Người thanh niên áo trắng này chính là tên đệ tử
ngoại môn lúc trước đề nghị mọi người cùng nhau hợp tác. Mặc dù không
biết có bao nhiêu người đồng ý, nhưng giờ đây y chỉ còn một mình, e rằng những người đi cùng đã gặp bất trắc. Thân hình Liễu Minh vừa xuất hiện ở cách đó không xa, Tàng Huyền liền lạnh lùng nhìn qua. Sau khi nhìn thấy người đến là Liễu Minh, gã mới thu ánh mắt trở lại. Ngược lại, thanh
niên áo trắng bỗng nhiên mở hai mắt nhìn Liễu Minh sau đó mới gượng cười nói:
“Vị sư đệ này cũng trở về đây. Có phải trên đường ngươi đồng dạng gặp phải hỏa linh dẫn dắt rất nhiều hỏa thú đến tập kích hay không?”
“Đúng vậy, hai vị sư huynh cũng như thế à?” Liễu Minh chậm rãi đi về phía hai người, không hề phủ nhận mà gật đầu đồng ý.
Tàng Huyền ở một bên nghe được lời nói của Liễu Minh, khẽ nhíu mày,
cũng không nói thêm gì. Thanh niên áo trắng liền thở dài một tiếng chậm
rãi kể ra những chuyện gặp được trong nửa ngày qua. Thì ra y đồng hành
cùng với hai người khác. Lúc bắt đầu cũng lần lượt đánh chết một ít hỏa
linh thú cấp thấp cho nên niềm tin tăng lên nhiều, muốn vào nơi sâu hơn
để tìm kiếm.
Thế nhưng khi ba người đi qua một mảnh đất hoang, đột nhiên có rất
nhiều hỏa linh thú xuất hiện vây quanh. Nhưng bởi vì những con hỏa linh
thú này có tu vi không cao nên cả ba cũng không lập tức chạy trốn, mà
ngược lại còn ôm tâm tư muốn thu thập thêm nhiều tài liệu, bắt đầu ra
sức chém giết.
Đến lúc ba người gần như tiêu diệt hết đàn linh thú thì bản thân đã
rơi vào tình trạng kiệt sức. Bỗng nhiên có vài con hỏa linh đồng thời
hiện thân, vừa ra tay đã giết chết hai đồng bạn của y. Nếu không phải
Tàng Huyền ở gần đó đi ngang qua, vận dụng thủ đoạn lôi đình khiến đám
hỏa linh sợ hãi chạy mất, chỉ e rằng y cũng không may mắn thoát khỏi.
“Hành trình của Liễu mỗ cũng tương tự như thế, liên tiếp gặp phải một ít hỏa linh thú tập kích. Mà những con hỏa linh vốn không xuất hiện
nhiều ở những khu vực này cũng liên tiếp hiện ra, mức độ nguy hiểm của
chúng so với trong tài liệu miêu tả cũng hoàn toàn khác biệt. Chắc rằng
bên trong Tiểu Viêm Giới đã xảy ra biến cố kỳ lạ nào đó. Theo suy nghĩ
nông cạn của tại hạ, hay là trước tiên hãy rời khỏi thí luyện, thông báo việc này lên tông môn mới là thượng sách.” Liễu Minh trầm ngâm một lát
sau đó chậm rãi nói ra.
“Ta cũng muốn như thế. Những con hỏa linh này dường như sinh ra biến
dị nào đó. Tiểu Viêm Giới giờ đây đã trở nên thập phần nguy hiểm. Dựa
theo điều lệ trong môn, chúng ta hoàn toàn có thể rút khỏi cuộc thí
luyện này.” Thanh niên áo trắng nghe xong đề nghị của Liễu Minh, vô cùng đồng ý nói.
“Hai vị đã nói như vậy, ta cũng không có ý kiến gì.” Tàng Huyền nghe xong liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Nếu đã như vậy, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây để
tránh đêm dài lắm mộng. Trên người tại hạ còn có thương thế, ta liền đi
trước một bước vậy.” Thanh niên áo trắng thấy thế liền lật tay lấy ra
một tấm ngọc phù màu trắng rồi đánh vào đó một đạo pháp quyết.
Vèo!
Bên ngoài ngọc phù chớp động linh quang, một đạo bạch quang từ bên
trong phóng ra bay lên trời. Nhưng khi cột sáng trắng vừa bắn đi được
một đoạn liền nổ tung thành một vầng sáng trên không trung. Cùng lúc đó, ngọc phù trong tay thanh niên cũng “Phanh” một tiếng vỡ nát thành từng
mảnh. Cả ba người thấy cảnh này đều biến sắc, đồng dạng nhìn chằm chằm
vào không trung mà không chớp mắt. Ước chừng thời gian uống nửa chén trà trôi qua, lại không hề có thứ gì phát sinh cả.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải nói bóp nát ngọc phù là có thể
truyền tống đi được hay sao?” Âm thanh của thanh niên áo trắng có chút
run rẩy.
Liễu Minh và Tàng Huyền liếc mắt nhìn nhau sau đó vẻ mặt cả hai đều
hơi xấu đi. Ngay sau đó, hai người cũng bóp nát ngọc phù trong tay. Quả
nhiên cũng giống như thế, đều không có chuyện gì phát sinh. Lúc trước
gặp phải những biến cố kia, Liễu Minh đã mơ hồ suy đoán việc Tiểu Viêm
giới có gì đó khác thường. Giờ đây ngọc phù đã mất đi hiệu quả chứng
minh rằng phỏng đoán của hắn là chính xác.
“Lúc này ngọc phù đã mất hiệu lực. Trong thời gian ngắn muốn từ nơi
này rời đi là chuyện không thể. Không biết tám vị viện trưởng ở bên
ngoài có cách nào biết được tình hình thực tế ở nơi này hay không. Nhưng mà sự tình cấp bách, chúng ta cũng chỉ có thể tự suy nghĩ cách giữ lại
tính mạng, tìm cách thoát khốn. Trừ phi, hai vị còn có biện pháp nào
khác có thể rời đi.” Liễu Minh trầm mặc một lát sau đó nói ra.
“Chúng ta tiến vào nơi đây đều do tám viện chủ hợp sức đưa vào, làm
sao có thể có biện pháp ly khai nào nữa.” Thanh niên áo trắng sắc mặt
tái nhợt nói.
“Tại hạ cũng không có cách nào khác.” Tàng Huyền cũng lắc đầu.
“Như vậy, xem ra trước mắt nên cùng với những đồng môn khác tụ tập
lại một chỗ, bàn bạc đối sách thì tốt hơn. Bằng không những con hỏa linh kia nếu đã không bị hạn chế trong khu vực của chúng, chúng ta tiếp tục ở lại nơi này, e rằng đồng dạng vô cùng nguy hiểm.” Thanh niên áo trắng
sau một phen suy nghĩ cuối cùng đưa ra đề nghị.
“Chúng ta tự nhiên đều muốn rời khỏi nơi đây. Những đệ tử khác có lẽ
đều chạy tới những bộ lạc hỏa linh ở Tiểu Viêm Giới, mà phần lớn sẽ lựa
chọn mục tiêu là bộ lạc hỏa linh lớn nhất ở trung tâm. Chúng ta đi về
phía kia hẳn là sẽ gặp được phần đông đệ tử. Nếu như hiện tại phần lớn
hỏa linh hầu như xuất hiện ở những khu vực khác, nghĩ đến trong những bộ lạc này ngược lại sẽ không tụ tập quá nhiều hỏa linh. Chúng ta đến đó
vừa vặn tụ họp cùng những đồng môn này. Nhưng mà, nếu như hỏa linh có
thể dẫn theo nhiều linh thú thuộc tính Hỏa để đánh lén chúng ta như vậy, có thể nghĩ được những người khác cũng chưa chắc may mắn thoát khỏi,
cũng không biết có bao nhiêu người có thể thuận lợi đến nơi. Hơn nữa
những lộ tuyến được đánh dấu trên địa đồ hiển nhiên không thể sử dụng
nữa. Chúng ta nhất định phải đi theo lối khác rồi.” Tàng Huyền trầm
giọng nói.
“Việc này cũng đơn giản, chúng ta chỉ cần đi theo một lộ tuyến nào đó không được đánh dấu trên bản đồ là xong. Tuy rằng có thể gặp phải một
vài nguy hiểm khác, nhưng tổng thể so với việc bị hỏa linh chú ý thì vẫn tốt hơn.”
Liễu Minh vốn cũng định nói như Tàng Huyền nhưng gã lại nói ra trước. Mặc dù hắn cảm thấy rất kinh ngạc nhưng vẫn tỏ ý tán đồng. Thanh niên
áo trắng cũng không có ý kiến gì khác đối với việc này. Trải qua một hồi thương thảo, ba người quyết định đợi cho thanh niên áo trắng khôi phục
kha khá pháp lực sau đó sẽ lập tức xuất phát tiến về bộ lạc hỏa linh lớn nhất ở trung tâm Tiểu Viêm Giới.
Lúc này,
thanh niên áo trắng lấy ra một cái bình ngọc thúy nhỏ, đổ ra hai viên đan dược màu đỏ nuốt vào, sau đó khoanh chân ngồi xuống, hai
mắt khép lại bắt đầu điều tức. Một lát sau, sắc mặt tái nhợt của y dần
dần bắt đầu trở nên hồng nhuận. Liễu Minh tìm một khối đá màu đỏ khoanh
chân ngồi xuống, một bên phóng xuất tinh thần lực để chú ý đến tình
huống xung quanh, một bên lẳng lặng suy nghĩ gì đó. Tàng Huyền vẫn đang
khoanh tay đứng ở chỗ cũ, đôi mắt suy tư nhìn về phía xa.
Hai canh giờ sau đó, thanh niên áo trắng thở dài một hơi đứng dậy.
Tiếp theo, ba người khẽ động thân hình, phi hành dưới tầng trời thấp
theo một phương hướng nào đó đã định sẵn.
…
Sau vài canh giờ.
Liễu Minh và hai người còn lại đang đi trên một con đường nhỏ rộng
chừng ba bốn trượng, một bên là dãy núi màu đỏ kéo dài vô tận, bên kia
lại là một mảnh rừng rậm đỏ rực mênh mông không cách nào nhìn thấy điểm
cuối. Bất chợt, Tàng Huyền đang đi đầu tiên bỗng nhiên dừng bước. Chỉ
thấy trên mặt đất cách đó không xa thình lình xuất hiện ba cỗ di hài, từ quần áo mơ hồ có thể nhận ra chính là của những đệ tử ngoại môn khác.
Mà chung quanh lại có mười mấy bộ thi thể hỏa lang đang nằm ngổn ngang.
Hài cốt của ba vị đệ tử ngoại môn đều đã bị đốt cháy đen, hơn nữa tứ chi còn có vết cắn xé, thậm chí có một cỗ hài cốt đã bị phá nát lồng ngực.
Xem ra ba tên đệ tử kia lúc còn sống đã chiến đấu một trận kịch liệt với bầy hỏa lang.
“Những con hỏa lang kia có lẽ đã đi rồi.” Sau khi ánh sáng từ đôi mắt tím của Tàng Huyền quét qua bốn phía, gã chậm rãi nói.
Liễu Minh khẽ động thân hình, lập tức đến gần những cỗ hài cốt này,
cúi đầu cẩn thận kiểm tra một phen, thế nhưng cũng không phát hiện được
bất kỳ thứ linh khí đan dược nào cả. Hắn than nhẹ một tiếng sau đó liền
lắc đầu đứng dậy thả ra ba khối hỏa cầu hóa ba cỗ thi thể thành tro tàn. Trên đoạn đường tiếp theo, ba người thế nhưng vẫn chưa gặp được linh
thú tập kích theo quy tắc như lúc trước, vẻn vẹn chỉ đụng phải năm ba
con hỏa linh thú bình thường, tự nhiên bị bọn hắn tiện tay đánh chết.
Lại qua thêm nửa ngày nữa, ba người đã đi đến trước một hồ nước hình
tròn. Đưa mắt nhìn lại, toàn bộ hồ nước giống như một bãi nước đọng
không hề có sinh cơ, bên ngoài lại bị một màn sương mù màu đỏ bao phủ
khiến cho ánh mắt bị ngăn trở, không cách nào nhìn xa được.
“Đợi một chút.” Tàng Huyền ở phía trước đột nhiên mở miệng, cánh tay
to lớn như thân cây đưa ra, ý bảo hai người Liễu Minh ở sau lưng dừng
lại.
“Tàng huynh có phát hiện gì à?” Thanh niên áo trắng tỏ vẻ nghi hoặc hé miệng hỏi.
“Có hỏa linh ẩn nấp ở gần đây, số lượng ước chừng bốn năm con.” Cặp
tử nhãn của Tàng Huyền khẽ quét qua không trung, gã mở miệng nói.
Tàng Huyền vừa dứt lời, hai người Liễu Minh tự nhiên cả kinh. Họ Liễu lúc này mới phóng xuất tinh thần lực tìm tòi một phen, nhưng lại không
có chút cảm giác được dấu hiệu nào của hỏa linh, không khỏi hơi ngạc
nhiên. Song khi hắn kéo dài tinh thần lực ra xa hơn lại phát hiện ra một hồi linh lực pha tạp chấn động truyền đến. Liễu Minh nhíu hai mắt lại
nhìn xuyên qua tầng sương mù mông lung chợt phát hiện ra những điểm sáng ở cách đó không xa, rõ ràng là một bầy hỏa linh thú đang đánh tới đây.
“Hai vị, chỉ sợ chúng ta đã lọt vào phục kích rồi.” Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, hắn rung tay áo lấy ra một thanh tiểu kiếm màu lam.
Thanh niên áo trắng lập tức cuống quít lấy ra một cái quạt màu đen,
để ngang trước người. Tàng Huyền lại há miệng nhổ ra một thanh tiểu kiếm màu vàng, bấm niệm kiếm quyết chỉ về một khối nham thạch ở bên hồ. Một
đạo cầu vồng màu vàng kích bắn ra.
Phanh!
Khối nham thạch kia dưới ánh sáng màu vàng lóe lên lập tức bị chém
làm đôi. Đồng thời, một quả cầu lửa màu đỏ sáng lên rồi lăn xuống, đúng
là một đầu hỏa linh hình người. Tàng Huyền đột nhiên nắm chặt bàn tay
còn lại, đánh một kích mãnh liệt về phía mặt đất.
Lập tức mặt đất xung quanh không ngừng rung lên, trên mảnh đất trống
phía trước có vài đám bùn lầy vỡ ra, dưới ánh lửa lập lòe, thình lình lộ ra thân ảnh của bốn con hỏa linh khác. Chỉ thấy quanh thân những con
hỏa linh này bao bọc từng đoàn hỏa diễm màu đỏ thắm. Vừa thấy hành tung
bị bại lộ, chúng liền không hẹn mà cùng phát ra những tiếng hét chói
tai. Thanh niên áo trắng nghe xong sắc mặt liền trắng nhợt, nhưng Liễu
Minh và Tàng Huyền lại điềm nhiên như không có chuyện gì.
“Liễu huynh, ngươi đối phó với những con hỏa linh thú kia, còn những
con hỏa linh này cứ giao cho ta xử lý.” Tàng Huyền thấy vậy có chút bất
ngờ liếc nhìn Liễu Minh sau đó nói ra.
Tiếp theo đó, gã một tay ném ra một tấm phù lục hóa thành một tầng
ánh sáng màu vàng bảo vệ bản thân, tay kia lập tức thao túng pháp quyết, điều khiển phi kiếm màu vàng hóa thành một đạo ánh sáng đánh về phía ba con hỏa linh trong số đó. Dưới hàn quang lành lạnh chớp động, ba con
hỏa linh này liên tiếp lui về sau, âm thanh bén nhọn trong miệng phát ra cũng két một tiếng ngừng lại. Thanh niên áo trắng thấy âm thanh bén
nhọn giảm xuống, vẻ mặt cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, vội giơ
linh phiến màu đen lên đánh ra mấy cơn lốc xoáy, tự mình đối mặt với hai con hỏa linh khác.