Nghe nói thực lực của các thành viên trong Lang Minh cũng không đồng
đều, có đủ từ Ngưng Dịch đến Chân Đan cảnh, thậm chí theo lời đồn thì
còn có cả đại năng chi sĩ Thiên Tượng cảnh, chỉ có điều là chẳng ai biết thật giả thế nào.
Liễu Minh sau một hồi trầm ngâm như ngẫm nghĩ điều gì bèn buông đồng
tiền xuống, tiếp đó lại cầm tấm thẻ ngọc đưa tin lên, dán lên trên trán, dùng thần thức nhập vào trong, sau một lúc lâu lòng hắn bỗng nhiên khẽ
động.
Tấm thẻ ngọc này cho thấy rõ rằng lão béo nhận được tin tức từ một
người trong tổ chức Lang Minh, trong nội dung có nhắc tới một thành viên của tổ chức phát hiện tung tích một hang ổ của ong Ngũ Quang ở chỗ nằm
sâu trong dãy Trư Long, người này đang triệu tập thành viên Lang Minh ở
gần đây, chuẩn bị lén lút tiêu diệt tụi ong Ngũ Quang này rồi cướp lấy
mật ong chúa.
Trong thẻ ngọc còn để lại một bản địa đồ có đánh dấu địa điểm tập
hợp, muốn tham gia vụ phối hợp hành động này thì chỉ cần cầm tín vật
Lang Minh trong tay tới là được.
Liễu Minh chậm rãi đưa thần thức rời khỏi tấm thẻ ngọc, nội tâm bắt đầu dao động mạnh.
Nói về dãy núi Trư Long thì thường xuyên có người, tổ đội lên núi thu thập mật ong Ngũ Quang, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà thường
thường chỉ lấy được loại mật trung phẩm đã có thể xem như là khá may mắn rồi.
Nhưng giờ, trong thẻ ngọc lại đặc biệt nhắc tới lần này phát hiện
hang ổ ong Ngũ Quang, địa điểm lại vô cùng vắng vẻ, không có bất cứ kẻ
nào phát hiện nữa, mà thực lực bọn yêu phong (yêu quái ong) ở bên trong
lại rất mạnh, thế nên mật do phong hậu (ong chúa) sinh ra khẳng định sẽ
có phẩm cấp cực cao, đủ để luyện chế ra không ít Ngũ Quang dịch cực
phẩm.
Hắn nếu đã không có ý định ở nơi này lâu nữa thì vừa khéo có thể nhân cơ hội này dốc sức kiếm lấy một phần, dù sao thì cái tổ chức Lang Minh
này vốn chỉ nhận tín vật chứ không nhận người nên cũng chẳng cần phải lo sợ cái gì hậu quả cả.
Liễu Minh sau một hồi cân nhắc, lại cầm tấm thư giản (thẻ ghi chép)
bằng đồng đen kia lên, mới vừa đưa thần thức định tiến vào trong nó thì
sắc mặt lập tức hơi đổi.
Thần thức mới hơi chạm tới thư giản bằng đồng đen thì mặt ngoài thư
giãn bỗng thấy có một tia sáng trắng mờ mờ lóe lên, không chút khách khí hất ngược thần thức lại khiến thần thức chẳng thể tiến vào được chút
nào chứ đừng nói đến việc đọc nội dung trong đó.
Trên mặt Liễu Minh lại lộ ra vẻ hứng thú bởi tấm thư giản bằng đồng
đen này nếu như đã có một tầng cấm chế bảo vệ như thế này, xem ra không
phải là vật thường.
Hắn lúc này bèn kẹp tấm thư giản vào giữa hai lòng bàn tay rồi thúc
giục pháp lực, tức thì một đám khói tỏa ra, bọc thư giản vào trong đó,
bề mặt thư giản lại phát ra một vầng sáng mờ mờ, trông như muốn ngăn cản khói đen xâm nhập.
“Ồ, cái này hình như là một món pháp khí…”
Liễu Minh gặp tình huống này thì không khỏi ồ lên một tiếng. Hắn
ngừng động tác trên tay lại, đem tấm thư giản đặt ở trước mắt rồi bắt
đầu cẩn thận đánh giá, mặt ngoài tấm thư giản này quả nhiên có khắc từng vòng linh văn mờ nhạt, hầu như khó có thể đọc được.
Sau khi hơi trầm ngâm một chút, hắn liền bức từ đầu ngón tay ra một
giọt máu, nhỏ nó lên trên thư giản, đồng thời một tay bấm pháp quyết,
mười ngón tay liên tục đánh xuống, tức thì từng đạo pháp quyết bay ra
rồi tất cả đều lóe lên, chui vào trong thư giản, cùng lúc ấy, miệng hắn
bắt đầu lẩm nhẩm nói.
Kết quả một lát sau, phía trên thư giản bỗng nhiên có một tầng ánh sáng trắng nổi lên rồi “bang” một tiếng, tan biến mất.
Thấy vậy, trong lòng Liễu Minh rất vui vẻ, hắn lại thả thần thức ra nhắm tấm thư giản mà đi.
Bây giờ, thần thức không còn gặp phản trở ngại nào nên dễ dàng tiến vào trong đó.
Liễu Minh khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu cẩn thận đọc nội dung bên trong.
Nội dung bên trong tấm thư giản này được ghi chép bằng một loại cổ
văn từ thời Thượng cổ, may mà trước kia hắn cũng từng thấy không ít bản
ghi chép đề cập đến văn tự thời thượng cổ cho nên mới có thể miễn cưỡng
đọc hiểu nội dung trong đó.
Kết quả là bỏ ra thời gian ăn hết một bữa cơm, Liễu Minh mới đọc hiểu được tám, chín phần nội dung bên trong, trên mặt hắn không khỏi lộ ra
một loại thần sắc cổ quái.
Thứ được ghi chép trong tấm thư giản này đúng là Đồ Đằng bí thuật đặc hữu của vùng Nam Man, nhưng trong đó lại không chỉ ra tên bí thuật này
là gì, tuy vậy từ văn tự ghi chép công pháp này mà phán đoán thì công
pháp này tựa như có vẻ khá cổ xưa.
*Đồ Đằng bí thuật: Bí Thuật vẽ hình nhằm nâng cao sức mạnh bản thể hoặc gây tác động lên đối phương.
Mà trong thư giản đồng đen lại có vẽ một hình một còn hung thú thời
thượng cổ tên gọi “Xa Hoạn”, trông nó như một loại quái thú giống trâu
mà không phải trâu, trên người hiện ra vô số rồng, kỳ lân, vẻ mặt nó dữ
tợn vô cùng, vừa nhìn thôi cũng biết là hung mãnh dị thường.
Dựa theo ghi chép thì chỉ cần vẽ hình Xa Hoạn lên trên người, đồng
thời trải qua tế luyện bằng pháp môn đặc thù, sau đó thông qua việc thu
nạp các loại thú hồn trong trời đất là có thể thi triển ra một ít thần
thông bất khả tư nghị.
*Bất khả tư nghị: Hay, mạnh, độc đáo… khỏi bàn luôn.
Thậm chí khi tế luyện đồ đằng này đến tận cùng thì còn có khả năng triệu hồi ra phân thân có thực lực không kém bản thể Xa Hoạn.
Trừ cái đó ra, đồ đằng bí thuật vô danh này còn ghi lại một điều
rằng, không cần thu nạp thú hồn để tế luyện, trước tiên chỉ cần vẽ đồ
đằng là liền có được phương cách che giấu triệt để khí tức của bản thân.
Căn cứ vào miêu tả trên thư giản, loại phương pháp che giấu giấu khí
tức này cực kỳ huyền diệu, cho dù là cường giả Thiên Tượng cảnh cũng
không nhất định có thể hoàn toàn nhìn ra việc che giấu này.
Điều này khiến cho Liễu Minh ngoài kinh ngạc, trong lòng không khỏi mừng rỡ.
Lại nói tiếp, Liễu Minh ở vùng Nam Man này đã được hơn mười năm, đối
với việc người tại vùng này vì muốn bắt chước thần thông bẩm sinh của
Yêu tộc mà khai sáng ra đồ đằng bí thuật, tự nhiên cũng ít nhiều hiểu
rõ.
Uy lực của mỗi loại đồ đằng bí thuật này mạnh yếu ra sao, chủ yếu
trông vào độ huyền diệu của đồ đằng, tiếp đến là tài liệu linh huyết yêu thú dùng khi vẽ đồ đằng.
Loại đồ đằng bí thuật cấp thấp, thậm chí chỉ cần máu của dã thú bình
thường là có thể dùng, nhưng đồ đằng loại này vẽ ra hơn phân nửa chỉ có
thể giúp người ta gia tăng mấy trăm cân khí lực, thân hình nhẹ nhàng hơn một chút, hoặc là gia tăng khả năng phòng ngự của thân thể lên một ít
mà thôi.
Mà dựa theo ghi chép về đồ đằng bí thuật không tên mà hắn đoạt được
này, tối thiết cùng cần máu của yêu thú Chân Đan cảnh mới được, hơn nữa
còn chỉ có thể dùng tinh huyết của yêu ngưu (trâu thành tinh) mới có thể dùng để vẽ, điều kiện khó khăn như thế đủ để nói lên, đồ đằng bí thuật
lại có phẩm cấp không thấp.
Thần sắc Liễu Minh âm trầm không yên mất một lúc, trong lòng hắn mới
chuyển qua nghĩ về hành động phối của cùng người của Lang Minh đi vây
quét ong chúa.
Dựa theo thông tin ghi trên tấm thẻ ngọc thì con ong chúa của bầy ong Ngũ Quang này có thực lực tối thiểu là Chân Đan cảnh, do đó người tham
gia hành động lần này nhất định cũng phải có tu vi Chân Đan cảnh trở
lên.
Tuy Liễu Minh tự biết thực lực của mình đã có thể so với cảnh giới
Chân Đan, nhưng tu vi thì vẫn
là Hóa Tinh trung kỳ mà thôi, ở khu vực
lấy sức mạnh quyết định thứ bậc như vùng Nam Man này, nếu mạo muội tiến
đến, chỉ e chẳng những không được tiếp nhận mà trái lại, có thể sẽ bị
thành viên khác của Lang Minh giết người diệt khẩu.
Sau khi nghĩ như thế, trong lòng Liễu Minh liền hạ quyết tâm, nhất
định trước khi tham gia hành động lần này, mình phải làm xong cái hình
vẽ trong đồ đằng bí thuật kia để có được phương pháp che giấu tu vi cao
thấp.
Nhưng máu của ngưu yêu Chân Đan cảnh trở lên được ghi trong thư giản đồng đen kia lại không phải thứ dễ dàng tìm được.
Nhưng cũng may là ở phần sau thư giản có viết, nếu chỉ cần thần thông che giấu khí tức thì trái lại, chỉ cần sử dụng máu của yêu ngưu cấp
thấp, tạm thời vẽ một bức đồ đằng là được.
Nhưng nếu làm như thế, hiệu quả bí thuật cũng chỉ có thể duy trì một
đoạn thời gian, qua thời thời gian đó, đồ đằng sẽ mờ dần đi, theo đó uy
lực che giấu khí tức của bí thuật cùng sẽ giảm đi nhiều, khi ấy tự nhiên sẽ không cách nào giấu giếm được thần thức của cường giả Thiên Tượng
cảnh trở lên, thậm chỉ ngay cả Chân Đan cảnh cũng chẳng nói chắc được.
Liễu Minh lẳng lặng ở tại chỗ suy tính, một ngày một đêm sau, hắn liền lập tức ra khỏi cửa, đi thẳng đến các cửa hàng lớn.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, hắn quanh đi quẩn lại trong phường thị mất một hồi lâu mà căn bản đến bóng dáng máu huyết của ngưu yêu Chân
Đan cũng chẳng thấy.
Vì vậy, rốt cuộc hắn đành phải tốn mười vạn linh thạch mua một lọ máu của ngưu yêu mắt đỏ Ngưng dịch hậu kỳ ở trong một của tiệm khá quy mô.
Sau đó, hắn lại đi đến một cửa hàng luyện khí, hao tốn chừng mười vạn linh thạch, đặt làm một cái linh khí mặt nạ cự viên có công hiệu ngăn
trở thần thức, xong liền quay về mật thất trong khách sạn.
Lọ máu ngưu yêu cấp thấp này, tuy nói chỉ có thể che giấu khí tức
trong một tháng, nhưng trước mắt cũng đành chấp nhận lấy dùng để vẽ đồ
đằng thôi, huống hồ hành động lần này bắt đầu vào thời gian khoảng mười
ngày sau, thiết nghĩ có thể duy trì trong thời gian một tháng cũng đủ
dùng rồi.
Khi tụ tập, có Thiên Tượng cảnh trở lên xuất hiện hay không, Liễu Minh phỏng đoán rằng chuyện này căn bản không thể nào.
Kẻ triệu tập lần này nếu không phải người ngu xuẩn cực độ thì không
thể nào đi đưa tin mời cường giả cỡ đấy cùng tham gia chuyến hành động
này.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn màu vàng trong mật thất để điều tức một phen. Sau khi đã điều chỉnh trạng
thái bản thân một chút, hắn liền chuẩn bị tự vẽ cái đồ đằng này.
Liễu Minh trước tiên đem thư giản đồng đen kia một lần nữa dán lên
trán rồi đưa thần thức xâm nhập vào trong thư giản, cẩn thận xem xét
hình vẽ hung thú ở bên trong.
Lại nói tiếp, cái đồ đằng bí thuật này cũng không quá khó, chỉ cần
dùng tài liệu tương ứng vẽ đồ đằng tương ứng lên người, sau đó căn cứ
phương pháp được ghi chép trên thư giản, rót pháp lực để kích hoạt là
phát huy được hiệu quả.
Đương nhiên, nếu đồ án trên người có chút sai lệch thì tất nhiên sẽ chẳng có chút tác dụng nào.
Khoảng nửa canh giờ sau, khi Liễu Minh đã ghi nhớ thật kỹ những họa
tiết của hình vẽ hung thú Xa Hoạn này vào trong đầu, hắn mới chậm rãi gỡ thư giản trên trán xuống, đem đặt nó sang một bên rồi đưa một tay sờ
lên Tu Di giới, lấy từ trong đấy ra một cây bút ngọc và một bình nhỏ màu trắng.
Bên trong bình nhỏ kia dĩ nhiên mà máu của ngưu yêu mắt đỏ Ngưng Dịch hậu kỳ.
Hắn mở cái nắp ra, nhấc bút nhẹ nhàng chấm một ít máu yêu thú đỏ tươi trong bình rồi bắt đầu vẽ lên vai trái của mình, mỗi một đường nét đều
cực kỳ thận trọng, tỉ mỉ.
Để đảm bảo không sơ suất chút nào, mỗi khi cảm thấy không chắc chắn,
Liễu Minh liền dừng bút trong tay lại, nhắm mắt nhớ lại thật rõ ràng sau đấy mới vẽ tiếp.
Bởi việc chuẩn bị trước đó cũng khá đầy đủ, cho nên sau một lúc lâu,
hắn đã chậm rãi, cẩn thận phác họa xong hình dạng cơ bản của một con
linh thú nằm kéo dài từ vai trái đến trước ngực hắn.
Cứ như thế qua thêm nửa ngày nữa, một cái hình vẽ thanh ngưu bốn chân có chứa long lân trông rất sống động đã được vẽ ra trên người Liễu
Minh.
Liễu Minh nhìn cái hình vẽ này, cân nhắc một chút rồi lại đem thư
giản bên cạnh dán lên trán, sau nhiều lần so sánh hình vẽ Xa Hoạn trong
thư giản với hình vẽ trên người mình, xác nhận không có sai sót mới hài
lòng, khẽ gật đầu.
Kế đó, chỉ thấy hắn đưa một tay vỗ nhẹ lên chỗ bả vai, một luồng pháp lực chậm rãi từ trong lòng bàn tay tuôn về hướng bên trong đồ đằng, tức thì một dòng hơi ấm kéo tới đầu vai, pháp lực được luồng hơi ấm kia dẫn dường liền đi theo một đường đặc biệt nào đó, di chuyển ba vòng trên
hình vẽ Xa Hoạn, cùng lúc ấy, miệng Liễu Minh bắt đầu nói lẩm nhẩm.
Ngay sau đó, "Phốc" một tiếng trầm đục!
Hình vẽ Xa Hoạn đột nhiên như có linh tính, chớp động mấy cái rồi sau đấy thình lình thoát thể rồi hóa thành một cái ảo ảnh thanh ngưu hơi
mờ, sau khi gào rú mấy tiếng vang trời, nó lại lóe hiện một cái rồi quay về trên da thịt, biến lại thành đồ đằng.
"Xem ra hẳn là không có vấn đề rồi!"
Liễu Minh chứng kiến một màn như vậy bèn thì thào tự nói một câu, sau đấy nhanh chóng thu bút ngọc và một ít máu ngưu yêu còn dư lại.
Thời gian tiếp sau, hắn lại ra phường thị mua một ít thú hồn bình thường về thử tế luyện đồ đằng này một phen.
Nhưng không ngoài dự kiến, mấy lần thử nghiệm có vẻ đều không mang lại chút hiệu quả nào.
Xem ra là hiệu lực máu ngưu yêu còn chưa đủ nên không cách nào không
chế được đồ đằng này. Liễu Minh cũng chỉ có thể tạm thời để như vậy
thôi.