"Ha ha, Quan mỗ đích xác là một gã Luyện Khí Sĩ trung giai! Nếu không
sao ta có thể liếc mắt đã nhìn ra tiểu huynh đệ là người có Linh mạch."
Quan lão đại đương nhiên sẽ không nói ra chuyện mình vốn dĩ định tiện
tay giết chết Liễu Minh, trên mặt nở một nụ cười tươi rói, nói.
"Vãn bối cũng không ngờ mình cũng là một gã Luyện Khí Sĩ." Liễu Minh thì thào nói, sắc mặt vẫn hơi có chút giật mình.
"Tiểu huynh đệ, ngươi cũng đã biết Luyện Khí Sĩ chẳng qua cấp thấp nhất trong số những người có Linh mạch, với số tuổi của ngươi, nếu như có thể khai mở Linh Hải, thậm chí có thể bái nhập Linh môn, trở thành một tên Linh
Đồ đó." Quan lão đại thấy vậy, chợt lộ vẻ quỷ dị nói.
"Linh Đồ? Thượng môn?" Liễu Minh nhướng mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe tới hai tên gọi này.
Quan lão đại mỉm cười, đang muốn giải thích thêm thì bỗng nhiên có tiếng
bước chân vang lên trong bụi cỏ phía xa xa, chỉ thấy một người gầy nhỏ
cõng một cái bao lớn đi tới.
"Cốc lão đệ mau lại đây, gặp vị
Dương huynh đệ này. Hắn vậy mà không được Luyện Khí Sĩ chân chính chỉ
dạy, hoàn toàn dựa vào bản thân mà tu luyện thành Nguyên lực." Quan lão
đại vừa thấy bóng người Cốc lão tam liền vẫy vẫy tay về phía gã, đồng
thời nói ra mấy câu đầy thâm ý.
"Lại có loại chuyện này sao? Thật sự là tốt quá." Cốc lão tam bước vài bước đã đi tới, sau khi nghe xong
lời này, trên mặt không giấu nổi sự hưng phấn.
"Vãn bối bái kiến Cốc tiền bối!" Liễu Minh không dám chậm trễ, khom người thi lễ.
"Ha ha, tiểu huynh đệ không cần đa lễ. Quan đại ca, tất cả đồ vật ta muốn
mua đều đã đủ cả. Đây cũng là nhờ ta am hiểu thuật khinh thân, nếu đổi
lại là những người khác, đi lại một chuyến như vậy e rằng cũng phải mất
nửa ngày đấy." Cốc lão tam khoát khoát tay, cầm bao lớn trong tay đưa
cho Quan lão đại, sau đó mới có vài phần đắc ý nói.
"Ta biết rõ
là như thế nên mới để ngươi đích thân đi mua chứ. Đúng rồi, nơi đây
không phải chỗ nói chuyện, hay là chúng ta tìm một nơi yên tĩnh rồi hảo
hảo tâm sự một phen, sao nào?" Quan lão đại gật gật đầu, nói.
Liễu Minh và Cốc lão tam đương nhiên không có ý phản đối, vì vậy ba người
sau khi chỉnh trang lại hết thảy mọi thứ một phen mới cất bước đi về
hướng cách xa bờ sông.
Khi Liễu Minh đi ngang qua một gò đất mới đắp, ánh mắt hắn như có như không nhìn lướt qua.
Người bình thường chắc chắn không thể phát hiện ra điều gì khác lạ, nhưng
Liễu Minh lại ngửi thấy mùi vị của máu, tuy rằng cực kỳ mờ nhạt, song
lại không thể gạt được người đã trải qua không biết bao nhiêu lần giết
chóc đầy máu tanh như hắn.
Trong lòng Liễu Minh tự nhiên rùng
mình, lòng biết thứ bị vùi bên trong chắc chắn có liên quan đến hai
người Quan lão đại, bọn hắn hơn phân nửa không phải loại người hiền lành tử tế gì, nhưng lại đối xử với mình hết sức hòa nhã, chỉ sợ có việc gì
uẩn khúc trong đó.
Một lúc lâu sau, trời bắt đầu tối dần, ba
người xuất hiện ở trong một ngôi miếu đất bỏ hoang, cũng đốt một đống
lửa để xua đuổi khí lạnh.
Hơn nữa Cốc lão tam trên đường đi tới đây con bắt được một con thỏ rừng, mổ bụng phanh ngực, trực tiếp nướng lên.
Ba người ngồi xung quanh đống lửa, sau đó không lâu, mùi thơm của thịt
nướng khiến cho người ta không thể cưỡng lại lan tỏa khắp gian miếu.
"Linh Đồ là tên gọi những người có Linh mạch sau khi thành công vượt qua nghi thức Khai Linh, mở ra Linh Hải. Bởi nguyên nhân khi người có Linh mạch
vượt quá mười lăm tuổi, Linh mạch sẽ trở nên vững chắc, không còn khả
năng mở ra Linh Hải nữa, cho nên nghi thức Khai Linh mới có hạn chế
nghiêm khắc về tuổi tác. Mà chỉ có người mở ra Linh Hải, mới có thể
chuyển hóa Nguyên lực thành Pháp lực, mới có thể thi triển và thúc dục
pháp thuật, Linh Khí, chính thức trở thành tồn tại giống như Tiên Nhân
trong truyền thuyết. Thượng môn chính là tông môn chuyên bồi dưỡng Linh
Đồ, người trong thế tục bình thường căn bản không biết đến, nó có địa vị rất siêu nhiên ở các quốc gia. Có một vài Thượng môn có thế lực cực
lớn, thậm chí có uy thế lớn đến mức một lời nói có thể quyết định thay
đổi triều đình quốc gia sở tại." Quan lão đại dường như không trông thấy thịt nướng trước mắt, chậm rãi mở ra cho Liễu Minh một thế giới mới hết sức thần bí.
"Có thể quyết định thay thế triều đình ư? Triều
đình đều nắm giữ một quân đội, sao có khả năng cam chịu chuyện đó!" Liễu Minh hít vào một hơi khí lạnh, không nhịn được hỏi ngược lại.
"Ha ha, chuyện này đương nhiên được quyết định bởi thực lực. Những người
trong Thượng môn kia hoàn toàn khác so với Luyện Khí Sĩ chúng ta. Luyện
Khí Sĩ cho dù tu luyện lợi hại hơn nữa, khi đối mặt với đại quân, cùng
lắm là giết được một số người, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có đường chết.
Song những Linh Đồ Linh Sư kia lại có được những năng lực điều khiển
thúc dục Thiên Lôi Liệt Hỏa và triệu hoán Quỷ vật Khôi Lỗi không thể
tưởng tượng nổi, hơn nữa bọn họ còn có thể lên trời xuống đất, nhiều
quân đội hơn nữa căn bản cũng không thể bắt được bọn họ. Trái lại, Hoàng thất và những cao quan đại thần kia, chỉ cần bị người trong Thượng môn
để mắt tới, chắc chắn chỉ có một đường chết mà thôi." Cốc lão tam cười
ha ha một tiếng, nói.
"Nhưng muốn trở thành Linh Đồ nhất định
phải trải qua nghi thức Khai Linh của Thượng môn, mà mỗi lần thực hiện
nghi thức đều tiêu hao linh dược trân quý mà Thượng môn tích góp từng tí một trong nhiều năm, cho nên ngoại trừ đệ tử có Linh Mạch do Thượng môn trực tiếp bồi dưỡng có thể tham gia miễn phí, những con cháu thế gia
Luyện Khí kia nếu muốn gia nhập, đều phải giao nộp một lượng tài nguyên
kinh người cho Thượng môn mới có thể đổi được một danh ngạch. Sau đây
một đoạn thời gian vừa vặn là dịp một Thượng môn của Đại Huyền quốc tiến hành nghi thức Khai Linh.”
"Thì ra là thế!" Hai mắt Liễu Minh hiện lên chút thần sắc như đang nghĩ tới điều gì, lại không tiếp lời gì nữa.
Cốc lão tam thấy vậy hơi nóng ruột, con người đảo một vòng, sau đó bỗng nhiên dùng giọng điệu dụ dỗ nói:
"Tiểu huynh đệ, ngươi cũng có khả năng trở thành người trong Thượng môn đấy.
Một khi đã trở thành Linh Đồ, chẳng những có được năng lực lên trời
xuống đất, hơn nữa tuổi thọ còn tăng lên rất nhiều, đủ sống đến hơn hai
trăm tuổi có thừa."
"Vãn bối trước đây chỉ là một người bình
thường, hôm nay vừa mới biết mình là một Luyện Khí Sĩ có Linh mạch, sao
dám hy vọng xa vời đến chuyện đó. Vả lại, tiểu tử cũng không bao giờ tin có chuyện vận may rơi trúng đầu mình!" Cực kỳ ngoài ý muốn của Cốc lão
tam, thiếu niên nghe xong lại lắc đầu nói.
Lời này lập tức khiến cho Cốc lão tam nhất thời không biết nói gì nữa.
Quan lão đại thấy đồng bạn nóng vội như vậy, hung hăng trừng mắt một cái, sau khi suy nghĩ một lát mới nói với thiếu niên :
"Chắc rằng tiểu huynh đệ cũng nhận ra chút ít a. Thực không dám giấu diếm.
Hai người chúng ta cứu ngươi thực ra là có
mục đích khác, nhưng đây đối
với ngươi thực sự là một lần thiên đại cơ duyên. Nếu như ngươi bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ cả cuộc đời này sẽ phải hối hận không thôi. Tiểu huynh
đệ có muốn nghe qua không?"
"Nếu hai vị tiền bối đã nói như vậy,
vãn bối xin rửa tai lắng nghe." Trên mặt Liễu Minh không biểu hiện ra
chút cảm xúc nào, chậm rãi đáp ứng.
"Chuyện là như vầy, hai
người chúng ta đều là tôi tớ của Bạch gia, một Luyện Khí thế gia, lần
này chúng ta phụng mệnh đưa Thiếu Chủ Bạch Thông Thiên tham gia nghi
thức Khai Linh năm nay do Man Quỷ Tông cử hành ..." Quan lão đại cũng là một người thông minh, biết rõ Liễu Minh có chỗ nghi ngờ bọn họ, lúc này không chút giấu diếm kể lại chuyện đã xảy ra và nguyên do hai người gặp phải đại họa sát thân, tất cả đều được kể lại một cách rõ ràng.
"Không còn cách nào khác, hai người chúng ta mới nghĩ tới biện pháp để tiểu
huynh đệ thay thế Thiếu Chủ tham gia nghi thức Khai Linh. Chỉ cần ngươi
đi, hai người chúng ta chẳng những có thể tránh được đại họa sát thân,
hơn nữa tiểu huynh đệ còn có được một lần cơ duyên cực lớn. Loại cơ
duyên này, không biết bao nhiêu con cháu thế gia cầu mãi mà cũng không
được. Tiểu huynh đệ gặp nạn chỉ sợ cũng không phải đơn giản chỉ là
chuyện gặp phải bọn cướp, nhưng chỉ cần trở thành Linh Đồ Thượng môn,
còn có chuyện gì trong thế tục mà không thể giải quyết được." Quan lão
đại nghiêm túc nói.
Liễu Minh nghe đến đó, sắc mặt khẽ động.
"Nghi thức Khai Linh này có lẽ là cực kỳ nguy hiểm, nếu như không thành công vượt qua thì sẽ ra sao?"
"Muốn có cơ duyên lớn đương nhiên phải chấp nhận sự mạo hiểm nhất định, ta
tin tưởng tiểu huynh đệ nhất định có thể thông qua, cho dù thực không
thông qua cũng không sao, chỉ phải ở lại Thượng môn ít năm, chịu đựng
một vài năm khổ dịch mà thôi." Mặt Quan lão đại không đổi sắc, trả lời
một cách cực kỳ lạnh nhạt.
Thiếu niên khẽ chau mày.
Hắn khẳng định đối phương không nói thật, nhưng cho dù có truy hỏi cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Chuyện quan trọng nhất là, hắn thật sự động tâm đối với chuyện tham gia nghi thức Khai Linh.
Sinh sống trên Hung đảo nhiều năm như vậy, từ lâu Liễu Minh đã thấm nhuần
một điều, chỉ cần thực lực bản thân đủ mạnh mẽ, có thể tự mình làm được
bất cứ chuyện gì.
Ma trong lòng của hắn một mực giấu kín vài nỗi băn khoăn, phải có thực lực đủ mạnh mẽ mới có thể làm được.
Huống chi cho dù hắn muốn không đồng ý, hai gã Luyện Khí Sĩ trung giai trước mặt này chỉ e cũng sẽ không đáp ứng.
Dù sao đối phương cũng nói ra chuyện bí mật như vậy, nếu hắn không phối
hợp, chỉ sợ chỉ có một chữ ‘chết’ mới giúp bọn hắn giữ kín bí mật.
Trong đầu Liễu Minh suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cuối cùng mới quyết định:
"Được, vãn bối có thể đáp ứng chuyện này. Nhưng tiểu tử cũng cần phải làm rõ
một chuyện : việc này khẳng định nguy hiểm muôn phần, ta giúp đỡ lần
này, coi như là báo đáp đại ân cứu mạng của hai vị tiền bối rồi. Ngoài
ra muốn ta tới Man Quỷ Tông, hy vọng hai vị tiền bối đáp ứng với ta hai
điều kiện."
"Chỉ cần tiểu huynh đệ đồng ý thay thế Thiếu Chủ tham gia nghi thức Khai Linh, cho dù nhiều điều kiện hơn nữa, hai người
chúng ta cũng đáp ứng." Cốc lão tam nghe vậy, lập tức vui mừng quá đỗi
trả lời.
Quan lão đại hơi do dự một chút, sau đó cũng gật đầu đồng ý.
"Hai vị tiền bối biết rõ, mặc dù trong cơ thể vãn bối có Nguyên lực, nhưng
căn bản không hiểu gì về những công pháp khác của Luyện Khí Sĩ, cho nên
hy vọng trên đường đi hai vị có thể truyền thụ cho tại hạ vài thủ đoạn
bảo vệ tính mạng. Điều kiện thứ hai, vãn bối hy vọng có được Phù Khí của vị Thiếu Chủ này. Người kia thân là Thiếu Chủ, Phù Khí sử dụng có lẽ
không phải là phế vật a. Chẳng may vãn bối gặp phải chuyện gì ở Man Quỷ
Tông, cũng có thể ứng phó được một chút.” Liễu Minh không khách khí nói
ra từng điều kiện một.
"Điều kiện thứ nhất thì dễ nói, cho dù
tiểu huynh đệ không nói, hai người chúng ta cũng sẽ dốc lòng truyền thụ
sở học. Về phần điều kiện thứ hai, món Phù Khí đó có uy lực cực lớn, chỉ sợ không phải kẻ mới học như ngươi có thể không chế nổi." Cốc lão tam
lộ vẻ do dự nói.
"Vãn bối nguyện ý thử qua một lần." Liễu Minh không có ý nhượng bộ chút nào.
"Chuyện này ..."
"Được, cho ngươi món Phù Khí đó." Quan lão đại một bên, sau khi cắn răng một cái liền trực tiếp mở miệng đồng ý.
Cốc lão tam nghe vậy, mặc dù trên mặt lộ vẻ không muốn, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
"Được, đã quyết định như vậy, từ nay về sau ta sẽ cố hết sức phối hợp với hai
vị tiền bối. Không biết tên gọi của quý Thiếu Chủ là gì? Một thời gian
ngắn sau đây, có lẽ ta phải dùng tên này rồi." Liễu Minh gật đầu, sau đó hỏi lại một câu.
"Thiếu Chủ tên là Bạch Thông Thiên, đây là
những vật dụng mà Thiếu Chủ sử dụng khi còn sống, tiểu huynh đệ nhận lấy đi." Cánh tay Cốc lão tam khẽ động, mở cái bao cực lớn bên người ra,
lấy ra mấy cái bọc nhỏ màu trắng từ trong đó.
Liễu Minh vừa nhận lấy mấy cái bọc này, lập tức mở ra, sau đó nhìn thoáng qua những vật phẩm bên trong.
Chỉ thấy bên trong là vài bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm, còn có vài món
trang sức nhỏ, cùng với một cái vòng đồng màu vàng rất dễ khiến người ta chú ý.
Vòng đồng này mang phong cách cổ xưa, mặt ngoài in từng
đạo hoa văn màu bạc nhạt, khiến cho người ta có cảm giác nặng nề lạ
thường.