Mấy ngày sau, Liễu Minh lúc này mới lần nữa chém
giết một ít huyễn thú có hình dáng vượn khổng lồ tu vi Ngưng Dịch kỳ rồi tiến vào trong một đại sảnh khác, bất ngờ phát hiện trong đại sảnh này
sương mù mỏng manh, tựa hồ như chẳng có vật gì nữa. Hắn đi vài bước tới
giữa đại sảnh, nhìn kỹ phía dưới liền phát hiện một số vết tích đánh
đấm, hẳn là số huyễn thú ở đây đã bị tiêu diệt sạch sẽ rồi.
Đúng lúc này, một cánh cửa lớn khác bất ngờ bị đánh mà mở ra, một tên tu sĩ thình lình từ đó bước vào. Người này nhìn thấy Liễu Minh đứng đó, trước là nao nao, rồi sau đó đem ánh mắt quét qua bốn phía một chút, lộ ra vài phần vẻ chợt hiểu, dường như cho rằng huyễn thú tại đây là do
Liễu Minh tiêu diệt hết.
Liễu Minh thấy vậy cũng không nói chuyện chỉ lạnh nhạt nhìn đối phương.
Người này thân hình cao gầy, thân mặc một bộ tạo bào màu xám, một cái cung dài màu xanh nằm sau lưng lộ ra trông có chút đáng chú ý, tu vi y
không kém, đã là Ngưng Dịch hậu kỳ. Mà gã này cũng không có ý mở miệng
nói chuyện nên cả hai chỉ cảnh giác mà săm soi đối phương vài cái rồi
chợt như cùng hiểu ý nhau, chia ra hướng hai cánh cửa khác nhau mà đi.
Liễu Minh đẩy cánh cửa phía Đông đi tới một gian đại sảnh khác. Hắn
vừa đi tới giữa gian đại sảnh này thì trên không trung trống rỗng xuất
hiện một luồng cuồng phong thổi tới hắn.
Liễu Minh sắc mặt hơi đổi, pháp quyết trên tay đánh ra liên tục biến
đổi để ổn định thân hình đồng thời thả thần thức xem xét mọi thứ xung
quanh. Kết quả khi thần thức vừa quét xuống thì phát hiện một cỗ khí tức không kém Hóa Tinh Kỳ liên tục di chuyển cao cao thấp thấp, trong
khoảng thời gian ngắn không cách nào phán đoán vị trí chính xác khiến
Liễu Minh khẽ rùng mình.
Đúng lúc này, phía trên đỉnh đầu Liễu Minh nổi lên một hồi âm thân
xuy xuy rồi một luồng cuồng phong gào thét hướng kéo theo một cự trảo to cả trượng bổ như trời giáng xuống tựa như muốn bóp nát họ Liễu. Liễu
Minh hừ lạnh một tiếng, biến thành một đạo ảo ảnh biến mất khỏi chỗ mới
đứng. Sau một khắc xuất hiện ở chỗ cách đó mười trượng.
Lúc này hắn mới nhìn rõ hình dáng thực của con huyễn thú này, một cự cầm màu xám lớn đến bảy, tám trượng .
Cự cầm này toàn thân là lông vũ màu xám, trên hai cánh hiện ra vô số
linh văn màu tím nhạt, toàn thân được bao bọc bởi một quang tráo nhàn
nhạt. Trong mắt cự cầm lúc này tinh quang đại thịnh.
Phốc! Phốc!
Cự cầm nhanh chóng vỗ hai cánh vài cái, xoay tròn trên không trung
rồi một lần nữa hóa thành một đạo bạch quang hướng Liễu Minh mà đi. Tự
nhiên một luồng cuồng phong cũng từ đó sinh ra lao thẳng tới mặt Liễu
Minh.
Liễu Minh cảm thấy linh áp từ bốn phía trên không trung bỗng đột
nhiên tăng lên, tâm niệm gấp gấp xoay chuyển, tay áo nhanh chóng run
lên. Một tấm hắc thuẫn liền bay ra trước người hắn, đón gió tăng vọt
thành phiến cự thuẫn lớn hai, ba trượng che chắn kỹ càng trước người.
Sau đó hắn một tay bấm pháp quyết, mặt ngoài cự thuẫn hắc quang đại
thịnh, sương mù màu đen từ đó cuồn cuộn tuôn ra, trong sương mù có chín
cỗ khô lâu lập lòe, ẩn hiện, phát ra một tràng âm thanh “Cạc cạc” quái
dị làm người ta tâm thần bất định mà run sợ đồng thời nhao nhao hướng
phía màn sáng phun ra một đoàn hắc khí.
Kế đó, chín đoàn hắc khí trên không trung liền ngưng tụ một chút rồi
dung hợp lại cùng một chỗ hóa thành một luồng sáng đen kịt lớn mấy
trượng đánh lên con cự cầm đang biến thành một tia bạch quang.
"Phốc" một tiếng trầm đục!
Bạch quang đâm vào hắc khí dày đặc nhưng không xuyên thủng được, ngược lại còn bị nhốt luôn trong đó.
Sau một khắc liền thấy bạch quang bị nhốt liên tục chớp động điên
cuồng khiến cho hắc khí một hồi bùng nhùng kịch liệt, theo đó tiếng xì
xì liên tiếp truyền ra.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn!
Hắc khí đang cuồn cuồn trên không trung đột nhiên trong nổ bung ra,
cùng lúc đó từng tiếng rên rỉ to dần từ đó truyền ra. Tại thời điểm
sương mù màu đen thu lại chỉ thấy một con cự điểu lông lá nham nhở, toàn thân lại điểm điểm thêm màu đen, hai cánh dựng lên đang gắt gao nhìn
Liễu Minh chằm chằm.
Hiển nhiên công kích trước đó đã khiến nó ăn thiệt thòi không nhỏ nhưng lại là hoàn toàn chọc giận con cự điểu này.
Liễu Minh tức thì lông mày nhíu lại, lúc này hai tay bấm niệm pháp quyết, âm thầm thúc giục vận khởi Long Hổ Minh Ngục Công.
Thấy vậy cự điểu kêu lên một tiếng bén nhọn, ngoác mồm to phun ra
từng đoàn, từng đoàn hỏa diễm bạch sắc. Đồng thời hai cánh mở ra rồi vỗ
thật nhanh tạo thành từng trận gió lốc đem bạch sắc hỏa diễm trên không
trung nhao nhao hóa thành những đoàn hỏa diễm hình xoắn ốc. Hỏa diễm rít lên từng tiếng rồi theo bốn phương tám hướng đem Liễu Minh bao vây lại.
Liễu Minh quát khẽ một tiếng, quanh thân hắc khí cuồn cuộn lập tức
ngưng tụ thành hai con giao long màu đen rồi phóng ra. Từng hồi âm thanh rồng ngầm vang lên, miệng giao long phun ra sương mù trực tiếp đón đỡ
bạch sắc hỏa diễm.
Nhất thời, trên không trung vang liên tiếp từng tiếng nổ dữ dội "Phanh" "Phanh".
Từng đoàn từng đoàn hắc bạch hỏa diễm nổ tung trên không trung làm
ngập trời sóng lửa hướng bốn phía bắn tóe ra đem trọn tòa đại sảnh chiếu sáng như ban ngày.
Cự điểu tựa hồ không vì như vậy mà từ bỏ, đôi cánh khổng lồ run lên
bần bật, một mảng lông vũ màu tím từ đó bắn lên ra rồi huyễn hóa thành
vô số hư ảnh phi tiêu màu tím nhắm Liễu Minh bắn tới.
Liễu Minh tay áo run lên, một dãy kim quang lập tức lóe lên chui ra
hóa thành một màn cát vàng đầy trời lông vũ thu lại trong đó rồi tiếp
tục nhằm hướng cự điểu ngạnh tiến.
Lập tức một hồi âm thanh chói tai như tiếng kim loại ma sát vang lên.
Phi tiêu tử sắc lúc này chớp động rồi nhao nhao phát nổ nhưng mà màn
cát màu vàng chỉ hơi chậm lại sau đó tiếp tục bay về phía cự điểu. Cự
điểu màu xám tựa hồ đã nhận ra một tia nguy hiểm, lập tức huy động hai
cánh, muốn tránh bị màn cát bao vây.
Đúng lúc này, trên không trung chỗ đỉnh đầu cự điểu, một luồng kiếm
quang màu đỏ bỗng xuất hiện rồi trong khoảnh khắc hóa thành đầy trời
kiếm ảnh chặn mọi đường đi của nó.
Cự điểu thấy vậy cả kinh, thân hình dừng một chút.
Ngay sau đó, cát vàng đã hóa thành cự tráo bổ xuống. Rất nhanh sau đã đem cự điểu vây lại bên trong.
Cự điểu cuồng nộ không thôi, hai cánh vỗ lên điên đảo nhưng trong lúc nhất thời không cách nào nhanh chóng thoát ra được.
"Trảm!"
Ngay lúc này, Liễu Minh hai mắt lạnh lẽo nói.
Đầy trời Xích sắc bóng kiếm lập tức ngưng tụ hóa thành một luồng cự
đại kiếm quang. Kiếm quang quay tít nhìn như mặt trăng tròn màu đỏ chém
xuống.
Mặc dù cự điểu dốc sức liều mạng, ngửa đầu miệng phun bạch diễm cũng
không tránh được việc bị kiếm quang chém bay đầu. Nhưng cự điểu không
đầu không lập tức biến thành hắc khí nổ tung mà lại vẫn tiếp tục vỗ
cánh, bộ dáng muốn chống cự.
Lúc này, Liễu Minh thân hình lóe một cái liền xuất hiện cạnh cự điểu, cánh tay khẽ động tức thì biến ra đầy trời quyền ảnh hóa thành một cơn
sóng màu đen đánh lên thân thể không đầu của nó.
Một hồi
nổ vang, thân hình cự điểu rốt cục tiêu tán hóa thành một
vùng sáng mờ mờ. Một viên châu từ đó rơi xuống liền bị Liễu Minh một tay vẫy vẫy thu vào trong tay cùng Lạc Kim Sa và Xích Sắc Phi kiếm. Nhìn
qua viên châu màu bạc trong tay, hắn không khỏi điều suy nghĩ.
Nửa tháng này, hắn thông qua việc không ngừng trảm sát những huyễn
thú xuất hiện trong đại sảnh, trong Tu Di Giới đã có hàng trăm khỏa Bích Khung châu màu sắc khác nhau.
Trong số những huyễn thú hắn gặp, tu vi Linh Đồ kỳ đến Hóa Tinh sơ kỳ đều có, bất quá từ số châu có được từ đám huyễn thú Hóa Tinh sơ kỳ này
chỉ là những viên châu màu bạc. Điều này khiến Liễu Minh không khỏi có
chút buồn bực.
Hắn tự hỏi có đúng là trong Bích Khung huyễn cung còn có huyễn thú cấp cao hơn tồn tại hay không?
Tuy những huyễn thú này có tu vi Hóa Tinh sơ kỳ nhưng vì linh trí có
hạn nên những cường giả tu sĩ đã có đủ thực lực thông qua khảo nghiệm để vào đây chỉ cần vận dụng chút thủ đoạn thì việc trảm sát hay là an toàn thoát thân khỏi huyễn thú cỡ này tuyệt không phải việc quá khó khăn.
Nhưng nếu như là huyễn thú ngoài Hóa Tinh trung kỳ thì tình hình lại
khác hoàn toàn. Muốn chém giết được loại huyễn thú này hẳn trong số tu
sĩ vào đây không có mấy người.
Liễu Minh nghĩ tới đây. Lắc đầu, đã chọn một hướng khác tiếp tục đẩy cửa đi tới.
. . .
Thời gian dần trôi qua, số lượng huyễn thú trong mỗi gian đại sảnh
cũng dần giảm đi dẫn đến việc gặp vô số những đại sảnh trống không cũng
thường xuyên hơn.
Một ngày nọ, trong một gian đại sảnh rộng chừng mười trượng, một đoàn ngân quang lóe lên hóa thành một chú cốt hạt nhỏ màu bạc nhảy tới Liễu
Minh trên đầu vai.
Mà trên mặt đất, đang có một cỗ thi thể đầu trâu mình mình sư tử bị
cắt rời từng khúc, cuối cùng biến thành một viên châu màu xanh đậm.
"Làm tốt!" Liễu Minh khẽ vuốt trên vai Cốt Hạt, một tay hư không một trảo, liền đem viên châu này nhiếp đến trong tay.
Đúng lúc này, "Xì... Lạp" một tiếng rồi một phiến cửa đá tại vách đại sảnh mở ra.
Liễu Minh tâm niệm vừa động liền nhanh chóng vỗ Dưỡng Hồn Đại bên hông, Cốt Hạt lập tức hóa thành một đạo hắc khí cuốn vào.
Lúc này, tiếng bước chân vừa vang lên, từ sau cửa đá, tử sam thiếu nữ của Âu Dương thế gia chậm rãi bước vào.
"A, thì ra là Liễu đạo hữu của Thái Thanh Môn." Nàng này vừa tiến
vào đại sảnh liền trông thấy Liễu Minh, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra
thần sắc giống như cười mà không phải cười (tựa tiếu phi tiếu – Cười đểu anh Minh đen nhà mình rồi).
"Tiên Tử biết Liễu mỗ???" Liễu Minh trong lòng có chút rùng mình, nhưng mặt ngoài bất động thanh sắc hỏi.
Về thiếu nữ Âu Dương thế gia, sau khi rời đại hội đấu giá, hắn đã
từng hướng Diệp chưởng quỹ nghe ngóng qua một ít thông tin cơ bản.
Đáng tiếc Diệp chưởng quỹ chỉ biết thế lực của gia tộc Âu Dương ở đại lục Trung Thiên vô cùng lớn mạnh, gần như ngang bằng Tứ đại Thái Tông
tồn tại, trừ cái đó ra thì cũng không biết thêm nữa.
Dưới tình huống lúc này của Liễu Minh mà xét, ngoại trừ lần tự thân
ra ngoài chém chết Âm Dương Cự Lực Ma thì tại phường thị Trường Dương
trong vòng nửa năm luôn xử sự thập phần cẩn trọng, cơ hồ không có dùng
chân diện mục gặp qua người ngoài, khi ra ngoài mua sắm tài liệu, bán ra dược liệu cũng đều dịch dung rồi mới xuất hiện, chắc có lẽ không khiến
cho ngoại nhân chú ý.
Ngày hôm nay tiến vào Bích Khung cung điện, hắn cũng cố ý không mặc
phục sức của Thái Thanh Môn thế mà cô gái này chỉ liếc qua đã nhận ra
mình, còn có thể gọi ra tên của mình, tự nhiên làm trong tâm hắn cảm
thấy kinh ngạc.
"Liễu huynh cùng ta tuy là mới gặp gỡ, nhưng tiểu nữ đã từng nghe qua danh tiếng đạo hữu." Cô gái áo tím ánh mắt xoay chuyển, mở miệng nịnh
nọt Liễu Minh một câu, cũng không nói tên tuổi của mình.
"Tiên Tử quá khen." Liễu Minh đồng thời hai mắt nhíu lại đánh giá cô gái áo tím một phen, miệng thản nhiên nói.
"Liễu thượng sứ, nhìn chằm chằm vào tiểu nữ tử như vậy chẳng lẽ là
trên mặt tiểu nữ có cái gì không ổn sao?" Cô gái áo tím tự nhiên cười
nói.
"A, là Liễu mỗ thất lễ. Tại hạ chỉ là không có nghĩ đến được xảo ngộ
tiên tử tại đây." Liễu Minh có chút chắp tay, ánh mắt vừa thu lại, thuận miệng nói.
"A, nghe cách nói của Liễu huynh dường như cũng nhận ra lai lịch tiểu nữ." Cô gái áo tím khẽ cười một tiếng đáp.
"Âu Dương thế gia thanh danh hiển hách, tại hạ sao có thể thực sự đối với đạo hữu hoàn toàn không biết gì cả. Bất quá, Bích Khung cung điện
này mở ra thời gian có hạn, tại hạ còn muốn kiếm thêm một ít Bích Khung
châu, đành đi trước một bước." Liễu Minh hắc hắc một tiếng, hai tay làm
bộ dáng cáo từ.
Tiếp đó, hắn không chờ nàng này mở miệng, liền lắc mình một cái đi
tới vách đại sảnh, tay áo run lên, liền đem cửa đá đánh cái mở ra, sau
một khắc liền biến mất khỏi tầm mắt cô gái áo tím.
Cô gái áo tím thấy vậy khẽ cười một tiếng rồi bước vào một cửa khác.