Liễu Minh liền thu lại Lạc Kim Sa đang tản mát đầy
trời tiếp đó không chút khách khí nhặt lấy Diệt Hồn Phiến cùng đôi bao
tay rơi bên cạnh thi thể thiếu niên áo lục. Diệt Hồn Phiến này chính là
một kiện Cực phẩm Linh Khí hàng thật giá thật. Tuy rằng không hợp với
công pháp của hắn nhưng lấy ra bán cũng thu lại hơn trăm vạn Linh Thạch. Đôi bao tay màu đen có thể đón đỡ công kích kiếm quang của phi kiếm,
hẳn cũng là một kiện Linh Khí tốt. Đáng tiếc một cái trong đó đã bị Lạc
Kim Sa làm hỏng, còn sót lại cái kia chắc cũng chỉ có thể đem bán lấy
chút ít Linh Thạch.
Cất kỹ hai thứ, hắn lại cúi người lục lọi người tên thiếu niên, rất
nhanh từ bên kia hông đã tìm ra một Trữ Vật Phù tản mát ánh sáng vàng.
Lập tức nhét cái Trữ Vật Phù vào trong ngực, lại sực nhớ ra cái gì,
trong tay chợt loé lên ánh sáng đỏ, cắt đầu tên thiếu niên áo xanh kia
xuống. Nếu lấy cái đầu của tên Âm Dương Cự Lực Ma này mang đến Sinh Tử
Điện đổi, hắn có thể đạt được ba vạn điểm cống hiến. Chẳng qua Âm Dương
Cự Lực Ma luôn dùng hình dáng là một đại hán có gương mặt Âm Dương hành
tẩu, không biết Sinh Tử Điện có biết rõ tướng mạo chân thật của hắn là
tên thiếu niên này không?
Bất quá kiểu gì hắn cũng phải cầm đi đổi thử một lần, lúc này khẽ đảo tay thu cái đầu vào trong một miếng Trữ Vật Phù.
Tiếp theo, Liễu Minh lạnh lùng liếc cái thi thể không đầu một cái,
tay áo run lên, một quả cầu lửa bay ra rơi vào thi thể, trong nháy mắt
đem nó hoá thành tro tàn. Bên kia, ba con Khôi Lỗi ở thời điểm thiếu
niên áo xanh chết đi không còn ai điều khiển đã tê liệt tại chỗ, im lìm
đứng bất động trên mặt đất.
Liễu Minh thấy vậy, một tay khẽ phất thu Phi Lâu, Cốt Hạt cùng Hoàng
Cân lực sĩ đang đứng đợi ở một bên vào. Tay kia khẽ bấm niệm pháp quyết, trước thử vài loại xem phương pháp nào mới thu được đám Khôi Lỗi kia
lại. Cuối cùng mất thời gian một chén trà nhỏ, hắn thành công biến bốn
con Khôi Lỗi trở lại dạng viên châu, cất chúng cẩn thận vào Tu Di giới.
Bộ Khôi Lỗi này xấu tốt gì cũng có giá trị ngang với một cao thủ Hoá
Tinh sơ kỳ, là chiến lợi phẩm xịn nhất hắn thu được sau trận chiến ngày
hôm nay. Tuy rằng hạch tâm một con trong đó đã bị huỷ, nhưng thời điểm
hắn ra tay dùng lực rất có tính toán, không tạo thành hư hỏng chí mạng
không thể sửa chữa cho Khôi Lỗi. Giờ chỉ cần mang đi sửa lại một chút là có thể sử dụng bình thường. Làm xong hết thảy, Liễu Minh cũng không
dừng chân ở đây lâu nữa, liền gọi ra một đám mây đen, nâng người vọt lên trời bay về hướng Phường thị.
. . .
Đồng thời ngay tại lúc tinh phách tên thiếu niên áo xanh bị phi kiếm
của Liễu Minh xoắn giết, thì trên nóc nhà tầng cao nhất một cái khách
sạn ở Phường thị, bỗng vang lên một tiếng "Oanh" mãnh liệt, nổ tung toé
tạo thành một cái lỗ thủng lớn. Ánh sáng đen loé lên, một gã thiết tháp
đại hán tay cầm một cái trận bàn màu đen, sắc mặt âm trầm nghiêm trọng
lơ lửng giữa không trung.
Khách sạn xảy ra động tĩnh lớn như vậy, dẫn tới người xung quanh nhao nhao nhìn qua. Mà thiết tháp đại hán không chút nào thèm để ý tình
huống xung quanh, hai mắt gã vẫn chằm chằm không nhúc nhích nhìn cái
trận bàn màu đen trong tay. Thình lình gầm lên một tiếng giận dữ, ánh
sáng đen thoắt một cái đã vội vã lao ra phía xa. Phương hướng này không
ngờ lại chính là nơi thiếu niên áo xanh bị hạ.
. . .
Liễu Minh chân đạp lên một đoá mây đen, hoá thành một đạo độn quang
nhanh như chớp bay về hướng phường thị Trùng Dương. Trên đoạn đường đi
tới cũng không gặp phải một tu sĩ nào. Ở thời điểm mắt thấy khoảng cách
đến Phường thị chỉ còn một đoạn ngắn, sắc mặt hắn bỗng nhiên hơi đổi.
Hướng trước mặt trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một điểm đen nho nhỏ, điểm đen này trong mấy hơi thở vậy mà đã biến lớn gấp mấy lần, có thể
nhìn ra người tới đang lao đến với tốc độ phi độn cực nhanh. Sắc mặt
Liễu Minh trầm xuống, tuy hắn còn chưa nhìn rõ người đến là ai, nhưng
không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên nổi lên một tia dự cảm không tốt.
(Cướp của giết người có tật giật mình chứ còn sao nữa a Minh Minh-Yuki)
Xét từ tốc độ phi độn, tu vi của đối phương hiển nhiên không thấp.
Rất có khả năng chính là một gã cường giả Hoá Tinh Kỳ. Hơn nữa, khí tức
của đoàn ánh sáng đen đang lao tới kia chợt làm cho hắn cảm giác có chút quen thuộc. Ngay tại thời điểm Liễu Minh suy nghĩ cẩn thận, đang muốn
ẩn núp hành tung của mình thì một cỗ thần thức khổng lồ im hơi lặng
tiếng quét đến, thoáng cái cũng trùm cả Liễu Minh vào trong. Sắc mặt
Liễu Minh bỗng nhiên trầm xuống, bây giờ có muốn ẩn núp cũng đã muộn,
lúc này liền Hừ một tiếng, mặt không đổi sắc tiếp tục bay về hướng
Phường thị.
Không bao lâu sau, một đoàn khí đen cuồn cuộn lao tới, cách không xa
trước người Liễu Minh bỗng đột nhiên dừng lại. Khí đen thu lại, hiện ra
thân ảnh một gã đại hán thân hình như cột sắt, ánh mắt chính là đang u
lãnh nhìn lại đây. Hai mắt Liễu Minh nheo lại, đại hán trước mắt rõ ràng là tên tu sĩ Hoá Tinh Kỳ đã ở cạnh thiếu niên áo xanh trong hội đấu giá lúc trước.
"Không biết tiền bối ngăn cản ta lại là có chuyện gì? Nếu như không
có việc, vãn bối còn có chuyện quan trọng bên người, xin cáo từ." Liễu
Minh sắc mặt không đổi chậm rãi nói ra.
Đại hán liếc mắt cao thấp đánh giá Liễu Minh, ánh mắt ngưng tụ, lật tay lấy ra một cái trận bàn màu đen.
"Các hạ như vậy là có ý gì?" Liễu Minh thấy vậy, sắc mặt hơi đổi nói.
Thiết tháp đại hán làm như không nghe thấy Liễu Minh hỏi, nhấc tay đánh một đạo pháp quyết lên trận bàn màu đen.
Trận bàn màu đen lập tức phát ra một tiếng rít chói tai, đồng thời
một luồng hơi máu cuồn cuộn nổi lên phía trên trận bàn, ngưng tụ thành
một con Chương Ngư có bảy tám cái xúc tu đỏ như máu, tất cả hướng về
Liễu Minh vung vẩy không ngừng.
"Là ngươi, chính ngươi giết công tử?" Thiết tháp đại hán thấy như vậy, ánh mắt càng trở nên lạnh băng, sát ý trong mắt lập loè.
"Các hạ đang nói cái gì, tại hạ không hiểu." Ánh mắt họ Liễu lóe lên, thản nhiên nói.
"Hừ, trên người ngươi bị một luồng lực lượng Tinh hồn của công tử bám lấy, bị Dẫn Hồn bàn phát hiện ra. Đã như vậy, ngươi liền đền mạng đi."
Ánh mắt thiết tháp đại hán nhìn Liễu Minh giống như đang nhìn một người
đã chết.
Sắc mặt Liễu Minh rốt cuộc chìm xuống, nếu như đã bị phát hiện thì
thế nào đại hán trước mặt cũng không bỏ qua cho hắn. Trước mắt đành phải đấu một trận rồi. Nhưng mà thông qua đại hán nói chuyện, hắn cũng xác
nhận được sợi tơ máu trong cơ thể hắn hẳn là Tinh hồn chi lực mà đại hán nhắc tới, chỉ là một ấn ký dùng để truy tung, không phải bí thuật mờ ám gì cả. Việc này làm cho họ Liễu nhẹ nhõm thở phào một hơi. Chỉ là một
đám lực tinh hồn nhỏ nhoi, vốn không thể tồn tại thời gian quá dài trong cơ thể người khác.
Liễu Minh còn đang bận cân nhắc, thì khí đen trên người thiết tháp
đại hán đã bốc lên cuồn cuộn, thân ảnh lắc lư một cái đã bất
ngờ nhảy
dựng lên, lao thẳng tới chỗ Liễu Minh. Một khắc sau, một bàn tay đen sì
thô như cái quạt hương bồ đã từ phía trên đỉnh đầu Liễu Minh muốn vỗ
xuống. Rất rõ ràng, gã thiết tháp đại hán này muốn một đòn bóp vỡ đầu
của Liễu Minh. Họ Liễu cũng không dám chủ quan chút nào, trên người khí
đen cũng lập tức cuồn cuộn mà ra, mũi chân điểm nhẹ hư không, tạo thành
một chuỗi tàn ảnh lướt về phía sau, hiểm hiểm tránh thoát một đòn của
đại hán.
Bàn tay Thiết tháp đại hán chụp hụt, mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn, dường như không ngờ đến tốc độ của Liễu Minh lại có thể nhanh đến trình độ
tránh thoát được một chiêu của gã. Gã lại tiếp tục phất tay chụp tới,
năm ngón trên bàn tay "vụt" một tiếng, mọc ra năm đạo ánh sáng đen dài
nửa xích (cỡ 15,16cm-DG), chộp tới ngực Liễu Minh.
Trong mắt Liễu Minh lộ ra tia sáng bén nhọn, trên nắm tay hiện ra
Giao lân rậm rạp chằng chịt, như tia chớp đấm ra, oanh lên đại thủ của
gã đại hán.
Một tiếng "Bành" trầm đục vang lên!
Liễu Minh bỗng nhiên bị chấn cho phải lùi về sau hơn mười bước, khí
đen trên người cuồn cuộn tuôn trào một lúc mới khó khăn giúp thân hình
hắn ổn định trở lại. Mà thân thể thiết tháp đại hán cũng khẽ bị lung
lay, sắc mặt trầm xuống, hơi ngoài ý muốn quát khẽ một tiếng:
"Ngươi cũng là Luyện Thể sĩ?"
Gã tu luyện một loại bí thuật Luyện Thể của Ma Huyền Tông, một thân
lực lượng của gã trong đồng cấp Hoá Tinh Kỳ cũng đã khó tìm đối thủ. Vậy mà không ngờ tên tu sĩ Ngưng Dịch Kỳ trước mặt này lại có thể nhẹ nhàng như không có việc gì cứng đấu cứng với hắn. Liễu Minh cười lạnh một
tiếng, dưới chân khẽ nhấn, toàn bộ cơ thể bắn ngược ra, đồng thời tay
bấm kiếm quyết, một luồng kiếm quang màu đỏ dài hơn một trượng kích bắn
ra, như xé gió bổ về phía thiết tháp đại hạn Đại hán thấy như vậy, nội
tâm giận dữ, sát ý trong mắt càng trở nên đậm đặc. Mắt thấy kiếm quang
màu đỏ nhanh như điện đã bổ tới nơi, gã vậy mà vẫn đứng im không thèm
nhúc nhích.
Một âm thanh giống như tiếng kim loại va chạm vang lên.
Thì ra kiếm quang đã trảm vào bả vai của đại hán, nhưng lại bị bắn
ngược trở ra. Dường như chém không phải da thịt người mà là một cây cột
bằng sắt. Kiếm quang biến trở lại thành một thanh kiếm nhỏ phủ trong ánh sáng đỏ đang chớp động liên tục. Trên bả vai đại hán hiện chỉ để lại
một dấu kiếm mờ nhạt màu trắng bạc, da của gã còn không rách chút nào.
Gã cười lạnh một tiếng, trên năm ngón tay xoè ra dâng lên một đoàn ánh
sáng đen kịt, gã mạnh mẽ vung tay đẩy về phía trước một cái.
"Xùy xùy" mấy tiếng như xé gió vang lên.
Năm đoàn ánh sáng đen từ năm đầu ngón tay phụt ra, ngưng tụ thành năm cái lưỡi cắt ánh sáng hình bán nguyệt, trong chớp mắt đã quét tới trước mặt Liễu Minh. Đồng tử trong mắt Liễu Minh co rụt lại, tay áo liền run
lên, trước người lập tức hiện ra một tầng màn cát màu vàng, trong khoảnh khắc cát vàng quấn quanh đã tạo ra năm tầng màn cát chắn trước mặt Liễu Minh.
"Phanh" "Phanh" "Phanh" "Phanh" liên tiếp bốn âm thanh giòn vang lên!
Bốn tầng đầu màn cát màu vàng liên tiếp bị chém cho tan vỡ. Nhưng
lưỡi cắt ánh sáng cũng vì vậy mà trở nên ảm đạm, sau khi nó chém vào
tầng màn cát thứ năm thì rã thành từng điểm sáng mờ nhạt tán đi, tầng
màn cát thứ năm run rẩy kịch liệt một cái cũng đồng thời tan rã. Trong
mắt thiết tháp đại hán hiện ra tia kinh ngạc, hiển nhiên một gã tu sĩ
Ngưng Dịch Kỳ có thể liên tiếp chặn lại công kích của mình đã gây cho gã một sự kinh ngạc không thể tưởng tượng.
Liễu Minh thầm thở phào một hơi, nhanh chóng suy nghĩ, một lần nữa
biến đổi kiếm quyết điều khiển phi kiếm màu đỏ chém về phía thiết tháp
đại hán. Lúc này đây kiếm quang hắn biến ra không phải loại lớn có uy
lực cực mạnh, mà là loại kiếm quang hẹp dài, mảnh. Dùng tốc độ nhanh như chớp lượn quanh người đại hán, xảo trá tìm các góc độ hiểm hiểm đâm vào hai mắt, yết hầu, các điểm yếu trên người đại hán. Cùng lúc đó, một tay kia của hắn âm thầm vỗ vào túi da bên hông. Thiết tháp đại hán dù chẳng coi công kích của phi kiếm vào đâu, nhưng cũng không có nghĩa là gã
thích các chỗ yếu hại của mình không không chịu đòn. Vì vậy gã lập tức
dùng hai tay ngăn đón tiểu kiếm, làm cho tốc độ gã xông về phía trước
hơi chậm lại.
Đúng vào lúc này, hai đoàn khí đen từ bên hông Liễu Minh cuốn ra,
đúng là Cốt Hạt và Phi Lâu. Vừa hiện thân hai đứa đã binh chia hai đường lao về hai bên thiết tháp đại hán. Thân hình Cốt Hạt chỉ hơi chớp động
đã xuất hiện bên trái đại hán, há mồm phun ra một ngọn lửa tím, đồng
thời cái đuôi móc câu hình Giao sau lưng run lên một cái, hoá ra hơn
mười cái bóng xám xịt chằng chịt đâm về hướng đại hán. Thiết tháp đại
hán giờ phút này cứng rắn vung tay đánh bay phi kiếm, ánh sáng đen ngoài thân thể chớp loé đã đem ngọn lửa tím trên thân dập cho xơ xác. Sau đó
miệng quát khẽ, một tay nhanh như chớp chụp vào đám bóng xám đang lao
tới, khi tay nắm lại đã chộp được một cái đuôi móc câu màu tím đen.
Nhưng vào lúc này, cái đuôi móc câu bỗng nhiên mờ ảo, thình lình từ
trong tay đại hán trực tiếp biến mất. Tiếp theo một tiếng xé gió vang
lên, một cái bóng đuôi Bọ Cạp mờ nhạt xuất hiện đăng sau đầu của đại
hán, im hơi lặng tiếng đâm vào.