Sắc mặt Liễu Minh biến đổi một hồi, sau đó hắn thầm gượng cười một
tiếng, đồng thời lấy từ trên người ra một khối trận bàn rồi bóp vỡ nó.
Trong giây lát, ánh sáng ào ạt tỏa ra và rồi hắn lại xuất hiện ở bên ngoài cửa lớn Kiếm Hồn Điện.
Tiếp đấy Liễu Minh lập tức bay lên không, cưỡi mây bay nhanh về phía động phủ ở Lạc U Phong.
Vừa mới quay về động phủ, hắn liền đi thẳng đến phòng ngủ, ngã xuống giường nằm ngáy o..o.
Khi ở trong Kiếm Hồn Điện, vì dốc hết khả năng để chém giết kiếm hồn, hấp thu kiếm ý, Liễu Minh gần như cứ trường kỳ chinh chiến không ngủ
nghỉ gì nên lúc này đây, pháp lực cùng tinh thần lực của hắn bị tiêu hao khá lớn, cần phải cẩn thận nghỉ ngơi cho tốt một phen.
Sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Minh rời giường, sửa sang bản thân một chút rồi bắt đầu tự đánh giá.
Sự việc La Hầu nói khi ở Kiếm Hồn Điện khiến hắn có chút bất an, thêm nữa là hắn với việc mình có thể áp chế năng lượng của kiếm phôi chi
linh trong bao lâu, thực sự chẳng có tiền đề, căn cứ nào để tính toán.
Tuy thế hắn lại có được kiếm phôi chi linh cường đại có thể dùng để
quán chú nên việc cấp bách lúc này là phải lập tức tìm tài liệu phù hợp
rồi nhanh chóng luyện chế ra Nguyên Linh Phi Kiếm.
Về việc thu thập tài liệu luyện chế phi kiếm, trong lòng hắn cũng đã
có kế hoạch. Hắn chuẩn bị trước đi đến Thái Trân Điện tiếng tăm lừng lẫy tìm xem, nếu không được nữa thì chỉ còn cách đi hội đấu giá của Thiên
Minh Thương Hội thử vận may.
Sau khi nghĩ như thế, hắn liền lật tay lấy ra tấm địa đồ dãy Vạn
Linh, dùng thần thức quét qua sau đó nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi
động phủ, cưỡi mây xé gió đi về phía Thái Trân Điện.
Cái gọi là Thái Trân Điện, thực chất là nơi tự do trao đổi tài liệu
trân quý của Thái Thanh Môn. Đệ tử Thái Thanh Môn có thể dùng điểm cống
hiến của bản thân đem đổi trực tiếp lấy các loại tài liệu quý giá. Đương nhiên, nếu ai có bảo vật cũng có thể đem đến để Thái Trân Điện xem xét
một chút, sau đó đổi thành điểm cống hiến.
Thái Trân Điện này so với phường thị thì cũng có nét giống nhau, chỉ
khác ở chỗ, bình thường dùng linh thạch để đổi vật thì ở đây thay bằng
điểm cống hiến, thêm nữa nếu tính toán giá cả thì nó thua xa việc tự ra
ngoài mua sắm.
Đối với đệ tử mà nói, điểm cống hiến trong tông khó kiếm được như vậy, tự nhiên họ sẽ không cam lòng đem đi đổi như thế.
Hơn nữa, các loại bảo vật trong Thái Trân Các tuy đa phần là thứ quý
hiếm nhưng để đổi được thì thường yêu cầu trên mười vạn điểm cống hiếm.
Điều này không phải việc mà người bình thường có thể chịu nổi.
Bởi dù sao thì linh thạch có thể dựa vào việc buôn bán linh đan, linh khí để kiếm ra chứ điểm cống hiến thì cần phải tốn thời gian, từ từ
hoàn thành nhiệm vụ tông môn mới có đủ được.
Ước chừng thời gian cạn một chén trà sau đấy, Liễu Minh đã tới khoảng không gần một ngọn núi nào đó trong dãy Vạn Linh.
Hiện giờ là thời điểm sáng sớm, sắc trời còn chưa sáng rõ, phóng mắt nhìn lại thấy đỉnh núi tràn ngập hơi sương mờ mờ.
Nhìn qua hơi sương lượn lờ, có thể lờ mờ thấy một tòa cung điện tọa lạc trong đó.
Liễu Minh lúc này điều khiến đám mây hạ xuống, vừa vặn rơi trên một
bãi đất trống vắng vẻ trên đỉnh núi rồi ngừng chân, đánh giá cung điện
trước mắt.
So với các đại điện trong tông môn mà Liễu Minh từng đến bái kiến thì điện này rõ ràng nhỏ hơn không ít, chỉ cao vẻn vẻn có hai, ba trượng,
diện tích của nó không quá mười trượng, là một tòa kiến trúc bằng gỗ cổ, trông có phần giản dị. Bên ngoài cửa điện có một tấm biển gỗ màu đỏ,
trên đó có khắc ba chữ “Thái Trân Điện”, chữ khắc trông cứng cáp.
Ngoài Thái Trân Điện ra, trên núi này cũng không có thêm kiến trúc nào khác, ở hai bên đại điện chỉ có vài cây cổ thụ thưa thớt.
Liễu Minh sau khi quan sát thoáng qua một lát liền đi tới cửa lớn Thái Trân Điện.
Vừa tiến vào bên trong tầng một Thái Trân Điện, hắn thấy một gian đại sảnh cũng không rộng lắm, hai bên nó là hai cầu thang đi thông lên tầng hai.
Liếc nhìn lại, trong đại sảnh chỉ có vẻn vẹn năm sáu tên đệ tử mang
phục sức đệ tử nội môn của các Phong khác đang nhỏ giọng trò chuyện điều gì đó với nhau.
Những tên này vừa thấy Liễu Minh, có tên lập tức ngừng nói chuyện, lại có kẻ tò mò đánh giá Liễu Minh vài lần.
Liễu Minh chỉ khẽ gật đầu với mấy tên kia rồi giữ thần sắc tự nhiên đi thẳng lên lầu hai.
Thái Trân Điện này cũng chỉ có vẻn vẹn hai tầng. Tầng thứ nhất là nơi để các đệ tử dừng chân tụ tập, tầng thứ hai mới là nơi trao đổi tài
liệu trân quý. Hiển nhiên, nếu cần có thể dùng vật phẩm của bản thân để
đổi lấy điểm cống hiến tông môn nhưng để được lọt vào trong mắt Thái
Trân Các thì tự nhiên vật phẩm đó không thể là loại bảo vật bình thường.
Liễu Minh vừa mới bước vào tầng thì thình lình chỉ thấy trước mắt là
một khoảng trống rỗng tuếch. Nó thực sự là một gian đại sảnh trống rỗng, chếch ở trong góc đại sảnh có mấy cái pháp trận đủ màu sắc lớn gần
trượng phát ánh sáng mờ nhạt lập lòe.
Lúc này, có một nam tử mặt dài mặc phục sức chấp sự, chừng ba mươi
tuổi đang ngồi trên ghế ở phía bên cạnh, mới lười biếng đứng dậy, sau
khi ngáp một cái mới dùng bộ dáng hờ hững hỏi một câu:
“Vị sư đệ này cần đổi gì? Tài liệu, đan dược hay linh khí?”
“Tại hạ muốn đổi một ít tài liệu luyện chế phi kiếm.” Liễu Minh sờ sờ mũi, mặt bình tĩnh đáp.
“A, tài liệu phi kiếm, người chờ một chút.” Nam tử mặt dài thoáng
nhìn qua phục sức của Liễu Minh, ánh mắt y lộ ra một tia khác thường
nhưng sau rất nhanh khôi phục lại như ban đầu, tay áo run lên lấy ra một bản sách ngọc rồi nhíu hai mắt lại tìm đọc.
“Pháp trận truyền tống thứ ba màu đỏ, ngăn dưới cùng tủ thứ sáu hàng
thứ hai, chỉ có hai khối, một khối Tật Phong Não Thạch, một khối Vẫn Kim Chi Tinh, đều là bốn mươi lăm vạn điểm cống hiến.”
Sau một lát, nam tử mặt dài nghiêm mặt nhìn Liễu Minh, nói.
Vẫn Kim Chi Tinh?
Liễu Minh nghe vậy thì trong lòng không khỏi vui mừng. Hắn không nghĩ tới Thái Trân Điện này lại thực sự có tài liệu hắn cần để chế luyện
thân kiếm phôi, quả thật lần này đi không nhầm chỗ.
Nhưng khi hắn cúi đầu nhìn lệnh bài thân phận bên hông thì lông mày
lại hơi nhíu lại một cái, trong lòng thầm cười khổ một tiếng.
Trước khi tiến cấp Hóa Tinh Kỳ, hắn đã chém giết không ít nhân vật
trên Sinh Tử Đơn, thậm chí cả Huyết Đế Tử đứng đầu bảng cũng bị hắn tiễu sát, từ đấy thu được hơn trăm vạn điểm cống hiến nhưng đến hôm nay đã
bị dùng chỉ còn bốn mươi ba vạn.
Tính như vậy thì nếu hắn muốn đổi lấy Vẫn Kim Chi Tinh kia, hiển nhiên là còn thiếu một chút.
Nói tới điểm cống hiến này dù đến nhanh nhưng thực sự đi cũng nhanh,
Liễu Minh đến giờ vẫn còn đang gánh khối nợ bốn trăm vạn điểm cống hiến
do việc đổi Long Hổ Minh Ngục Công và Thái Cương Kiếm Quyết nữa.
Cũng may là thời gian không quá thiếu thốn, gấp gáp nên dùng thực lực hiện tại của hắn mà bỏ chút thời gian đi làm một ít nhiệm vụ dành cho
Hóa Tinh kỳ trên bảng trong Huyền Điện thì có lẽ vẫn trả hết được.
“Vị sư huynh này, tại hạ còn có chút đan dược muốn đổi lấy điểm cống
hiến, không biết có thể giao
dịch ở đâu?” Liễu Minh sau một hồi cân nhắc bèn nhún hai tay hỏi.
“À, nói tới đổi điểm cống hiến thì đi tới cái truyền tống trận màu
vàng là được. Chỉ có điều khi đem dược liệu đổi điểm cống hiến sẽ bị thu phí kiểm định. Năm vạn linh thạch. Ngoài ra ta cũng phải nhắc một điểm: Đan được bình thường thì Thái Trân Các không thu nhận.” Nam tử mặt dài
nghe vậy, vừa thu sách ngọc trong tay lại vừa đáp.
Hiển nhiên tình huống người đổi tạm thời chưa đủ điểm cống hiến nên
trước mắt muốn đổi vật trên người như thế này hắn gặp thường xuyên.
“Đa tạ nhắc nhở.” Liễu Minh liền ôm quyền sau đó lập tức đi đến pháp trận màu vàng.
Lúc này ánh sáng vàng lóe lên, từ trong pháp trận, một thanh niên
mang phục sức đệ tử nội môn đang đi ra, rồi vác bộ mặt thất vọng đi
thẳng xuống dưới lầu.
Liễu Minh cũng chẳng nghĩ nhiều, lúc này bèn đi tới rồi một bước bước vào trong pháp trận.
Sau một tràng âm thanh ông ông do pháp trận phát ra, hắn liền xuất
hiện ở trong một căn nhà đá. Bốn phía quanh nhà có vài giá gỗ, trên mặt
giá có đặt vài thứ gì đó.
Trong phòng, một vị lão giả mặc áo bào trắng, tóc muối tiêu đang
khoanh chân ngồi, vuốt vuốt một khỏa đan dược tỏa sáng xanh mịt mờ trong tay.
“Vị tiền bối này, tại hạ muốn dùng đan dược trong tay đổi lấy một ít
điểm cống hiến tông môn.” Liễu Minh vội đi lên trước vài bước, ôm quyền
nói.
“Ồ, đan dược, để cho lão phu xem một chút đi, nếu là thứ tầm thường
như tên kia thì không cần lãng phí thời gian đâu.” Lão giả mặc bào trắng đầu không ngẩng lên, chỉ lạnh nhạt nói một câu.
Liễu Minh nghe thế liền mỉm cười rồi lấy từ trong Tu Di giới ra một
hộp gỗ, sau đấy mở nắp ra. Mùi thuốc từ đó lập tức tỏa ra khắp gian nhà
nhỏ đồng thời thấy một khỏa đan dược tỏa ánh sáng vàng mờ mờ nằm yên
trong đó.
Đây chính là viên Kim Nguyên Đan địa phẩm mà hắn trong lúc vô tình đã luyện chế ra ở lần tham gia kiểm tra lấy chứng nhận Đan sư khi trước.
Lão giả mặc bào trắng khi thấy Liễu Minh lấy hộp gỗ ra thì sắc mặt
khẽ động. lão ngẩng đầu lên rồi dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn qua hộp gỗ
trong tay Liễu Minh.
Lúc này, lão nhẹ nhàng đánh ra một chiêu hút Kim Nguyên Đan ở hộp gỗ
trong tay Liễu Minh bay ra rồi chớp mắt cái đã rơi vào tay lão.
Đôi mắt lão giả lóe sáng, cẩn thận đánh giá Kim Nguyên Đan trong tay một lúc lâu, tiếp đó, trên mặt lão lại lộ ra nét trầm tư.
“Bốn đạo Đan văn, Kim Nguyên Đan địa phẩm… Ngươi chính là Liễu Minh
của Lạc U Phong à? Lão phu có nghe nói đến chuyện của ngươi.” Lão giả
mặc bào trắng bỗng nhiên lại dùng ánh mắt như đèn đuốc nhìn về phía Liễu Minh, vân vê chòm râu rồi mở miệng hỏi.
“Đúng là đệ tử. Xin hỏi tiền bối, viên kim nguyên đan này có thể đổi
được bao nhiêu điểm cống hiến?” Liễu Minh thấy lão giả này nhận ra mình
thì trong lòng cảm thấy kinh ngạc nhưng thần sắc trên mặt thì không đổi
chút nào, chắp tay hỏi.
“Đan dược địa phẩm Ngưng Dịch kỳ… Có thể miễn cưỡng đổi được hai vạn
điểm cống hiến, nhưng Kim Nguyên Đan thuộc về loại đan đan dược khôi
phục pháp lực khi chiến đấu lại thêm việc luyện chế nó cũng được xem là
rất khác biệt nên có thể đổi được thêm một vạn điểm cống hiến, tổng cộng là ba vạn điểm cống hiến. Về phần phí tổn kiểm định thì miễn đi, ngày
đó khi ngươi luyện chế ra viên thuốc này, Lý trưởng lão cũng đã xem xét
rồi.” Lão giả mặc áo bào trắng cúi đầu liếc qua viên đan trong tay,
miệng chậm rãi nói.
Liễu Minh nghe vậy bèn không nói gì, chỉ gỡ lệnh bài bên hông xuống rồi dùng hai tay đưa tới.
Lão giả áo bào trắng nhận lệnh bài thân phận của Liễu Minh liền nhìn
qua đồ án lô đỉnh màu bạc trên lệnh bài thân phận của Liễu Minh sau đó
khẽ gật đầu.
Tiếp đấy, lão giả áo bào trắng liền thu Kim Nguyên Đan lại, tay áo
run lên lấy một cây bút bằng ngọc rồi dùng nó điểm nhẹ lên lệnh bài, một luồng sáng xanh lóe lên rồi chui vào trong đó, tức thì số điểm cống
hiến trên lệnh bài nhiều thêm ba vạn điểm nữa.
“Đa tạ tiền bối.” Liễu Minh nhận lại lệnh bài rồi lại lần nữa cung
kính gật đầu nói lời cảm ơn, sau đó hắn bước vài bước trở về chỗ pháp
trận truyền tống.
Một khắc sau, Liễu Minh chỉ thấy không gian bốn phía rung rung một
cái thì thân đã liền xuất hiện bên cạnh truyền tống trận màu vàng ở tầng hai Thái Trân Điện
Nam tử mặt dài hiện giờ đang nói chuyện với một tên đệ tử nội môn khác.
Liễu Minh thấy vậy, cũng không tiến lên quấy rầy mà liền đi thẳng về phía pháp trận màu xanh nhat…
Khi hắn lại trông thấy rõ cảnh vật trước mắt thì thân đã ở một gian đại sảnh thần bí khác.
Gian đại sảnh này rộng gần một mẫu, bên trong có từng dãy tủ gỗ ba
tầng được sắp đặt chỉnh tề, ở bên trong cánh cửa tủ khép hờ, có thể thấy được từng hộp ngọc óng ánh, hay những bình lọ.
“Hàng thứ hai, tủ thứ sáu, tầng một.” Liễu Minh sau khi thì thào tự nói một câu liền trực tiếp đi thẳng tới.
Tầng một tủ thứ sáu ở hàng này quả nhiên có hai hộp ngọc được đặt ngay ngắn.
Liễu Minh lấy một hộp trong đó ra, dùng thần thức quét qua minh bài
(vết khắc, dấu khắc) bên trên, xác định là Tật Phong Não Thạch thì liền
buông xuống rồi cầm hộp khác lên.
Hắn lại dùng thần thức quét qua minh bài. Kết quả trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.
Trong hộp ngọc này đương nhiên là khối Vẫn Kim Chi Tinh kia rồi.