Ma Thiên Ký

Ly Hợp Cung


trước sau

Lão giả cao gầy sau khi do dự mất cả nửa ngày trời mới gật đầu đồng ý.

Hai người kế đó nhanh chóng trao đổi, Liễu Minh nhận được hộp gỗ màu đỏ lửa kia liền thu nó vào trong Tu Di Giới, lúc này trong lòng hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lần giao dịch này, tuy hắn bị thua thiệt nhưng Lãnh Ngưng Đan kia hắn lúc nào cũng có thể luyện chế nên việc đem chúng đổi lấy một vật có thể hỗ trợ tiến cấp Hóa Tinh, hắn ngược lại cảm thấy rất thỏa mãn.

Hội trao đổi đang tuần tự tiến hành thì có hết Lãnh Ngưng Đan rồi Uẩn Dương Chi xuất hiện khiến không khí tại gian đại sảnh lập tức trở nên nóng bỏng.

Đối với hội trao đổi lúc này, Liễu Minh liền không có để tâm lắm, những vật khác tuy rằng quý giá nhưng đáng tiếc đều không lọt vào mắt hắn.

Hơn nửa canh giờ sau đó, hội trao đổi rút cuộc cũng đến lúc sắp kết thúc.

Nữ tử che mặt khi trước thở dài buồn bã, đúng lúc nàng đang muốn đem cái bình nhỏ từ đầu đến cuối chẳng có ai hỏi đến trên bàn thu lại thì một âm thanh từ sau lưng nàng vang lên:

“Vị đạo hữu này xin chờ một chút, bình Quỳnh Ngọc dịch này tại hạ muốn đổi, có điều tại hạ không có nội đan của Hỏa Thiềm Thú nên xin đạo hữu cho một cái giá.” Âm thanh đó đúng là do Liễu Minh nói khiến vị nữ tu sĩ che mặt đang muốn quay người dời đi bỗng khựng lại.

“Sáu mươi…không, năm mươi vạn linh thạch nhé.” Nữ tử che mặt nghe thế liền vui vẻ, liếc nhìn Liễu Minh rồi hơi do dự nói.

Một lọ Quỳnh Ngọc dịch giá năm mươi vạn linh thạch nếu đem so với thị trường chung cũng hơi thấp một chút.

Liễu Minh nghe thế cũng không làm thứ gì dông dài, liền lật tay lấy ra năm mươi khối linh thạch thượng phẩm rồi đưa tới.

Hai người cứ vậy thuận lợi hoàn thành giao dịch, vị nữ tử che mặt kia sau khi khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn Liễu Minh liều nhanh chóng đi ra ngoài.

Liễu Minh nắm bình ngọc trong tay liền có cảm giác mát lạnh từ ngoài thấm vào, sau một lúc tự đánh giá hắn liền đem bỏ vào Tu Di Giới.

“Diệp đạo hữu, kính xin dừng bước một chút.”

Đang khi Liễu Minh muốn cất bước đi ra thì một âm thanh hùng hậu vang lên bên tai. Hắn vừa ngẩng đầu nhìn, thình lình đúng là vị Phù Vân Tử kia, y lúc này đang mang bộ mặt tươi cười đi tới, sau lưng còn có nữ tử áo trăng đi theo.

“Thì ra là Phù Vân đạo hữu, không biết đạo hữu có việc gì cần tại hạ làm?” Liễu Minh hơi chau mày, lẳng lặng hỏi.

“Thực ra cũng không có việc gì lớn, ta chỉ muốn hỏi một chút là trên người đạo hữu không biết còn có Lãnh Ngưng Đan không. Tại hạ đang muốn trao đổi một ít. Về mặt giá cả thì đạo hữu có thể yên tâm, tại hạ nhất định không để đạo hữu phải thất vọng.” Phù Vân Tử có chút thành khẩn nhìn Liễu Mình rồi nói.

Nữ tử áo trắng sau lưng ý, lúc này cũng đang nhìn Liễu Minh bằng ánh mắt mong chờ.

“Nếu thế thì khả năng phải kiến hai vị thất vọng rồi. Trên người tại hạ vẻn vẹn chỉ có sau khỏa Lãnh Ngưng Đan, mà hai vị thấy rồi đó, khi nãy đã đem toàn bộ ra trao đổi rồi.” Liễu Minh áy náy đáp.

“Trên người đạo hữu không còn thật sao? Là đan dược địa phẩm cũng được.” Nữ tử áo trăng nhịn không được liền cất lời.

“Cái đó cũng không có, sau khỏa đan dược kia cũng là do tại hạ mấy năm trước tại một phường thị, bỏ ra giá cao để mua, nếu không phải vì việc trùng kích bình cảnh Hóa Tinh thì ta cũng không nỡ đem ra đâu.” Liễu Minh lắc đầu thở dài.

“Diệp đạo hữu lấy được Lãnh Ngưng Đan từ chỗ nào vậy? Không biết có thể nói một chút cho ta biết không?” Phù Vân Tử thần sắc hơi động, tiếp tục hỏi.

“Nếu hai vị muốn kiếm loại đan dược này có thể đi Thanh Miêu Sơn Mạch ở gần Trường Dương phường thị để thử thời vận. Theo ta được biết, nơi đó những năm gần đây hình như có không ít Lãnh Ngưng Đan tuồn ra. Cấp Nhập Phẩm cũng không có thiếu.” Liễu Minh thản nhiên đáp.

Phù Vân Tử cùng nữ tử áo trăng nghe thế, tức thì xoay mặt nhìn nhau một hồi, bộ dạng trông như nửa tin nửa ngờ.

Dù gì thì Lãnh Ngưng Đan không những công hiệu tuyệt vời mà còn rất khó luyện chế nên chưa bao giờ họ thấy có lượng lớn cùng xuất hiện cả.

Nhìn thần sắc hai người như thế, Liễu Minh không nói thêm câu nào, chỉ chắp tay hướng hai người, đoạn nói câu cáo từ rồi rời đi.

Đi ra khỏi cung điện bằng bạch ngọc này, Liễu Minh đánh một đạo pháp quyết, tức thì có một đạo độn quang phóng vọt lên trời.

Từ ánh mắt hai người bọn Phù Vân Tử, Liễu Minh đã nhận thấy được nét khác thường, xem ra Thiên Hội Thương Minh này vẫn như cũ, không có ý định buông tha việc do xét tên đại sư luyện đan từng xuất hiện ở phường thị Trường Dương năm đó.

Hôm nay, bản thân hắn lấy một phát ra đến sáu khỏa Lãnh Ngưng Đan Địa phẩm, tất nhiên sẽ khiến bọn họ hoài nghi.

Chỉ là những chuyện như thế này hẵn cùng không cách nào né tránh được bởi hiện tại đang là giai đoạn quan trọng nhất với việc tiến cấp Hóa Tinh kỳ, nếu không làm thì mọi thứ đều trở thành phí hoài..

Gần nửa ngày sau đó, trong Thiên điện thuộc cung điện bằng bạch ngọc kia, Phù Vân Tử mặc áo bào đỏ đang đứng đối diện với nữ tử áo trắng.

.

“Sư tôn, người cảm thấy lời người nọ là thật hay giả?” Nữ tử áo trắng sau một hồi đứng yên mà sắc mặt không yên, cuối cùng nhịn không được cất tiếng hỏi.

“Giọng điệu tên đó như thế, hình như còn che giấu điều gì đó, đoán chừng là hắn không muốn nói cho chúng ta biết lai lịch thật của số Lãnh Ngưng Đan kia. Tuy vậy hắn lại nhắc đến phường thị Trường Dương, năm đó khi Bích Khung Huyễn Cung mở ra, nơi đó đúng là có xuất hiện một vị đại sư luyện đan chuyên về Lãnh Ngưng Đan. Có lẽ hắn không nói gạt chúng ta điểm đó.” Phù Vân Tử nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi khẽ thở dài.

“Không lẽ là người mà cấp trên từng yêu cầu chúng ta lưu ý từ nhiều năm trước?” Nữ tử áo trắng hình như cũng nhớ ra điều gì đó liền tiếp lời.

“Không sai. Bất kể như thế nào, chuyện này cũng cần phải điều tra cẩn thận một phen, dù sao thì Lãnh Ngưng Đan địa phẩm đối với người định đột phá bình cảnh, tiến cấp Hóa Tinh kỳ cũng có hiệu quả hỗ trợ rất lớn.” Phù Vân Tử chậm rãi nói.

“Đa tạ sư tôn đã quan tâm việc này.” Nét mặt nữ tử áo trắng lập tức lộ rõ vẻ vui mừng, chắp tay nói.

. . .

Không biết bao lâu sau, kẻ đã rời tông hai năm, Liễu Minh rút cuộc cũng về tới Vạn Linh Sơn Mạch.

Nhưng mà trước tiên hắn cũng không về động phủ mà cưỡi mấy đi thẳng tới Sinh Tử Các.

Nơi này vẫn như xưa, vẫn là những làn khói đen lượn lờ khiến cho người ta có cảm giác âm u, so với những nơi cường thịnh khác trong Vạn Linh Sơn Mạch đúng khác đối lập rõ ràng.

Trong lầu các, một vị chấp sự trung niên đang rảnh rỗi ngồi trên bệ đá, tay cầm một quyển điển tịch rách
nát, hí húi lật xem.

“Phương chấp sự.” Liễu Minh vừa bước qua của lớn lầu các liền cất tiếng chào hỏi từ xa.

Trước giờ hắn đã tới Sinh Tử Các được mấy lần, đặc biệt ít năm trước đây còn tới giao nộp thủ cấp bọn người Khô Cốt Tăng Nhân nên với Liễu Minh cùng vị chấp sự trung niên này cũng dần dân quen biết nhau.

Người này họ Phương tên Lam, tính tình lãnh đạm nhưng làm người không tệ, khi trước sau khi y trả điểm cống hiến cho Liễu Minh đến nay trong Thái Thanh Môn vẫn không hề có ai biết được Khô Cốt Tăng Nhân kia là do Liễu Minh tiêu diệt.

Điều này quả thực giúp hắn giảm được không ít phiền toái.

“Chà, hóa ra là người, lần này tới nữa, không lẽ là lại đánh chết tên tà tu nào?” Phương chấp sự quét ánh mắt qua, nhận ra Liễu Minh liền cầm điển tịch ném lên mặt bàn rồi đứng dậy, ánh mắt chớp động, giọng điệu có chút mong chờ nói.

.

Liễu Minh thấy thế, trong lòng hắn không khỏi hơi động, hắn nghe phong thanh rằng vị Phương chấp sự này cực kỳ thống hận bọn đạo sĩ tà tu. Năm xưa y thậm chí bỏ qua phúc lợi dành cho đệ tử nội môn để đi tới đảm nhiệm chức vụ chấp sự Sinh Tử Các, xem ra lời đồn quả không sai.

Hắn mỉm cưới, tay điểm lên bệ đá một cái, tức thì có mấy cái đầu lâu chảy máu đầm đìa cùng một đám thịt nát được đặt thành hàng trên đó.

“Không ngờ lần này các hạ lần này thu hoạch được mùa nha. Mấy tên này đều là tà tu trên Sinh Tử Đơn, hình như còn có tên năm trong một trăm hạng đầu….ừm?” Ánh mắt Phương chấp sự lần lượt quét qua từng cái đầu, tới khi nhìn đến đám thịt nát, thần sắc y lập tức trì trệ.

Tuy vậy chỉ một khắc sau, cánh tay y bỗng nhiên khẽ động, một ngón tay liền điểm lên trên đám máu thịt nát bấy này, một đường ánh sáng màu lục từ ngón tay bắn tới, tức thì có hơn mười miếng phù văn màu lục theo đó phấp phới bay ra rồi cả đám lập tức chui hết vào đám bầy nhầy kia.

Sự việc không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.

Đám thịt nát màu đỏ thâm được vầng sáng bao phủ liền nhúc nhích một lúc rồi qua một thoáng mờ ảo lại một lần nữa trở thành cái đầu như cũ, trông rất sống động, thậm chí cái đầu này còn giữ được vẻ không thể tin nổi của nạn nhân trước khi chết.

“Tên này…tên này không lẽ là kẻ đứng đầu Sinh Tử Đơn, Huyết Đế Tử!” Phương chấp sự ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi rồi nói.

“Đúng vậy.” Liễu Minh thản nhiên đón nhận ánh mắt của vị chấp sự, không chút do dự nói.

“Tốt, rất tốt! Các hạ thật có bản lĩnh, ngay cả tên Huyết Đế Tử cũng không phải đối thủ của ngươi. Gã yêu nhân này hùng cứ vị trí số một Sinh Tử Đơn cũng đã trăm năm, đến cả tu sĩ Hóa Tinh kỳ của bổn môn cũng chưa chắc có thể giết chết gã. Ngươi lần này đã lập đại công cho bổn tông rồi.” Bộ dáng Phương chấp sự phảng phất như mới gặp hắn lần, nhìn hắn kỹ càng từ trên xuống dưới một lúc lâu rồi mới ngửa mặt lên trời cười lớn vài tiếng, sau đo thu ngón tay đang chỉ về phía cái đầu lại.

“Tại hạ cũng chỉ là vô tình gặp may thôi.” Liễu Minh không bình luận gì, đáp lời.

“Tốt, người đem lệnh bài tới đây.” Phương chấp sự thấy Liễu Minh không muốn nói nhiều, tự nhiên cũng rất hiểu chuyện, không hỏi gì thêm, mặt mũi tràn đẩy hưng phấn nói.

Một lát sau, lệnh bài trên người Liễu Minh thình lình có thêm một trăm lẻ năm vạn điểm cống hiến.

“Vậy ta xin đa tạ Phương chấp sự, phải rồi, việc này kính xin các hạ tiếp tục giúp ta giữ bí mất, ta không muốn tiết lộ danh tính.” Liễu Minh nói xong, tay khẽ đảo, đem lệnh bài cho Phương chấp sự trừ đi năm ngàn.

“Việc này là đương nhiên, chỉ cần người chịu tiêu phí điểm cống hiến thì bản các sẽ có nghĩa vụ giúp ngươi giữ bí mất, đây cũng là một trong những quy định của bản các.” Phương chấp sự gật gật đầu đáp ứng.

Liễu Minh mìm cười, liền muốn quay người đi ra ngoài.

“Nhắc nhớ người một câu, gã Huyết Đế Tử này có xuất thân rất thần bí, không phải loại tà tu tầm thường, lai lịch nó có lẽ không nhỏ nên sư đệ sau này có đi ra ngoài thì cần phải cẩn thận một chút.” Âm thanh Phương chấp sự từ phía sau lưng truyền đến.

“Đa tạ đã nhắc nhở.” Nội tâm Liễu Minh khẽ rùng mình, hắn quay đầu ôm quyền thi lễ rồi lập tức quay người bước tiếp tới phía ngoài cửa lớn.

Thời điểm hắn tới Thiên Mã Thảo Nguyên khi trước, tuy bản thân đã cải biến dung mạo, nhưng mà vẫn bị bọn người Huyết Đế Tử đuổi tới nên sau này xem ra hắn phải thay một loại dịch dung thuật khác mới được.

Rời Sinh Tử Các, Liễu Minh âm thầm lặng lẽ trở về động phủ tại Lạc U Phong.

Trong vong mấy tháng kế tiếp, hắn ngoại trừ đi ra ngoài một chuyến tới phường thị của tông môn còn lại thì đều ở lỳ trong động phủ, một mặt để nghỉ ngơi dưỡng sức, một mặt chuẩn bị những bước cuối cùng cho việc tiến cấp Hóa Tinh kỳ.

Sáu tháng sau, Liễu Minh mặc phục sức của đệ tử nội môn Lạc U Phong, xuất hiện ở khoảng không giữa hai ngọn núi hiểm trở thuộc Vạn Linh Sơn Mạch..

Liễu Minh thả mình lặng lẽ lơ lửng trong không trung, để mặc gió núi thổi tung bay tà áo, chỉ ngửa đầu nhìn về phía trên.

Ở khoảng không giữa hai ngọn núi, thình lình có một tòa lầu các toàn thân được xây dựng từ bạch ngọc tinh mỹ không tì vết. Nó tỏa ra ánh sáng long lanh mờ ảo, trông cực kỳ đẹp đẽ, tinh xảo.

Hai mắt Liễu Minh nhíu lại liền nhìn thấy rõ ràng rành mạch tấm biển lớn bằng ngọc đen ở giữa cửa chính. Trên tấm biến có ba chữ to được viết bằng sơn màu vàng kim – Ly Hợp Cung.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện