện này mỗi người chúng ta chỉ cần mang ra ba viên tinh hạch hỏa linh liền xem như đã vượt qua. Vậy chúng
ta không bằng cùng nhau hành động, các vị thấy thế nào?” Trong số mười
người, một thanh niên mặc áo trắng thân hình cao lớn ho nhẹ một tiếng
nói với những người còn lại.
“Đúng vậy, nghe nói hỏa linh trong Tiểu Viêm Giới quả thật phi thường lợi hại. Chúng ta nếu nhiều người cùng nhau hành động có lẽ sẽ an toàn
hơn nhiều. Dù sao thí luyện lần này cũng không có quy định phải đi săn
tinh hạch một mình.” Đề nghị của thanh niên áo trắng lập tức nhận được
sự đồng ý của một nam tử cao gầy, người này lên tiếng phụ
họa.
Những người còn lại nghe vậy, trong lúc nhất thời lưỡng lự nhìn nhau.
“Liên thủ! Ha ha, thật là tức cười! Muốn liên thủ các ngươi hãy đi mà liên thủ, Tàng mỗ cũng không phụng bồi nữa!”
Tàng Huyền nghe vậy, cười hắc hắc nói, sau đó quay người rời đi. Mỗi
bước chân của gã đều phiêu động kéo dài đến khoảng cách hai trượng,
trong nháy mắt liền biến mất ở một mảnh rừng cây đỏ thẫm.
Nam tử áo trắng thấy vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ hơi khó coi. Thấy
có người dẫn đầu rời đi, những người khác sau khi liếc nhìn nhau cũng
nhao nhao một mình rời khỏi nơi đây. Liễu Minh cũng cười cười thong thả
rời đi. Có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thái Thanh Môn, có người
nào mà không có thiên tư hơn người, đều là hạng người tâm cao khí ngạo.
Nếu phải lựa chọn cùng hành động với những người khác, phần lớn bọn họ
lại lựa chọn tin tưởng thực lực của mình nhiều hơn. Một lát sau, chỉ còn ba người ở lại chỗ này. Ngoại trừ thanh niên áo trắng và nam tử cao gầy thì chỉ còn có một nữ đệ tử dung mạo bình thường. Nam tử áo trắng gượng cười trong lòng nhưng rất nhanh giữ vững tinh thần, sau khi ba người
trao đổi ngắn gọn kế hoạch hành động tiếp theo cũng nhanh chóng rời đi.
…
Cách nơi xuất phát vài dặm, bên trong một vùng đồi núi, Liễu Minh một thân áo bào xanh một mình tiến về phía trước. Trong tay hắn đang cầm
bản đồ một phần nhỏ của Tiểu Viêm Giới. Hắn vừa chậm rãi bước tới vừa
cẩn thận so sánh bản đồ với địa hình xung quanh.
Khí hậu của Tiểu Viêm Giới vô cùng khắc nghiệt, còn hơn dự đoán của
Liễu Minh. Mặc dù thân thể của hắn mạnh mẽ nhưng dưới nhiệt độ thiêu
đốt, pháp lực và thể lực đều chậm rãi tiêu hao. Cũng may mấy ngày trước
hắn tu luyện Long Hổ Minh Ngục Công lại tiến thêm một bước, pháp lực
càng thêm hùng hậu vài phần. Tốc độ tiêu hao này so với hắn mà nói vẫn
là cực kỳ nhỏ bé. Lúc này thoạt nhìn họ Liễu có vẻ bình thản nhưng thực
tế lại vô cùng cẩn thận, thần thức của hắn vẫn một mực dò xét ở phạm vi
mười trượng xung quanh.
Sau nửa canh giờ so sánh địa hình, hắn dần dần nhìn ra nơi đây là khu vực đồi núi được đánh dấu ở góc tây nam trên bản đồ.
Căn cứ theo bản đồ, phụ cận nơi đây xác suất gặp được hỏa linh cũng
không lớn lắm, cả đoạn đường vừa rồi quả nhiên hắn không hề đụng phải.
Mà từ nơi này đi theo hướng bắc sẽ đến một chân núi lửa. Chỗ đó mới là nơi có nhiều hỏa linh xuất hiện.
Sau khi trong lòng đã có quyết định, Liễu Minh thu địa đồ lại, trực
tiếp đằng không bay lên. Bỗng nhiên hắn biến sắc, thân hình mơ hồ một
cái lui về núp ở đằng sau một khối cự thạch màu đỏ thẫm.
Sau đó, từ phương hướng vừa rồi hắn định bay lên lập tức truyền đến
một hồi tiếng vang “Cạc cạc”. Một mảng mây đỏ to lớn hiện ra, bên trong
mơ hồ có ánh đỏ chớp động.
Liễu Minh thấy vậy trong lòng khẽ động, lập tức quán chú pháp lực vào mắt, tập trung nhìn về phía đám mây đỏ.
Nương theo đám mây tiến lại gần, những điểm sáng bên trong càng lúc
càng lớn, rõ ràng là khoảng mười con ô nha đỏ thẫm lớn hơn một xích. Lúc những con hỏa cầm này vỗ cánh, không trung không ngừng nổi lên những
đóa hỏa diễm đỏ rực, đồng thời một cỗ khí tức vô cùng nóng bỏng từ giữa
không trung phả vào mặt khiến không khí dường như bị thiêu đốt đến vặn
vẹo.
“Hỏa nha.”
Liễu Minh vẻ mặt không thay đổi nhưng trong miệng lại thì thào một tiếng.
Mấy ngày nay hắn cũng tốn một chút tâm tư đi góp nhặt các loại tài
liệu của Tiểu Viêm Giới, thậm chí còn hao tốn không ít điểm cống hiến để tìm tòi trong Tàng Thư Các. Hỏa nha này là một loại yêu cầm thường thấy nhất trong Tiểu Viêm Giới, chỉ có thể sinh ra ở nơi có hỏa linh lực phi thường nồng đậm. Thực lực cũng chúng không cao lắm, nhiều nhất chỉ là
trình độ Linh Đồ Kỳ. Nhưng nếu như gặp hàng trăm hàng ngàn con hỏa nha
kết thành biển lửa, cho dù là Ngưng Dịch Cảnh hậu kỳ muốn lành lặn trở
ra cũng không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng mà trước mặt hắn bây giờ chỉ có hơn mười con, Liễu Minh không nói lời nào lấy ra một thanh trường
kiếm màu xanh da trời đưa ngang trước ngực. Đây đúng là do hắn cố ý mua
một thanh linh kiếm trung phẩm thuộc tính Thủy ở phường thị trong tông
để chuẩn bị cho lần thí luyện này.
Vài tiếng kêu “Ực..ực” truyền đến.
Con hỏa nha bay đầu tiên vậy mà ánh mắt sắc bén dị thường, hiển nhiên đã phát hiện ra Liễu Minh, cũng kêu lên vài tiếng rồi lập tức phóng
tới. Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt Liễu Minh, hắn liền kết kiếm quyết. Một đạo kiếm quang màu xanh lam lập tức phóng lên trời sau đó phóng lớn lên mấy lần, hóa thành một đạo kiếm khí khổng lồ dài vài trượng bổ về
phía hỏa nha. Hỏa nha sau khi kêu một tiếng “Xii..ii” liền há mồm phun
ra một ngọn lửa, ý định ngăn cản kiếm khí của Liễu Minh.