Phường thị bởi vì bỗng nhiên xuất hiện một lượng
lớn Lãnh Ngưng Đan mà nhất thời nhấc lên sóng gió ngập trời, các mạch
nước ngầm bắt đầu khởi động.
Nhưng tất cả mọi thế lực đều rất có ăn ý khi dặn dò thủ hạ, môn nhân
đệ tử rằng một khi còn chưa biết rõ thân phận chính thức của Luyện Đan
Sư là ai thì tuyệt đối không được gây khó dễ cho người đến bán dược.
Phàm là người có bản lĩnh tính cách phần lớn đều rất cổ quái, lỡ mà chọc giận vị Luyện Đan Đại Sư chưa lộ mặt sau lưng người này thì thật xui
xẻo.
Bách Luyện Các với tư cách là thế lực của Thái Thanh Môn, tự nhiên rất nhanh cũng nhận được tin tức.
Ngày hôm nay, tại lầu ba Bách Luyện Các, Diệp chưởng quỹ đang cung kính đứng trước mặt Liễu Minh bẩm báo lấy sự tình gì.
"Liễu Thượng sứ chắc cũng biết việc trong phường thị đột nhiên xuất
hiện rất nhiều Lãnh Ngưng Đan, ngoài ra cũng nghi ngờ có một vị Luyện
Đan Đại Sư đã đến nơi đây, lặng lẽ ẩn nấp ở lại..."
"Việc này cũng chưa nghe ai nói, mấy ngày này ta một mực đóng cửa tu
luyện, không ngờ trong phường thị lại ra sự tình bực này?" Lông mày Liễu Minh nhíu lại, tỉnh bơ như không có việc gì hỏi, trên mặt vờ lộ ra thần sắc hơi hứng thú.
"Việc này đã lưu truyền xôn xao trên các phố phường rồi. Nghe nói
người nọ bán ra một lúc đến mấy trăm khoả Lãnh Ngưng Đan. Hiện tại mọi
nhà buôn đều đang sôi sục đi tìm hiểu nguồn gốc đám đan dược này." Trông bộ dạng Diệp chưởng quỹ hiển nhiên đối với việc này cũng rất có hứng
thú.
"Theo ta biết, Lãnh Ngưng Đan là một loại đan dược rất khó luyện chế, làm sao có thể thoáng một phát liền xuất hiện nhiều như vậy? Chẳng lẽ
lại có người đang tiến hành luyện chế đan dược này với số lượng lớn?"
Liễu Minh tay sờ sờ cằm, từ chối cho ý kiến nói.
"Rất nhiều người cũng đều đoán như vậy, tất cả đều nói có một vị Luyện Đan Đại Sư rất giỏi đã tới
Trường Dương phường thị." Diệp chưởng quỹ cười khổ một tiếng nói.
"Diệp chưởng quỹ cũng cảm thấy hứng thú đối với người này?" Liễu Minh miệng nhấp một miếng nước trà, nhàn nhạt cười hỏi.
"Người này am hiểu luyện chế loại đan dược khan hiếm như Lãnh Ngưng
Đan, nếu chúng ta có thể chiêu nhập vào trong tông, xem như đã lập đại
công." Diệp chưởng quỹ nghiêm nghị nói.
"Tốt, vậy chuyện này liền giao cho Diệp đạo hữu toàn quyền xử lý." Liễu Minh bình tĩnh nói.
"Vâng, tại hạ nhất định sẽ cố hết sức tìm bằng được vị Luyện Đan Đại
Sư này." Diệp chưởng quỹ nghe Liễu Minh phân phó xong, lập tức vui vẻ
nói. Nếu là lão tự mình tìm được vị Luyện Đan Đại Sư kia, công lao riêng về phần lão sẽ càng lớn.
Tiếp theo lão giả xoay chuyển đề tài, nói lên vài sự tình khác trong Trường Dương phường thị.
Sau thời gian khoảng một chén trà nhỏ, Diệp chưởng quỹ liền đứng dậy cáo từ rời đi.
Liễu Minh cũng buông chén trà bằng sứ Thanh Hoa* xuống, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ như có như không.
(Sứ Thanh Hoa: tinh hoa đỉnh cao của gốm sứ đời nhà Nguyên bên Tàu.
Cực kỳ tinh xảo, xinh đẹp. Ở giới diện hiện đại thì là đồ cổ giá chục
triệu đô Mỹ-ực)
Tuy rằng hắn hai lần bán ra đan dược đã cực kỳ cẩn thận, nhưng đúng
là vẫn không thể tránh khỏi ánh mắt sắc bén của đám người. Nhiều thế lực đều đang tìm kiếm hắn như vậy, nếu lại tiếp tục lớn mật đi ra ngoài mua sắm tài liệu luyện đan thì thật sự là có chút mạo hiểm. Việc luyện đan
đành phải đợi đến khi cơn sóng gió này trôi qua đã rồi tính sau.
Mỗi ngày kế tiếp, Liễu Minh lại tiếp tục đóng cửa bế quan tu luyện.
Cũng có chút xa xỉ khi cách mỗi vài ngày lại ăn vào một viên Lãnh Ngưng
Đan, chậm rãi luyện hoá dược tính.
Cùng với Pháp lực từng ngày vững bước tăng lên, việc tìm kiếm Tinh
huyết Ba Ba Vạn năm cùng tăng Cửu Nghi Thuẫn Pháp lên thành Pháp bảo
hình thức ban đầu cũng là việc được họ Liễu chú trọng đặt lên hàng đầu.
Hai việc cực kỳ quan trọng này đều quan hệ đến kế hoạch tu luyện ngày
sau của hắn.
Vật đại bổ tinh khí như Tinh huyết Ba Ba Vạn năm thuộc loại cực hiếm
xuất hiện, chỉ có thể thử thời vận. Mà phần lớn tài liệu cần cho việc
luyện chế tầng cấm chế cuối cùng của Cửu Nghi Thuẫn đều đã được Liễu
Minh tìm được, hiện trước mắt chỉ còn thiếu ba loại tài liệu phụ trợ: Uế Âm Dịch, Ma Nha Tinh cùng Tinh Phách Phấn.
Ba loại tài liệu này cũng không dễ tìm, Uế Âm Dịch cùng Ma Nha Tinh
là tài liệu Âm thuộc tính ít thấy, mà Tinh Phách Phấn càng là tài liệu
Linh tính vô cùng hiếm.
Bây giờ ngoài những lúc tu luyện, Liễu Minh sẽ mang hết số Linh Thạch hiện có bên người đi các cửa hàng trong Trường Dương phường thị bắt đầu tìm kiếm. Cũng may vài ngày trước đó hắn đã dạo qua phường thị mấy lần, cũng tính quen thuộc đường lối, không đến nỗi không biết bắt đầu tìm từ đâu.
. . .
Trong một cái ngõ nhỏ gần góc Đông Nam Trường Dương phường thị, hai
bên mặt tiền mở không ít các cửa hàng cao thấp không đồng đều, vật phẩm
gì cũng có bán. Tại một nhà cửa hàng chuyên bán tài liệu luyện khí, Liễu Minh đổi một khuôn mặt đang cùng chưởng quầy nói chuyện. Sau đó dưới vẻ mặt áy náy của chưởng quầy lại đành chịu mà đi ra.
Mấy ngày nay hắn đi không ít nhà cửa hàng. Nhưng làm cho hắn có chút ủ rũ chính là đừng nói gì đến Tinh huyết Ba Ba Vạn năm, ngay cả ba dạng
tài liệu phụ trợ kia hắn một cái cũng không tìm được. Dùng thân phận của hắn, nếu nhờ cậy Bách Luyện Các ra mặt tìm kiếm sẽ mau lẹ hơn, nhưng
làm như vậy có thể sẽ khiến một số người trong tông môn chú ý đến, khi
đó hắn sẽ gặp phiền toái.
Đang lúc Liễu Minh quay người tiếp tục đi đến một cửa hàng bán tài liệu khác thì sau lưng hốt nhiên truyền tới một giọng nam.
"Vị đạo hữu này, xin tạm thời dừng bước."
Liễu Minh dừng bước, xoay người lại, chỉ thấy một tên nam tử ngoài ba mươi mặc thanh sam* đang đứng phía sau cách hắn không xa, bộ dáng tươi
cười làm lành nhìn Liễu Minh.
(Thanh sam: áo xanh)
"Không biết các hạ là ai, gọi tại hạ lại có chuyện gì?" Liễu Minh
chau mày, cảm thấy người trước mắt này nhìn có hơi quen mắt, lạnh giọng
hỏi.
"Tại hạ Lô Duyên Bình, hai ngày nay thấy đạo hữu sốt ruột chạy khắp
nơi, dường như đang tìm loại vật phẩm nào đó. Mà tại hạ sinh sống tại
phường thị đã nhiều năm, tình huống nơi này tin tưởng ta so với đạo hữu
quen thuộc nhiều hơn, hẳn là có thể giúp một chút, cũng có thể tiết
kiệm không ít thời gian cho các hạ." Thanh sam nam tử ha ha cười cười,
bộ dạng là không chút nào thèm để ý đến vẻ ngoài lãnh đạm của Liễu Minh.
"Đạo hữu theo dõi ta?" Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, suy nghĩ trong
đầu lướt nhanh như chớp, lập tức nhớ ra. Tên Thanh sam nam tử này trong
lúc Liễu Minh tìm kiếm tài liệu hai ngày gần đây đúng là đã vô tình gặp
qua gã. Nhưng mà cũng chỉ là gặp thoáng qua, không có nói chuyện với
nhau nên họ Liễu cũng không để ý.
"Đạo hữu thứ tội, tại hạ cũng không phải là có toan tính gì khác, ta
chỉ là một gã lái buôn tại Trường Dương phường thị này thôi." Thanh sam
nam tử thấy Liễu Minh hơi có chút bực bội, liền vội vàng khoát tay giải
thích.
"Lái buôn?" Liễu Minh nghe xong, sắc mặt mới hòa hoãn vài phần. Hắn
đánh giá Thanh sam nam tử từ trên xuống dưới một lần. Không có lập tức
mở miệng, trong đầu ý nghĩ chuyển
qua chuyển lại nhiều lần. Đối với cái
danh xưng lái buôn, Liễu Minh cũng không lạ lẫm gì. Ai thường xuyên đi
dạo phường thị đều sẽ biết đám lái buôn thường chia làm hai loại, Minh
cùng Ám. Minh chỉ đơn thuần làm một chút việc như môi giới mua bán, nghe ngóng tin tức cho một vài tu sĩ đến từ bên ngoài, từ đó thu lấy một ít
thù lao. Mà lái buôn Ám tuy biểu hiện ra bên ngoài cũng giống hệt như
Minh, nhưng ai cũng biết sau lưng bọn chúng là các thế lực thám tử bản
địa. Lái buôn Ám sẽ tiết lộ tin tức của chủ thuê cho các thế lực này.
Họ Liễu trước kia không có bao nhiêu hảo cảm đối với những người này, cũng chưa từng tiến hành hợp tác, dù sao bản thân hắn có không ít bí
mật phải ẩn giấu. Tuy rằng không biết kẻ trước mắt này thuộc loại lái
buôn nào, nhưng hai ngày nay quả thực hắn gần như đã lục tung phường thị mà tài liệu cần tìm vẫn ko thấy tung tích. Nếu lại tiếp tục tìm kiếm
cũng rất có khả năng là đang lãng phí thời gian. Có lẽ cũng có thể hợp
tác thử một lần với những kẻ cực kỳ quen thuộc phường thị này xem sao.
Thanh sam nam tử gặp thần sắc Liễu Minh có chút do dự, trong nội tâm
thầm kêu: "có hi vọng", lúc này liền ở một bên kiên nhẫn chờ đợi.
"Các hạ tại trong phường thị này đã bao lâu?" Sau khi im lặng suy tính hồi lâu, Liễu Minh mới ngữ khí bình tĩnh hỏi.
"Cũng không tính lâu, có tầm mười năm." Thanh sam nam tử mỉm cười đáp.
Liễu Minh nghe vậy khẽ gật đầu, kẻ này nếu đã lăn lộn trong Trường
Dương phường thị mười năm thì tình huống trong này có lẽ gã cũng tương
đối rõ ràng, liền mở miệng hỏi: "Phí tổn thu như thế nào?"
"Ha ha, cái này còn phụ thuộc vào đồ vật đạo hữu muốn tìm là gì. Các
hạ nếu không gấp, không bằng chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống chậm rãi
nói chuyện." Thanh sam nam tử đề nghị.
Một khắc sau, hai người đã ngồi tại Phiêu Hương Cư, một nhà tửu lâu trong phường thị, vừa uống trà vừa bàn bạc trò chuyện.
"Uế Âm Dịch, Ma Nha Tinh cùng Tinh Phách Phấn, xác thực đều là một ít tài liệu loại hiếm thấy, cũng không dễ tìm cho lắm." Lô Duyên Bình nghe xong yêu cầu của Liễu Minh, bỏ chén trà trong tay xuống, cúi đầu trầm
ngâm.
"Lô đạo hữu hẳn sẽ không một chút đầu mối cũng không có a?" Đã hạ
quyết tâm hợp tác với người này, Liễu Minh ngược lại trở nên trấn định.
"Đạo hữu muốn ba loại tài liệu, hai loại trước còn có khả năng, tuy
rằng thưa thớt nhưng theo ta được biết trong Trường Dương phường thị có
lẽ vẫn còn hàng tồn. Mà Tinh Phách Phấn loại tài liệu này tại hạ cũng
không nắm chắc nhất định có thể tìm được." Lô Duyên Bình giang hai tay
ra, nở nụ cười thoáng một phát rồi nói.
"Về phần phí tổn, cứ một loại tài liệu tại hạ giúp đạo hữu mua được,
đạo hữu liền cho ta hai nghìn Linh Thạch là được." Lô Duyên Bình sau khi nghĩ nghĩ một chút, lại bổ sung.
Liễu Minh hơi chần chừ, nhưng rất nhanh liền gật đầu đồng ý. Phí thu
tuy rằng không thấp nhưng chỉ cần thuận lợi tìm được tài liệu thì hắn
cũng sẽ không keo kiệt mấy nghìn Linh Thạch.
"Thành giao, chẳng qua phải nói trước, phải chờ đến khi tại hạ tới
tay tài liệu mới có thể đưa thù lao cho các hạ." Liễu Minh trầm ngâm một chút liền nói ra.
"Điều này là tất nhiên. Đã như vậy, trước hết tại hạ liền dẫn đạo hữu đi tìm Uế Âm Dịch và Ma Nha Tinh. Có một cửa tiệm có lẽ còn hai thứ đồ
này." Lô Duyên Bình nói dứt câu liền đứng lên.
"Tại hạ còn có một việc muốn nhờ cậy, nếu như Lô đạo hữu có thể giúp
ta tìm được tinh huyết Ba Ba Vạn năm, tại hạ nguyện ý trả thù lao lên
gấp đôi." Thanh sam nam tử vừa mới đứng dậy, Liễu Minh đã thấp giọng nói một câu.
Lúc này đây Lô Duyên Bình nghe xong lời này cũng không có lập tức
tiếp lời, mà suy tính mất một lúc lâu, sau mới chậm rãi trả lời: "Tinh
huyết Ba Ba Vạn năm không phải là vật mà mấy loại tài liệu kia có thể
so, chính là kỳ trân chân chính. Tại hạ cũng chỉ có thể vì đạo hữu hỏi
thăm xung quanh một chút, còn có thể tìm được hay không chúng ta đành
xem vận khí."
"Rất tốt, vậy xin nhờ đạo hữu." Liễu Minh tự nhiên không có ý kiến gì.
Hai người sau đó liền rời đi tửu lâu, lẫn vào dòng người trên đường.
Liễu Minh sau khi đi theo Lô Duyên Bình qua bảy lần quặt tám lần rẽ,
mất thời gian chừng một bữa cơm mới đặt chân đến một đầu ngõ có chút âm
u. Liễu Minh thấy vậy, chân mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn im lặng theo
sau. Hai người lại đi một lát, đến trước một gian tiểu điếm* không chút
nào thu hút Lô Duyên Bình mới ngừng lại.
(Tiểu điếm: cửa tiệm, cửa hiệu nhỏ)
Tiểu điếm này ngay cả tấm biển ghi biển số nhà cũng không có, bị mấy
nhà cửa hàng sát bên chen thụt vào bên trong, cánh cửa tiểu điếm cũng
chỉ rộng có hai thước, thật sự rất đơn sơ.
"Tài liệu đạo hữu muốn mua không phải vật tầm thường, trong toàn bộ
Trường Dương phường thị chắc cũng chỉ còn chỗ này là có thể tìm được."
Thanh sam nam tử giải thích một câu, liền trước tiên đẩy cánh cửa nửa
khép ra, đi nhanh vào.
Liễu Minh do dự một chút, cũng cất bước đi vào. Vừa tiến vào tiểu
điếm, mới nhấc mắt đảo qua đã thấy trong phòng đặt lộn xộn mấy cái giá
gỗ nhỏ. Phía trên giá gỗ tùy ý bầy biện một vài tài liệu luyện đan,
luyện khí bình thường.
Một lão giả gầy còm, đầu tóc râu ria có chút khô héo đang ngồi trên ghế sau quầy hàng, nhắm mắt dưỡng thần.