Một tay Liễu Minh trảo vào hư không, quả trứng côn trùng màu xanh liền bay vào trong tay.
Lúc này thì điểm đen bên trong quả trứng đã biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn thoáng nhìn qua một chút rồi vô cùng cẩn thận thu lại quả trứng.
“Tốt rồi, những điều nên nói cũng đã nói xong rồi. Ngươi có thể đi.”
La Hầu nhàn nhạt nói một tiếng, sau đó liền vung tay áo, một luồng cuồng phong liền quét tới.
Liễu Minh còn chưa kịp mở miệng hỏi vài điều khác thì chỉ cảm thấy
trước mắt đen kịt, sau một khắc thì thân hình lại xuất hiện trong tĩnh
thất của tầng ba.
Hắn thấy vậy thì chỉ có thể cười khổ, loại đãi ngộ này cũng không phải là lần đầu.
La Hầu tạo cho hắn một cảm giác giống như là y không muốn tiếp xúc quá nhiều với hắn.
Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó lại nghĩ về tinh huyết vạn năm mà bắt đầu buồn bực.
Đồ vật như linh huyết này đúng là đồ chỉ có thể ngộ chứ không thể
cầu, cho dù ở phường thị thì cũng không thể dễ dàng mà tìm được.
Ít nhất là những ngày trước, hắn có đi dạo qua các cửa hàng thì cũng không có bán ra những đồ vật tương tự như thế này.
Liễu Minh suy nghĩ một chút, sau đó liền thu lại cấm chế của mật thất, sau đó bước ra khỏi tĩnh thất, đi xuống lầu.
Ba ngày tiếp theo, những lúc rảnh rỗi, hắn đều đi vào tất cả những
cửa hàng lớn nhỏ trong phường thị, nhìn qua một lần tất cả những thứ hắn cảm thấy hứng thú.
…
Ba ngày sau, tại khu giao dịch tự do nằm gần trung tâm của hồ nước là một tòa kiến trúc cực lớn hình lục giác, chiếm diện tích hơn mười mẫu,
cao chừng hơn mười trượng.
Bên hai đại môn là hai nam tử cao lớn mặc áo bào trắng đứng không
nhúc nhích, từ khí tức phát ra thì có thể thấy được hai người đều có tu
vi Ngưng Dịch hậu kỳ.
Mà bên trên đại môn là một tấm biểm cực lớn, có viết bốn chữ màu vàng “Thương Hội Thương Minh”, dưới ánh tà dương chiếu rọi đến thì tỏa ra
kim quang chói mắt, trông vô cùng bắt mắt, thỉnh thoảng lại có một vài
người từ đại môn ra vào, mà dựa vào phục sức của những người đó thì
không hề giống người của một tông môn.
Nơi này chính là đại sảnh đấu giá lớn nhất của phường thị Trường Dương.
Mà phía bên cạnh của tòa kiến trúc là một cột ghi công cáo. Lúc này
đang có một gã nam tử trung niên mặc áo bào màu xanh nhạt đang tập trung tư tưởng xem qua những thông báo này.
“Bốn tháng sau…”
Nam tử mặc áo bào xanh nói thầm một câu, sau đó liền đi thẳng đến đại môn.
“Xin chào đạo hữu, tại hạ lần đầu đến phường thị Trường Dương, không
biết buổi đấu giá của thương hội, có hạn chế nào đối với người tham gia
hay không?” Nam tử áo bào xanh khom người một chút, vẻ mặt tươi cười với một tên thủ vệ áo trắng, nói.
Tên nam tử áo bào trắng không hề phản ứng, tựa hồ không hề quan tâm, vẫn một mực nhìn về phía trước.
Nam tử áo bào xanh thấy thế thì lắc đầu, xoay người muốn rời khỏi.
“Vị huynh đài này xin dừng bước, tại hạ Trác Tật, người của Kiếm
Xuyên hội, là một trong những người phụ trách việc bán đấu giá tại đây
của thương hội Thương Minh, không biết các hạ xưng hô thế nào?” Lúc này, một gã thanh niên có tướng mạo thanh tú, chạc tầm hai mươi tuổi, mặc
một bộ áo bào màu dỏ nhạt, từ trong đại sảnh đi ra, vô cùng khách khí
gọi người nam tử trung niên lại.
“Trác đạo hữu hữu lễ, tại hạ họ Diệp, chỉ là một tán tu.” Nam tử
trung niên nghe vậy thì xoay người lại, không nhanh không chậm đáp lại.
“Thì ra là Diệp đạo hữu. Đạo hữu lần đầu tiên đến phường thị Trường
Dương, có lẽ là không hiểu rõ lắm đối với thương hội đấu giá Thiên Minh
chúng ta. Thương hội Thiên Minh thực ra là do gần một nghìn thương hội
lớn nhỏ không đồng đều tạo thành thương minh, tuy nói thế lực của tất cả gia thương này không lớn lắm, nhưng mà nghìn nhà hợp lại, tuy rằng
không dám so sánh cùng với những quái vật khổng lồ như tứ đại Thái Tông, bát đại thế gia, nhưng cũng tự phụ là có chỗ cắm dùi tại Trung Châu.”
Thanh niên áo bào hồng chậm rãi giải thích, nói.
Nam tử trung niên nghe vậy thì trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng lập tức liền khôi phục lại như thường.
“Trác đạo hữu, không biết buổi đấu giá này, những tán tu chưa được
mời như ta có được vào hay không?” Nam tử trung niên suy nghĩ một chút,
sau đó hỏi lại.
“Đấu giá hội lần này cũng không có hạn chế gì. Đạo hữu chỉ cần mang
theo đầy đủ linh thạch là có thể tham gia. Nếu đạo hữu có thứ đồ gì muốn đem đi đấu giá, tại hạ cũng có thể dẫn đạo hữu đi đến gặp người đánh
giá. Sau khi được kiểm chứng thì có thể tham gia đấu giá, hơn nữa sau
khi giao dịch thành công thì bản thương minh chỉ thu lại một chút tiền
thù lao mà thôi.” Thanh niên áo bào hồng cười hắc hắc rồi nói.
“Đa tạ Trác huynh, tại hạ còn muốn mua thêm một chút đồ trong phường
thị nữa. Bây giờ tại hạ xin cáo từ, bốn tháng sau nhất định sẽ đến tham
gia.” Nam tử trung niên ôm quyền một cái, sau đó liền xoay người rời đi, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi đầu đường của phường thị.
Trên mặt thanh niên áo bào hồng lộ ra một tia dị sắc, nhìn theo bóng
lưng của nam tử trung niên, sau đó cũng xoay người, bước vào đại sảnh
của tiệm đấu giá.
Nam tử trung niên sau khi rẽ trái quặt phải bảy tám lần thì đi đến
một con hẻm nhỏ vắng lặng. Một lát sau, một gã thanh niên mặc áo bào
xanh từ trong đó đi ra.
Tên thanh niên này đúng là Liễu Minh.
“Không nghĩ đến thế lực của thương hội Thương Minh này còn lớn hơn so với tưởng tượng.” Hắn than nhẹ một tiếng, sau đó liền đi về phía Bách
Luyện Các.
…
Trong tĩnh thất tầng ba của Bách Luyện Các, sắc mặt Liễu Minh không
chút biểu tình, nhưng ánh mắt chớp động, tựa hồ như đang suy nghĩ điều
gì đó.
Tại một góc của tĩnh thất, trên chiếc bàn đang bày ra mấy chiếc hộp ngọc.
Mấy ngày trước, sau khi lượn một vòng quanh phường thị thì hắn đã có
một đánh giá đại khái đối với nơi này, cũng từ trong những cửa hàng mà
hắn cho là đáng tin cậy, dự định trong vài ngày tiếp theo sẽ mang số
Lãnh Ngưng Đan còn lại, bán ra từng chút một.
Nhưng mà đối với vài viên đan dược Nhập phẩm, nên xử lý như thế nào thì hắn vẫn chưa có suy nghĩ kỹ càng.
Dù sao thì đan dược Nhập phẩm, đan dược bình thường sao có thể so
sánh, nếu xử lý không cẩn thận thì chỉ sợ sẽ mang đến những phiền toái
không cần thiết.
Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ, sau đó liền đưa ra quyết định, thu
lại toàn bộ số hộp ngọc trên bàn, rồi chuyên tâm ngồi xuống bồ đoàn điều tức.
Giữa trưa ngày hôm sau, Liễu Minh biến thành một người khác, dạo qua
một vòng phường thị, rồi chia Lãnh Ngưng Đan thành mấy phần, phân biệt
bán cho những cửa hàng tương đối tin tưởng trước đây.
Sau đó, hắn lại đi vào một cửa hàng bán đan dược
lớn nhất của Bức tộc.
Lúc này, trong cửa hàng ngoại trừ những tên sai vặt mặc hắc y thì còn có một gã nam tử hơn ba mươi tuổi, có vẻ như là chưởng quầy ở đây, vừa
thấy có người vao điếm thì liền từ phía sau quầy đi ra, cười hì hì chào
đón.
“Tại hạ chính là chưởng quầy ở đây, không biết đạo hữu cần mua đan
dược hay là tài liệu luyện đan?” Vẻ mặt tên chưởng quầy Bức tộc hiền
lành cười nói.
“Tại hạ muốn bán một chút đan dược rồi đổi lấy tài liệu luyện đan có
chút hỏa hầu.” Lông mày Liễu Minh nhướng lên, không chút khách khí nói.
“A? Nơi này nói chuyện không tiện, kính xin các hạ theo ta lên lầu ba nói chuyện.” Nam tử Bức tộc đánh giá vị thanh niên mặc áo bào xanh một
thoáng, con mắt khẽ xoay vòng, sau đó vẫn giữ nguyên bộ dáng tươi cười,
nói.
Liễu Minh cũng không đáp lại, đi thẳng về phía bậc thang lầu.
“Yến nhi, trông coi cửa hàng cho ta.” Nam tử Bức tộc phân phó một tiếng, sau đó cũng nhanh chóng bước lên lầu.
Tầng ba là một gian nhã phòng lớn, trong đó là bốn năm gian phòng
nhỏ. Trong đó có hai gian mở cửa, còn những gian khác thì đóng cửa, tựa
như có người đang ở trong đó.
Liễu Minh thấy vậy, lúc này liền dùng tinh thần lực quét qua, nhưng
lại không thể thăm dò vào trong những gian phòng này được chút nào, rõ
ràng là có bố trí cấm chế cao thâm để ngăn cản thần thức.
Sau đó, hắn liền chọn một gian nhã phòng đang mở cửa, chậm rãi đi vào.
Gian nhã phòng này có diện tích chừng năm sáu trượng, bốn phía có đặt mấy bồn thực vật màu xanh có vẻ đơn giản, chính giữa là một chiếc bàn
gỗ rộng hơn trượng cùng vài cái ghế, trên tường có treo một bức họa, họa một đám hắc y nhân trên lưng có hai cánh, đang quần chiến với một đầu
ác giao màu tím.
Mà một bên tường khác thì có khắc một phù văn ảm đạm màu đỏ, Liễu
Minh thả ra tinh thần lực dò xét thì lại không thể nào xuyên qua được,
mà phù văn này nguyên bản vẫn ảm đạm, lúc này đột nhiên lóe lên, phát ra từng vầng sáng đỏ chói mắt.
Lúc này, Liễu Minh liền thu lại tinh thần lực, sau đó ngồi trên một chiếc ghế.
“Phù văn trên tường này chỉ có Bức tộc ta mới có, có thể ngăn cản hết thảy toàn bộ tinh thần lực, dù cho tu vi có cao hơn nữa cũng không thể
nào thăm đò được mảy may, điểm này đạo hữu có thể yên tâm. Về phần bức
họa kia, chính là mấy vạn năm trước, lão tổ Bức tộc chúng ta tranh đấu
cùng với một đầu ác giao.” Sau khi Liễu Minh ngồi xuống ghế không lâu
thì chưởng quầy Bức tộc liền đi đến, trong tay bưng theo một ly trà
nóng, khuôn mặt tươi cười.
“Như vậy là tốt nhất.” Liễu Minh nghe vậy thì gật đầu nói.
“Trước hết xin mời các hạ dùng linh trà đã.” Nam tử Bức tộc để ly trà xuống chiếc bàn gỗ, sau đó bàn tay khẽ vẫy, cửa phòng chậm rãi đóng
lại.
“Tốt rồi, hiện giờ các hạ có thể nói một chút, rốt cuộc là cần tài
liệu gì, rồi muốn dùng đan dược như thế nào để đổi?” Nam tử Bức tộc sau
khi ngồi xuống, mỉm cười hỏi.
Liễu Minh nghe vậy thì từ hông lấy ra một hộp ngọc màu xanh, để lên bàn.
“Tại hạ muốn đổi một ít Thanh Ngưng Quả có hỏa hầu năm trăm năm trở
lên, về phần dùng đan dược gì để trao đổi, chưởng quầy nhìn qua là
biết.” Liễu Minh nhẹ nhàng đẩy hộp ngọc đến trước mặt nam tử áo đen, sau đó cầm chung trà lên, nhấp một ngụm.
Nam tử Bức tộc thò tay cầm hộp ngọc, nhẹ nhàng vỗ một cái, hộp ngọc
lóe lên ánh sáng màu xanh rồi từ từ mở ra. Sau khi nắp hộp mở ra toàn bộ thì trong hộp ngọc hiện ra bảy viên đan dược màu xanh lập lòe.
“Lãnh Ngưng Đan!”
Nam tử không kìm lòng được, cả kinh hô lên một tiếng, sau đó cẩn thận dùng ngón tay dài hẹp của mình kẹp một viên lên, đặt trước mắt rồi cẩn
thận đánh giá một phen, chỉ thấy bên trên đan dược màu xanh mịt mờ này,
có thể thấy được hai linh văn màu bạc mơ hồ.
Tiếp theo, nam tử áo đen thả lại vào hộp ngọc, sau đó lại kẹp một viên khác lên, cẩn thận quan sát.
“Bảy khối, lại đều là Phàm phẩm!” Nam tử Bức tộc sau khi kiểm tra
toàn bộ bảy viên đan dược, vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng nhìn về phía Liễu
Minh.
“Không biết mấy viên Lãnh Ngưng Đan này có thể đổi được bao nhiêu
Thanh Ngưng Quả hỏa hầu năm trăm năm?” Liễu Minh không nhanh không chậm
nói.
“Các hạ nếu như muốn đổi toàn bộ Thanh Ngưng Quả năm trăm năm, bổn
điếm nguyện ý dùng mười lăm quả đổi lại.” Nam tử Bức tộc nghe vậy, trầm
ngâm một chút rồi cắn răng một cái, nói.
Liễu Minh nghe vậy thì sắc mặt hơi đổi.
Lúc trước, hắn đã sớm nghe ngóng một phen, biết rõ ràng rằng một quả
Thanh Ngưng năm trăm năm, có giá tối thiểu phải đến ba vạn linh thạch.
Nam tử trước mắt này chẳng lẽ cố ý muốn giao hảo với hắn, nên mới đưa ra giá là mười lăm quả?
Quả nhiên, không chờ Liễu Minh mở miệng, nam tử Bức tộc này một lần nữa nói ra.
“Các hạ nếu như có đan dược cao cấp hơn, bổn điếm có lẽ còn có thể
dùng trân tàng Thanh Ngưng Quả ngàn năm để đối với các hạ.” Nam tử có
chút vội vàng, nói.