Khá lâu sau đó, thần thức Liễu Minh chậm rãi từ thẻ ngọc trở ra,
nhưng trong miệng hắn lại bắt đầu nổi lên tiếng tụng niệm chú ngữ trầm
thấp, đồng thời hắn mở bàn tay ra, trên năm đầu ngón tay, mỗi cái có một viên cầu khói nhỏ màu đen, tiếp đó miệng hắn cứ khép mở khép mở, môi
hơi giật giật.
Chờ viên cầu khói màu đen lớn lên bằng quả trứng gà thì pháp quyết
trong tay hắn đánh ra một cái kéo năm viên cầu khói màu đen điểm lên
trên đầu cái xác khô.
Cùng lúc đó, bên ngoài lớp da của cái xác khô thình lình hiện ra một
tầng ánh sáng vàng chặn thế xâm nhập của những viên cầu khói màu đen.
Trông thấy cảnh này, Liễu Minh không hề có vẻ kinh sợ mà còn lấy làm
mừng, chú ngữ trong miệng gấp hẳn lên rồi viên cầu bằng khói đen từ từ
xuyên thủng qua màn sáng vàng.
Thời gian cháy hết một nén nhang sau đó, tất cả các viên cầu khói màu đen đồng loạt lóe lên rồi chui vào trong cơ thể cái xác khô.
Liễu Minh thở nhẹ một hơi, khóe miệng mỉm cười.
Bí thuật luyện thi mà Ngạn sư thúc đưa hắn quả nhiên có chút môn đạo, một sợi thần thức giấu trong quả cầu khói đã lẳng lặng xâm nhập vào bên trong xác khô.
Có điều khi thần niệm của hắn nằm trong quả cầu khói vừa lóe ra rồi đảo qua cỗ thi thì thì nội tâm hắn bỗng cực kỳ kinh hãi.
Cái xác khô này nhìn bên ngoài vào chỉ thấy bộ dạng da bọc sát xương nhưng bên trong, mật độ thân thể thật sự khó có thể tin.
Bản thân Liễu Minh cũng tính là nửa luyện thể sĩ, thân thể cứng cỏi,
mật độ vật chất trong khung xương càng to lớn, luyện thể sĩ cùng cấp
không thể so được với hắn. Nhưng so sánh hắn với cái xác khô về phương
diện này thì đúng là không khác gì mưa nhỏ mà gặp bão lớn, chênh lệch
không biết bao nhiêu mà kể.
Căn cứ theo thần niệm, hắn đoán chừng mật độ của các bộ phận trong cơ thể xác khô này phải gấp hơn mười lần hắn.
Thân thể mạnh mẽ như thế, chỉ e dùng Nguyên Linh Phi Kiếm chân chính chém cũng không thể tổn thương nó chút nào.
Liễu Minh nghĩ đến mà trong lòng hoảng sợ, đoạn hắn vung một tay lên
ngưng tụ ra một đạo phong nhận hình cánh cung rồi chém thẳng lên xác
khô.
“Bang” một tiếng, phong nhận đã vỡ vụn ra thành từng điểm sáng, trong khi đó, trên làn da khô quắt của cái xác, một vết tích nhỏ nhoi cũng
không thấy lưu lại.
"Quả là thế "
Liễu Minh thì thầm một câu. Trên ngón tay hắn lại hiện ra một quả cầu ánh sáng màu bạc nhạt.
Một khắc sau, một tiếng nổ vang lên, theo đó một đạo hồ quang điện
màu bạc hiện ra rồi đánh thẳng lên trên xác khô. Kích này đúng là Thiên
Lôi thuật mà hắn đã vất vả tu luyện.
Kết quả là sau một tiếng “Đùng”, hồ quang điện lưu chuyển trên xác
một lúc mới tan biến đi, xác khô vẫn lù lù ở đó mà không hề hấn gì cả.
Đến một điểm cháy đen cũng không thấy có.
Liễu Minh thấy cảnh này, kế đó không ngừng biến đổi pháp quyết trong
tay thi triển đủ loại pháp thuật như mưa nhao nhao đánh lên cái xác khô, nhưng không ngoài dự liệu, tất cả chỉ lóe lên rồi tan đi. Thậm chỉ hắn
dùng cả Ngự Kiếm thuật chém lên thì cũng không thấy có vết tích nào lưu
lại trên cái xác cả.
Tình trạng như thế cứ kèo dài hết thời gian cạn một chén trà, khi mặt Liễu Minh trông nửa buồn nửa vui thì hắn mới dừng tay lại.
Hiện giờ, xác khô này còn chưa trải qua bất kỳ lần tế luyện nào mà độ cứng đã hoàn toàn có thể đem so ngang hàng với bảo vật phòng ngự cỡ
pháp bảo sồ hình rồi.
Bí thuật luyện thi của Ngạn sư thúc tuy rằng không tồi, nhất là ở
thời điểm Luyện Thi tiến cấp càng có không ít luận giải đặc biệt, nhưng
với cái thi thể gã Thiên Tượng cảnh này thì rõ ràng là nó không còn
thích hợp nữa.
Muốn hiểu rõ ràng thấu đáo cái xác khô này hay thậm chí là luyện nó
thành Luyện Thi, hiển nhiên là cần phương pháp luyện thi cảnh giới rất
cao mới được.
Liễu Minh sau một hồi hết nhìn cái xác khô rồi lại than thở liền vung tay lên thu nó vào trong Tu Di Giới.
Một lát sau, từ cửa ra vào một tòa động phủ gần đỉnh núi Lạc U Phong, một đám mây đen vụt bay lên rồi xé gió lao thẳng về hướng Tàng Kinh
Các.
“Liễu sư huynh, ngươi tại đến Tàng Kinh Các để tìm đọc điển tịch à?”
Bóng dáng Liễu Minh vừa mới xuất hiện ở cửa ra vào Tàng Kinh Các thì tên đệ tử chấp sự mập mạp họ Lữ đã lập tức cười ha ha chạy ra nghênh đón.
Liễu Minh nghe thế khẽ giật mình rồi chợt hiểu.
Lần gần đây nhất hắn tới Tàng Kinh Các là trước khi tiến vào không
gian thần bí, trông như đã trải qua hơn mười năm, nhưng thời gian thực
tế ở thế giới bên ngoài thì trước sau mới cách có hai tháng.
“Ha ha, Liễu mỗ trong khi tu luyện có chút thắc mắc, chỉ có thể đến
đây tham khảo môn tâm đắc của các tiền bối thôi.” Liễu Minh mỉm cười đáp một câu, sau đấy liền sải bước đi vào.
Ở Tàng Kinh Các, hắn đã khá quen thuộc nên liền đi thẳng lên tầng ba
rồi bắt đầu đọc qua các loại điển tịch liên quan đến Nguyên Linh Phi
Kiếm cùng điển tịch hỗ trợ Luyện Thi.
Lúc này vừa quá giữa trưa, là thời điểm người trong Tàng Kinh Các
đông đúc, huyên náo nhất trong ngày, thỉnh thoảng có người đi ra đi vào, nhưng đều vô thức bước chậm lại.
Gần nửa canh giờ qua đi, trước một giá sách ở phía đông tầng ba Tàng
Kinh Các, Liễu Minh từ trên trán đem một tấm thẻ ngọc, mặt ngoài ghi
“Thanh Hao Kiếm Điển” buông xuống, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.
Tàng Kinh Các này tuy chứa nhiều điển tịch nhưng chất lượng thì cao
thấp không đều, những điển tịch có liên quan đến Kiếm đạo thì phần lớn
là ghi một số ít điểm tinh yếu của Ngự Kiếm thuật, còn lại thì rất ít đề cập đến phương pháp luyện chế thân kiếm phôi. Mà dù có thì cũng chỉ là
một số phương pháp luyện chế thân kiếm phôi bình thường, so với dự đoán
trong lòng Liễu Minh thì còn chênh lệch quá nhiều, cơ bản không có cách
nào áp dụng cùng Thái Cương Kiếm Quyết.
Giữa lúc hắn đang phiền nào thì ở một giá sách khác, hai đệ tử dáng
thanh niên đi tới, cả hai toàn thân mang y phục màu vàng, theo như đồ án hình cây kiếm trên ống tay áo thì hình như là đệ tử nội môn của Thiên
Kiếm Phong.
Liễu Minh nhìn lướt qua chút rồi lỡ đễnh quay đầu đi, tiếp tục lục lọi trên giá sách.
“Khai Nguyên sư huynh, ngươi lại tới đây không phải lãng phí thời
gian sao? Tàng Kinh Các tuy cất rất nhiều sách nhưng thực tế phần lớn
chỉ là đồ thường thường mà thôi, nếu nói tới kiếm quyết bảo điển, chi
bằng đi tìm trong kinh các của bản mạch còn hơn.” Một thanh niên mặt chữ Quốc (国) có chút bồn chồn, hạ giọng nói.
“Điều này hiển nhiên là ta rõ, nhưng hiện tại Tứ Quý Kiếm Quyết của
ta tu luyện đến bình cảnh, cần phải tìm chút linh cảm để đột phá nên mới tới nơi này thử vận may mà thôi.” Tên còn lại nói xong liền lấy từ trên giá sách xuống một tấm thẻ ngọc tỏa ánh sáng màu lục mờ mờ rồi đem nó
dán lên trên trán, chậm rãi tham khảoNhưng dù hai người đã hạ giọng nói
chuyện thì âm thanh vẫn truyền đến tai Liễu Minh, khiến trong lòng hắn
khẽ rung động.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Hai người này chỉ thuận miệng nói ra đôi câu lại thành lời nhắc nhở
hắn. Trong các ngọn núi của đệ tử nội môn, Thiên Kiếm Phong dùng Kiếm
đạo mà nổi danh, nên nếu là thứ có liên quan đến phi kiếm thì hiển nhiên tới Thiên Kiếm Phong tìm
kiếm mới là hợp lý.
Tại Tàng Kinh Các này hầu như không tìm thấy thuật luyện chế thân
kiếm phôi tinh diệu, nhưng ở trên Thiên Kiếm Phong thì chưa hẳn đã không có.
Điều này cũng giống như ở trong kinh các của Lạc U Phong có chứa các
loại công pháp Quỷ đạo do tiền bối nhiều đời thu thập, cùng các loại
sách quý ghi lại tâm đắc của người đi trước. Liễu Minh sau khi bái nhập
Lạc U Phong cũng đã từng đi quá đó mấy lần.
Tàng Kinh Các của tông môn này tuy có nhiều điển tịch, nội dung bao
hàm mọi mặt, nhưng nếu nói về một loại công pháp, bí thuật thì tự nhiên
là tìm ở tàng thư các của các ngọn núi sẽ tinh diệu hơn nhiều.
“Đạo lý đơn giản như vậy mà sao khi trước mình lại không nghĩ tới.”
Liễu Minh không khỏi vỗ trán, vẻ hơi buồn bực, tự thì thầm nói một câu.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn liền đem tấm thẻ ngọc trong tay đặt
lại lên giá sách trước mặt rồi bắt đầu tìm đọc những bí thuật có liên
quan đến phương diện luyện thi.
Nhưng không bao lâu sau, mặt mũi hắn lại tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Các bí tịch có liên quan đến luyện thi trong Tàng Kinh Các dù không
ít, nhưng tất cả đều dừng ở việc luyện chế thi thể cấp Hóa Tinh kỳ.
Không nói tới Thiên Tượng cảnh, chỉ là phương pháp tế luyện Luyện Thi
cấp Chân Đan cảnh thôi, ở đấy đều không có tí nào được ghi lại.
Kỳ thực không chỉ Luyện Thi thuật mà ở Tàng Kinh Các này, các công
pháp khác cũng đều chỉ đề cập gần đến Chân Đan Cảnh, còn các pháp quyết
cao tầng đều không ghi chữ nào.
Liễu Minh sau khi suy nghĩ một lúc, trong lòng đã mơ hồ hiểu rõ được
vấn đề đang xảy ra, nhưng sau khi đem một cuốn điển tịch trả lại chỗ cũ
vẫn có chút không cam tâm. Hắn xuống lầu rồi đi thẳng tới trước mặt tên
đệ tử chấp sự mập.
“Sao vậy? Nhanh như vậy mà Liễu huynh đã tìm ra thứ mình cần sao?” Tên chấp sự mập vừa nhìn thấy Liễu Minh liền cười haha hỏi.
“Cái này thật không có. Chỉ là, Lữ huynh, tại hạ có một chuyện không
rõ, muốn nhờ thình giáo ngươi một chút.” Liễu Minh chắp tay sau lưng,
hỏi cực kỳ khách khí.
“Liễu sư huynh có thắc mắc gì cứ việc hỏi là được. Tiểu đệ cam đoan
không giấu diếm.” Chấp sự mập mạp vốn hơi giật mình nhưng sau đấy lập
tức trả lời không chút lưỡng lự.
Liễu Minh tự nhiên cảm ơn một câu, sau một thoáng do dự liền mở miệng hỏi:
“Số lần Liễu mỗ tới Tàng Kinh Các cũng xem như không ít, nhưng tới
giờ mới phát hiện hình như nơi đây không có bí tịch công pháp Thiên
Tượng cảnh, thậm chí điển tịch liên quan đến Chân Đanh cảnh cũng thưa
thớt, không có mấy. Lữ huynh có thể giải thích thắc mắc này của ta một
chút không?”
“Hóa ra Liễu huynh tới lần này là muốn tìm đọc bí thuật Thiên Tượng cảnh?” Chấp sự mập nghe thế, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Dù sao thì hiện giờ, Liễu Minh khó khăn lắm mới bước vào Hóa Tinh sơ
kỳ, nên theo lẽ thường mà nói thì bí thuật Chân Đan cảnh với hắn cũng đã đủ cao thâm xa với rồi, nói gì tới Thiên Tượng Cảnh.
“Tại hạ gần đây khi tu luyện có gặp nghi điểm, có khả năng cần một ít điển tịch ghi công pháp Thiên Tượng cảnh để so sánh, tìm hiểu qua một
chút nên mới hỏi như thế.” Liễu Minh tất nhiên sẽ không nói lời thật,
chỉ ậm ờ nói vài câu đối phó.
Chấp sự họ Lữ nghe vậy liền khẽ giật mình.
Hắn là chấp sự Tàng Kinh Các, thường xuyên gặp một số đệ tử đưa ra
rất nhiều vấn đề cổ quái, loại vấn đề như thế này, tự nhiên đã sớm có
nhiều người hỏi tới rồi nên y lúc này không chần chờ gì nữa mà chậm rãi
trả lời:
“Liễu huynh có chỗ chưa biết, Tàng Kinh Các này chủ yếu là vì đệ tử
ngoại môn mà mở ra, nhưng những đệ từ này tu vi chủ yếu là từ Ngưng Dịch kỳ đến Hóa Tinh kỳ nên pháp thuật ở đây, cao nhất cũng chỉ liên quan
tới Chân Đan cảnh mà thôi. Đệ tử nội môn một khi tu vi đạt đến Chân Đan
cảnh thì lập tức tự động thăng cấp làm đệ tử bí truyền. Mà bí thuật công pháp có liên quan đến Thiên Tượng cảnh mới chính thức là công pháp bí
truyền của bổn môn, cũng chỉ có đệ tử bí truyền mới có tư cách học tập
chúng. Do đó, những loại điển tịch như thế tất nhiên không có khả năng
xuất hiện ở nơi này được.”
“Đương nhiên, bổn môn cũng lập ra quy củ, nếu đệ tử trong ngoài có
thể vì tông môn mà lập công tích đủ lớn, tông môn cũng có thể trực tiếp
ban thưởng cho bí thuật công pháp Thiên Tượng cảnh, nhưng cái đó và bản
các lại chẳng liên quan mấy.”
Liễu Minh nghe vị chấp sự mập này giải thích một tràng dài xong, gật
gật đầu vẻ như có điều suy nghĩ, hiển nhiên phần trả lời này so với suy
nghĩ trong lòng hắn cũng không khác nhau lắm.
Hắn hiện tại lại cùng chấp sự mập mạp trò chuyện đôi câu rồi liền cáo từ rời khỏi Tàng Kinh Các, kế đó cưỡi mây đen nhắm một hướng nào đó bay đi.
Nửa canh giờ sau, hắn đã bay đến khoảng không cạnh Thiên Kiếm Phong tiếng tăm lừng lẫy trong dãy Vạn Linh.
Ngọn núi này khí thế hùng vĩ, cao vút tận mây, thế núi dựng đứng hiểm trở, sườn núi có mây mù lượn quanh, thoáng nhìn nó như một thanh Khai
Thiên Cự Kiếm, có điều là nó lại cắm xuống đất.
Liếc nhìn về phía đỉnh Thiên Kiếm Phong, ta sẽ thấy mấy hàng phòng
ốc, kiến trúc chỉnh tề, phi diêm quải giác (mái cong như mái đình đó),
so với phong cách u ám quỷ dị của Lạc U Phong thì khác nhau rất xa.
Trên không trung, Liễu Minh sau khi đánh giá sơ sơ liền phi thân rơi xuống sân thượng của một tòa kiến trúc tinh xảo.