"Đây là..."
Liễu Minh bổng thấy phù văn hình lá trên cánh tay mơ hồ truyền đến
cảm giác nóng bỏng, đồng thời lờ mờ cảm nhận được lực triệu hoán không
rõ ràng nào đó từ xa xăm truyền tới.
Nghĩ đến đây, hắn liền đứng dậy ra khỏi tĩnh thất, loáng một cái xuất hiện trên nóc Bách Luyện Các, sau một khắc, bỗng nhiên nhìn thấy hư ảnh một cung điện cực lớn màu xanh biếc ở phía xa xa trên bầu trời. Cho dù
cách nhau rất xa, hư ảnh cung điện vẫn mang lại cảm giác như một tòa núi nguy nga, đồ sộ, khí thế bàng bạc hoành không, cho dù ai hơi nhìn lên
một chút liền có thể thấy được được một loại cảm giác áp bức mãnh liệt.
Liễu Minh một hồi thất kinh, đứng ở trên nóc nhà mà ngây người mất
nửa ngày rồi sau đó lại cảm giác được lực triệu hoán truyền tới từ trên
cánh tay thêm phần mãnh liệt hơn trước. Ngọn nguồn của cảm giác này đúng là do hư ảnh cung điện thần bí kia rồi.
Cùng lúc đó, trong phường thị, rất nhiều người cũng đồng thời đã nhận ra trên dị trạng trên bầu trời. Vô luận là người đang trên đường đi dạo hay là đang tại trong cửa hàng mua đồ hoặc là trong phòng ngồi tu
luyện, giờ phút này đều nhao nhao buông bỏ việc đang làm, vọt tới đầu
đường, trợn mắt há hốc mồm nhìn hư ảnh cung điện giữa không trung.
Thậm chí không ít tu sĩ cũng như Liễu Minh, nhảy phóc lên trên nóc nhà như muốn xem xét đến tột cùng.
"Bích Khung huyễn cung!" Không biết là người phương nào nghẹn ngào hô lên một tiếng.
Liễu Minh nhướng mày, trái lại, hắn là lần đầu tiên nghe nói cái tên này, không khỏi quay đầu nhìn về phía người mới la lên.
Nhưng mà chính vào lúc này, "Vù vù" mấy đạo quang mang kỳ lạ bay lên
trời, bắn tới hư ảnh cung điện ở phía xa xa. Trong đó có một gã trai trẻ sắc mặt khô vàng, chính là là tên mới nghẹn ngào la lên, trên mặt tràn
đầy thần sắc kích động. Thoáng trong chốc lát, trong phường thị lại thấy nhiều người phi độn bay theo sát gã ta (Đi chữa bệnh gan a???)
Rất nhanh, càng lúc càng nhiều tu sĩ bay đến cung điện phía xa.
Tại một cửa hàng cạnh Bách Luyện Các, thiếu nữ áo tím Âu Dương gia
chậm rãi đi ra. Đứng cạnh nàng là lão giả lục bào, Kiều Nhất Tự, hai
người ngửa đầu nhìn qua hư ảnh cung điện phía xa, trong ánh mắt cũng
hiện lên một tia kinh hỉ.
"Không nghĩ tới Bích Khung kính tàn phiến vừa mới có phản ứng được
nửa ngày thì Bích Khung huyễn cung cũng đã hiện ra." Lục bào lão giả ánh mắt chớp động nhìn lên không trung, chậm rãi nói.
"Kiều lão, chúng ta cũng khởi hành thôi." Tử sam thiếu nữ trong đôi
mắt đẹp hiện lên một tia kích động, quay đầu nhìn về lão giả rồi nói.
Lục bào lão giả nghe vậy khẽ gật đầu.
Thiếu nữ áo tím lúc này đưa tay đánh ra một hạt châu màu đỏ sậm. Liền sau đó từ viên châu phát ra ánh sáng lập lòe màu đỏ rồi bỗng nhiên biến thành một linh cầm có lông vũ đỏ thẫm, ngoại hình tương tự chín phần
với diều hâu,. Linh cầm ngửa đầu phát một tiếng hót to rõ. Hai người bay lên rồi bồng bềnh hạ xuống lưng linh cầm. Linh cầm hai cánh mở ra, vũ
động một hồi cuồng phong liền chở hai người bay nhanh tới hư ảnh cung
điện ở phía xa.
Liễu Minh liếc mắt nhìn tới linh cầm màu đỏ đang bay nhanh từ rất xa
kia, ánh mắt đặt lên tử sam thiếu nữ cùng lục bào lão giả không khỏi
khiến hắn có một tia kinh ngạc hiện lên. Mặc dù chỉ là thoáng nhìn, hắn
tự nhiên nhận ra lục bào lão giả. Còn tử sam thiếu nữ, hắn mặc dù chưa
tiếp xúc nhưng cũng đại khái đoán được thân phận của nàng.
Lúc này, bên cạnh Liễu Minh vang lên tiếng vù vù. Ngay sau đó, Diệp
chưởng quỹ cùng hai vị luyện khí đại sư của cửa hàng cũng từ phía dưới
vừa bay đứng cạnh hắn.
"Bích Khung huyễn cung... Không thể tin rằng khi ta còn sống có thể
thấy được nó mở ra." Diệp chưởng quỹ nhìn qua xa xa cung điện hư ảnh,
ánh mắt phục tạp cực kỳ. Kinh hỉ, khát vọng, không cam lòng, nhiều loại
thần sắc từng cái hiện lên.
Hai vị luyện khí đại sư Hoa, Lý bên cạnh cũng là một hồi thổn thức, thương tiếc mà cảm thán.
"Diệp chưởng quỹ, Bích Khung huyễn cung theo lời ngươi nói rốt cuộc
là cái gì, mới rồi có không ít người tại đây hô hào cái tên này?" Liễu
Minh xoay đầu lại, nhàn nhạt hỏi.
"Ha ha, ta đã quên mất, Liễu thượng sứ vừa tới phường thị Trường
Dương không lâu, khó trách chưa từng nghe đến Bích Khung huyễn cung."
Diệp chưởng quỹ nghe vậy trả lời một cách thần bí.
"Nói tới Bích Khung huyễn cung này thật ra là di tích của tu sĩ từ thời Thái Cổ."
"Thái Cổ di tích?" Nghe xong lời này, Liễu Minh chấn động, không khỏi hít sâu một hơi, trong đầu hiện ra rất nhiều điều liên quan trong các
điển tịch hắn từng xem.
Căn cứ điển tịch ghi lại, thời kỳ Thái Cổ ám chỉ giai đoạn sớm hơn
thời kỳ thượng cổ không biết bao nhiêu ngàn vạn năm. Ở giai đoạn này
thiên địa nguyên khí nồng đậm hơn rất nhiều so với thời kỳ hiện tại.
Nghe nói khi đó Thượng Cổ Ma tộc còn chưa tìm ra Nhân giới, tu luyện
giới lúc đó so với hiện tại cũng phồn vinh hưng thịnh gấp trăm lần.
Bí thuật sáng lập ở thời Thái Cổ càng là vô số kể, pháp bảo, linh bảo càng là tầng tầng lớp lớp, thậm chí ngay cả việc phân chia cảnh giới tu luyện cũng hề giống với hiện tại. Bất quá về sau không biết là nguyên
nhân gì, cả Nhân giới đột nhiên đã gặp phải một hồi Thiên Địa đại kiếp
nạn, chẳng những làm cho nguyên khí so với trước kia mỏng manh mấy lần
còn làm cho các tộc tu luyện giả một phen chém giết điên cuồng khiến cho vô số đại năng chi sĩ vẫn lạc.
Mà lúc đó hết lần này tới lần khác, Nhân giới đột nhiên bị Thượng Cổ
Ma tộc phát hiện, khiến cho sau đó diễn ra một hồi quyết chiến giữa hai
giới xảy ra, vô số người, chủng tộc bị kéo vào trận chiến này. Từ đó
đánh dấu việc bắt đầu thời kỳ thượng cổ kéo dài hàng trăm vạn năm.
Đối với thời kỳ trong truyền thuyết này có một ít điển tịch ghi lại
nhưng không được chi tiết, các nội dung cũng chung chung không rõ ràng
bởi dù sao thời gian cũng quá mức xa xôi. Liễu Minh cũng chỉ tại Thái
Thanh môn thông qua điển tịch đọc qua một vài đoạn ngắn, lẻ tẻ. Mà năm
đó khi ở Man Quỷ Tông, tin tức loại này lại càng thưa thớt.
"Bích Khung huyễn cung do một vị đại năng chi sĩ tên là Bích Khung
Thiên Quân xây dựng vào giai đoạn cuối thời kỳ Thái Cổ, là nơi chuyên
dùng để bồi dưỡng môn nhân đệ tử. Nhưng mà vị này đại năng không biết
loại nào nguyên nhân nào mà sau đó vẫn lạc, chìa khóa để tiến vào huyễn
cung là một kiện pháp bảo gọi là Bích Khung Thiên Kính, tựu vỡ vụn thành hơn một ngàn mảnh, người đời sau chỉ dùng mảnh vỡ này mới có thể tiến
vào huyễn cung từ đó có thể có được rất nhiều chỗ tốt. Nói thêm nữa là
thời gian đợi nó xuất hiện càng lâu, chỗ tốt đạt được cũng lại càng lợi
hại."
"Mảnh vỡ Bích Khung thiên kính..." Liễu Minh trên mặt hơi đổi, nhìn lướt qua cánh tay vẫn còn chút nóng.
Diệp chưởng quỹ mấy người đều đang nhìn vào xa xa hư ảnh cung điện to lớn phía xa nên không có lưu
ý đến biến hóa trên khuôn mặt của Liễu
Minh.
"Địa điểm mà Bích Khung huyễn cung xuất hiện rồi mở ra là phụ cận
phường thị Trường Dương. Những người nghe qua về nó đều đợi ở đây lâu
rồi. Có điều thời gian mỗi lần huyễn cung này phá không xuất hiện rồi mở ra đều không cố định, lâu là mấy ngàn năm một lần, ngắn thì hai hơn ba
trăm năm. Cho nên trước đây dù cho có người đạt được mảnh vỡ Bích Khung
thiên kính cũng sẽ xem như gân gà, chỉ có một số người có được mảnh vỡ
dám kiên trì, khổ khổ chờ đợi ở gần phường thị Trường Dương."
Liễu Minh nghe xong, một tay vuốt nhẹ phù văn hình lá trên tay, càng thêm tin tưởng vài phần lời nói của Diệp chưởng quỹ.
"Bích Khung huyễn cung lần trước mở ra ít nhất cũng đã được bảy trăm
năm rồi cho nên cũng có người cho rằng nó chỉ là một truyền thuyết,
không thể tưởng tưởng có thể một lần nhìn thấy nó thực sự mở ra." Hoa sư phó bên cạnh cũng không ngừng tấm tắc kêu kỳ lạ.
"Cái huyễn cung này danh tiếng vang dội như thế, không biết bên trong liệu có được chỗ tốt đến bực nào?" Liễu Minh sờ sờ cằm, bất động thanh
sắc mà hỏi.
Diệp chưởng quỹ cùng hai vị luyện khí đại sư đều đã lưu lại phường
thị Trường Dương mấy chục năm, nghe được không ít những tin đồn về việc
này, gặp Liễu Minh cũng đang rất có hứng thú tự nhiên mồm năm miệng mười thảo luận, đem một ít tin vỉa hè nghe đồn không hề giữ lại mà nói ra.
Nghe xong ba người nói một hồi kiểu ngươi một lời, ta một câu, Liễu
Minh đối với tình hình Bích Khung huyễn cung cũng dần dần hiểu thêm
không ít, đối với những chỗ tốt khi vào trong đó cũng không khỏi khiến
động tâm rầm rĩ.
Dựa theo lời của ba người, chỉ có Ngưng Dịch kỳ tu sĩ mới có thể đi
vào Bích Khung huyễn cung này, hơn nữa trước khi tiến vào tựa hồ còn
phải trải qua một phen khảo nghiệm, không phải thực lực hơn người, dù
cho có mảnh kính trên người cũng không cách nào đi vào. Ngoài ra, huyễn
cung này chỉ tồn tại thời gian ba tháng, thời gian vừa hết sẽ đem người
bên trong truyền tống ra sau đó lại biến mất không thấy.
"Nếu là Thái Cổ di tích ngàn năm mới gặp, tại hạ cũng đi cho thêm
phần náo nhiệt." Liễu Minh đối với ba người chắp tay, đoạn hóa thành một đoàn hắc quang hướng phía cung điện chạy như bay mà tới.
"Liễu thượng sứ bình thường vẫn luôn tập trung tinh thần đóng cửa khổ tu, không thể ngờ được cũng nảy sinh hứng thú với loại sự tình như thế
này." Diệp chưởng quỹ nhìn Liễu Minh độn quang đi xa, ha ha cười nói.
"Vậy cũng không có gì kỳ quái, lúc trước ta và ngươi mới tới phường
thị Trường Dương, không phải cũng bốn phía nghe ngóng sự tình về cái
Bích Khung huyễn cũng này sao? Chậc chậc, không thể tưởng được thật có
thể chứng kiến nó xuất thế một lần." Hoa họ trung niên lại tấm tắc kêu
kỳ lạ.
"Huyễn cung kia mở ra. Trong ba tháng tới, đoán chừng sẽ có không ít
tu sĩ từ bốn phương chen chúc mà tới. Đây chẳng phải là cơ hội tốt để
chúng ta kiếm lấy linh thạch sao?" Diệp chưởng quỹ vừa nói vừa thể hiện
bộ dáng thương nhân buôn bán.
Ba người lúc này lại nghị luận sau một lúc lâu, liền rất nhanh lại
rơi vào trầm ngâm. Tin tức Bích Khung huyễn cung mở ra rất nhanh chóng
truyền tới tất cả các thế lực trong phường thị Trường Dương.
Tu luyện giả tại đại lục Trung Thiên, trong số ít người có tàn phiến
của Bích Khung Kính tự vấn nếu là có thể thời gian ngắn đuổi tới Trường
Dương phường thị đều cuồng hỉ nhao nhao lên đường, bất kể phí tổn mà
mượn nhờ tất cả đại truyền tống pháp trận chạy đến nơi đây.
Một số tu luyện giả hoặc thế lực có trong tay tàn phiến Bích Khung
Kính nhưng ở quá xa nên không thể tới kịp thì đều tỏ ra uể oải. Hiển
nhiên cực kỳ tiếc hận mà buông bỏ cơ hội ngàn năm khó gặp này.
Trên Trường Dương phường thị phần hướng tới Bích Khung Huyễn Cung
thỉnh thoảng có thể chứng kiến một cơ số đạo quang mang rồng rắn nối
nhau mà bay tới. Đây đều là các tu sĩ ở gần phường thị đã truyền tống
đến đây một cách nhanh nhất.
Mà phía dưới Bích Khung Huyễn Cung vốn là vùng đất linh khí thiếu
thốn, bình thường hiếm có dấu vết con người, nhưng trong khoảng thời
gian ngắn đã bị phần đông tu sĩ chiếm cứ, trở nên náo nhiệt dị thường.
Những tu sĩ này hoặc đứng dưới táng cây, hoặc trực tiếp lơ lửng giữa
không trung, nhưng đều không ngừng chỉ trỏ về phía hư ảnh cung điện phía trên.
Đúng lúc này, một đoàn hắc khí quang từ nơi chân trời xa bay nhanh
tới. Hắc khí quang này tới vùng không trung phụ cận mới dừng lại. Hắc
khí vừa thu lại liền hiện ra một đại hán mặt đen do Liễu Minh biến ảo
thành.
Hắn ngẩng đầu, hai mắt nheo lại nhìn lên.
Đứng ở phường thị chỉ có thể nhìn đến một mảnh cung điện hư ảnh, hôm
nay khoảng cách gần thêm, hư ảnh Bích Khung huyễn cung cũng trở nên rõ
ràng. Một cung điện cao hơn trăm trượng hùng tráng, lẳng lặng lơ lửng
giữa không trung, thỉnh thoảng tản mát ra ánh huỳnh quang màu lục nhạt,
tựa như ảo mộng, phảng phất như che khuất bầu trời. Thật không hổ danh
Bích Khung huyễn cung.
Liễu Minh xem xét cung điện này một hồi lâu, mới thở khẽ một hơi lấy lại tinh thần, cũng cúi đầu nhìn thoáng qua mọi nơi.
Chỉ thấy số lượng tu sĩ có mặt ở đây đến hơn nghìn người. Mỗi người
thần sắc khác nhau châu đầu ghé tai, nghị luận nhao nhao về hư ảnh cung
điện trước mắt.