Ma Thiên Ký

Bán Đan


trước sau

“Nếu chưởng quầy đã nói thế thì tại hạ cũng không tiện cò kè giá cả. Năm bình này tại hạ lấy. Sau này mà có Ngũ Quang dịch thượng phẩm thì giữ lại hộ tại hạ một thời gian.” Liễu Minh nghe vậy, thần sắc trở nên bình thường, thản nhiên nói.

Nói xong, hắn lền lấy từ trong tu di giới một túi linh thạch lớn rồi ném cho tráng hán.

Người chưởng quầy nhận lấy linh thạch, vận thần thức quét qua một cái. Khi thấy số lượng linh thạch đủ rồi thì thu lại, hài lòng bảo:

“Không thành vấn đề, nếu sau này có Ngũ Quang dịch thượng phẩm, bổn điếm nhất định giữ lại cho đạo hữu. Ừ, còn chưa rõ danh tính đạo hữu thế nào?”

“Tại hạ họ Diệp.’ Liễu Minh cười nhạt, tay áo quơ ngang một cái thu cả năm cái bình nhỏ màu bạc nằm trên bàn vào trong tu di giới.

“Hóa ra là Diệp đạo hữu, trừ Ngũ Quang dịch ra, nếu đạo hữu còn nhu cầu gì khác, tất nhiên bổn điếm sẽ có ưu đãi.”

Tráng hán nhỏ giọng xuống vài phần, thốt lên những lời như thế.

“Chưởng quầy khách khí quá, tại hạ tạm thời không cần gì khác, nếu có chắc chắn sẽ tới mua. Liễu mỗ còn chuyện khác không ở được lâu, xin cáo từ.” Liễu Minh cáo từ không có thêm ý kiến gì.

Sau đó, Liễu Minh và chưởng quầy từ trên lầu đi xuống.

Hắn ra khỏi cửa hàng bèn bảy quặt tám rẽ rồi biến mất trong một ngõ hẻm nhỏ.

Hắn không muốn người ta biết thân phận và chỗ ở vì thế sau khi đi lại quanh quẩn trong phường thị một lúc rất lâu mới trở về chỗ ở.

Trở lại căn phòng bên trong khách sạn, hắn chui luôn vào mật thất, thả Ngũ Quang dịch và các tài liệu phụ trợ Uẩn Linh Đan ra ngoài.

Tiếp đó tay áo hắn rung lên, một cái Tiểu Đỉnh tỏa ra ánh sáng xanh mịt mờ bắn ra. Nó quay tít một vòng trên không trung liền trở thành cự đỉnh cao tới hai ba trượng, bên ngoài có linh văn lục sắc liên tục chớp động. Đúng là cái Lục Thần đỉnh trước kia.

Trong ba tháng đó, Liễu Minh chỉ rời mật thất một lần, nộp linh thạch nửa năm thuê phòng. Tất cả thời gian còn lại hắn chỉ ở yên trong mật thất, chuyên tâm luyện đan.

Luyện chế Uẩn Linh đan khó khăn hơn Lãnh Ngưng đan nhiều lần. Cũng với tay nghề lần Liễu Minh luyện đan trước đó, dù là tài liệu đầy đủ nhưng cố lắm cũng chỉ có tỷ lệ thành đan một nửa, hơn nữa cũng chỉ luyện chế ra được đan dược bình thường.

Ba tháng sau, Liễu Minh đã luyện chế hết năm bình Ngũ Quang dịch thành Uẩn Linh đan, tất cả được chừng hai mươi viên nhưng đều là đan dược bình thường, không có viên nào là cấp nhập phẩm cả.

Cộng thêm đám đan dược hắn luyện chế tại động phủ ở Lạc U Phong thì hiện tại hắn có chừng hơn bốn mươi viên Uẩn Linh đan.

Bên trong tu di giới có hơn ngàn vạn linh thạch, cho nên hắn không vội vàng bán Uẩn Linh đan. Sau khi tiến giai Hóa Tinh, tuy rằng pháp lực được tinh thuần lần nữa nhưng tu vi cũng giảm xuống đáng kể.

Vì thế sau khi suy nghĩ một hồi, hắn quyết định để Uẩn Linh đan cho bản thân mình sử dụng để củng cố cảnh giới Hóa Tinh đã rồi sau hẵng tính tiếp.

Vì thế, hắn thu Lục thần đỉnh và tài liệu luyện đan còn sót lại, sau đó ném một viên Uẩn Linh đan vào trong miệng.

Đan dược này không hổ là đan dược tăng tiến pháp lực cho Hóa tinh kỳ tuyệt hảo, nó biến thành từng luồng linh khí có linh lực tinh thuần khuếch tán bên trong cơ thể.

Hắn nhắm hai mắt lại, cảm nhận những linh lực này lưu chuyển chậm rãi tại xương cốt tứ chi vài lần rồi bắt đầu cho chúng tụ vào trong đan điền. Một trăm năm mươi ba tinh thể lơ lửng đồng thời rung lên, chúng lập tức thu nạp linh lực tinh thuần đang chảy vào.

Hai canh giờ trôi qua, Liễu Minh chỉ cảm thấy tinh thần cảm giác tự nhiên sảng khoái hơn hẳn, pháp lực bên trong cơ thể đã đầy hơn trước.

Liễu Minh không mừng rỡ, đây chỉ là công hiệu của một viên Uẩn Linh đan bình thường. Hắn có đủ đan dược để tu luyện hơn hai hoặc ba tháng.

Hàng ngày, Liễu Minh dùng một viên Uẩn Linh đan, khoanh chân ngồi lỳ hai canh giờ nhanh chóng đồng hóa dược lực, sau đó dùng tinh thần lực từ Hóa thức trùng để tiến vào ảo cảnh để tăng tiến kinh nghiệm thực chiến Thiên Lôi thuật và Hư không phi kiếm.

Nửa tháng sau, Liễu Minh liên tục ăn những viên Uẩn Linh đan, pháp lực tức thì tăng mạnh lên nhiều.

Hắn đoán chừng sau khi ăn bốn mươi viên Uẩn linh đan thì pháp lực tăng lên phải bằng tu luyện những mười năm ròng.

Sau khi hắn xuất quan lại cải trang để tới cái cửa hàng kia. Hắn mua mười lăm bình Ngũ Quang dịch và một số tài liệu phụ trợ với giá năm trăm vạn linh thạch, rồi lại đóng cửa phòng bế quan tiếp.

Nửa năm trôi qua. Hắn thuận lợi luyện chế được hơn bảy mươi viên, hơn nữa còn luyện chế ra hai viên Uẩn Linh đan phàm phẩm, tuy nhiên chúng chỉ có một đan văn duy nhất mà thôi.

Lúc này, trong tay hắn chỉ còn khoảng bảy tám trăm vạn linh thạch mà thôi. Sau mấy lần nghe ngóng cẩn thận thì từ bây giờ tới lúc đại hội đấu giá của phường thị Miêu Chung chỉ hơn hai năm nữa.

Vì thế, Liễu Minh quyết định rời phường thị. Hắn tới phường thị lân cận đó bán linh đan này.

Dù sao nếu thu mua nhiều Ngũ Quang dịch và bán đại lượng Uẩn Linh đan tại cùng một phường thị thì rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến nhau rồi lại đưa tới phiền phức không cần thiết.

Bảy ngày sau, tại một phòng cỡ trung trong một phường thị cách phường thị Miêu Chung mấy ngàn dặm, Liễu Minh biến ảo thành một thư sinh hào hoa phong nhã, thoải mái nghênh ngang trên con đường cái.

Sau thời gian cạn một chén trà nhỏ, Liễu Minh chọn một cửa hàng bình thường, nhưng quy mô cũng khá, hình như do người nơi khác xây dựng rồi bước vào.

Phía sau quầy có một người, thân mặc tạo bào màu xám, thoạt nhìn thì bộ dáng như một lão giả tầm năm, sáu mươi tuổi, khuôn mặt có phần héo hon.

“Vị công tử này muốn mua dược liệu hay là đan dược? Bổn điếm giá cả vừa phải, không lừa già gạt trẻ!” Bây giờ, trong của hàng không có người khách nào khác nên lão giả thấy Liễu Minh vào điếm, liền lập tức mỉm cười chạy ra đón chào.

“Chưởng quầy, quý điếm ngoài bán dược liệu và đan dược, có thu mua đan dược không?” Liễu Minh khẽ cười một tiếng rồi hỏi.

“Đan dược thông thường trên thị trường thì bổn điếm thường không thu mua, nhưng nếu là một số đan dược ít thấy thì trái lại bổn điếm sẽ mua một số loại thích hợp, chỉ là không biết loại đan dược công tử bán là loại nào vậy?” Khuôn mặt héo hon của lão giả áo xám nghe thấy thế thì mắt liền lóe sáng, sau đó theo phản ứng tự nhiên lại thấp giọng hỏi.

Liễu Minh tức thì từ tốn móc từ trong Tu Di giới ra một cái hộp ngọc óng ánh rồi đưa tới.

Lão giả áo
xám nhận lấy hộp ngọc, nhẹ nhàng vỗ, hộp ngọc liền từ từ mở ra, chỉ thấy năm khỏa đan dược trắng mờ mờ nằm yên lặng bên trong, bề mặt đan dược còn có một luồng linh khí nhấp nhô quấn quanh nó.

“Uẩn Linh Đan!” Lão giả áo bào xám mặt mũi kinh ngạc, thốt ra một câu.

Liễu Minh tức thì dùng vẻ mặt bình tĩnh nhìn qua lão giả áo bào xám, không nói lời nào, phản ứng của lão tự nhiên cũng đã nằm trong dự liệu của hắn.

Uẩn Linh Đan quý giá vì nó là đan dược tăng tiến pháp lực cho Hóa Tinh Kỳ, hơn nữa còn bởi vì việc luyện chế nó cực kỳ khác biệt, nên trên thị trường chưa có bán ra, việc đó gây ra tình cảnh có tiền mà không mua được.

Dù sao thì đại đa số tu sĩ có thể thông qua việc phục dụng loại đan dược này để nhanh chóng tăng pháp lực lên nhưng những tu sĩ có thể có đan dược này để phục dụng thì căn bản sẽ không thiếu linh thạch nên cũng sẽ không đem ra bán.

Mà những vị luyện đan đại sư ngẫu nhiên luyện chế ra một đan dược loại này thì đa phần cũng là chuyên cung cấp cho một số thế lực đặc biêt, thông thường sẽ không truyền ra phường thị.

Lão giả sau khi thu lại vẻ kinh sợ trên khuôn mặt liền lập tức chắp tay hướng Liễu Minh, đè nén hưng phấn nói:

“Vị đạo hữu này, nếu không ngại, mời dời bước đến mật thất của tệ điếm rồi ta bàn lại việc này được không?”

“Cũng được.” Liễu Minh trông như tùy ý nhìn quanh bốn phía một vòng rồi liền gật đầu.

Kế đó, lão giả gọi một tên tiểu nhị tới coi sóc cửa hàng rồi liền dẫn Liễu Minh đi qua hành lang dạng bậc thang mờ tối ở phía sau cửa hàng, bước xuống một tầng dưới mặt đất rồi tiến vào trong một gian mật thất khá rộng rãi.

Mật thất ước chừng có diện tích hơn mười trượng, ở cả bốn góc có một cái đại pháp trận lớn hơn một trượng, Liễu Minh liếc mắt nhìn mà không nhận ra được pháp trận này là loại nào.

Ở chính giữa căn hầm ngầm đặt một cái bàn bằng đá cẩm thạch màu đen, một bên mật thất còn có mấy cánh cửa khác, không biết ở phía sau cửa còn có những phòng kín khác hay không.

Dưới mặt đất của tiệm bán thuốc này lại có một mật thất lớn như thế khiến cho Liễu Minh trong lòng cũng rùng mình.

“Vị công tử này, mời ngồi.” Lão giả thấp giọng cười nói.

Liễu Minh tuy rằng cảm thấy cửa hàng này chỉ e tình hình bên trong không phải tầm thường, nhưng hắn vốn có Nguyên Linh Phi Kiếm đã thành, cộng thêm Thiên Lôi thuật đại sát khí kia, nếu có đụng phải cường giả Chân Đan cảnh cũng chẳng sợ hãi chút nào nên tự nhiên cũng sẽ không e ngại cái gì, hắn thản nhiên ngồi xuống đồng thời bình tĩnh nói.

“Chưởng quầy đưa ta xuống đây còn muốn nói điều gì nữa, phải chẳng đan dược của tại hạ còn chưa lọt mắt các hạ?”

“Công tử, Uẩn Linh Đan này là thứ đan dược mà tu sĩ Hóa Tinh kỳ có thể ngộ nhưng không thể cầu, bổn điếm tất nhiên muốn hỏi mua của các hạ rồi. Trong hộp ngọc này có năm viên đan, bổn điếm nguyện dùng giá hai mươi vạn linh thạch một viên, năm viên giá một trăm vạn, không biết các hạ có hài lòng không?” Lão giả áo bào xám vuốt vuốt chòm râu, làm lộ ra bộ dạng nhất định phải có.

Liễu Minh nghe vậy, trong lòng cũng có chút vui vẻ.

Phải biết rằng, dùng một lọ Ngũ Quang dịch khó khăn lắm mới đạt tới thượng phẩm làm tài liệu, dù cho dưới tình huống tỉ lệ thành đan chỉ có năm thành, cũng có thể luyện chế ra từ bốn đến sáu viên Uẩn Linh Đan, giá trị lại lớn tới một trăm hai mươi vạn trong khi tài liệu chính cùng phụ trợ để luyện chế quá lắm cũng chỉ có hơn năm mươi vạn mà thôi.

Tuy là lời như thế, nhưng mặt hắn lại lộ vẻ trầm ngâm.

“Giá cả bổn điếm xuất ra thực sự đã rất cao, nhưng nếu các hạ còn đan dược loại này, đồng thời đồng ý bán cho bổn điếm thường xuyên mà nói thì tại hạ có thể làm chủ, nâng giá cả hiện giờ lên một thành, năm viên Uẩn Linh Đan giá một trăm mười vạn linh thạch.” Lão giả áo bào xám sau khi thoáng nhìn qua Liễu Minh, con mắt đảo một vòng rồi lại nói như vậy.

Liễu Minh nghe vậy bèn cười cười, điềm tĩnh lấy từ bên trong Tu Di giới ra một cái hộp ngọc màu xanh biếc, đồng thời hờ hững hỏi:

“Không biết chưởng quầy với Uẩn Linh Đan cấp nhập phẩm này định giá cả thế nào?” Liễu Minh sờ sờ mũi, không bình luận gì mà hỏi lại.

“Uẩn Linh Đan nhập phẩm!”

Lão giả áo bào xám nghe vậy, thiếu chút nữa nhảy dụng lên, vội vàng tiến lên hai bước nhận lấy hộp ngọc, một tay nhẹ nhàng điểm một cái, sau đấy cái nắp “vèo” một tiếng mở ra, một mũi thuốc nồng đậm lập tức từ trong hộp ngọc tỏa ra.

Tiếp đó, lão giả cẩn thận từng li từng tí dùng hai ngón tay kẹp viên thuốc đưa từ trong hộp ngọc lên, đặt trước mắt rồi cẩn thận quan sát.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện