Dịch độc màu vàng nâu lập tức rơi lên trên màn cát vàng, tạo ra một
tràng những tiếng xì xì, tiếp đó một mùi chua thối lan tỏa ra.
Liễu Minh biến sắc, màn cát do Lạc Kim Sa biến thành lại bị dịch độc
ăn mòn thủng một lỗ lớn, cái này theo hắn chinh chiến từ khi còn ở Ngưng Dịch kỳ đến nay, là linh khí cực phẩm đánh đâu thắng đó, vậy mà hôm này lại thình lình phải nhận tổn thương thật lớn.
Hắn nhanh chóng cân nhắc một chút rồi đột nhiên cắn răng, quát một tiếng lạnh lùng:
"Nổ!"
Chỉ thấy trên mặt ngoài màn cát, những tia sáng vàng đang di chuyển
bắt đầu điên cuồng thu nhỏ lại, trong chớp mắt biến thành một luồng sáng màu vàng to bằng nắm đấm rồi “ầm ầm” một tiếng lớn vang lên, nó đã nổ
tung.
Ánh sáng vàng kim chói mắt bỗng nhiên sáng lòa, vô số tia sáng màu vàng bắn ra bốn phương tám hướng xung quanh.
Cự mãng yêu dị kia ở thế đứng mũi chịu sào nên bị vô số tia sáng vàng đánh lên người, sau một hồi rung động leng keng, nó dù không bị đâm
thủng người nhưng vẫn bị áp lực không khí cực mạnh do linh khí cực phẩm
tự nổ, đẩy văng ra khá xa.
Lão giả béo thấy vậy, thần sắc hơi đổi, gã không nghĩ tới việc Liễu
Minh lại dùng thủ đoạn ngọc đá cùng tan này. Lúc này, vô số tia sáng
mang uy năng còn lại, vốn không mất đi bao nhiêu, trong chớp mắt đã đến
trước mặt gã.
Có điều, gã với tư cách là cường giả Chân Đan cảnh, tự nhiên là gặp
nguy không loạn, sau khi hừ lạnh một tiếng, một bàn tay chỉ đơn giản
đánh một vòng trước người, liền có khá nhiều đám lửa màu xanh lá lăng
không hiện ra, trong khoảnh khắc chúng hợp nhất thành một bức tường lửa
màu xanh lục, chắn ở trước người gã.
Âm thanh “phốc” “phốc” liên tiếp vang lên, nhưng những tia sáng màu
vàng kia chỉ khiến cho mặt ngoài bức tường lửa màu lục quay cuồng kịch
liệt một hồi chứ không cách nào làm gã tổn thương mảy may.
Nhưng vào lúc này, khoảng không trên đầu gã chợt chấn động, một thanh phi kiếm vàng rực lăng không hiện ra, hơn nữa nó chỉ đơn giản quay tít
một vòng liền có từng mảng kiếm quang quay cuồng lao xuống.
Trên mặt gã béo lộ ra một tia dị sắc, gã há miệng, một cây quạt nhỏ
hình tam giác từ đó bay ra thật nhanh, đồng thời pháp quyết trong hai
tay gã nhanh chóng biến đổi, xoay tít rồi phóng ra một mảng sương mù dầy màu xanh đen, dùng nó đón đỡ kiếm khí màu vàng.
Thứ sương mù này nhìn như mỏng manh, nhưng kiếm khí vừa rơi vào trong đó tức thì bị tầng tầng sương lập tức quấn sát quanh, trông phảng phất
như giòi trong xương, chỉ khoảng khắc tất cả kiếm khí đã bị sương mù bao phủ.
Cái quạt nhỏ hình tam giác này dù không đạt tới cấp bậc pháp bảo sồ
hình, nhưng cũng là linh khí cực phẩm có ba mươi lăm tầng cấm chế, lại
trải qua nhiều năm được lão giả kia dùng Chân Đan hỏa tế luyện nên sớm
đã trở nên vô cùng phù hợp với gã, uy lực của nó so với pháp bảo sồ hình cũng không thua kém bao nhiêu.
Ở cách đó không xa, Liễu Minh nhìn thấy cảnh này, khóe miệng hơi
nhếch lên, đoạn không nói lời nào đưa một tay điểm về phía không trung
trên đầu lão giả.
Một tiếng xé gió “vèo” thấp đến độ khó có thể nghe được vang lên, chỉ thấy phi kiếm màu vàng bỗng mờ đi, sau đấy thình lình biến mất không
thấy bóng dáng.
Một khắc sau, một đại kiếm ảnh mờ mờ lóe lên, lúc này nó đã vô thanh
vô tức xuất hiện ở sau lưng lão béo, đồng thời đột nhiên hóa thành một
thanh phi kiếm màu vàng rồi đâm thắng tới người lão giả.
Hư Không lại có thể quỷ dị như thế khiến lão giả béo không khỏi lắp
bắp, kinh hãi cực độ, gã không kịp xuất ra linh khí phòng ngự nào khác
mà chỉ có thể hừ một tiếng lạnh lùng, ánh sáng xanh lục sau lưng gã
thình lình sáng rực rỡ rồi nhưng tụ thành một một tấm khiên màu xanh
lục.
Một tiếng “phốc” nhỏ vang lên, Hư Không Phi Kiếm thoáng chốc đã đâm một phát lên trên tấm khiên ánh sáng.
Uy lực của Nguyên Linh Phi Kiếm lúc này đều được thể hiện ra.
Tấm khiên ánh sáng nhìn như cực kỳ dày dặn kia, cuối cùng bị phi kiếm mạnh mẽ đâm một cái mà vỡ tan, sau khi lóe sáng, phi kiếm giữ nguyên uy lực lại lập tức vạch một đường phá thủng cương khí hộ thể của lão giả
béo, để lại một vết thương nhỏ, nông trên lưng lão.
Gần như cùng lúc, Liễu Minh hơi lắc người rồi dùng tốc độ không thể
tưởng tượng nổi xông đến chỗ lão già béo. Trên đường di chuyển, hắn
trước tiên chà xát hai tay, kế đó liền nghe thấy một tiếng sét đánh vang lên và hai luồng hồ quang điện màu bạc từ đó bắn ra.
Lão giả béo với thân phân Chân Đan cảnh vậy mà vừa rồi lại bị một tên tu sĩ Hóa Tinh kỳ đến tên cũng chẳng biết đả thương, lúc này lộ ra vẻ
giận dữ điên cuồng, gã hung hăng tự cắn đầu lưỡi, phun ra một một đám
tinh huyết lên trên mặt cây quạt nhỏ màu tam giác.
Cây quạt tam giác lập tức tỏa ánh sáng xanh rực rỡ, ngay sau đó trên
mặt mặt có một cái mặt cực lớn nổi lên, ngoác miệng phun ra một luồng âm khí màu xanh lá, đón đỡ lôi quang.
Nhưng sương mù màu xanh lá này vừa mới đụng tới lôi quang thì giống
như gặp phải khắc tinh, chỉ trong khoảnh khắc, theo một tiếng nổ đùng,
đã tiêu tán vào hư không.
Liễu Minh thấy cảnh này thì nội tâm vui mừng, hắn lập tức đem pháp
lực toàn thân điên cuồng rót vào trong hai tay, tức thì trong lòng bàn
tay hiện ra một đoàn những viên lôi cầu màu bạc phát tiếng nổ lép bép.
Hai tay hắn lướt nhẹ một chút, đám lôi cầu liền bắn vào trong luồng
hồ quang điện lượn lờ kia, một thoáng sau đấy, hai thứ hóa thành một tấm võng lôi điện cực lớn rồi thế như lá cờ đổi gió chụp về phía đối diện.
Mặt quỷ khổng lồ kia vừa chạm một cái vào tấm võng lôi điện màu bạc
thì lập tức phát ra tiếng gào thét thê lương, khói đen cuồn cuộn quanh
thân co rút thành một đám.
Sau khi Liễu Minh nói một chữ “Nổ”, tấm võng lôi điện màu bạc lập tức nổ tung ra, hóa thành vô số tia điện màu bạc.
Ngay khi lôi quang ầm ầm nổ ra, mặt quỷ cũng kêu rên một tiếng rồi tan biến vào hư không.
Cây quạt nhỏ hình tam giác cũng theo đó mà phát ra một tiếng xoẹt,
tức thì trên mặt quạt đã có một vết rách hiện ra. Lôi quang chỉ trong
khoảnh khắc đã xuyên qua vết rách, đánh thẳng về phía lão giả béo.
Lão giả hừ lạnh một tiếng, thân hình lão sau khi mờ đi liền thình lình bắn vọt ra phía sau, tránh khỏi lôi quang trước mặt.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu lão lại có tiếng xé gió vang lên rồi một
đạo kiếm quang màu vàng cao vài trượng, thứ gây ra thương tích hiện tại
lại cuốn tới lần nữa.
Lão giả không nói lời nào, vung mạnh tay lên, năm cái móng vuốt xanh đen nhọn hoắt liền từ đó bay ra.
Một tiếng “keng” như tiếng kim loại va chạm vang lên, kiếm quang hơi
dừng lại, sau đấy liền xoắn nát vụn năm cái móng vuốt nhọn hoắt kia.
Nhưng lúc này, lão giả béo đã đưa một tay khẽ vẫy, một luồng ánh sáng vàng chợt lóe ra rồi sau một thoáng mơ hồ, liền biến thành một cây khô
mộc trượng.
"Ầm" một tiếng!
Kiếm quang màu vàng kim và khô mộc trượng va chạm kịch liệt với nhau, giữa không trung, kiếm quang và ánh sáng vàng bắn tóe tứ tung, nhất
thời lại rơi vào thế giằng co không dứt.
Cùng lúc
đó, ảo ảnh bóng đen lóe lên, sau đấy Liễu Minh một lần nữa
quỷ mị xuất hiện ở sau lưng lão giả béo. Khói đen từ trên người hắn cuồn cuộn tuôn ra rồi ngưng tụ thành bốn con rồng đen và bốn con hổ đen,
tiếp đó hai tay thoáng mờ đi một chút, tức thì vô số quyền ảnh điên
cuồng bắn ra, nhanh như chớp đã bao phủ cả thân hình lão giả béo vào bên trong đó.
Lần này, sắc mặt lão giả thực sự đại biến. Gã cuống quít lấy từ trên
người ra hai kiện linh khí cực phẩm, một đao, một thuẫn rồi hóa chúng
thành hai luồng sáng bảo hộ, một màu xanh lục, một màu đen định liều
mạng ngăn cản, nhưng khi nằm trong vòng vây của vô số quyền thì tình
cảnh trông phảng phất như một chiếc thuyền lá nhỏ trong giông bão, chỉ
có thể đau khổ chống đỡ mà chẳng hề có lực phản kích.
Vô số quyền ảnh từ bốn phía dần dần giảm xuống nhưng cũng đủ làm cho hai cánh tay của lão giả cực kỳ nhức nhối.
Nỗi kinh sợ qua đi, lão giả nghiến răng một cái, lục quang bộc phát,
thân hình bỗng hóa thành bảy tám hư ảnh xông ra theo bốn phương tám
hướng.
Hơn phân nửa hư ảnh đều bị quyền ảnh một kích tan biến. Cuối cùng chỉ có một cái xông được ra ngoài.
Lục quang lóe lên, hư ảnh bay ra khoảng mười trượng thì thân ảnh lão giả béo lại hiện ra.
Nhưng lúc này lão không còn giống hình ảnh cao thủ Chân đan cảnh nữa, toàn thân là những vết bầm dập, vết máu loang lổ, quần áo tả tơi, dựa
vào hai cái linh khí cực phẩm mới miễn cưỡng bảo trụ tính mạng.
“Không thể nào như thế, chỉ là một tu sĩ Hóa tinh kỳ làm sao lại có
thần thông lợi hại như vậy được?” Lão giả vừa kinh vừa sợ, khuôn mặt
bàng hoàng không thể tin được.
Nhưng cách quyền ảnh không xa, Liễu Minh từ trong hắc khí hiện ra
cách đó không xa. Hắn không buồn nhìn lão giả, hai cánh tay nhấc lên,
hắc khí lại bốc lên cuồn cuộn lần nữa.
Hai hàng lông mày của lão giả dựng đứng, lục quang lóe lên. Lão thu
hai kiện đao thuẫn lại. Soạt, nửa chiếc áo bị lão xé rách, từng tấc da
thịt đều hiện hình xăm diễm lệ đủ mọi màu sắc.
Liễu Minh thấy vậy thì tròng mắt rụt lại, pháp lực trong cơ thể được
vận lên làm cho hắc khí cuốn lên một cái biến thành bốn con giao long bổ nhào về phía trước.
Lão giả thấy vậy thì há miệng cười, hai tay bắt pháp quyết, hào quang bên ngoài cơ thể phóng ra, hình xăm từ trên người toát ra bốn hư ảnh
quái thú mơ hồ khác nhau xông ra, chúng đồng loạt lao tới bốn con giao
long.
Đúng lúc này Liễu Minh đột nhiên bấm niệm pháp quyết, miệng hô lạnh lùng “Nổ”.
“Ầm” “Ầm”
Từ trong bốn con giao long đột nhiên bay ra mười mấy thứ linh khí
khác nhau như đao, chùy, cờ… chúng lóe lên rồi đồng thời nổ tung.
Mấy kiện linh khí đồng loạt tự bạo tạo thành vùng sáng chói cực lớn
đồng thời làm cho hư ảnh quái thú và giao long đồng thời tan nát.
“Không!”
Lão giả béo gào lên, sắc mặt trắng nhợt, thổ ra liên tiếp mấy ngụm máu tươi.
Hiển nhiên bốn hư ảnh quái thú với tâm thần tương liên, nó bị hủy làm cho chủ nhân bị thương không nhẹ.
Mộc trượng trên trời mất đi khống chế nên rớt xuống.
Mười mấy món linh khí tự bạo là do Liễu Minh đoạt được trong khi giết đối thủ. Dù chúng bị hủy cũng không có gì đáng tiếc.
Đương đắc thủ một chiêu nên hắn không để cho đối thủ có thời gian
nghỉ ngơi, một tay vẫy phi kiếm màu vàng trong không trung. Cây phi kiếm lượng vòng một cái phá không xông tới chỗ lão giả.
Bản thân Liễu Minh cũng dậm chân, toàn thân phi như tên tới chỗ lão
giả. Cùng lúc đó từ bên trong người bắn ra mơ hồ hóa thành ba hư ảnh.
Lão giả béo thấy vậy thì vừa sợ vừa giận, tay điểm lên không trung.
Cây quạt hình tam giác vốn bị tổn hại cũng lăng không hiện ra đỡ lấy phi kiếm màu vàng kim.
Đồng thời, lão bấm niệm pháp quyết, linh văn bên ngoài thân lóe lên
thành một vùng hào quang diễm lệ, bên trong vang lên những tiếng xuy
xuy, vô số mang vũ rậm rạp từ trong người bay ra.
Ba hư ảnh phi kiếm bị mang vũ kích trúng thì có hai hư ảnh hóa thành
hắc khí tiêu tan, còn một đạo kim mang lóe lên hóa thành một cái phù lục nhẹ nhàng rơi xuống.
Lão béo thấy vậy thì sững sờ. Lão còn chưa hiểu nổi chuyện gì đang
diễn ra thì một chuỗi tàn ảnh hiện ra ở sau lưng. Liễu Minh đã gần trong gang tấc, hơn nữa bàn tay đã được phủ kín lân phiến màu tím đấm mạnh
vào sau lưng lão.
“Ầm” một tiếng.
Lão giả béo kịp thấy phía sau lưng hỏng rồi nhưng không còn né được
nữa, chỉ có thể miễn cưỡng ngưng tụ một quang thuẫn màu xanh lá ở sau
lưng.
Nhưng thuẫn bị một quyền đánh vỡ tan, lão giả trúng một quyền nữa thì bắn về phía trước, miệng thổ huyết.
Đúng lúc này, một tiếng thanh minh trên bầu trời, phi kiếm màu vàng
đã đánh xoắn cho tam giác phiên kỳ nát bấy. Sau đó nó bỗng mờ đi, hóa
thành một cầu vồng màu vàng xông tới…
“Thằng nhóc con, mày khinh người quá đáng!”
Lão giả béo loạng choạng một hồi cũng ổn định lại được, nhìn thấy phi kiếm phá không bay tới, mắt lóe lên lộ vẻ liều mạng. Miệng há rõ to
phun ra một đám lục khí nồng đậm, trong đó mơ hồ thấy một viên châu cỡ
quả trứng gà. Viên châu tản mát ra chấn động pháp lực kinh nhân…