“Vật ấy chính xác là rất khó thu lại, nhưng ta biết một loại pháp quyết, nói không chừng có thể có hiệu quả, nhưng trước
tiên cần phải bố trí một tòa pháp trận phụ trợ trước đã.” Tàng Huyền
nhìn phù văn lưu chuyển bất định trên bề mặt của cự đỉnh, thần sắc hơi
động nói.
“Ah, nếu Tàng huynh đã nắm chắc như vậy thì hãy thử xem sao.” Liễu
Minh nghe vậy thì tâm niệm nhanh chóng chuyển động, sau đó không chút do dự nói.
Thanh niên mắt tím thấy Liễu Minh đồng ý thì mừng rỡ, đưa một tay vào trong áo, định lấy ra khí cụ bày trận để thu cự đỉnh lại. Nhưng đúng
lúc này, trên bầu trời cách đó mấy trăm trượng bỗng có tiếng nổ ầm ầm,
cùng với đó là sự chấn động của không gian, một luồng ánh sáng màu xanh
chói mắt xuất hiện, cùng với đó là vô số phù văn màu xanh, sau vài lần
hít thở thì tại đó liền tạo thành một phù trận lớn chừng vài trượng.
Liễu Minh và Tàng Huyền thấy vậy thì đều giật mình, không hẹn mà cùng
triển khai phòng bị. Tàng Huyền hư không một trảo, trong tay bỗng nhiên
hiện ra một thanh trường kiếm màu vàng. Tay áo Liễu Minh run lên, từng
điểm kim quang bay ra, hóa thành một mảnh cát bụi màu vàng bay quanh
thân hắn.
Lúc này, phù trận trên không trung chợt ẩn chợt hiện, sau đó ở bên
trong liền hiện ra mấy bóng người mờ ảo. Những người này đều cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt đều mờ ảo, chỉ có thể nhìn được ngũ quan, trên người đều
mặc áo giáp xanh, phía trên khắc các đồ án dị thú như long hổ, mà trước
ngực bóng loáng của bộ áo giáp có khắc một chữ “Phù”, tản ra ngân quang
nhàn nhạt.
“Phù binh chấp pháp, là người của Chấp Pháp điện.” Tàng Huyền nhìn rõ những người mặc giáp xanh thì nghẹn ngào hô lên, trên mặt lộ ra vẻ
ngoài ý muốn, mà trường kiếm trong tay không biết đã thả xuống đất từ
lúc nào.
“Phù binh?” Liễu Minh nghe vậy thì nội tâm khẽ động, cát bụi màu vàng đang bay quanh thân chuyển động cũng chậm lại.
“Hai ngươi là đệ tử ngoại môn của Phiêu Hồng Viện? Tên là gì? Không
cần hoảng sợ. Mấy người chúng ta chính là sứ giả chấp pháp điện, bởi vì
Tiểu Viêm Giới hiện tại có chút đặc thù nên mới mượn nhờ thân thể phù
binh để xé rách hư không vào đây.” Một gã thanh giáp phù binh cầm đầu,
nhìn về phía hai người Liễu Minh, cười khẽ một tiếng rồi nói. Nhưng phối hợp với khuôn mặt mơ hồ của y thì lại có chút quái dị. Mà thanh âm cứng ngắc của phù binh phát ra, sau đó y lại lật tay lấy ra một lệnh bài
hình vuông trên bề mặt có khắc một đồ án mà lúc Liễu Minh nhập môn cũng
đã thấy, đúng là hình của Chấp Pháp điện.
“Thì ra là sư huynh Chấp Pháp điện, tại hạ Tàng Huyền, bên cạnh là
Liễu Minh sư huynh. Lần thí luyện này, trong Tiểu Viêm giới đã xảy ra
không ít dị biến, hỏa linh và linh thú trở nên cuồng bạo, hiếu sát khát
máu, mà truyền tống ngọc phù của chúng ta bỗng nhiên mất đi tác dụng, vì vậy có không ít đệ tử ngoại môn vẫn lạc, không biết là tông môn đối có
an bài khác trong lần thí luyện này hay sao?” Ánh mắt Tàng Huyền quét
qua lệnh bài, lúc này vô cùng cung kính nói.
Liễu Minh mặc dù không mở lời, nhưng cũng ôm quyền thi lễ về phía không trung.
“Tàng Huyền, Liễu Minh… Đúng là trên danh sách có tên của các ngươi. Các ngươi chờ một chút.”
Thanh giáp phù binh cầm đầu nghe vậy thì thu lại lệnh bài, sau đó lật tay lấy ra một vật trông giống như một quyển điển tịch, hắn nhanh chóng lật qua vài trang, sau đó mới gật đầu nói, thu điển tịch lại, một tay
cuốn lên, lại lộ ra một vật phát ra lam quang mênh mông, làm cho người
ta không thể nhìn rõ là vật gì. Phù binh này đánh ra một đạo pháp quyết, vật trong tay lập tức bừng sáng. Cùng lúc đó, cự đỉnh đang nằm trên mặt đất giống như đáp lại lời kêu gọi nào đó, nó phát ra thanh âm ù ù chấn
động, vô số phù văn màu xanh phóng lên trời, mơ hồ tạo thành một quang
trận màu xanh phía trên cự đỉnh. Những phù binh còn lại cũng niệm chú,
không ngừng đánh ra những pháp quyết đặc biệt, dung nhập vào vật trong
tay người cầm đầu.
Phốc!
Trong quang trận phía dưới, một đạo cột sáng màu xanh thô to bắn ra,
liền bao phủ hoàn toàn cự đỉnh. Trong cột sáng, cự đỉnh màu đỏ thẫm chậm rãi trôi nổi bay lên, mà hỏa diễm ba màu vốn phun trào ở miệng đỉnh đã
biến mất một cách quỷ dị. Những phù binh này không ngờ lại ra tay thu
lấy bảo vật này. Liễu Minh và Tàng Huyền thấy vậy thì sắc mặt biến đổi,
nếu không phải lúc trước bọn họ đưa ra lệnh bài của Chấp Pháp điện thì
chỉ sợ hai người đã ra tay ngăn cản. Nhưng lúc này, hai người chỉ liếc
nhìn nhau, im lặng không nói.
Phù binh cầm đầu, lúc này sắc mặt vô cùng trịnh trọng, ném vật trong
tay ra, vật đó hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh lơ lửng giữa không
trung, sau đó mười ngón tay biến ảo, kết xuất ra các loại thủ ấn pháp
quyết, đánh ra từng đạo phù văn huyền ảo. Cự đỉnh đỏ thẫm dường như nhận được triệu hoán, chậm rãi bay về phía quang đoàn trên bầu trời, sau một hồi mơ hồ liền trực tiếp chui vào trong đó, biến mất vô ảnh vô tung.
Phù binh cầm đầu vẫy tay một cái, ánh sáng màu xanh liền “Vèo” một
tiếng, bay vào trong tay y. Mấy phù binh bên cạnh thấy vậy thì nhìn về
những người xung quanh, tựa hồ như thở ra một hơi. Lúc này, thanh giáp
phù binh cầm đầu mới xoay người, nhìn về phía hai người Liễu Minh, trầm
giọng nói:
“Đỉnh này chính là chí bảo của Thái Thanh Môn, không may đã rơi vào
Tiểu Viêm giới, cũng chính bởi hỏa tinh trong đỉnh tiết ra ngoài mới
khiến cho Tiểu Viêm giới xảy ra dị biến. Việc này chính là bí mật trong
môn cho nên hai người nhất định phải giữ bí mật, không được nói cho bất
kỳ ai, nếu không sẽ bị xử theo môn quy!”
Liễu Minh, Tàng Huyền nghe vậy, trong lòng cũng đã đoán trước vài
phần nên khi nghe vậy tự nhiên cũng không dám chần chờ mà lập tức gật
đầu đồng ý.
“Ân, nơi đây trước kia bản điện có bố trí cấm chế che giấu, lúc trước hai ngươi và Hỏa linh vương kịch chiến, bởi vì bí thuật nên không cách
nào lập tức xé rách hư không, đem phù binh truyền tống đến đây. Nhưng mà trưởng lão trong điện, thông qua cấm chế nơi đây có thể thấy
được tình
hình kịch chiến của các ngươi. Đệ tử ngoại môn mà có thể đánh chết Hỏa
linh vương, các ngươi đúng là đã lập đại công cho tông môn, sau khi ra
ngoài chắc chắn bản điện sẽ có trọng thưởng.” Thấy thần sắc cung kính
của hai người, ngữ khí của thanh giáp phù binh cũng hòa hoãn xuống.
Hai người Liễu Minh tự nhiên cảm tạ một hồi.
“Tốt rồi, sự tình nơi đây đã chấm dứt, mà bên phía bát đại viện chủ
có lẽ cũng sắp sửa chữa xong truyền tống trận rồi, ngọc phù truyền tống
trước kia đã mất đi tác dụng, các ngươi muốn rời khỏi Tiểu Viêm giới thì có thể đi về phía Đông, từ đó có thể truyền tống ra ngoài. Các ngươi
nhớ nói cho những người khác biết điều này, để tránh thêm nhiều việc
phiền phức.”
Thanh giáp phù binh nói xong, tay lấy ra ngọc phù màu xanh rồi bóp
nát, phù trận màu xanh dưới chân lập tức tỏa ra ánh sáng chói mắt, lóe
lên vài cái, vài tên thanh giáp phù binh trong trận liền biến mất vô
tung vô ảnh. Hai người Liễu Minh lúc này mới nhìn nhau cười khổ. Tuy
Chấp Pháp điện hứa hẹn sẽ trọng thưởng cho bọn hắn, nhưng so với một
kiện chí bảo thì tự nhiên chẳng đáng là bao. Nhưng đỉnh này nếu đã là
chí bảo của tông môn thì hai người bọn hắn không thể nói thêm được gì,
đành tự nhận mình quá xui xẻo mà thôi.
“Hiện tại dị bảo đã bị lấy đi, Hỏa linh vương cũng đã đền tội thì
chắc hẳn hỏa linh và yêu thú cũng đã trở lại trạng thái bình thương,
chúng ta cũng nên sớm thông báo tin này với đồng môn khác.” Liễu Minh
chậm rãi mở miệng nói.
“Ừm, việc đó là đương nhiên rồi. Nhưng mà trước đó, chúng ta còn có
việc khác cần làm.” Thanh niên mắt tím nói xong, sau đó đi đến bên cạnh
hố, nhìn xuống.
Tại vị trí khi trước để đại đỉnh vừa rồi còn lưu lại không ít tinh
thạch thuộc tính Hỏa, đây đều là do đại đỉnh lúc trước ngưng tụ thành,
chúng có màu sắc đỏ tươi, tản ra linh lực chấn động mãnh liệt, độ tinh
thuần có thể so với tinh thạch thượng phẩm hỏa thuộc tính, nếu mang ra
trao đổi có thể kiếm được một lượng lớn linh thạch. Hai người liền ngầm
hiểu, phân ra thu thập những linh thạch này không còn một mống.
“Những người bên ngoài chỉ sợ rất nhanh sẽ tìm đến đây, ta và huynh
tốt nhất là chia nhau ra hành động, có thể tìm được những bảo vật khác
thì phải xem vào cơ duyên của nhau vậy.” Tàng Huyền nói một câu, sau đó
liền phi thân vào trong hỏa vân bên cạnh.
Ánh mắt Liễu Minh chớp động, cũng phi thân lên, nhưng là đi theo hướng khác.
Nếu hạp cốc này được xem là bộ lạc lớn nhất của Hỏa Linh, hỏa linh
khí nồng đậm thì tự nhiên cũng có vô số các linh tài hỏa thuộc tính.
Hiện tại các đệ tử ngoại môn khác đều không có ở đây, đúng là thời cơ
tốt nhất để thu thập, nên tự nhiên hai người bọn hắn muốn chia nhau thu
hoạch sạch sẽ chỗ này. Nhưng ngay khi Tàng Huyền vừa chui vào trong hỏa
vân không lâu thì một bóng người lóe lên, Liễu Minh lại quỷ dị từ trong
hỏa vân quay trở về. Hắn nhìn về phương hướng họ Tàng rời đi, lại thả
thần thức ra dò xét xung quanh bốn phía một phen, đảm bảo xung quanh
không có ai rồi mới bước vài bước đến bên cạnh cái hố chứa đại đỉnh lúc
trước, thả người nhảy xuống, lấy ra một tấm phù lục màu vàng, dán lên
người.
“Phốc” một tiếng, một tầng hoàng quang bảo phủ lấy Liễu Minh, sau đó lao thẳng vào sâu trong đại động.
“Ngươi xác định bên dưới cái hố này còn bảo vật khác nữa, hơn nữa khí tức lại giống hệt với đại đỉnh lúc trước?” Sau khi lấy đi đại đỉnh thì
mặt đất bên trong động vẫn nóng hơn rất nhiều so với bên ngoài, Liễu
Minh bên trong hoàng quang, bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng.
“Chủ nhân, đúng như vậy. Ta tuy vừa mới thức tỉnh, nhưng mà dựa vào
thần thông mới của ta, lại phát hiện ra bên dưới đích thực còn có bảo
vật khác.” Trong tai Liễu Minh bỗng nhiên truyền đến thanh âm non nớt
của một nữ đồng.
Nơi đây không ngờ vẫn còn có người thứ hai. Liễu Minh trầm mặc một
lát, bỗng nhiên hắn vỗ tay vào bên hông, miệng túi mở ra, một luồng hắc
khí từ trong đó bay ra, quay tít một vòng, sau đó hóa thành một con bò
cạp màu trắng bạc to bằng lòng bàn tay. Đúng là một trong hai linh sủng
của hắn, Bạch Cốt Hạt. Nhưng thân hình của nó vốn dài nửa xích, bây giờ
bỗng chốc lại nhỏ đi rất nhiều, phần lưng có vô số tử văn, mà giao lân
màu đỏ thẫm ngày xưa đã biến mất, đồng thời phần móc câu của nó lại
trông giống như một cái đầu rắn. Quỷ vật này tại Thâm Uyên cắn nuốt đầu
lâu của cự ma, sau đó nằm ngủ một mạch trong Dưỡng Hồn Đại cho đến tận
bây giờ, đúng vào lúc Liễu Minh đang chém giết Hỏa linh trong đại động,
nó lại đột nhiên thức giấc, lúc phát hiện ra đỉnh lô đỏ thẫm thì bỗng
nhiên truyền âm với Liễu Minh, nói là cảm ứng được bên dưới đỉnh lô còn
một kiện bảo vật không biết tên nữa.