“Huynh là đệ tử Thái Thanh Môn, vậy mà không biết
người này? Y chính là kẻ duy nhất dùng tu vi Ngưng Dịch cảnh trở thành
đệ tử chân truyền của Thái Thanh Môn trong một vạn năm qua, hiện tại
được gọi là đệ tử chân truyền số một của Thái Thanh Môn. Bảy trăm năm
trước y cũng từng xông vào Bích Khung Huyễn Cung, nhân hình huyễn thú
này chính là ảo ảnh mô phỏng lại hắn, khó trách lại kinh khủng như vậy.” Thiếu nữ áo tím thấy Liễu Minh không biết chút nào, mặt lộ vẻ ngạc
nhiên, không còn truyền âm mà nói thẳng.
Liễu Minh nghe xong lời này, tự nhiên chấn động.
Nhưng còn chưa chờ hắn trả lời cái gì, thiếu niên nửa người nửa yêu
mang theo liên tiếp tàn ảnh đằng sau đã tới gần chỗ Liễu Minh và thiếu
nữ áo tím, cũng hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Đâu chỉ có vậy, người này từng cùng lão tổ Thiên Tượng giao thủ, lại có thể kỳ diệu toàn thân trở ra, cho dù chỉ là ảo ảnh mô phỏng lúc
Ngưng Dịch kỳ, ba người chúng ta liên thủ thì căn bản cũng không phải là đối thủ của y. Trong số những kẻ xông vào cung này lần trước, y chính
là kẻ duy nhất đi được tới bước cuối cùng, những người tham gia thí
luyện khác đều bị hắn trực tiếp đánh trọng thương mà ra ngoài cung.”
Liễu Minh nghe đến đó, trong nội tâm lại càng hoảng sợ.
Nhân vật bậc này vậy mà xuất thân cùng tông với mình, nhưng mình gia
nhập Thái Thanh Môn cũng hai năm có hơn, như thế nào lại chưa từng nghe
qua về người này.
“Nhị vị đạo hữu, với người này, nếu chúng ta ba người chia nhau chạy
trốn, chỉ sợ sẽ bị y đánh bại từng người, nhẹ thì bị trọng thương đá bay ra khỏi Bích Khung Huyễn Cung, nặng thì có thể nguy hiểm tính mạng.
Nhưng nếu ba người cùng đi, gặp phải nguy hiểm có lẽ còn có thể cùng
nhau ứng phó vài phần, huống hồ việc thí luyện trong cung chỉ còn thời
gian trên dưới một ngày, chỉ cần kiên trì qua thời gian này, chúng ta có thể toàn thân trở ra rồi.” Thiếu niên yêu tộc lạnh lùng nói.
Liễu Minh cùng thiếu nữ áo tím sau khi nghe xong, liếc mắt nhìn nhau, tự nhiên không có ý phản đổi.
Vì vậy ba người thay nhau nghĩ cách ngăn cản kiếm quang tấn công phía sau. Tiếp tục một đường chạy trốn.
Nhắc cũng kỳ lạ, ảo ảnh Kim Liệt Dương này dường như gặp mạnh thì
mạnh, gặp yếu thì yếu. Trong suốt thời gian ba người chạy trốn cũng
không có tức giận mà ra đòn sát thủ. Chỉ là một mực đuổi theo, thỉnh
thoảng chém một đạo kiếm quang màu vàng tới trước, bức bách ba người mất một phen ngăn cản, bộ dạng muốn ba người không ngừng tiêu hao pháp lực.
Trong thời gian này, ba người từng đụng phải tổ đội hai người cùng
vào cung tại một đỉnh núi, hai người này dưới tình hình không biết chút
nào liền thả ra linh khí muốn đón đỡ một kích Ngự Kiếm Thuật của kim bào thanh niên.
Kết qua một người trong đó tế linh khí thuẫn bài bị một kiếm chém nát bấy, may mắn là bằng việc tế ra một đám phù lục, lúc này bản thân mới
chỉ trọng thương, bị đá ra bên ngoài. Tên còn lại dường như không được
may mắn như thế. Linh khí trong tay lẫn cương khí hộ thể bị một đạo kiếm khí trực tiếp chém rách toạc, thân thể dưới ánh sáng chớp động, bị chém thành hai nửa truyền tống ra ngoài cung.
Sau đó, ảo ảnh kim bào thanh niên “hô” một tiếng , trực tiếp hút chỗ
Bích Khung Châu nằm đầy đất, do hai người kia để lại, vào trong bụng.
Trong thời gian kế đó, ba người lúc này trong không gian vô cùng tận, lại gặp mấy người xông cung khác, cũng chẳng ai tiếp nổi được một kích
của ảo ảnh Kim Liệt Dương, nhao nhao trọng thương rồi bị đẩy ra khỏi
cung. Trong nửa ngày cuối, kim bào thanh niên chém ra kiếm quang càng
lúc càng nhiều, thậm chí đến canh giờ cuối cùng, cứ cách khoảng thời
gian mười lần hô hấp, liền có một đạo kim quang bay nhanh tới.
Dưới tình hình đó ba người Liễu Minh thầm kêu khổ, chỉ có thể không
ngừng hấp thu linh thạch, cuống cuồng ăn đan được rồi thay nhau phóng ra linh khí trong tay tiến hành chống cự.
Có điều là, ngoại trừ thanh La Vũ Đao của thiếu nữ áo tím dưới kiếm
quang màu vàng có thể chống cự mà không hao tổn chút gì bên ngoài, những linh khí khác không cẩn thận, nhẹ thì tổn hao linh tính, nặng thì bị
chém làm đôi.
Thiếu niên yêu tộc sau khi mấy món cực phẩm linh khí trong tay đồng
loạt bị hao tổn linh tính, lúc này cắn răng lấy ra một số thượng phẩm
linh khí, thúc giục pháp quyết cho tự nổ mới tạm thời hóa giải uy hiếp
của kiếm quang màu vàng.
Liễu Minh sau khi đem mấy món linh khí dùng để luyện khí cuối cùng
nhao nhao tế ra cho tự nổ, lúc này không thể không đem món cực phẩm linh khí bao tay màu đen khi xưa lấy được từ tay Âm Dương Cự Lực Ma rối rít
xuất ra, còn linh kiếm xích sắc của hắn cuối cùng đồng quy vu tận với
một đạo kiếm quang kim sắc.
Lúc này trong tay Liễu Minh ngoại trừ Lạc Kim Sa, chỉ còn vài món cực phẩm linh khí trước đây đoạt được từ trong tay Âm Dương Cự Lực Ma và
Thiết Tháp Đại Hán, đang do dự không biết nên đối phó thế nào với làn
sóng công kích tiếp theo của đối phương thì hư không quanh hắn bỗng
nhiên rung rung một hồi.
Một âm thanh rền vang đinh tai nhức óc truyền tới, kim bào thanh niên phía sau lưng bỗng nhiên hóa thành một làn sương trắng lập tức biến
mất, từng đạo kiếm quang màu vàng cũng theo đó tan biến vào hư không
“Đã đến lúc thí luyện kết thúc rồi” Thiếu niên yêu tộc thấy vậy, độn quang dừng lại, vui mừng nói lớn.
Ở một bên, thiếu nữ áo tím nghe thấy vậy dù sắc mặt tái nhợt dị thường cũng thở dài một hơi.
Liễu Minh cảm giác được pháp lực trong cơ thể sắp cạn tới đáy, chưa
kịp mở miệng thì trước mắt đã thấy một màn sáng trắng chói mắt chiếu
đến, sau một khắc, liền phát hiện mình đang ở trong một đại sảnh lạ lẫm, hơn nữa trước mặt có một tòa tế đàn tỏa ánh sáng xanh mờ mờ, lẻ loi trơ trọi.
Liễu Minh thấy nôn nao, ánh mắt quét qua tình hình xung quanh, sau
khi phát hiện thiếu nữ áo tím cùng thiếu niên yêu tộc cũng không còn ở
sát sau lưng, lúc này mới cẩn thận đánh giá tế đàn trước mặt.
Tế đàn này chỉ cao ba trượng, trên đỉnh có một màn sáng màu lam nhạt
trôi nổi, trên mặt viết tên các loại bảo vật, linh dược cùng linh tài,
nhưng tất cả đều ảm đạm vô quang.
Liễu Minh tâm niệm vừa động, Tinh Thần Lực quét lên màn sáng, tức thì một luồng tin tức lạ lẫm từ phía trên truyền ra.
Hóa ra đây chính là tế đàn mà Bích Khung lão tổ xây nên để ban thưởng cho các đệ tử vượt qua được thí luyện, thông qua Bích Khung Châu trong
tay có thể đổi được các loại bảo vật cao cấp, nhưng mỗi lần tiến vào
cung điện chỉ có thể lựa chọn một kiện bảo vật trên đó để dùng.
Ở hàng trên cùng, phần lớn là đủ loại pháp bảo sót lại từ thời kỳ
Thái Cổ, nhìn qua mấy cái tên liền khiến
Liễu Minh đỏ mắt, chảy nước
miếng một hồi, mà Tinh Thần Lực chạm tới cái tên nào thì văn tự chứa
thông tin giới thiệu sơ lược tương ứng lập tức sẽ hiện ra trong đầu.
Trong số này có kiện Đông Hoàng Chung, nghe nói là có từ thời kì Thái Cổ, toàn thân ám vàng đậm phong cách cổ xưa, quanh thân chi chít linh
văn, là bảo vật trấn cung của Bích Khung Cung, uy năng mạnh mẽ căn bản
không cách nào tưởng tượng nổi. Một kiện khác là pháp bảo Hỏa Tề Kính,
cao chừng ba thước, khung làm bằng đồng cổ, trên khảm cổ triện linh văn, nhìn thì như tấm gương bình thường nhưng lại có thần thông thôn phệ lực lượng thiên địa rất khủng bố.
Liễu Minh ổn định lại tâm thân, trong lòng biết rõ những pháp bảo này có thể từ thời kỳ Thái Cổ đến bây giờ mà không bị người ta đổi đi, có
thể thấy việc này rất khó khăn, cơ bản không cần nghĩ tới nữa.
Vì vậy hắn cười gượng một tiếng. Thần thức liên quét xuống dưới. Hàng thứ hai chủ yếu là các loại pháp bảo hình thức ban đầu, ba mươi sáu
trọng cấm chế, đủ loại đao thương côn kiếm, thậm chí một ít khí cụ đã
thất truyền từ thời Thượng cổ cũng có. Tuy rằng chỗ đồ này không thể nào so sánh với pháp bảo ở hàng trên, nhưng bất luận món nào tương tự như
những thứ này xuất hiện ở Trung Thiên Đại Lục cũng đều là vật khiến
người ta tốn một phen tranh đoạt. Những món có thể đổi ở trên các hàng
còn lại, Liễu Minh đều chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, không xem kỹ từng
cái một. Hàng thứ ba là một ít linh dược, tài liệu luyện khí ngàn năm
hiếm gặp cùng một số ít cực phẩm linh khí quý hiếm có công dụng đặc
biệt. Hàng thứ tư là một ít cực phẩm linh khí do các tu sỉ cổ đại dùng
trước đây kèm linh tính tài liệu, còn hàng thứ năm chỉ là tài liệu, linh khí đều có thể mua ở các phường thị, hàng thứ sáu thậm chí còn thấy cả
Linh thạch, có vẻ như là để ban thưởng..
Trong Tu Di Giới trên tay Liễu Minh lúc này đã có mấy trăm viên Bích
Khung Châu màu sắc khác nhau, tâm niệm vừa động xuống liền đem một viên
để vào trong một cái lỗ lớn sâu hơn tấc trước tế đàn.
Chỉ chốc lát sau, màn sáng màu lam nhạt trên đám danh tự ở hàng cuối cùng đang ảm đạm chợt lóe lên rồi phát sáng.
Tiếp đó, hắn đem chỗ Bích Khung Châu năm màu từng viên đổ vào trong
cái lỗ, sau khi Bích Khung Châu biến mất, màn sáng trên từng hàng danh
tự theo thứ tự từ dưới lên phát sáng.
Cuối cùng đến hàng thứ tư thì im lặng dừng lại.
Liễu Minh thấy vậy, không khỏi nhíu mày, hiển nhiên hắn đối với những vật có thể đổi ở hàng thứ tư không có quá hài lòng.
Cuối cùng Liễu Minh đem viên châu màu vàng lấy được từ huyễn thú Hóa
Tinh hậu kỳ kia cẩn thận từng li từng tí đem đặt vào trong lỗ.
Một đại kim quang lóe lên rồi biến mất, rốt cục danh tự ở hàng thứ ba cũng phát sáng lên.
Liễu Minh thấy vậy, trong mắt hiện lên thần sắc vui vẻ, liền thở dài
một hơi rồi mới dùng thần thức quét qua những cái tên tài liệu, linh khí ở hàng thứ ba.
Thiên Tằng Ngưng Chi, một loại linh dược cực kỳ hiếm thấy, chỉ duy
nhất tại hoang mạc Loạn Thiên mới có khả năng tìm thấy, vì hoang mạc này cả năm đều có gió lạnh tập kích quấy rồi, ngàn năm mới có một lần gió
lạnh suy yếu, lúc ấy mới có thể tiến vào hái nó, vì lẽ đó dược phần đều
có ngàn năm hỏa hầu, là một trong những tài liệu quan trọng để điều chế
Thiên Ngưng Dịch.
Hắc Quang Trần, một loại tài liệu phụ trợ để luyện chế pháp bảo, nếu
trong lúc luyện chế pháp bảo thêm nó vào khiến pháp bảo sau này khi sử
dụng vào ban ngày biến thành trong suốt khiến người ta khó lòng phòng
bị.
Thải Hồng Phi Chu...
Sau một hồi lựa chọn kỹ càng tỉ mỉ, Liễu Minh cuối cùng chọn một cái đỉnh chế thuốc dạng cực phẩm linh khí, Lục Thần Đỉnh.
Căn cứ theo giới thiệu, đỉnh này là do một vị tên luyện đan tông sư
thời Thượng Cổ, tên gọi Lục Thần Chân Nhân từng dùng, do người này dùng
cấm chế văn trận đặc thù nào đó hỗ thêm vào khiến đỉnh này có thể tăng
tỉ lệ thành đan thêm hai phần, thậm chí có một vài khi còn có thể tăng
độ tinh thuần của đan được lên một bậc.
Hơn nữa linh khí dược đỉnh, vẫn luôn hiếm thấy, đẳng cấp cực phẩm
linh khí càng là vật chỉ có thể ngộ không chứ không thể cầu, Liễu Minh
lúc này quyết định chọn lấy nó.
Sau khi hắn dùng ngón tay chạm nhẹ lên màn sáng màu lam, ở phía trên
tế đàn ngưng tụ ra một cái tiểu đỉnh màu xanh biếc, cao hơn một trượng,
bay thẳng về tay hắn. Cùng lúc đó, tế đàn trước mặt lập tức vặn vẹo biến hóa một hồi rồi biến thành một cái ảo ảnh biến mất không thấy đâu nữa.
Liễu Minh lúc này mới cúi đầu, cẩn thận đánh giá tiểu đỉnh trong tay. Đỉnh này được che kín toàn thân bởi linh văn sáu màu đỏ, vàng, lục,
xanh lá, lam, tím hơn nữa đem lại cho người ta cảm giác thô dã nguyên
thủy, chắc là một loại Thượng Cổ Linh văn nào đó. Đáy đỉnh có một cái
pháp trận nhỏ màu đỏ lớn khoảng một xích, tản mát ra quang mang màu vàng nhạt.
Liễu Minh sau khi đánh giá một chút, một tay đánh ra một đạo pháp quyết.
Tiểu đỉnh quay tròn một vòng liền biến nhỏ còn cao hơn một tấc rồi chui vào Tu Di Giới.