Trên lôi đài, Liễu Minh chờ khi vị chấp sự cấp Hóa
Tinh kia tuyên bố kết quả mới chắp tay nhảy xuống lôi đài, đồng thời đưa mắt quan sát tình hình diễn ra ở các trận đấu khác.
Trên lôi đài gần hắn nhất, hai đối thủ vẫn đang trong giai đoạn giằng co. Một bên là thanh niên áo bào vàng Kim Thiên Tứ vẫn vẻ thong dong
đứng ở một góc lôi đài, không hề có ý định động thủ trước chút nào. Còn
bên kia là thanh niên béo của Tuyền Cơ Viện Ngũ Minh. Lúc trước thấy Kim Thiên Tứ chỉ vung tay áo đã cướp đi Linh khí của đối thủ nên thanh niên béo này cảm thấy hơi kiêng kị với thủ đoạn của đối phương, gương mặt
tròn xoe của gã tràn đầy vẻ kiêng dè phòng bị. Hai người cứ đứng đối mặt với nhau như vậy, hoàn toàn khác với cảnh tranh đấu kịch liệt của các
lôi đài khác.
"Ngươi đã không xuất thủ trước thì ta đây cũng không khách khí nữa."
Ước chừng thêm bốn năm lần hô hấp nữa thì Ngũ Minh cũng không kiên nhẫn
nữa, trong đôi mắt của gã lộ ra nét hung quang, gã quát khẽ một tiếng
rồi tay áo rung lên, một chiếc ấn nhỏ bắn ra.
Tiếp đó gã lại đánh ra thêm mấy đạo pháp quyết nữa, chỉ thấy chiếc ấn nhỏ trong hư không xoay tít một hồi rồi hóa lớn hơn một trượng, bay về
phía Kim Thiên Tứ.
Thấy vậy Kim Thiên Tứ cũng chẳng thả ra bất kỳ loại linh khí nào, y
chỉ mỉm cười nhìn đại ấn màu đen đang bay tới, khẽ vung tay áo lên.
Một màn quỷ dị xảy ra!
Chiếc ấn chỉ lóe lên một cái đã bay vèo vào trong tay áo của y. Một
khắc sau, Kim Thiên Tứ lại nhấc tay lên, một bàn tay màu vàng khổng lồ
lại hiện ra, vỗ nhẹ xuống, đưa Ngũ Minh xuống dưới lôi đài.
Trận tranh đấu vừa bắt đầu đã chấm dứt này làm cho những đệ tử đứng
bên ngoài xôn xao, ai nấy đều mang vẻ mặt khó có thể tin nhìn nhau.
Mà mãi tới khi đứng vững dưới lôi đài rồi Ngũ Minh cũng mới kịp phản
ứng, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Người khác có lẽ không biết, thế nhưng
lúc đó gã đã dùng nhiều loại phù lục phòng ngự dán lên người mình, thậm
chí còn mặc thêm một kiện Linh giáp cực phẩm thế nhưng khi đối mặt với
bàn tay vàng của Kim Thiên Tứ lại không ngăn cản được chút nào.
Liễu Minh thấy cảnh này cũng cảm thấy lo lắng, trong đầu thầm nghĩ
đối sách. Ngay khi hắn đang cân nhắc thì trên ba lôi đài đang tranh đấu
kịch liệt khác cũng đã có kết quả.
Đúng như Liễu Minh đoán, nữ tử mặt sẹo Triệu Ảm Âm và tranh niên tóc
trắng Hầu Khôn đã dễ dàng đánh bại hai đệ tử của Tiêu Tương Viện và
Thanh Linh Viện. Một trận chiến khác thì người thắng là một thanh niên
điều khiển thanh kiếm đồng cực lớn của viện Hồng Quân, người này dường
như cũng là một tên kiếm tu, là người khá nổi bật trong nhóm người này.
Căn cứ Liễu Minh đoán thì uy lực Ngự Kiếm Thuật của y cũng không dưới mình bao nhiêu.
Mười người nghỉ ngơi thêm một canh giờ nữa thì trận đấu thứ hai cũng gõ trống bắt đầu.
Kết quả trận chiến vừa mới bắt đầu thì một lôi đài đã kịp phân thắng
bại. Kim Thiên Tứ lại sử dụng chiêu thức cũ, thu lại linh khí của đối
thủ rồi lại dùng bàn tay cực lớn màu vàng kia dễ dàng chiến thắng đối
phương.
"Chân huynh có nhìn ra được bí thuật mà kẻ này sử dụng không?" Trên
ngọc đài, lão giả lông mày vàng thấy đệ tử trong viện của mình dễ dàng
bị đánh bại thì sắc mặt trầm xuống, quay đầu hỏi nam tử béo bên cạnh.
"Thủ pháp của người này có phần quỷ dị. Tuy rằng bổn môn có nhiều
công pháp cùng loại nhưng lại có yêu cầu cực cao với lực lượng tinh
thần, hơn nữa chỉ những người từ cấp Chân Đan trở lên như chúng ta mới
có khả năng tu luyện. Kẻ này quả thực có tu vi Ngưng Dịch kỳ, thế nên
chắc đã đạt được một cơ duyên nào đó mà học được bí thuật mà chúng ta
không biết." Nam tử béo kia lắc đầu trả lời, tiếp đó có chút căng thẳng
nhìn trận đấu của Hầu Khôn.
Trước mắt thì xem ra trong số các đệ tử đứng mười thứ hạng đầu này
chỉ có mình Hầu Khôn không dùng tới Linh khí mà đều dùng pháp thuật ngũ
hành và phù lục để đối địch nên may ra mới có một phần khả năng chiến
thắng.
Cùng lúc đó, trên lôi đài chỗ Hầu Khôn, trước người y xuất hiện một
vầng sáng năm màu đẹp mắt, bên trong có những con rắn nhỏ năm màu đang
không ngừng bò ra, hình như là một loại phù trận ngũ hành nào đó.
Mà đối thủ của Hầu Khôn lần này chính là nữ tử mặt sẹo của Tuyền Cơ viện, Triệu Ảm Âm.
Lúc này, chỉ thấy thân hình nàng di chuyển mau lẹ, uốn lượn thoăn
thoắt, khiến cho những con rắn kia không có chút cơ hội nào tới gần.
Cùng lúc đó, chợt một tia sáng màu bạc cũng vừa né tránh bầy rắn, vừa tới gần chỗ Hầu Khôn. Chỉ thấy Hầu Khôn vẫy nhẹ vào pháp trận kia một
cái, chợt năm đầu rắn trong suốt hiện ra, lập tức tan vào hư không.
Một khắc sau, xung quanh khu vực bị số tia sáng bạc kia bao phủ, chợt vang lên một tiếng nổ lớn, bỗng năm cây cột đá màu xám xuất hiện, tạo
thành một nhà giam lớn, bao vây những tia sáng bạc kia lại. Những tia
sáng bạc kia không thể di chuyển được nữa, đành hiện ra một đầu liệp báo dài hơn một trượng, đang gầm rú vì bị năm cây cột vây khốn. Hầu Khôn
không nói hai lời, vội vung tay, vài tấm phù bắn ra, cũng đồng thời chui vào trong năm cây cột đó.
Chỉ nghe một tiếng Oanh vang lên, mặt ngoài năm cây cột chợt hiện ra
năm màu xanh đỏ vàng trắng đen, chính là năm loại phù văn tượng trưng
cho ngũ hành dần dần hiện rõ, năm cây cột đã trở thành một pháp trận ngũ hành lớn hơn một trượng. Bị cột đá bao vây, đầu liệp báo màu bạc kia
chỉ tức giận đứng gầm lên từng hồi, dường như không thể thoát khỏi được.
Giờ phút này, Triệu Ảm Âm lại giống như không hề để ý tới nó. Nàng
vẫn thoăn thoắt tránh né những con rắn kia, đồng thời tay vẫn đang kết
thành một thủ ấn kỳ quái nào đó.
Trên ngọc đài, nam tử béo thấy trận tỷ thí này không khỏi cảm thấy
mừng rỡ, vì thực lực cực mạnh của Hầu Khôn đã vượt ngoài dự liệu của
lão. Còn thiếu phụ xinh đẹp của Tuyền Cơ Viện vẫn giữ bộ dáng tựa tiếu
phi tiếu, đôi mắt đẹp ẩn hiện tinh quang, không
biết đang nghĩ điều gì.
Ngay khi mọi người đều nghĩ rằng thiếu nữ Triệu Ảm Âm đã sắp thua
cuộc thì trong lồng giam ngũ hành chợt truyền ra một âm thanh bén nhọn.
Một khắc sau, chợt một cột sáng màu bạc lớn hơn một trượng từ giữa
lồng giam ngũ hành chiếu thẳng lên trời, không ngờ nóc lồng giam tưởng
chừng như không thể phá vỡ lại bị đục ra một cái lỗ lớn như vậy.
Trên không trung, chờ khi ngân quang tản đi, lập tức lộ ra thân ảnh
một cự ưng toàn thân màu bạc, hai cánh mở rộng ra tới ba bốn trượng, bên trên phủ đầy linh văn màu vàng, lại thêm một bộ móng vuốt cực kỳ sắc
bén và đôi mắt xanh biếc ẩn hiện tinh quang. Chỉ thấy cự ưng ngửa mặt
lên trời thét một tiếng dài, sau đó hai cánh thu lại, chợt quay đầu lao
thẳng xuống chỗ thanh niên tóc trắng.
Hầu Khôn thấy vậy cũng không chút nao núng, gã lạnh lùng giơ tay liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết vào hai phù trận. Ngay lập tức, phù trận đã xuất hiện hơn mười đầu phi điểu màu trắng bay ra, nghênh đón cự ưng
kia. Chỉ thấy linh văn màu vàng trên thân ưng sáng rực lên, hai cánh của nó chợt vỗ liên tục mấy lần thật mạnh, lập tức trên không trung xuất
hiện mấy tia sét giữa hai cái vòi rồng lớn cuốn tới.
Mười đầu phi điểu khó khăn lắm mới bay tới gần, lại gặp phải vòi rồng, ngay lập tức hóa thành hơn mười lá phù tơi tả rơi xuống.
Những tiếng Oanh long long liên tiếp vang lên!
Tiếp đó, hai vòi rồng lẫn với những tia sét kia tiếp tục oanh kích
xuống, mau chóng đánh tan phù trận của thiếu niên kia, làm chúng hóa
thành năm sáu vòng ánh sáng bảo vệ. Thiếu niên cảm thấy hoảng sợ, pháp
quyết trong tay mau chóng biến đổi, tính thúc giục phù trận khác.
Nhưng đúng lúc này, chợt nơi đỉnh đầu y xuất hiện một cơn gió lớn,
đầu cự ưng màu bạc kia đã xuất hiện, vung một trảo xuống. Trong lúc vội
vàng, Hầu Khôn chỉ kịp vung tay, trên không trung liền hiện ra một tấm
phù lục màu vàng, mau chóng hóa thành một màn sáng vàng bảo vệ gã. Song
chỉ sau một tiếng vang lớn, màn bảo hộ màu vàng đã bị cự trảo xé tan
tành, lộ ra thân ảnh thiếu niên áo trắng.
Khi mọi người cứ nghĩ thiếu niên này sẽ tung hậu chiêu ra thì chỉ thấy gã hơi ngần ngừ rồi bình tĩnh nói:
"Ta nhận thua."
Sau đó dưới cái nhìn kinh ngạc của phần đông học viên, Hầu Khôn khẽ lắc người đi xuống đài.
Triệu Ảm Âm vung tay thu đầu cự ưng kia lại rồi nhìn bóng lưng thiếu niên tóc trắng đang rời đi, không biết đang nghĩ điều gì.
"Trận đấu luân phiên thứ hai, Tuyền Cơ viện Triệu Ảm Âm chiến thắng!"
Nghe vị chấp sự Hóa Tinh tuyên bố, thiếu phụ xinh đẹp ngồi trên ngọc
đài mới hài lòng khẽ gật đầu. Còn nam tử béo kia thì trầm mặt xuống. Vốn dĩ lão vẫn kỳ vọng vào Hầu Khôn này có thể đạt giải nhất trong cuộc
thi, thế nhưng mới trận thứ hai đã thua đệ tử Tuyền Cơ Viện, điều này
làm lão cảm thấy vô cùng khó chịu.
...
Trên một lôi đài khác, một thanh niên áo xanh đang kịch chiến với đối thủ. Nam tử áo xanh này chính là Liễu Minh, còn người kia là Ngũ Minh
của Tuyền Cơ Viện.
Vừa rồi y mới bị Kim Thiên Tứ đánh bại một cách đơn giản, thế mà giờ
phút này không những không uể oải mà chiến ý tựa hồ còn cao hơn nữa. Lúc này mười ngón tay y đang biến hóa liên tục, điều khiển một chiếc ấn lớn màu đen thả ra những đạo hắc quang chiến đấu với Liễu Minh.
Còn Liễu Minh lại dựa vào thân pháp quỷ dị của bản thân liên tục trốn tránh, tuy rằng không bị tia sáng đen kia chạm vào, thế nhưng hình như
vẫn chưa có cách giải quyết nó. Bởi theo quan sát trước đây của hắn thì
hào quang mà chiếc ấn này thả ra không những có tác dụng bắn ngược lại
công kích của linh khí bình thường mà còn có thể tạo thành tổn thương
cho linh tính của linh khí nữa.
Khi Liễu Minh lại một lần nữa thoát khỏi hắc quang, chợt trong mắt
Ngũ Minh hiện lên một tia tàn khốc, y phun ra một ngụm tiên huyết vào
trong hắc ấn. Chỉ thấy cự ấn trên không trung phóng lớn mấy lần, hóa
thành một đại ấn lớn cỡ tòa lầu, thể tích có vẻ còn lớn hơn khi quyết
đấu với Tàng Huyền nữa.
Ngũ Minh cười lạnh một cái, khẽ điểm vào hư không.
Cự ấn màu đen liền dùng thế thái sơn áp đỉnh, lập tức đập xuống Liễu Minh bên dưới.
Liễu Minh thấy vậy thì hơi đổi sắc, đương nhiên lúc này đã không thể
tránh được nữa, hắn chỉ suy nghĩ giây lát rồi hai chân đạp mạnh xuống,
sau đó nhảy thẳng lên, đạp thẳng vào chiếc ấn đang lao tới, đồng thời
ngay lúc này, một màn sương phun ra, trong cơ thể hắn vang lên những
tiếng Ùng Oàng, hai tay tự nhiên lớn hơn một vòng.