Ma Thiên Ký

Đệ Nhất Ngoại Môn


trước sau

"Không ngờ tinh thần lực của tên Kim Thiên Tứ này lại cường đại đến thế ..." Liễu Minh nhíu mày, nhanh chóng suy nghĩ biện pháp ứng phó.

Tinh thần lực của hắn giờ phút này đã tiêu hao quá nửa rồi. Nhưng mà trong huyễn cảnh, cự hùng khổng lồ lông vàng biến ảo từ tinh thần lực của Kim Thiên Tứ vẫn dũng mãnh như lúc đầu. Nó đã liên tiếp đánh bại hơn mười loại linh thú mà hắn huyễn hóa ra rồi.

Đối phương có thần thức quá mạnh mẽ, thật sự vượt xa những gì hắn tưởng tượng, chẳng trách tên kia rất tự tin yêu cầu thi đấu linh.

Cứ thế này nếu hắn không dùng Hóa Thức Trùng e rằng không được.

Liễu Minh nghĩ vậy, liền phân ra một cỗ nhỏ tinh thần lực đụng chạm vào Hóa Thức Trùng đang ở trong ngực.

Hóa Thức Trùng hơi hơi đáp lại, lập tức một cỗ tinh thần lực từ trên thân thể nó tuôn ra, cùng lúc cực nhanh chui vào thân hình hắn, sau đó chảy vào trong thần thức hải.

Họ Liễu chấn động tinh thần, lập tức một tay kết pháp quyết. Huyễn cảnh bên trong màn sáng cũng biến đổi theo pháp quyết, chỉ thấy ánh hồng trên người sói lớn đỏ thẫm bỗng nhiên sáng ngời, hình thể nó trong nháy mắt cũng phồng to lên khá nhiều.

"Ồ?" Kim Thiên Tứ thấy vậy, không khỏi ồ lên kinh ngạc.

Cự lang gầm nhẹ một tiếng, rồi đột nhiên xông lên, bổ nhào đè cự hùng xuống đất, cùng lúc đầu nó lắc nhanh như chớp liền cứng rắn cắn rách yết hầu đối phương.

Kim Thiên Tứ thấy vậy không khỏi nhíu mày sau đó đột nhiên dùng một tay vỗ lên mâm tròn trước người.

Phốc!

Thân thể cự hùng bỗng nhiên hóa thành một ngọn lửa màu vàng cháy lên hừng hực. Sau chừng một phút một gã thiên binh giáp vàng thình lình bước ra từ đó.

Thiên binh giáp vàng này có thân hình cao to, trên người mặc khôi giáp hạng nặng vàng óng, trong tay cầm một thanh cự kiếm vàng chóe, thoạt nhìn vô cùng uy phong lẫm liệt. So với đám quái thú biến ảo lúc trước, hư ảnh này rõ ràng mạnh hơn không ít, nhưng mà hào quang trên người so với lúc mới đầu giao chiến lại nhạt đi vài phần.

Thấy một màn vậy, cự lang cũng nhanh chóng biến hóa. Thân hình trong nháy mắt kéo dài biến thành giao long màu đỏ.

Sau khoảnh khắc, hai hư ảnh khổng lồ ầm ầm vồ vào nhau, giao long quấn lấy thân thể thiên binh thế nhưng thân thể nó cũng bị cự kiếm đâm ra một đạo vết thương thật sâu.

Ù ù!

Giao long há mồm phun ra một cột lửa đỏ nện về phía bụng thiên binh.

Gần như cùng lúc, thiên binh vươn cánh tay khổng lồ túm được thân hình đối thủ, tay kia vung kiếm chém ngang nghênh đón cột lửa.

Cột lửa nhìn thì dường như kinh người nhưng mà ánh vàng mới lóe lên vụt qua thì đã bị cứng rắn chém tan tành, mà mũi kiếm thừa thế không suy bổ về phía đầu giao long.

Keng!

Một đạo long trảo đỏ thẫm bất ngờ cầm chặt mũi kiếm, nhưng long trảo cũng bị ánh kiếm vàng rực đốt lên rung động 'Xèo xèo'.

Đột nhiên ngón tay điểm tại mi tâm của Liễu Minh run lên, tinh thần lực khổng lồ theo đó cuộn trào mãnh liệt. Phần cổ giao long bỗng trở lên mơ hồ, sau đó biến ra chín cái đầu giao giống nhau như đúc.

Chín đầu hỏa giao cùng nhau gầm lên sau đó há to, phun ra chín cột lửa nhanh chóng phủ khắp cơ thể thiên binh.

Âm thanh "Ầm", "Ầm" vang lên liên tiếp!

Khôi giáp trên người thiên binh lập tức bị phá vỡ lả tả. Tiếp đó có tiếng xé gió vang lên, chín đầu giao long đã cùng lúc cắn xé toàn thân đối thủ.

Xoẹt!

Thân hình cao lớn của thiên binh lại bị chín cái đầu giao mạnh mẽ xé rách. Từng mảnh thân thể màu vàng lả tả rơi rụng trên sa mạc cổ xưa, kích thích khói bụi đầy trời. Có thể nhìn ra, ánh vàng bên ngoài những mảnh tàn thể thiên binh lại ảm đạm đi vài phần!

Hiển nhiên một kích vừa rồi đã khiến tinh thần lực của Kim Thiên Tứ hao tổn tương đối nghiêm trọng.

Giờ phút này, thân thể giao long chín đầu cũng nhạt đi vài phần so với lúc vừa thành hình. Giao long dừng lại trên bầu trời, mười tám con mắt to tròn chớp động tinh quang, chúng gắt gao nhìn đám tàn thể của thiên binh rơi rụng đầy đất.

Hiển nhiên, chỉ cần thiên binh có bất kỳ cử động nào thì giao long sẽ lập tức nhào tới xé thiên binh thành mảnh nhỏ một lần nữa!

"Tinh thần lực của Liễu huynh quả thật bất phàm, tại hạ nhận thua."

Ngay khi Liễu Minh bày trận sẵn sàng đón địch thì ở một bên lôi đài, Kim Thiên Tứ lại bỗng nhiên mở đôi mắt ra, lên tiếng nhận thua rồi cười ha ha ...

Tiếp theo, y đứng lên, mâm tròn màu vàng trong tay cũng thu lại hào quang, chặt đứt liên hệ cùng cột sáng màu vàng trong màn sáng. Thi thể thiên binh giáp vàng trong huyễn cảnh theo đó hóa thành vô số điểm ánh vàng tan biến trong chớp mắt.

Liễu Minh mặc dù cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng thu lại tinh thần lực đồng thời nhíu mày suy nghĩ.

Tuy rằng vừa rồi chiếm chút ưu thế nhưng hắn phải dựa vào tinh thần lực của Hóa Thức Trùng bổ sung. Hơn nữa Kim Thiên Tứ rõ ràng vẫn còn dư lực, không phải là không có khả năng tái chiến.

Điều này tự nhiên khiến cho Liễu Minh nhìn thì như bình tĩnh nhưng trong lòng thì đang nói thầm.

"Người thắng, Liễu Minh của Phiêu Hồng Viện." Lão giả áo vàng nhìn hai người một cái thật sâu sau đó cao giọng tuyên bố kết quả tỷ thí.

Lời tuyên bố này đại biểu cho thứ tự đệ nhất thi đấu đã được xác định, đệ tử vây xem xung quanh lúc này lập tức trở nên xôn xao.

"Ngươi làm không tệ, lại có thể đánh bại hai thành tinh thần lực của ta. Hi vọng lần sau gặp lại, ngươi có thể càng mạnh hơn lúc này một ít." Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm nhàn nhạt của Kim Thiên Tứ, Liễu Minh giật mình, vội vàng nhìn lại.

Thanh niên áo bào vàng sau khi nháy mắt với hắn liền cười nhẹ, bay lên, trực tiếp hóa thành một đoàn màu vàng phá không rời đi.

Lập tức, trên ngọn núi xôn xao thành một mảnh.

Liễu Minh nhìn thân ảnh Kim Thiên Tứ nơi xa xa giữa không trung, sắc mặt biến đổi liên hồi.

Kim Thiên Tứ tên này không biết là đệ tử thần bí từ chỗ nào đi ra, đột nhiên tự đến tự đi rồi, tự nhiên làm cho chúng đệ tử dưới đài rối loạn một hồi. Trên đài ngọc lúc này, một vài tồn tại Chân Đan cảnh không khỏi hai mặt nhìn nhau .

"Ngươi đi thăm dò thoáng xem tên Kim Thiên Tứ này đến tột cùng có lai lịch như thế nào, có phải đệ tử của vị Thái Thượng trưởng lão nào không? Sau khi tra được liền lập tức đến báo cáo cho ta." Một góc nào đó trên đài ngọc, một người đàn ông trung niên lưng đeo trường kiếm màu xám bỗng nhiên truyền âm dặn dò một tên môn hạ đệ tử bên cạnh.

Tên đệ tử nội môn kia khẽ gật đầu, sau đó hóa thành một đạo cầu vồng màu lam bay về một hướng nào đó.

Cảnh tượng này tự nhiên cũng phát sinh giữa các trưởng lão, chưởng tòa trên các ngọn núi khác.

Vân Dật Phong trải qua một hồi náo loạn, đài thi đấu còn
lại ở bốn phía cũng đều đã có kết quả.

Phía trước đài cao, Liễu Minh cùng chín người lần nữa xếp thành một hàng, mà đệ tử vây xem xung quanh giờ phút này cũng dồn dập vây quanh ở bốn phía, ánh mắt bọn người đều nhìn về trung tâm đài cao.

Giờ phút này, tuy rằng kết quả chiến đấu đã rõ ràng trong đầu mọi người, nhưng mà họ vẫn chờ đợi giây phút tuyên bố cuối cùng.

Nam tử ục ịch ho nhẹ một tiếng, lần nữa đứng phía trước nhất đài cao, hắn giơ hai tay ra hiệu, lập tức tiếng nghị luận khắp xung quanh dừng hẳn lại. Thấy vậy, y mới hắng giọng tuyên bố:

Thi đấu giữa tám viện trong ngoại môn mười năm một lần đến tận bây giờ tuyên bố kết thúc. Ba hạng đầu theo thứ tự là Liễu Minh Phiêu Hồng Viện, Kim Thiên Tứ cùng Triệu Ảm Âm Toàn Cơ Viện. Ngoài ra, Liễu Minh là đệ nhất thi đấu, ngoại trừ được ban thưởng mà tông môn đã bố trí ban đầu còn được tư cách lựa chọn một môn bí thuật của đệ tử nội môn.

Cùng lúc đó, theo lời nam tử ục ịch dừng lại, trong đám đệ tử vây xem bốn phía lập tức bộc phát ra một trận hò reo cổ vũ, trong đó thanh âm của đệ tử Phiêu Hồng Viện dĩ nhiên lớn nhất.

Dù sao Liễu Minh là đệ tử duy nhất của Phiêu Hồng Viện tiến vào mười hạng đầu, lại còn đoạt được bài danh đệ nhất, trong viện vô luận là có người nào quen biết hắn hay không cũng đều cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Liễu Minh giờ phút này, trên mặt cũng hiện lên chút mừng rỡ, có thể nhận thêm một một bí thuật của đệ tử nội môn đối với hắn mà nói chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.

Bởi lẽ, dù là đệ tử nội môn, muốn xem một môn bí thuật nội môn ít nhất cũng cần hao tốn hơn mười vạn điểm cống hiến mới được. Chưa kể một ít bí thuật thậm chí cần tới hai ba trăm vạn điểm cống hiến cũng không kỳ quái chút nào.

Liễu Minh ngoài đạt được đệ nhất còn có tư cách đạt được thêm một môn bí thuật nội môn, mà đệ tử bài danh mười hạng đầu thi đấu tự nhiên cũng có những ban thưởng khác.

Lấy họ Liễu làm ví dụ, hắn được thưởng một trăm vạn linh thạch, ba vạn điểm cống hiến, một khỏa "Ô Mang Đan" có thể gia tăng thêm chút xác suất đột phá bình cảnh Hóa Tinh.

Bài danh đệ nhị Kim Thiên Tứ đã rời khỏi nên tạm thời không nói, bài danh đệ tam Triệu Ảm Âm được ban thưởng tám mươi vạn linh thạch, hai vạn năm nghìn điểm cống hiến, cùng một khỏa "Ô Mang Đan".

Những đệ tử mười hạng đầu còn lại, tức thì giảm dần theo thứ tự, nhưng phần thưởng giá trị nhất dĩ nhiên chính là. Đây cũng là mục đích chủ yếu của đại đa số đệ tử tham gia thi đấu ngoại môn. Dù sao một khi 'Hóa Tinh' thành công, bọn họ lập tức có thể bước chân vào nội môn rồi.

Về phần những đệ tử không tiến vào mười hạng đầu nhưng lại nằm trong tốp một trăm, mỗi người được ban thưởng mười vạn linh thạch, ba nghìn điểm cống hiến cùng đan dược giúp gia tăng pháp lực.

Trong quá trình nam tử ục ịch tuyên bố kết quả, một ít cường giả Chân Đan cảnh đến đây xem thi đấu đang ngồi trên ghế liền nhảy lên bay đi, hóa thành từng đạo hào quang với đủ loại màu sắc rạch phá trời cao.

Qua không lâu, trên đài ngọc vốn là tụ tập mười mấy cường giả Chân Đan cảnh liền rời đi hơn một nửa. Còn tám viện chủ tám viện đều không ngoại lệ vẫn còn lưu lại trên ghế.

Mà trong đó, Giang Trọng cùng Lương Chiến Ca nhìn nhau một cái, cả hai đều cảm thấy có chút xấu hổ. Dù cho qua nhiều thế hệ, đệ tử mười hạng đầu thi đấu giữa tám viện cho dù vì đủ loại nguyên nhân cũng không phải hoàn toàn bị trưởng lão hay chưởng tòa tất cả đại sơn phong nhìn trúng, thu nhập nội môn, hơn nữa mặc dù nhìn trúng, cũng thường trong vài ngày sau khi kết thúc thi đấu mới được triệu kiến.

Nhưng đệ tử đạt được đệ nhất gần như đều là tại chỗ được thu vào nội môn, thậm chí đã từng phát sinh qua chuyện trưởng lão mấy tòa ngọn núi vì muốn thu nhận đệ tử đệ nhất tranh chấp tại chỗ đến đỏ mặt tía tai.

Mà lúc này, đám trưởng lão chưởng tòa nhưng lại lần lượt rời đi, thậm chí còn không có người nào nhìn nhiều xếp hàng đệ nhất Liễu Minh một cái, tự nhiên là đã nói rõ lựa chọn của bọn họ.

Đến mức đệ tử Phiêu Hồng Viện khác lúc trước muốn chúc mừng Liễu Minh thấy vậy, phần lớn đều tỏ vẻ nghi hoặc.

Những người đạt được mười thứ hạng đầu ở các phân viện khác lục tục tại trong đám đệ tử bổn viện vây quanh dần dần rời đi.

Liễu Minh cũng chỉ có thể âm thầm cười khổ một tiếng, cúi người hành lễ với Giang Trọng sau đó bay lên trời phiêu nhiên rời đi.

Giang Trọng vốn định tiến đến động phiên họ Liễu một phen, thấy vậy cũng chỉ có thể lắc đầu.

Lương Chiến Ca cũng thở dài một hơi, cùng lúc trực tiếp gọi đệ tử Phiêu Hồng Viện một tiếng, cùng nhau rời khỏi ngọn núi.

Không bao lâu sau, tin tức liên quan đến việc Liễu Minh chỉ có tư chất ba linh mạch đã lan truyền ra toàn bộ ngoại môn. Tin tức này đã khiến không biết bao nhiêu đệ tử ngoại môn trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa kinh hãi đến rớt cằm.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện