Cứ như thế sau một lúc lâu, ấu trùng rốt cuộc cũng
dừng thôn phệ linh dịch trong chén. Thân thể trong suốt của nó vốn màu
vàng nhạt, không ngờ đã đậm thêm vài phần. Liễu Minh thấy vậy, một tay
khẽ vẫy, ấu trùng màu vàng nhạt từ trong chén bay ra, rơi vào lòng bàn
tay hắn, lúc này hắn mới quan sát tỉ mỉ. Chỉ thấy bề ngoài Hóa Thức
trùng cực giống tằm, trên đầu có một mắt nhỏ như hạt gạo, toàn thân màu
vàng nhạt, vừa rơi vào trong tay Liễu Minh, liền ngọ nguậy liên tục,
miệng thi thoảng phun ra một ít chất lỏng màu xanh nhạt.
Lúc này Liễu Minh mới nhớ ra là ấu trùng này còn chưa nhận chủ, tâm
niệm vừa động, phất tay áo, “Phốc phốc” vài tiếng, vài trận kỳ màu xanh
bay ra, tự động bắn ra bốn phía, rơi xuống đất không thấy bóng dáng. Tay còn lại bấm niệm pháp quyết, một pháp trận màu xanh liền xuất hiện dưới chân. Hắn đặt nhẹ ấu trùng trong pháp trận, rồi cắn đầu ngón tay, nhỏ
một giọt tinh huyết lên ấu trùng màu vàng nhạt, động thời miệng nói lẩm
bẩm.
Sau một khắc, vài đạo linh lực xanh biếc to như bát ăn cơm bắn ra từ
trung tâm pháp trận, kết thành quang tráo phủ lấy ấu trùng ở giữa pháp
trận, đồng thời một thanh sắc phù văn hiện ra từ trong pháp trận, nhao
nhao chui vào cơ thể ấu trùng.
Cũng không lâu lắm, phía trong màn hào quang, ấu trùng vốn cựa quậy
liên tục đã dần an tĩnh lại, nằm tại chỗ không nhúc nhích. Liễu Minh
thấy vậy, duỗi ra một ngón tay ra gõ nhẹ lên thân ấu trùng, muốn dùng
Thông Linh thuật câu thông với nó. Nhưng lại khiến hắn bất ngờ chính là, ngón tay vừa tiếp xúc với ấu trùng, một lực lượng tinh thần lạ lẫm mà
yếu ớt thông qua ngón tay truyền đến, hơn nữa tăng nhanh. Điều này khiến cho Liễu Minh nao nao, lập tức miệng liên tục niệm chú ngữ thúc giục
pháp trận, từng đạo thanh sắc phù văn bắn liên tiếp về phía ấu trùng.
Lại qua nửa canh giờ, những luồng tinh thần lực lạ lẫm từ ấu trùng
dần chuyển thành thân thiết. theo thời gian trôi qua cũng dần dần lớn
hơn. Liễu Minh sau một hồi câu thông, cuối cùng cũng xác định được ấu
trùng đã nhận hắn làm chủ, bắt đầu để ấu trùng tự chủ tinh thần lực. Nội tâm hắn vui vẻ, lúc này bắt đầu dùng tinh thần lực, liên tục trao đổi
với ấu trùng. Cứ như vậy sau một ngày đêm. Tinh thần lực của ấu trùng và của bản thân Liễu Minh hòa cùng với nhau như hai mà một. Lúc này hắn
mới thở dài một hơi, sau đó vung tay thu hồi pháp trận, đồng thời bắt ấu trùng vào tay. Hắn lại bấm niệm pháp quyết, chậm chậm rót pháp lực vào
Hồn Thiên bia trong thức hải.
Hai mắt Liễu Minh tối sầm, liền tiến nhập không gian thần bí. Lúc
này, lại không thấy thân ảnh La Hầu trong không gian tối tăm này. Liễu
Minh đối với sự xuất quỷ nhập thần của La Hầu, hắn đã sớm tập mãi thành
quen, nên không nghĩ nhiều mà đi tới trước Hồn Thiên bia. Hắn dùng thần
niệm câu thông với ấu trùng trong tay, lệnh cho nó phóng xuất tinh thần
lực quán chú vào Huyễn Ma đồng. Chỉ thấy sau khi ấu trùng màu vàng nhắm
mắt lại, một lực lượng tinh thần cường đại từ cơ thể nó tuôn ra, rồi
chui vào Huyễn Ma Đồng.
Ông!
Sau một khắc, Liễu Minh chỉ cảm thấy trong thần thức vang lên những
tiếng vù vù, cảnh sắc trước mặt thoáng trở nên mờ ảo, hắn đã tiến nhập
huyễn cảnh. Ma hóa Lam Tỳ đang ở cách đó không xa, thân hình ả nhoáng
một cái đã bổ nhào về phía trước một cách quỷ mị. Sau khoảng thời gian
một bữa cơm, Liễu Minh đã kịch chiến một phen cùng Ma hóa Lam Tỳ, cuối
cùng sau khi đồng quy vu tận, hắn lần nữa trở lại không gian thần bí với vẻ mặt hài lòng. Liễu Minh nhìn Hóa Thức ấu trùng trong tay, thấy nó có vẻ đã lâm vào trạng thái hôn mê do tiêu hao tinh thần lực quá độ, lúc
này hắn mỉm cười đem ấu trùng thu vào túi đựng Linh Sủng, rồi cất kỹ vào trong người. Sau khi làm xong hết thảy, hắn thở ra một hơi, ánh mắt tùy ý quét trong phòng, liền phát hiện linh dịch màu vàng trong chén nhỏ
vẫn phát ra một chút nhiệt lượng, hiển nhiên vẫn còn lại một phần công
hiệu.
Tâm niệm vừa động, hắn bỗng nhớ tới trứng của Bát Túc Hải Yêu vẫn
không thể ấp được. Lúc này, khí tức của quả trứng rất yếu, dường như
không còn sinh cơ, nên không cách nào ấp trứng, có lẽ bỏ vào trong tinh
huyết linh dịch của Vạn Niên Linh Miết sẽ có hiệu quả. Liễu Minh nghĩ
thế bèn lấy ra quả trứng từ trong Tu Di Loa, rồi đặt nhẹ vào trong linh
dịch. Quả nhiên, bên trong chén nhỏ, từng làn hơi nước màu vàng nhao
nhao chui ào quả trứng, bề mặt quả trứng lóe lên ánh sáng màu xanh nhạt, dần dần tỏa ra dấu hiệu sự sống, chỉ là so với trứng của Hóa Thức trùng lúc trước thì chậm hơn vô số lần. Xem ra nếu quả trứng này muốn khôi
phục thì không biết phải cần bao lâu nữa.
Liễu Minh thấy thế thì mừng rỡ trong lòng, sau khi hắn suy tính một
phen, lấy ra một hồ lô dùng để chứa tinh huyết, bắt pháp quyết, miệng hồ lô rung khẽ, phóng ra một màn sáng màu trắng, cuốn một cái liền hút cả
linh dịch và trứng Bát Túc Hải Yêu vào trong hồ lô. Tay áo Liễu Minh run lên, hồ lô nơi tay đã biến mất không thấy bóng dáng, hắn xoay xoay Tu
Di Loa trên ngón tay, lộ ra vẻ thỏa mãn. Vì vậy, hắn lần nữa khoanh
chân, nhắm mắt điều tức.
. . .
Nửa tháng sau, những xôn xao từ đấu giá hội cũng dần dần qua đi. Mà
trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Liễu Minh đều lợi dụng Hóa Thức
trùng tiến vào huyễn cảnh trong không gian thần bí, đối chiến cùng Ma
hóa Lam Tỳ, sau đó sẽ dùng một ít thời gian để thị sát qua tình huống
của Bách Luyện các, cùng dần quen thuộc với hai vị Luyện Khí sư trong
luyện khí phố.
Một ngày này, Liễu Minh lại lần nữa hóa trang thành một gã đại hán
mặt đen, đi tới cửa hàng của Bức tộc. Ngay khi thấy được Liễu Minh bước
vào cửa hàng, vị chưởng quầy trung niên liền tươi cười hớn hở ra đón.
“Diệp đạo hữu, kính xin lên lầu ba đợi một lát. Chủ nhân nhà ta đã có phân phó nếu thấy đạo hữu tới đây, phải thông tri ngay cho
nàng, sau đó nàng sẽ ra.” Hắc y chưởng quầy nói với vẻ cung kính.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, cũng không nói chuyện, đi thẳng lên lầu ba một cách thông thạo. Sau thời gian uống cạn chén trà, trong một gian phòng
trang nhã trên lầu ba, Liễu Minh đang ngồi trong đó, tinh tế nhấm nháp
một tách linh trà. Ngay lúc này, cửa lớn bị đẩy nhẹ, Vạn phu nhân mang
một tấm lụa che mặt màu đen đi vào, nhẹ nhàng bước đến.
“Lại khiến Diệp đạo hữu phải chờ lâu.” Thiếu phụ áo đen đi đến ngồi trước mặt Liễu Minh, mở miệng nói ra.
“Phu nhân không cần để ý.” Liễu Minh khách khí trả lời.
“Lần này Diệp đạo hữu đến đây, không biết cần tiểu nữ ra sức làm gì?” Thiếu phụ áo đen khẽ cười một tiếng rồi trả lời.
“Phu nhân đã có lời, tại hạ cũng chỉ có thể nói thẳng vậy. Sau khi
cân nhắc cẩn thận, tại hạ thấy đề nghị của phu nhân cũng hợp lý, cho nên quyết định sẽ bán toàn bộ Lãnh Ngưng đan hiện có cho cửa hàng của phu
nhân. Nhưng phu nhân cũng phải đáp ứng điều kiện của ta.” Sắc mặt Liễu
Minh nghiêm nghị nói ra.
“Chỉ cần đạo hữu có thể cung cấp Lãnh Ngưng đan cho Bức tộc ta, có
việc gì cứ nói ra, chỉ cần tiểu nữ làm được, sẽ tận lực hoàn thành.”
Thiếu phụ áo đen nghe vậy thì mắt hiện lên vẻ vui mừng rồi nói.
“Thứ nhất, giao dịch của tại hạ cùng quý các cần phải giữ bí mật
tuyệt đối, không được để lộ ra ngoài, một khi lộ ra ngoài, toàn bộ giao
dịch sẽ dừng lại. Thứ hai, luyện đan còn cần đến những tài liệu phụ trợ
khác, hi vọng quý các có thể thu thập giúp.” Vẻ mặt Liễu Minh bình tĩnh, chầm chậm tiếp lời.
“Diệp đạo hữu đã tin tưởng bổn các, bán đan cho bổn các, đây quả thức là vinh hạnh lớn lao, những điều kiện này đều không có vấn đề gì.”
Thiếu phụ áo đen nghe vậy, liền đáp ứng ngay.
“Rất tốt, lần này tại hạ tới là hi vọng có thể đổi lấy một ít Thanh
Ngưng quả đã thành thục.” Liễu Minh nói xong. Liền lấy từ trong áo ra
một hộp ngọc trắng như tuyết, đặt trên bàn trước mặt thiếu phụ.
Thiếu phụ áo đen gảy nhẹ ngón tay, hộp ngọc một đánh mà mở, lộ ra hai quả đan dược màu xanh, rõ ràng là một khỏa bốn linh văn cùng một khỏa
năm linh văn Địa phẩm Lãnh Ngưng đan. Thiếu phụ kiểm tra cẩn thận một
lượt, vốn đang vui vẻ sau đó lại hơi nhíu mày, dừng một chút rồi nói ra.
“Diệp đạo hữu, bổn các có Thanh Ngưng quả chất lượng tốt đạt khoảng
tám trăm năm hỏa hầu, không biết có làm đạo hữu vừa ý. Nếu cần chất
lượng cao hơn thì tiểu nữ có thể sai người đi lấy, nhưng sẽ khiến đạo
hữu phải đợi thêm chút thời gian.”
“Tám trăm năm hỏa hầu... Cũng được.” Sau khi Liễu Minh hơi đánh giá một chút, liền có quyết định.
Tuy nói hiệu quả luyện đan của Thanh Ngưng quả tám trăm năm hỏa hầu
không tốt băng ngàn năm hỏa hầu, nhưng hiện tại hắn chỉ muốn dùng thời
gian rảnh để luyện đan, để kiếm ít Linh thạch bù lại số thiếu hụt từ Đấu Giá hội. Một nguyên nhân khác, đó là giờ hắn chỉ còn lại vài khỏa Địa
phẩm Lãnh Ngưng đan, những đan dược phẩm chất thấp một chút đã bị hắn
bán hết trong Đấu Giá hội, mà chính hắn cũng cần phục dụng một ít phàm
phẩm đan dược để đề thăng pháp lực.
“Đa tạ Diệp đạo hữu đã thông cảm, lần sau đạo hữu đến đây, bổn các sẽ chuẩn bị đầy đủ Thanh Ngưng quả ngàn năm hỏa hầu.” Dường như thiếu phụ
áo đen đã sớm chuẩn bị, cười lên ha ha, một hộp gỗ màu xanh liền xuất
hiện trong tay.
“Diệp đạo hữu, đây là sáu khỏa Thanh Ngưng quả tám trăm năm hỏa hầu,
có lẽ đủ để đổi lấy hai khỏa Địa phẩm đan được của đạo hữu.” Thiếu phụ
áo đen mở hộp gỗ ra đặt trước mặt Liễu Minh.
Mặt Liễu Minh không lộ cảm xúc cầm lấy một khỏa Thanh Ngưng quả đưa
lên trước mặt, tâm niệm gấp chuyển, theo hắn nhẩm tính, ít nhất một khỏa Thanh Ngưng quả tám trăm năm hỏa hầu cũng gần hai mươi vạn Linh thạch,
sáu khỏa thì thừa đủ để đổi lấy hai khỏa địa phẩm đan dược.
“Thành giao, đây là một số tài liệu khác mà gia sư cần, phải làm
phiền quý các rồi.” Liễu Minh nói xong, đứng dậy thu lại hộp gỗ, đồng
thời lấy một ngọc giản từ trong tay áo ra đưa cho thiếu phụ, phía trên
có ghi lại những tài liệu phụ trợ mà hắn cần, ngoài ra còn một ít tài
liệu luyện khí.
“Diệp đạo hữu không cần khách khí, ta sẽ cử người mau chóng tìm những tài liệu này cho đạo hữu.” Thiếu phụ áo đen cũng không xem mà thu lại
ngọc giản ngay, nói ra với vẻ mặt tươi cười.
“Nếu vậy thì đa tạ phu nhân rồi, tại hạ còn có chuyện, không tiện ở lại lâu.” Liễu Minh chắp tay thi lễ, liền đứng dậy cáo từ.