Sau khi chọn nhận nhiệm vụ xong, Liễu Minh không ở lại lâu nữa mà
nhanh chóng quay bước ra khỏi Huyền Điện, kế tiếp chạy một mạch đến
phường thị của Tông môn để thu thập rất nhiều những nguyên liệu phụ trợ
cho Uẩn Linh Đan.
Thực hiện xong hết mọi thứ hắn bèn phát tin tức cho sư tôn Âm Cửu
Linh, bảo rằng vì bản thân mình phải tích góp từng chút một điểm cống
hiến tông môn nên cần ra ngoài lâu dài để thực hiện nhiệm vụ, sau đó hắn thông qua truyền tống pháp trận của tông môn mà tức khắc rời khỏi Vạn
Linh sơn mạch.
Thật ra mục đích hắn ra ngoài lần này đương nhiên là vì muốn săn lùng nguyên liệu chính cho Uẩn Linh Đan, còn việc tiếp nhận nhiệm vụ dài hơi chỉ là cái cớ để hắn ra ngoài mà thôi.
Từ khi tiến lên Hóa Tinh kỳ thì dược lực của Lãnh Ngưng Đan đã không
đủ cung ứng cho hắn tiếp tục tu luyện nữa, chỉ có cách luyện chế ra số
lượng lớn Uẩn Linh Đan thì pháp lực mới có khả năng tăng lên nhanh
chóng.
Mà nguyên liệu chính của Uẩn Linh Đan chính là Ngũ Quang Dịch, vốn có ở khu vực phía nam cực kỳ hỗn loạn của Trung Thiên Đại Lục, đó chính là đặc sản của khu Nam Man này, chẳng những cách Vạn Linh Sơn xa cực kỳ,
mà nơi đó lại là địa phương tà tu Yêu tộc thường xuyên qua lại.
Dù cho với thực lực hiện tại của Liễu Minh mà đi đến nơi đó cũng phải cẩn thận hết mình. Thật sự số lượng đệ tử của tứ đại Thái Tông bị vẫn
lạc ở Nam Man không ít chút nào.
Sau khi Liễu Minh rời khỏi Vạn Linh sơn mạch, lập tức thông qua
truyền tống pháp trận hoặc tự phi hành thẳng một mạch đi về hướng nam.
Ba tháng sau, trên không trung của một vùng đầm lầy có hơi nước bốc
lên nghi ngút, xuất hiện một tấm lụa vàng nhạt lóe lên rồi biến mất ngay một cành cây cổ thụ chọc trời.
Sau khi ánh sáng vàng đó tan đi, để lộ ra một gã thanh niên cao lớn mặc áo bào xanh, người đó đúng là Liễu Minh.
Cùng lúc đó, từ bên trong hơi nước ở sau lưng đột nhiên truyền ra một âm thanh gào rú và mùi gió tanh, bỗng nhiên hiện ra hình dáng một con
rắn khổng lồ màu xanh to như thùng nước, thân dài hơn mười trượng, hung
hăng lao thẳng đến Liễu Minh.
Lúc này Liễu Minh đang đứng trên cành cây cũng chẳng thèm quay đầu
lại, tay áo bỗng run lên liền lóe lên một sợi tơ vàng rồi biến mất dạng.
Tức thì nghe tiếng “Phù phù”, ngay giữa đầu con rắn khổng lồ đó hoàn
toàn bị bung tóe ra, thân hình to lớn đang lơ lửng giữa không trung tức
khắc rơi xuống dưới, hơn nữa màu máu đỏ tươi của con rắn này rơi vãi ra
đầy đất, nhuộm đỏ hầu hết đám bùn đất bên dưới gốc cây.
Kéo theo một tiếng vang “Ầm” thật lớn, bùn đất ở khu vực đầm lầy này văng tung tóe khắp nơi.
Lúc này Liễu Minh mới quét ánh mắt bình thản nhìn xuống phía dưới,
lập tức lắc mình rơi ngay bên cạnh thi thể của con rắn khổng lồ, kế tiếp hắn lật tay lấy ra một quả cầu trong suốt, đọc thầm câu chú ngữ nào đó
rồi vẫy tay một phát.
Bỗng nhiên có một khối tròn mờ nhạt màu xanh lá từ trong đầu rắn
khổng lồ nhẹ nhàng bay ra, rồi theo sự dẫn dắt của pháp quyết mà chui
hẳn vào trong quả cầu đó.
Lúc này bỗng hiện ra hơn mười khối tròn mờ nhạt nằm lơ lửng bên trong quả cầu.
Sau khi cất lại quả cầu đó, Liễu Minh liền bắt pháp quyết rồi bay lên cao, lập tức phá không mà bay xa.
Nửa năm sau, tại một vùng khô nóng lạ thường, thuộc khu vực sa mạc đỏ lừ trải dài mênh mông bát ngát.
Xuất hiện hơn mười đầu linh thú thoạt nhìn hơi giống như lạc đà,
chúng đang xếp thành một hàng mà nhọc nhằn bước đi trong sa mạc.
Trên thân mỗi con lạc đà đều có một người gồi trên đó, toàn thân được bao trùm bởi bộ đồ màu đen, chỉ lộ ra cặp mắt mà thôi.
Trong đó, có cặp mắt của một người lóe lên tia sáng lợi hại như mũi
nhọn, dường như lúc nào trên mặt cũng giữ nguyên trạng thái cảnh giác
cao độ, bất ngờ đó chính là Liễu Minh.
Lúc này trong sa mạc đỏ lừ đang có vòi rồng thổi mạnh cuồng bạo, mang theo từng đợt nóng gắt của cơn bão cát, tuy nhiên đám linh thú lạc đà
đó khi đối mặt với bão cát bỗng nhiên quanh thân mơ hồ tản ra một tầng
ánh đỏ nhàn nhạ, vẫn dốc sức tiến về phía trước.
Đúng lúc này Liễu Minh mới lập tức ngẩng đầu lên, rồi cầm xiết chặt dây cương, ánh mắt nhìn qua một bên.
Những người còn lại dường như cũng đều có tu vi không kém, một lát sau cũng nhao nhao cảnh giác rồi quay đầu nhìn về một hướng.
Một màn quỷ dị chợt xuất hiện!
Ở gần khu vực sa mạc đỏ lừ đó bỗng nhiên thổi lên cát bụi mịt mù đầy
trời, trông tựa như một bức tường cát đang nhắm hướng mọi người mà bay
nhanh tới, không bao lâu cũng đã lao đến gần chỗ mọi người chừng mười
trượng.
Sau đó bỗng nghe những tiếng động “Phốc… phốc…” nổi lên liên tiếp không dứt.
Từ bên trong bức tường cát, chợt nhảy ra một còn chuột béo màu xám, há rộng mồm ra nhào thẳng về hướng đội ngũ lạc đà.
Mỗi con chuột này to cỡ con linh dương, có hàm răng trắng hếu sắc bén, dường như muốn cắn nuốt hết đám đông này vậy.
“Cẩn thận, chính là Phệ Thạch thử (chuột ăn đá)!” Ở nhóm phía trước trong đội ngũ lập tức có người nào đó rống lên.
Mà mọi người đang ngồi trên lưng linh thú lạc đà đó không ai tỏ ra
bối rối khi bị tập kích đột ngột, bởi vì trong vùng sa mạc đỏ như máu
này có thể nói Phệ Thạch Thử chính là một loại yêu thú cấp thấp thường
gặp nhất, đương nhiên những người này đã quá quen thuộc rồi.
Sau một khắc, từ trong đội ngũ xuất hiện hơn mười đạo hào quang lập
tức phát sáng lên, mang theo tiếng gió gào thét bay thẳng vào trong đàn
chuột xám.
Phệ Thạch Thử là một loài yêu thú Ngưng Dịch kỳ, mà trong đội ngũ này tính luôn cả Liễu Minh thì có đến ba tu sĩ cấp Hóa Tinh kỳ, những người còn lại đều là tu sĩ Ngưng Dịch trung, hậu kỳ, nếu không thì cũng chẳng dám chạy đến khu vực nổi tiếng hung hiểm này rồi.
Kết quả đàn chuột xám này còn chưa kịp bổ nhào vào đám người Liễu Minh thì đã bị chém giết hơn phân nửa.
Lúc này mười ngón tay Liễu Minh liên tục hoạt động, từng đạo kiếm khí màu vàng kích bắn mà ra, tựa như cơn mưa trút xuống giữa đàn chuột, tức khắc hơn chục con chuột béo kêu thét lên vì bị quay thành đống thịt
nát.
Đám Phệ Thạch Thử con sót lại liền phát ra một tiếng, lập tức quay đầu đổi hướng mà nhao nhao chạy thục mạng.
Còn bức tường cát từ lúc đám yêu thú đó giải tán đi cũng ầm ầm tan rã ra rồi hóa thành đống cát bụi bay đầy trời.
Đối với đám yêu thú cấp thấp này đương nhiên chẳng ai thèm đuổi bắt
làm gì, lúc này đội ngũ lạc đà chỉ hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tất nhiên Liễu Minh cũng theo chân đội ngũ này mà bình tĩnh chậm rãi đi tiếp.
Hơn nửa năm sau, một chỗ nằm trên khu biên giới vùng Nam Man thuộc
đại lục Trung Thiên, Liễu Minh vận áo bào xanh phất phơ theo gió, đang
đứng ở trên lối vào phi thuyền Đái Nguyệt, lao vụt qua một biển sương mù màu xanh lục.
Trên mặt thuyền ngọc tỏa ánh sáng màu đỏ nhạt, gây nên một trận sóng khí vô hình ngăn đám sương mù màu xanh ở phía ngoài lại.
Nơi này chính là địa danh có tiếng tăm lừng lẫy ở vùng Nam Man – Chướng Độc Vụ Hải.
Những đám chướng khí này chẳng những vô cùng độc mà còn có có thể
ngăn trở hiệu quả thần thức ở mức độ nhất định, người tu luyện chỉ cần
dính phải nó một chút thôi cũng là điều cực
kỳ phiền toái.
Lông mày Liễu Minh đột nhiên hơi đứng lên, ánh mắt thoáng nhìn, chỉ
thấy ở phía khá xa trong biển sương mù phía một bên mạn thuyền, bỗng
nhiên có một đám ong độc màu xanh lục cực lớn bay tới.
Những con ong độc này mỗi con to bằng đầu người, ở phần đuôi mỗi con
lại có một cái nọc độc kéo dài trông giống như một cây chủy thủ, màu
xanh đen sáng bóng, xem ra là vật kịch độc.
Bầy ong có tốc độ cực nhanh, chỉ mấy hơi thở đã liền vô thanh vô tức tới chỗ cách thuyền ngọc bảy, tám trượng rồi.
Nếu không phải Liễu Minh từng phục dụng Ngũ Hoa Đan, hai mắt có thể
nhìn xuyên mây mù, một khi để chúng áp sát, chỉ e dù có vô sự thì cũng
tránh không được việc phải luống cuống chân tay mất một hồi.
Lúc này, Liễu Minh chẳng qua chỉ chà xát hai tay, đồng thời hướng ra
phía ngoài một chút, lập tức có một quả cầu lôi điện màu trắng bắn ra.
Sau một tiếng ầm vang, quả cầu lôi điện trong nháy mắt nổ tung ra, vô số sợi tơ nhỏ li ti chớp sáng lấp lánh giữa bầy ong.
Bầy ong lập tức đại loạn một trận, hằng hà sa số những con ong độc
như mưa rớt từ trên không trung xuống phía dưới, nhất thời chúng lại
không có cách nào đe dọa Liễu Minh được.
Liêu Minh cũng biết nhưng con ong độc trong biển chướng khí này
thường ưa đi cả đàn cả lũ, cuồn cuồn không dứt, cho nên hắn cũng không
có tâm ham chiến bèn hơi dậm chân, thuyền ngọc Đái Nguyệt liền kéo theo
một vệt sáng màu đỏ lao về phía trước, thoát ra đồng thời bỏ lại đám ong độc này lại phía sau.
Những con ong độc màu xanh lục này chỉ là một trong những loại độc trùng cấp một ở Chướng Độc Vụ Hải mà thôi.
Trong mười ngày kế tiếp, Liễu Minh lại liên tiếp đụng phải bọ cạp độc, muỗi độc, kiến độc cùng một số loại trùng độc khác.
Cũng may giờ phút này do tu vi của hắn tăng nhanh, lại có linh khí
phi hành cực phẩm là thuyền Đái Ngọc nên trên đường đi đều là hữu kinh
vô hiểm (Giật mình thôi chứ không nguy hiểm.)
Hơn mười ngày sau, thuyền Đái Nguyệt cuối cùng đã bay đến biên giới
biển sương mù rồi bắt đầu tiến vào trong một vùng thảo nguyên.
Một năm sau, Liễu Minh trải qua một phen tìm kiếm, cuối cùng cũng dần dần xâm nhập được vào khu vực sâu bên trong Nam Man.
Trong một sơn động ở một dãy núi không tên, hắn mặc áo bào xanh, khoanh chân ngồi dưới đất, chậm rãi hít vào thở ra.
Bôn ba đi lại thời gian dài như thế, cho dù với tu vi hiện tại thì
hắn cũng có cảm thấy có chút chịu không nổi sự mệt mỏi về tinh thần và
thể xác.
Không bao lâu sau đấy, bên ngoài sơn động có một đám người mặc quần
áo bằng da thú, thoạt nhìn bóng dáng đám này phảng phất giống như dã
nhân vây. Đám người này chẳng biết từ đâu xông ra, đồng thời bắt đầu
chậm rãi vây sơn động lại.
Liễu Minh mở mắt, trên mặt hắn lộ ra nét cười khẩy rồi từ từ đứng lên.
Khi tiến vào khu vực Nam Man, để che dấu tai mắt người khác, hắn đã
che đậy tu vi thật của mình khiến pháp lực dao động trên người chỉ có
thực lực Ngưng Dịch kỳ mà thôi.
Vốn việc này để người khác không chú ý, chẳng nghĩ tới lại liên tiếp bị những tu luyện giả thô lỗ sinh ra ở nơi này nhòm ngó.
Một khắc sau, một tràng những tiếng kêu thảm đứt gan đứt ruột từ quanh sơn động liên tiếp truyền đến.
Một phút sau, bên ngoài sơn động, có đầy những thi thể còn nóng nằm
la liệt, đồng thời một luồng ánh sáng vàng bắn vọt ra, rồi rất nhanh sau đấy biến mất ở phía chân trời xa xa.
Một năm rưỡi sau, ở một chỗ sâu trong dãy núi nổi tiếng thuộc vùng
Nam Man, cạnh núi Trư Long, một vầng ánh sáng từ đằng xa bay tới.
Vầng sáng tắt đi để lộ ra ra bóng dáng Liễu Minh đứng trên thuyền ngọc.
Ánh mắt hắn quét về phía xa xa chỗ dãy núi dài liên miên, hai mắt hắn nhíu lại sau đấy lại lật tay lấy một tấm thẻ ngọc đem dán lên trên
trán, đồng thời đưa thần thức vào trong đó thăm dò.
Một lát sau, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi gỡ thẻ ngọc trên trán ra, đồng thời tung người nhảy ra khỏi thuyền ngọc, bồng bềnh đáp xuống.
Hắn giương tay áo lên thu hồi thuyền ngọc, vận động giãn gân cốt một chút rồi liền cưỡi mây đen bay về phía biên giới dãy núi.
Nếu địa đồ không sai thì chỗ đó có lẽ có một thành thị quy mô không nhỏ.
Thành thị này chính là phường thị lớn nhất ở khu vực quanh núi Trư Long – Phường thị Miêu Chung.
Không bao lâu sau, Liễu Minh từ xa xa đã thấy bóng dáng một tòa thành.
Đúng lúc này, cách đó không xa, vừa vặn có một đội tu sĩ cưỡi một
loại quái thú đầu trâu thân ngựa bay lên không mà đi, cầm đầu đội là một gã thanh niên mặc áo trắng, có điều tu vi chỉ là Ngưng Dịch sơ kỳ, còn
mấy người khác ở phía sau thì tu vi chỉ là Linh Đồ kỳ mà thôi.
Xem hướng bọn chúng bay đi chính là nhắm về phường thị phía trước.
Liễu Minh sau khi cân nhắc một phen liền điều khiển đám mây hạ xuống
dưới, chặn trước mặt mấy tên tu sĩ, cũng không thèm che dấu mà thả ra
linh áp Hóa Tinh kỳ.
Thanh niên áo bào trắng sau khi cảm ứng được khí tức của Liễu Minh
thì thần sắc đại biến, vội vàng từ quái thú nhảy xuống, cúi người hành
lễ nói:
“Tiền bối đột ngột ngăn đường, không biết có chuyện gì cần vãn bối ra sức?”
Mấy tên tu luyện giả cấp thấp ở sau lưng y thấy thế cũng rối rít nhảy khỏi linh thú, thần sắc cực kỳ lo lắng bất an.
“Các ngươi không cần khẩn trương như thế, ta không có ác ý gì cả. Chỉ là trùng hợp gặp nhóm các người nên muốn nghe qua một chút về tình hình phường thị Miêu Chung này.”