Những sự kiện liên tiếp xảy ra làm cho bầu không
khí của hội đấu giá trầm xuống. Lúc này, lão giả mi trắng đã khôi phục
vẻ lười biếng khi trước như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Khục, vị đạo hữu này đã ra giá hai trăm tám mươi vạn linh thạch để
mua bộ Khôi Lỗi giáp sĩ này, không biết có còn ai ra giá cao hơn không?" Nam tử trung niên thấy chuyện đã xử lý xong, vội vàng tiếp tục chủ trì
đấu giá.
"Ba trăm vạn!" Thiếu niên áo lục lạnh lùng liếc nhìn lão giả mi trắng, nghiến răng báo giá.
"Ba trăm năm mươi vạn!" Thiếu nữ áo bào tím ngồi đối diện không chút yếu thế nói.
Liễu Minh nghe vậy không khỏi cười khổ một tiếng, đành ngoan ngoãn
ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa. Tiếp tục tranh giành không những
không có ý nghĩa mà linh thạch trên người hắn cũng không còn đủ.
"Ta ra bốn trăm vạn linh thạch! Bộ Khôi Lỗi giáp sĩ này ta nhất định phải lấy!" Thiếu niên áo lục cười lạnh nói.
Lúc này toàn bộ hội trường đã không còn ai tiếp tục báo giá, bọn họ
khiếp sợ nhìn hai người ngồi trên ghế, thầm cảm thán tài lực kinh người
của hai thế lực.
"Bốn trăm năm mươi vạn!" Thiếu nữ áo tím vẫn bình tĩnh nói, không thèm để ý lời thiếu niên kia nói.
"Năm trăm vạn!" Thiếu niên áo lục bỗng đứng phắt dậy, âm trầm báo ra một cái giá kinh người.
Bên kia, thiếu nữ áo tím khẽ vuốt cằm như đang suy nghĩ điều gì, sau
đó nàng cười nhẹ một tiếng, không ra giá nữa. Vậy nên cuối cùng bộ Khôi
Lỗi giáp sĩ đã bị thiếu niên mua với giá năm trăm vạn linh thạch. Một
lát sau, nam tử trung niên quay sang ra hiệu với nam tử ngăm đen đứng
gần đó. Y hơi gật đầu, lật tay lấy ra một chiếc hộp gấm tinh xảo, tiếp
đó y mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn được chạm hoa văn rất tinh
tế.
"Các vị ở đây đều là người có kiến thức uyên bác nên chắc hẳn đã nhận ra vật này. Đây chính là vật đấu giá áp trục thứ hai lần này, chính là
một Tu Di giới, không gian trữ vật trong đó rộng tới năm mươi trượng,
đáng được xưng là trân phẩm trong các khí cụ trữ vật. Đấu giá ban đầu là một trăm vạn linh thạch, mỗi lần tăng không thể ít hơn năm vạn." Nam tử trung niên giới thiệu vật phẩm đấu giá rồi tuyên bố bắt đầu.
Y vừa dứt lời thì phía dưới lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn
tán. Xem ra có không ít người biết tới chiếc nhẫn này. Phải biết rằng
cho dù là ở đại lục Trung Thiên thì khí cụ chủ yếu để trữ vật cũng là
các loại trữ vật phù. Thế nhưng trữ vật phù lại có không gian rất nhỏ,
bình thường chỉ có khoảng mấy trượng, những vật hơi lớn một chút cũng
không chứa được, hơn nữa cấm chế duy trì bên trên cũng có hạn. Còn những pháp khí, linh khí hay không gian trữ vật thì một là có thể tích lớn,
hai là không gian không bằng trữ vật phù, thế nên chỉ có một số môn phái lớn có uy tín thì mới có một kiện mà thôi. Về phần Tu Di Loa mà Liễu
Minh lấy được ở Hải tộc thì cũng chỉ có kích thước ba bốn trượng mà
thôi. Song cũng được tính là một bảo bối hiếm thấy. Thế nên một chiếc
nhẫn Tu Di nhỏ xíu lại có không gian trữ vật tới năm mươi trượng mới làm mọi người điên cuồng như thế. Song riêng cái giá một trăm vạn linh
thạch đã cắt đứt tâm tư của đa số người tham gia lần này. Liễu Minh nhìn chiếc nhẫn tinh xảo đặt trên đài, cũng cực kỳ động tâm. Gầy đây hắn đã
mua sắm lượng lớn tài liệu luyện đan nên thường cảm thấy dùng trữ vật
phù quá bất tiện, mỗi lần dùng còn tốn không ít thời gian sắp xếp, mà
chiếc nhẫn trước mắt chính là thứ hắn cần hiện nay.
"Một trăm mười vạn linh thạch!" Dù sao thì những kẻ lắm tiền nhiều của cũng phải có, nên vừa rao giá đã có người hô lên.
"Một trăm hai mươi vạn!"
"Một trăm hai mươi lăm vạn!"
"Một trăm ba mươi vạn!"
...
Không khí trong buổi đấu giá ngày càng nóng lên. Trong chốc lát đã
đội giá lên một mức tương đối cao. Có điều những người vừa đấu giá vừa
rồi chỉ là những tu sĩ đứng bên dưới, còn những khách quí lầu hai vẫn
chưa có động tĩnh gì, xem ra trong mắt bọn họ thì vật này vẫn chưa tính
là trân quý.
"Một trăm tám mươi vạn linh thạch." Vừa ra giá là vị luyện khí đại sư họ Triệu.
"Một trăm chín mươi vạn!" Một thanh niên nho sinh của Hạo Nhiên Thư Viện đang ngồi ở lầu hai cũng gia nhập.
Hai người thay nhau ra giá đã một lúc rồi.
"Hai trăm mười vạn!" Giọng lão giả họ Triệu trầm xuống. Vật lão nhìn
trúng mà hết lần này tới lần khác đều có người tới cạnh tranh làm lão đã thấy có phần mất hứng.
"Hai trăm hai mươi vạn!" Nho sinh kia cười lạnh hô lên.
Lão giả họ Triệu im lặng, giá tiền này đã có phần quá mức so với lão.
"Hai trăm hai mươi lăm vạn!" Đúng lúc này, một giọng nói chen vào.
Lão giả họ Triệu vừa nhìn đã lắp bắp kinh hãi, kẻ vừa ra giá kia chính là Liễu Minh.
"Người này thật có nhiều tài lực. Vừa nãy đã bỏ ra một trăm năm mươi
vạn linh thạch mua Tinh Phách Phấn, vậy mà giờ còn dư lực cạnh tranh.
Chẳng lẽ hắn là một đệ tử đại phái hay người trong thế gia nào đó ư?"
Lão giả họ Triệu oán thầm mấy câu rồi khẽ lắc đầu rời lượt đấu giá.
"Hai trăm ba mươi vạn linh thạch!" Thanh niên nho sinh thấy lại có
người đến cạnh tranh, lạnh lùng nhìn lm một cái rồi tiếp tục báo giá.
"Hai trăm ba mươi lăm vạn!"
"Hai trăm bốn mươi vạn!"
"Hai trăm năm mươi vạn!"
Khi Liễu Minh hô giá hai trăm năm mươi vạn, nho sinh trung niên ngồi
cạnh gã thanh niên kia liền thò tay ngăn y tiếp tục báo giá, cũng nhẹ
nhàng nói:
"Chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật mà thôi, không cần phải tiêu phí quá
nhiều linh thạch như vậy. Nếu như lần này ngươi có thể giúp ta lôi kéo
vị đại sư luyện đan kia về tông thì ta sẽ nhờ Đường đại sư tự mình giúp
ngươi luyện chế một chiếc là được, mặc dù dung lượng không lớn như thế
nhưng cũng đủ dùng."
"Đa tạ sư thúc!" Thanh niên nho sinh nghe xong thì vui vẻ gật đầu đáp ứng.
Thực ra trong lòng y sao không hiểu dùng số linh thạch này mua một
chiếc nhẫn trữ vật là quá mức. Chẳng qua lúc trước y
còn hành động theo
cảm tình, chỉ là không muốn mất mặt trước người khác mà thôi.
"Nếu như không còn ai ra giá, vậy thì chiếc nhẫn này sẽ thuộc về đạo
hữu áo xanh kia." Chiếc nhẫn trữ vật được giá này thì người trung niên
đã đủ hài lòng rồi. Nên vừa nhìn quanh không thấy ai ra giá, y vui vẻ
nhìn Liễu Minh một cái, lớn tiếng tuyên bố.
Lát sau, Liễu Minh đứng trong một gian đại sảnh khác, vui vẻ giao
linh thạch nhận hàng. Sau chuyện này, linh thạch trên người hắn cũng chỉ còn hơn trăm vạn.
"Vật phẩm áp trục chắc còn một kiện nữa?" Liễu Minh lật tay cất hộp gấm đi, khẽ cười nói với gã bồi bàn áo xanh.
"A... Đúng vậy, còn một kiện nữa." Gã bồi bàn này chỉ là một tu sĩ
Linh Đồ kỳ bình thường, tựa hồ không ngờ Liễu Minh lại mở miệng hỏi, nên có chút bối rối trả lời.
Liễu Minh khẽ gật đầu rồi rời phòng, trở lại hội trường.
Kiện vật phẩm đấu giá áp trục cuối cùng chắc chắn là vật quan trọng nhất trong đợt đấu giá lần này.
"Chẳng lẽ bảo vật cuối cùng này lại là..." Nghĩ lại những đồn đại
trong phường thị mà hắn nghe được lúc trước, hắn không khỏi khẽ động
tâm, bắt đầu suy đoán.
...
Tới lượt đấu giá cuối cùng, nam tử trung niên mặt trắng cũng thay vẻ
tươi cười ôn hòa thành nét nghiêm trang, còn nam tử mặt đen đứng gần đó
cũng trịnh trọng hẳn. Ngay cả lão giả mi trắng cấp Chân Đan kia cũng
ngồi thẳng người dậy, thay đổi nét buồn ngủ vốn có, gương mặt cũng
nghiêm túc hơn nhiều.
"Kiện bảo vật tiếp theo, cũng chính là kiện cuối cùng của đấu giá hội lần này, là vật phẩm áp trục chính thức. Ta tin rằng chắc các vị ở đây
đã nghe được một số thông tin về nó rồi." Nam tử trung niên mặt trắng
nói, đồng thời quay đầu khẽ gật với nam tử mặt đen.
Gã thở nhẹ một hơi, bước một bước tới đài cao phía trước, tiếp đó
vung tay lên. Một tia hào quang hiện ra, trên đài đấu giá lập tức hiện
ra một cái giá gỗ nhỏ, trên đó đặt một cây đao xanh biếc dài tầm nửa
xích. Chỉ thấy lưỡi đao hình cong uốn lượn, toàn thân một màu xanh biếc, nhìn không ra là loại tài liệu nào tạo thành, thân đao tản mát từng
luồng sáng xanh, mặt ngoài có vô số phù văn đang không ngừng chuyển
động, còn chuôi đao màu vàng thì khảm một miếng phỉ thúy, thoạt nhìn cảm thấy vô cùng thần bí. Mặc dù không có người điều khiển, thế nhưng thanh đao vẫn như một mãnh thú đang vận sức, thân đao run nhè nhẹ, tràn đầy
linh tính. Nhìn kỹ thì thấy bên dưới giá gỗ đang có một sợi tơ đỏ đang
quấn chặt lấy cây đao xanh biếc kia, thế nhưng chỉ một khắc sau nó đã bị u mang trên thân đao cắt đứt, cứ vòng đi vòng lại như vậy làm cho cây
đao không cách nào giãy giụa được.
"Như mọi người thấy, vật đấu giá lần này chính là một kiện Pháp bảo
sơ hình, một thanh đao đạt tới ba mươi sáu trọng cấm chế, La Vũ Đao. Vật này là do Phí đại sư của Thiên Hội Thương Minh hao phí vô số thiên tài
địa bảo, lại mất thêm năm năm mới luyện chế thành. Những điều khác ta
cũng không nói nhiều nữa, tin rằng mọi người đã có những suy nghĩ riêng
rồi." Nam tử trung niên mặt trắng chậm rãi nói.
"Pháp bảo sơ hình! Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy!"
"Uy áp của nó thật kinh khủng, ta vừa mới dùng thần thức cảm ứng, còn chưa tiếp xúc đến đã bị đánh tan rồi, quả nhiên là bảo vật cực phẩm!"
"Nếu như ta có vật này, chỉ một đao kia chém xuống. Chậc chậc, chỉ sợ ngay linh khí cực phẩm cũng tan tành ấy chứ!"
Trong lúc nhất thời, mọi người đều hưng phấn nghị luận, thỉnh thoảng
lại có người cao giọng tán thưởng. Ngay cả những kẻ đã biết rõ mọi
chuyện khi thấy vật thực tế cũng không khỏi nôn nóng, hận không thể cướp vật này vào tay.
"Ta không nhiều lời nữa, hiện tại đấu giá bắt đầu, giá khởi điểm là
bốn trăm vạn linh thạch, mỗi lần tăng không thể ít hơn mười vạn." Nam tử mặt trắng nhìn xuống phía dưới, rất hài lòng với phản ứng của mọi người nên lúc này tính đúng thời cơ lớn tiếng nói.
Đồng thời y vung tay, lấy ra một tấm lụa mỏng đỏ thẫm che thân đao
đi. Cử động giấu đầu hở đuôi này lập tức làm cho một số người bất mãn,
song có tên tuổi của Thiên Hội Thương Minh nên cũng không có ai dám nói
gì, ngược lại còn kích thích mọi người hơn.
"Bốn trăm vạn linh thạch!" Một người áo bào tro ngồi trong góc lập tức mở miệng báo giá.
"Bốn trăm năm mươi vạn!" Ngay sau đó, một thanh niên tán tu nghiến
răng nghiến lợi hô lên, biểu tình như đã đem toàn bộ gia tài ra cược
vậy.