Một năm sau.
Trên một sườn núi đen như mực.
Liều Minh nhìn chằm chằm vào ma hóa Lam Tỳ gãy một cách tay, máu chảy tràn trề đang đứng cách hắn không xa.
Mà sắc mặt của hắn đã tái nhợt, dường như bị tổn thương nguyên khí
trầm trọng, bụng còn bị thủng một lỗ to như nắm tay, chỉ có điều xung
quanh miệng vết thương lại lập lòe ánh sáng màu xanh, không hề có nửa
giọt máu tươi chảy ra.
Trước đó, Liễu Minh đã lợi dụng bản thân làm mồi nhử, dụ cho ma hóa Lam Tỳ tấn công mình.
Tiếp theo hắn quyết định tung ra quân bài hiểm, dựa vào sức phòng ngự cường đại của xích sắc lân phiến và một loại bí thuật súc cốt, đợi khi
bàn tay của Lam Tỳ đâm vào bụng mình thì lập tức dùng linh kiếm hoàn trả lại cho Lam Tỳ một đòn nặng nề.
Với khoảng cách gần như vậy, cộng với việc lợi dụng thân thể mạnh mẽ
kiềm chế không cho đối phương rút tay kịp thời, nên cho dù Lam Tỳ có
thân pháp quỷ dị như thế nào cũng phải lãnh đủ, kết quả là, hắn phải để
lại cánh tay làm vật trả giá.
Nhưng may mà Liễu Minh kịp thời rút lui, lại chuẩn bị linh phù để cầm máu trị thương, nếu không hắn cũng đã xong đời.
Phương pháp tìm đường sống từ cõi chết, Bối Thủy Nhất Kích
(dựa lưng vào sông - điển tích từ cách hành quân thần kỳ của Hàn Tín) này là thủ đoạn hắn mới nghĩ ra, tuy đã thử nghiệm qua mười mấy lần nhưng đây được xem là lần thành công đầu tiên.
Mười mấy lần trước kia, hắn chết do bị đối phương tấn công vào chỗ hiểm trên cơ thể hoặc là trị thương không kịp thời.
Hơn nữa qua mấy chục lần giao chiến, Liễu Minh đã đúc rút được nhiều
kinh nghiệm, hắn biết rằng, nếu không đánh trúng đầu hoặc những vị trí
chí mạng trên thân thể Lam Tỳ thì nó có thể thông qua việc hấp nạp ma
khí để tu bổ, nhưng nếu bị đứt một cánh tay thì thời gian để mọc lại là
cực lâu và lượng ma khí để phục nguyên là hết sức kinh người.
Lần này, ma hóa Lam Tỳ cũng không thả ra ma khí để tu bổ thân thể, mà chỉ hống lên mấy tiếng rồi lập tức vọt đến trước người Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy thì lập tức vung tay áo lên, một đoàn Kim Sa lập
tức xuất hiện rồi lấy tốc độ nhanh nhất ngưng tụ thành mấy cái thuẫn màu vàng, chắn ở phía trước, làm xong chuyện đó hắn còn cấp tốc lùi lại,
thân hình hắn lóe lên đã biến mất không tăm tích.
Tuy Lam Tỳ mất đi một cánh tay, thực lực giảm mạnh, nhưng mấy tầng
Kim Sa Thuẫn cũng chỉ chống đỡ được trong chốc lát đã bị đánh cho tan
tành.
Cùng lúc đó, thân hình Liễu Minh đã xuất hiện ở dưới chân núi, trong
tay đã xuất hiện hai viên châu màu đen, hai tay hợp lại, hai viên châu
liền hợp thành một.
Sau khi Lam Tỳ phá xong Kim Sa Thuẫn, thần thức của nó ào ào tràn ra, khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn hơn, chỉ trong chốc lát đã xuất hiện
trước mặt Liễu Minh lần nữa.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ngay khi thân hình Lam tỳ vừa xuất hiện thì Liễu Minh đã ném viên châu kia ra.
"Vèo!" Tiếng xé gió vang lên.
Viên châu màu đen hóa thành một vệt sáng đen lao đi, sau khi quay
trong không trung một vòng, bên ngoài thân nó hiện lên hư ảnh của bảy
ngọn núi màu đen, lập tức lao bổ xuống.
Thân hình ma hóa Lam Tỳ chỉ cần hơi di chuyển đã dễ dàng tránh khỏi nó.
Một tiếng nổ "Ầm" bốc lên, trên mặt đất đã xuất hiện cái hố sâu.
Ma hóa Lam Tỳ cười lạnh, đang định phóng qua tiểu sơn, để tiếp cận Liễu Minh.
Ánh mắt Liễu Minh trở nên lạnh lẽo hơn, pháp quyết cũng biến đổi, bên trong tiểu sơn đột nhiên phóng một luồng ánh sáng màu đỏ thẫm, nó lóe
lên một cái rồi biến mất ở trong mặt đất dưới chân Lam Tỳ, rồi nổ tung,
mặt đất đã bị hỏa diễm thiêu đốt, đất đá bị lật lên, thân hình Lam Tỳ
cũng chìm trong sóng lửa.
Hóa ra là lúc trước Liễu Minh lặng lẽ đem xích sắc phi kiếm ẩn dưới
mặt đất ở vùng phụ cận, lúc này nhờ sự yểm hộ của Trọng Thủy châu nên
Liễu Minh lập tức biến đổi pháp quyết thúc dục nó tự bạo, xuất kỳ bất ý
đánh ra một chiêu cường đại.
Lam Tỳ vốn không hề có sự phòng bị, trong lúc gấp gáp chỉ có thể thôi thúc ma khí ở trên thân để chống đỡ. Ma khí và hỏa diễm cắn xé lẫn
nhau, đan dệt thành một cỗ khí thế kinh khủng, bên trong đó còn có tiếng gào rống giận giữ.
Tuy vậy, Liễu Minh vẫn chưa hề ngừng tay, miệng vẫn không ngừng niệm
khẩu quyết, một tay chỉ thẳng lên trời, xung quanh chỗ tự bạo lập tức
hình thành một quyển Kim Sa Sa Vụ.
Ầm!
Lam Tỳ lao từ trong biển lửa ra, dùng một quyền đánh tan Kim Sa.
Nhưng "Vèo" một tiếng.
Một bóng người màu vàng óng bỗng nhiên xông lên ôm chặt Lam Tỳ từ
phía sau, đây chính là Hoàng Cân Lực Sĩ bí phù hóa thành Kim Giáp phù
binh.
Xì xì!
Vụ sa vốn đã bị đánh tan nay lại biến thành một sợi xích màu vàng, quấn chặt quanh người Lam Tỳ.
Cho dù Lam Tỳ liều mạng giãy giụa, nhưng hiện tại nó chỉ có một cánh
tay, nên dưới sự trói buộc của Hoàng Giáp Phù Binh và Lạc Kim Sa trong
lúc nhất thời nó cũng không làm gì được.
Cùng lúc đó, Liễu Minh đã lùi ra xa, phất tay thu lại Trọng Thủy
Châu, rồi lại biến đổi pháp quyết, hắc khí tuôn ra cuồn cuộn từ thân thể hắn hóa thành hắc sắc cự giao và cự hổ, tiếp theo hắn quán nguyên lực
lên hai tay rồi cấp tốc tống quyền, từng tuyền từng quyền vừa nhanh
chuẩn nhiều nện trên người Lam Tỳ.
Sau một hồi âm thanh vang lên thì ma hóa Lam Tỳ như diều đứt dây bay ra ngoài.
Đồng thời, Liễu Minh cũng hét lên, thân hình nhoáng lên lần nữa đã
hiện ra trước người ma hóa Lam Tỳ. Động tác của hắn nhanh đến nỗi chỉ
còn dư lại tàn ảnh, nắm đấm mang theo Trọng Thủy châu trực tiếp đâm vào
thân thể đối phương. Sau đó hắn lập tức bắn người trở lại, Trọng Thủy
châu găm chặt trong người ma hóa Lam Tỳ.
Ma hóa Lam Tỳ gầm lên mấy tiếng thê lương, cố gắng ổn định lại thân
thể, chẳng qua, ngay thời điểm đó, Trọng Thủy châu nằm trong người nó
đột nhiên nổ tung, hóa thành đoàn hắc quang ào ào tràn ra ngoài.
Tuy thân thể ma hóa Lam Tỳ cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đối diện với việc tự bạo của Trọng Thủy châu cũng không thể ngăn cản. Trong nháy mắt ma hóa
Lam Tỳ đã biến thành cơn mưa máu, ma khí ở phụ cận cũng biến mất vô tung ảnh, đúng là hôi phi
yên diệt.
Liễu Minh thấy cảnh này thì thở nhẹ ra một hơi, nở nụ cười thỏa mãn.
Tuy hắn bị thương nặng, nhưng đây là lần đầu tiên trong trăm lần đối chiến với ma hóa Lam Tỳ, hắn có thể toàn mạng trở về.
Tuy trong lúc chiến đấu hắn vẫn dựa nhiều vào vận khí, nhưng cũng không thể phủ nhận năng lực thực chiến của hắn đã tăng cao.
Hắn nhắm hai mắt lại, thần thức truyền đến một tiếng "Vù".
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt lại hai năm qua đi.
Trong hai năm, Liễu Minh nhờ Huyễn Ma đồng đã đối chiến hơn hai trăm lần với ma hóa Lam Tỳ.
Đến mấy mươi trận chiến cuối, hắn đã nâng cao thành tích của mình rất nhiều. Trong mười lần đối chiến, hắn có thể thắng hiểm được một trận,
hai trận khác là đồng quy vu tận
Bảy trận còn lại, dựa vào các loại thủ đoạn của hắn, hắn có thể đấu ngang ngửa với ma hóa Lam Tỳ.
Hôm nay, Liễu Minh đang ngồi khoanh chân hồi tưởng lại trận đấu mới diễn ra với ma hóa Lam Tỳ.
Bỗng nhiên Không gian thần bí chợt chấn động, hai bên tai lại nghe
thấy tiếng vù vù, rồi trời đất bỗng trở nên quay cuồng, ngay sau đó,
Liễu Minh đã xuất hiện trong động phủ của mình.
Cốt Hạt cùng Phi Sọ cũng xuất hiện bên người.
Lúc này, bọt khí thần bí ở trong Linh Hải của hắn cũng đã biến mất
không thấy, ngay cả Hồn Thiên Bi cũng đã đảo ngược trở lại, nó đã từ từ
lún xuống đất.
Tâm niệm Liễu Minh vừa động, đã cảm thấy pháp lực cực kỳ tinh thuần
trào ra từ trong Linh Hải. Thấy vậy, hắn lập tức nhắm hai mắt, tay vận
chuyển pháp quyết để điều tức.
Ở hai bên, Cốt Hạt và Phi Sọ cũng yên lặng chờ đợi, đây không phải là lần đầu tiên chúng chứng kiến cảnh này.
Khoảng chừng một canh giờ sau, khuôn mặt của Liễu Minh buông lỏng từ từ, hai mắt cũng đã hé mở.
"Chủ nhân!"
Cốt Hạt và Phi Sọ thấy Liễu Minh tỉnh lại nên kêu lên mừng rỡ.
Không sao rồi, hai người các ngươi lần này cũng đã nhận được không ít chỗ tốt nhỉ? Tốt, trở về đi.”
Liễu Minh nghe vậy, khẽ cười một tiếng, rồi vỗ cái túi da
bên hông, thả ra một mảnh hào quang màu đen thu cả hai vào.
Sau khi dùng thần thức dặn dò hai người tiếp tục tu luyện,
thì hắn lập tức dùng thần thức cường đại quét qua thân thể,
cảm thụ pháp lực còn lại trong thân thể. Tuy pháp lực tinh
thuần hơn trước rất nhiều, nhưng hiện giờ tu vi của hắn chỉ
khoảng ngưng dịch trung kỳ đỉnh phong, tiệm cận với ngưng dịch
hậu kỳ.
Điều này khiến hắn chỉ có thể lắc đầu cười khổ.
Xem ra trong đoạn thời gian tới đây, hắn phải mau chóng nghĩ ra cách để khôi phục pháp lực mới được.
Cũng may hiện tại trình độ luyện chế Lãnh Ngưng Đan của hắn
đã đạt đến mức độ cao thâm, chỉ cần có được đại lượng đan
dược, việc khôi phục tu vi là chuyện nhỏ.
Liễu Minh nghĩ tới đây, tâm tình cũng được thả lỏng, hắn phất tay một cái, hai tấm trữ vật phù đã hiện ra.
Thần thức quét qua, bên trong một tấm đã trở nên rỗng tuếch,
đây là trữ vật phù hắn đã dùng trong Không gian thần bí nên sau khi ra ngoài tự nhiên biến mất hoàn toàn.
Tấm Trữ Vật phù còn lại có chứa mấy phần tài liệu dùng
để luyện chế Lãnh Ngưng Đan và Kim Nguyên Đan, lúc trước hắn
chưa dùng nên vẫn còn nguyên.
Liễu Minh suy nghĩ rồi đứng dậy đi về phòng luyện đan trong mật thất.
Trong thạch thất, Liễu Minh bình tĩnh đổ một bình nhỏ chứa chất lỏng màu bạc vào trong lò luyện đan, sau đó lại cẩn thận bỏ
dược liệu vào rồi vung tay đậy lò đan lại.
Hiện giờ, mỗi động tác của hắn đều lộ ra vẻ ung dung bình
tĩnh mà thuần thục, ở trong Không gian thần bí này, hắn đã
thực hiện không biết bao nhiêu lần, tự nhiên đã thành thạo đến
cực điểm.
Làm xong hết thảy mọi việc, hắn mới duỗi ngón tay chỉ về phía
hư không ở dưới lô đỉnh, ở đó lập tức lóe lên ánh bạc, hỏa
diễm màu đỏ bốc cháy hừng hực.
Theo thời gian trôi qua, mùi thuốc bắt đầu bốc lên.
Cánh mũi Liễu Minh hơi nhếch lên, sắc mặt đã lập tức trở nên cực kỳ phấn chấn, ánh mắt hiện ra nét mừng rỡ.
Cứ như vậy chừng một ngày, dược hương từ nhàn nhạt chuyển sang nồng nặc.
Khi dược hương đạt tới đỉnh điểm, hai mắt Liễu Minh lóe lên
tinh manh, pháp quyết trên tay cũng biển đổi, hỏa diễm ở dưới lô đỉnh đã biến mất.
"Mở!"
Hắn quát nhẹ một tiếng, đồng thời một đạo pháp quyết bắn ra, chuẩn
xác đánh vào đan lô. Ngân đỉnh rung lên, nắp đỉnh bỗng trôi bồng
bềnh, theo sau đó là một đám khói trắng lẫn mùi thơm nồng nặc xông vào mũi. Chỉ thấy trong lò luyện đan có hai viên Lãnh Ngưng
đan to bằng ngón cái, ánh bạc xán lạn lẳng lặng nằm ở đó.